Lời nói của An Khả Khả đúng là quá kinh người.
Khoảnh khắc này đám cảnh sát còn chưa bỏ đi lập tức nhìn Hạ Thiên và An Khả Khả bằng ánh mắt mập mờ, một người phụ nữ nói một người đàn ông không chịu trách nhiệm, mỗi người không ngu đều biết đó là gì.
Lúc này có người nhớ đến câu nói trước đó của Hạ Thiên, cái gì là An Khả Khả cầu xin được làm vợ của hắn. Khi đó mọi người còn không tin, nhưng bây giờ ai cũng bán tín bán nghi.
Lãnh Băng Băng thì trừng mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, lưu manh chết tiệt này còn lăng nhăng với cả An Khả Khả.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLHạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn một người, tất nhiên không phải là Lãnh Băng Băng, mà là An Khả Khả:
- Này, đừng tưởng mình là phụ nữ thì nói sao cũng được nhé? Tôi làm gì cô, sao cô bảo tôi không chịu trách nhiệm? Vợ cảnh sát tỷ tỷ biết rõ tôi là đàn ông biết chịu trách nhiệm nhất trên đời.
- Cậu đừng nhắc đến tôi.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này đúng là đáng chết.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thật ra tôi không có liên quan đến An Khả Khả này, cô ấy cầu xin làm vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ không đồng ý. Sao tôi có ánh mắt kém cỏi như vậy được?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.
- Anh...Anh đúng là tên khốn kiếp, rõ ràng chưa có được sự đồng ý của tôi, vậy mà dám tuyên bố tôi là người của anh. Bây giờ anh không thừa nhận thì cũng chẳng sao, hơn nữa còn nói ngược lại, nói tôi cầu xin làm vợ anh, anh đúng là loại khốn nạn.
An Khả Khả chính thức bị chọc giận, bộ dạng giống như sắp phát khóc, điều này làm cho người ta cảm thấy khó chịu, đúng là không biết chịu trách nhiệm.
- Tôi là đại lưu manh, không phải loại khốn nạn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn An Khả Khả:
- Cô đừng bịa đặt, tôi tuyên bố cô là vợ khi nào? Cô cũng đừng làm tổn hại danh dự của tôi.
- Anh... ....
An Khả Khả trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng thở phì phò nói:
- Hạ Thiên, anh là loại khốn nạn, tôi ghét anh... ....
- Cô đã ghét tôi thì tốt quá.
Hạ Thiên tỏ ra rất vui sướng:
- Nếu cô đã ghét tôi, vậy sau này sẽ không cầu xin làm vợ tôi nữa chứ?
- Anh...Anh...Anh... ....
An Khả Khả trở nên lắp bắp, nàng thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
- Chúng ta đi thôi, cô đừng đi theo tôi, nếu không tôi sẽ đánh người.
Hạ Thiên nói với An Khả Khả, sau đó hắn kéo Lãnh Băng Băng bước đi:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta về nhà thôi.
Lần này Hạ Thiên cũng không quan tâm đến An Khả Khả, hắn kéo Lãnh Băng Băng đi, hai người nhanh chóng biến mất.
- Cuối cùng cậu có chuyện gì với An Khả Khả?
Lãnh Băng Băng đi xuống dưới lầu thì nhịn không được phải hỏi.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, sức quyến rũ của tôi quá lớn, vì vậy mà An Khả Khả cứ quấn lấy không buông. Nhưng tôi không thích cô ấy, rõ ràng cô ấy không đẹp.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng sinh ra cảm xúc muốn đánh Hạ Thiên một trận, người này đúng là tự kỷ hết thuốc chữa rồi.
Lãnh Băng Băng vốn cũng có chút hiếu kỳ nhưng bây giờ lại chẳng buồn hỏi, nàng chỉ nói với Hạ Thiên:
- Tôi còn phải quay về cục cảnh sát, cậu cũng đừng đi theo, tôi có việc cần làm.
- Không sao, tôi cũng không có gì.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Tôi biết cậu không có việc gì làm, nhưng tôi có việc bận.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Cảnh sát tỷ tỷ, như vậy chị cứ làm việc, tôi sẽ ở bên cạnh xem, tôi không ngại.
Hạ Thiên ra vẻ rất độ lượng.
Lãnh Băng Băng có chút tan vỡ:
- Có cậu ở bên cạnh tôi không thể làm việc được.
- Sao lại như vậy?
Hạ Thiên rất khó hiểu, hắn lầm bầm:
- Chẳng lẽ vợ cảnh sát tỷ tỷ thấy mình thì tâm tình bất định? Có lẽ là như vậy, vợ cảnh sát tỷ tỷ thật sự yêu mình.
Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa đã tan vỡ, lưu manh này đúng là tự kỷ điên cuồng, chỉ có quỷ mới yêu hắn.
Nhưng Lãnh Băng Băng không thừa nhận cũng không được, khi có Hạ Thiên ở bên cạnh thì nàng thường tâm tình bất định. Tất nhiên nguyên nhân lớn nhất chính là tên khốn này ở bên cạnh luôn tìm cách sàm sỡ với nàng, vì vậy mà làm cho nàng khó thể tập trung được.
- Tóm lại cậu đừng đi đến cục cảnh sát, nếu khi nào tôi rãnh thì sẽ điện thoại cho cậu, được chưa?
Giọng nói của Lãnh Băng Băng rất nhu hòa, đúng là không có biện pháp, lần này coi như nàng phải dùng biện pháp tấn công dịu dàng.
- Được rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi sẽ chờ điện thoại của chị.
Hạ Thiên cuối cùng cũng đồng ý, sau đó hắn vung tay kéo Lãnh Băng Băng vào lòng:
- Trước tiên hôn cái đã.
- Đừng... ....
Lãnh Băng Băng đang định kháng nghị, nhưng nàng chỉ kịp nói một chữ, sau đó nàng cảm thấy cặp môi bị chặn, đúng lúc này thì thang máy mở cửa, có rất nhiều người thấy tình cảnh
"nóng bỏng" này. Lãnh Băng Băng vừa đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của Hạ Thiên, đồng thời trong lòng cũng mắng lớn, lưu manh này có thể giảm bớt những hành động trước mặt mọi người thế này được không.
... ....
An Khả Khả trở về khách sạn, bộ dạng vẫn thở phì phò.
- Đánh chết ngươi, đánh chết quân khốn nạn, tức chết được... ....
An Khả Khả cầm lấy gối trên giường đập mạnh xuống, rõ ràng nàng đã coi cái giường là Hạ Thiên.
- Khả Khả, em tức giận như vậy làm gì?
Giọng điệu có chút trêu tức của Trần Di vang lên"
- Chẳng lẽ em thật sự nghĩ mình là phụ nữ của Hạ thần y kia sao? Em cũng đừng quên, cậu ta có rất nhiều vợ, ngoài chị Diệp ở tập đoàn Thiên Nam, hôm nay chúng ta còn nhìn thấy nữ cảnh sát kia có quan hệ mật thiết với cậu ấy. Hơn nữa tôi còn nghe nói cậu ấy là hôn phu của Kiều Tiểu Kiều.
- Chỉ có quỷ mới muốn làm phụ nữ của hắn.
An Khả Khả căm giận nói:
- Nhưng tên khốn này quá đáng giận, mời đến cũng không nói lời nào, hơn nữa còn nói tôi phải cầu xin làm vợ anh ta, đúng là chức chết em. Em là một ngôi sao xinh đẹp, sao lại không xứng với anh ta?
- Khả Khả, thật ra sự việc này có chút kỳ quái, chúng ta cũng chưa từng nghe nói Hạ thần y tự nhận em là người của cậu ấy, nhưng cũng không biết vì sao trong giới giải trí có tin đồn này. Người nào cũng nói em là người của một đại nhân vật, mà đại nhân vật đó chính là Hạ thần y.
Trần Di nhìn An Khả Khả, nàng khẽ thở dài:
- Khả Khả, chị nói thật với em, em cũng đừng cảm thấy khó chịu. Tuy bây giờ em là ngôi sao hạng nhất, nhưng trong mắt người ta thì em làm sao có thể so sánh với một Diệp tiểu thư vừa xinh đẹp vừa giàu có? Hạ thần y có một người vợ như Diệp tiểu thư, như vậy cậu ấy cũng chưa hẳn... ....
Trần Di không nói thêm nhưng An Khả Khả không ngốc, sự thật đúng là như vậy, dù nàng hào quang vô hạn nhưng không thể bằng một góc của Diệp Mộng Oánh. Đúng như những gì Trần Di đã nói, Hạ Thiên có Diệp Mộng Oánh, hắn chưa chắc sẽ vừa ý nàng.
- Chị Di, chẳng lẽ tên khốn kia thật sự không nói dối, hắn thật sự không nói qua những lời này?
Vẻ mặt An Khả Khả có chút mất tự nhiên:
- Nếu là như vậy thì tại sao lại có những lời đồn đãi kia? Thậm chí đám đạo diễn dê xồm kia thấy em cũng rất khách khí.
- Tình huống cụ thể thì chị không biết, nhưng trong chuyện này nhất định có gì đó chúng ta không biết.
Trần Di cũng có chút mê hoặc:
- Nhưng này, Khả Khả, điều này đối với em là chuyện tốt tuyệt đối.
- Chị Di, bây giờ em đã là tình nhân được trai bao trong mắt người khác, đây là chuyện tốt sao?
An Khả Khả căm giận nói.
- Khả Khả, sao em không nghĩ rằng, nếu không phải như vậy thì em sẽ thật sự trở thành một tình nhân của đạo diễn dê xồm nào đó?
Trần Di dùng giọng thấm thía nói:
- Chị và em đều biết rõ đám người làm giải trí, nếu muốn mình được sạch sẽ là không dễ, bây giờ em chỉ gánh một cái thanh danh, thực tế cũng không mất đi thứ gì, điều này rõ ràng là chuyện tốt với em.
An Khả Khả trầm mặc một lúc, cuối cùng nàng cũng không phục nói:
- Chị Di, em nghe nói Triệu Vũ Cơ không có bối cảnh nhưng bây giờ nàng vẫn trong sạch, chưa có người nào sàm sỡ với cô ấy.
- Hừ, Khả Khả, em đừng nói lung tung.
Vẻ mặt Trần Di chợt biến đổi, nàng dựng ngón tay giữa nói:
- Chị đã nói với em, người ta có bối cảnh lớn, khi mới tiến vào ngành giải trí cũng có không ít người nói ra nguyên tắc ngầm, nhưng đám người kia đều trực tiếp biến mất trên thế gian, không rõ sống chết, không thể tìm ra.
- Sao?
An Khả Khả chợt ngẩn ngơ, nàng không nói nên lời.
- Được rồi, Khả Khả, đừng nghĩ nhiều như vậy. Tóm lại, bây giờ em nghe lời chị, sau này em cứ coi tin đồn như thật, dù là Hạ thần y có thừa nhận hay không cũng chẳng sao. Chị đã nghe ngóng rồi, Hạ thần y có thế lực rất lớn ở thành phố Giang Hải, sau này em chỉ cần đừng rời khỏi Giang Hải, sẽ không ai động đến em.
Trần Di an ủi An Khả Khả.
- Nhưng tên khốn kia cực kỳ đáng ghét.
An Khả Khả thở phì phò nói:
- Mỗi lần hắn ta nhìn thấy em thì giống như hận không thể tránh mặt cho nhanh, em xấu như vậy sao? Còn nói em không đẹp bằng nữ cảnh sát kia, chẳng phải nữ cảnh sát kia chỉ có bộ ngực to hơn em một chút, chân dài hơn em một chút thôi sao? Em có làn da đẹp hơn.
Trần Di đột nhiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn An Khả Khả, một lúc lâu sau nàng nói:
- Khả Khả, em đừng nói mình thầm yêu Hạ thần y đấy nhé?
- Sao?
An Khả Khả chợt sững sờ, sau đó nàng phủ nhận ngay:
- Chị Di, chị đừng nói lung tung, sao em có thể thích tên khốn nạn kia? Em nhìn thấy hắn thì đã nổi điên lên rồi.
- Thật ra em yêu cậu ấy cũng chỉ là chuyện bình thường, trước đây cậu ta đã cứu em hai lần, lần đầu trong tay bọn cướp, lần thứ hai đã chữa trị cho gương mặt của em. Hơn nữa bây giờ gương mặt em lại ngày càng đẹp hơn... ....
Trần Di nhìn An Khả Khả, trên mặt là nụ cười chọc tức.
- Chị Di, nếu chị còn nói lung tung em sẽ giận đấy.
An Khả Khả hờn dỗi, gương mặt cũng đỏ lên.
- Được rồi, chị không nói nữa, nhưng nếu em thật sự yêu mến Hạ thần y thì phải chuẩn bị tâm lý, đối thủ cạnh tranh của em có rất nhiều và rất mạnh.
Trần Di cười hì hì nói.
- Chị Di, em thật sự nổi giận rồi.
An Khả Khả trừng mắt nhìn Trần Di.
Trần Di khẽ cười, nàng cũng không nói gì, chỉ cần nhìn bộ dạng của An Khả Khả thì rõ ràng đã có nửa phần chú ý đến Hạ Thiên.
Khoảnh khắc này Hạ Thiên cũng đã về đến khu Danh Điển, hắn đi đến trước cửa phòng của Liễu Vân Mạn, sau đó nhấn chuông.
Liễu Vân Mạn mở cửa, Hạ Thiên đi vào, sau đó hắn phát hiên có một người đàn ông trong phòng khách, mà người đàn ông này thấy mặt hắn thì lập tức quỳ xuống.