- Chú Lý, tôi rất cảm ơn sự quan tâm của ông đối với Thiên Tổ.
Trong mắt người đàn ông trung niên đó lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng đã phục hồi lại bình thường, ngữ khí vẫn bình thản.
- Chú Lý, hôm nay gọi tôi đến trước tôi vốn không trì hoãn, chỉ là vì tôi tôn trọng trưởng bối nhưng tôi muốn nói với Lão Lý rằng, ông đã về hưu rồi, ông nên yên tâm mà an dưỡng tuổi thọ thiên nhiên, lùi vạn bước mà nói Thiên Tổ nên để ai đảm nhiệm tổ trưởng cũng không phải do ông quyết định.
Dừng lại một lúc, người đàn ông trung niên lại bổ sung một câu:
- Đương nhiên đề nghị của chú Lý tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, đến lúc thích hợp tôi sẽ chọn người thích hợp cho vị trí tổ trưởng Thiên Tổ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Đây không phải đề nghị.
Trong ánh mắt của lão Lý lóe lên tia sắc bén.
- Minh Phong, cậu bắt buộc phải giao lại vị trí tổ trưởng Thiên Tổ ngay lập tức.
- Chú Lý, tôi đã nói rồi, ông không có quyền quyết định tôi đi hay ở.
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày.
- Nếu chú Lý không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây. Tôi phải về nhà ngắm trăng cùng với gia đình.
Người đàn ông trung niên xoay người cất bước định đi khỏi, nhưng mới đi được hai bước hắn chợt dừng lại, trước mặt hắn ở một nơi xa mấy mét có một người đàn ông tuấn tú cản đường đi của hắn.
Ánh mắt người đàn ông trung niên đó khẽ nhướng lên:
- Lý Minh Quang?
- Tổ trưởng Triệu, đã lâu không gặp.
Người đàn ông cao to đó cười nhạt.
- Lý Minh Quang, chẳng phải anh đang dẫn đội của anh chống khủng bố ở Ô Thành sao?
Người đàn ông trung niên cũng chính là đội trưởng Thiên Tổ – Triệu Minh Phong đang nhìn chằm chằm Lý Minh Quang trầm giọng nói.
Trên mặt Lý Minh Quang vẫn nở nụ cười nhạt:
- Tổ trưởng Triệu, tôi ở biên cương chống khủng bố, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân nhưng người nhà của tôi lại không thể bảo vệ được, anh không cảm thấy tôi nên trở về sao?
- Bất luận là lý do gì, tự ý rời khỏi vị trí làm việc không phải là điều mà một quân nhân chân chính nên làm.
Lý Minh Quang khẽ lắc đầu:
- Tổ trưởng Triệu, vậy bao che cho một tội phạm giết người chẳng lẽ là điều mà anh nên làm sao?
- Lý Minh Quang, anh đang nói Hạ Thiên phải không?
Triệu Minh Phong khẽ mỉm cười.
- Theo như những gì tôi biết thì hắn chỉ là tự vệ mà thôi.
- Tổ trưởng Triệu, giờ mà đi tranh luận có phải là tự vệ hay không thực ra cũng đã chẳng cần thiết nữa.
Lý Minh Quang lắc đầu.
- Tôi chỉ biết kết quả là Minh Hiên đã bị phế rồi, còn Minh Nhân thì ngốc nghếch, Minh Hào đã chết còn Hạ Thiên hắn lại sống rất nhàn nhã, bên cạnh còn có nhiều mỹ nữ như hoa như ngọc, kết quả này là điều mà Lý gia chúng tôi không thể chấp nhận được.
- Vậy Lý gia định thế nào?
Ngữ khí của Triệu Minh Phong có chút lạnh lùng, thân là tổ trưởng Thiên Tổ, hắn có sự kiêu ngạo của hắn, thái độ này của Lý gia đã khiến cho hắn rất bất mãn.
Lý Minh Quang cười nhạt nói:
- Tổ trưởng Triệu, ông nội tôi đã nói rất rõ rồi đấy, xin anh từ chức tổ trưởng Thiên Tổ, rời khỏi Thiên Tổ là được.
- Nói như vậy, nếu như tôi không đồng ý điều kiện này thì các người sẽ không để cho tôi rời khỏi đây?
Triệu Minh Phong lạnh lùng nhìn Lý Minh Quang.
Lý Minh Quang lại không phủ nhận:
- Tổ trưởng Triệu nếu đã rõ, vậy thì không cần tôi phải nói rõ nữa.
- Thật đáng tiếc, Triệu Minh Phong tôi trước giờ chưa từng chấp người sự uy hiếp của người khác.
Trong ánh mắt Triệu Minh Phong lóe lên hai tia sắc bén, hắn đường đường là tổ trưởng Thiên Tổ, là phân phận và vị trí đẳng cấp nào chỉ vì sự uy hiếp của đối thủ mà phải nhượng bộ?
- Vậy tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi rồi.
Lý Minh Quang cười nhạt sau đó nụ cười vụt tắt, khí chất mạnh mẽ trên người hắn hung dữ tuôn ra, cơ thể cao to của hắn giống như mũi tên vụt ra khỏi cung, xông thẳng vào Triệu Minh Phong, sau đó tung ra một chưởng kèm theo tiếng long trời lở đất.
Khí thế hào hùng quét qua, Triệu Minh Phong lập tức cảm giác được áp lực cực lớn, lúc này hắn cũng biết lời đồn không hư, Lý Minh Quang quả nhiên là cao thủ số một cả đời thanh niên Lý gia.
Nắm đấm của Lý Minh Quang trong chớp mắt đã vụt tới, Triệu Minh Phong nhìn thấy tùy ý tránh một bước, sau đó một chưởng tung ra, nắm đấm vút ra phá rách không trung đồng thời có một luồn khí nóng trào ra.
- Ầm!
Tiếng đập nhau vang đội khắp phía, chưởng đấm của Triệu Minh Phong đập vào nắm đấm của Lý Minh Quang, hai nắm đấm đập vào nhau tạo nên một tiếng vang cực lớn.
Cơ thể Lý Minh Quang khẽ lắc lư nhưng không lùi về phía sau, thu hồi lại nắm đấm sau đó tiếp oanh xuất một lần nữa, cùng lúc đó tay trái hắn cũng động đậy, không làm bừa giống như tay phải, tay trái hắn hiện rõ linh hoạt khác thường, bay lượn trên không trung không ổn định, sau đó lại khép chặt hai ngón tay lại giống như tia chớp phóng ra, Triệu Minh Phong không vội vàng ứng phó, tuy Lý Minh Quang quả thực rất mạnh nhưng vẫn chưa mạnh đến mức có thể đánh bại được hắn, hắn đường đường là tổ trưởng Thiên Tổ, phóng tầm nhìn khắp cả kinh thành, hắn chưa từng sợ qua ai cả!
Tay phải đón đỡ một lúc rồi sau đó lại tung nắm đấm ra, thế tiến công của Lý Minh Quang đã bị Triệu Minh Phong hóa giải, nhưng lúc này Triệu Minh Phong cảm thấy không ổn, một cảm giác nguy hiểm mơ hồ trào lên từ tận đáy lòng, và một giây sau hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền lại một sức mạnh cực lớn vô địch.
Và hầu như cùng lúc này Lý Minh Quang công kích thêm một lần nữa, động tác của hắn đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, và sức mạnh trên người hắn trào ra rõ ràng đã tăng lên gấp bội, lúc này Triệu Minh Phong ý thức được Lý Minh Quang lúc nãy còn ẩn nấu thực lực và bây giờ mới chính là năng lực thực sự của hắn.
Đánh gọng kìm trước sau, Triệu Minh Phong lúc này đã thấy mình không còn đường lùi, cách lựa chọn duy nhất chỉ có một, đó chính là liều mạng.
Hắn xoay nhanh cơ thể sau đó song chưởng đồng thời tung ra, một chưởng hướng vào Lý Minh Quang, và một chưởng còn lại tiếp đón người đánh lén hắn, và trong khoảnh khắc này hắn đã nhìn rõ, người đánh lén hắn không ai khác chính là lão Lý!
- Ầm ầm!
Hai tiếng dữ dội vang lên, luồn khí tung tứ phía, Triệu Minh Phong chỉ cảm thấy hai sức mạnh cực đại đâm thẳng vào người hắn, sau đó nhanh chóng phá vỡ kinh mạch và chức năng cơ thể của hắn.
- Ộc!
Triệu Minh Phong há miệng phun ra đống máu, cơ thể lắc lư hai cái sau đó mệt nhọc ngã xuống đất.
- Minh Phong, ta đã cho ngươi cơ hội lựa chọn rồi nhưng thật đáng tiếc ngươi không lựa chọn chính xác.
Lão Lý lạnh lùng nhìn Triệu Minh Phong.
- Nếu đã như vậy thì chỉ có thể để chúng tôi giúp ngươi chọn lựa rồi.
- Lão Lý, ông thật là càng già càng dẻo dai đó… khụ khụ…
Triệu Minh Phong ho hai tiếng sau đó lại hộc máu ra, hắn luôn tập trung sự chú ý vào người Lý Minh Quang lại không ngờ một lão già tuổi đã bảy mươi mới thực sự là người đang đối phó với hắn.
- Minh Phong, ngươi biết không? Quá sùng bái một người luôn luôn là đòn chí mạng.
Lão Lý lạnh lùng nhìn Triệu Minh Phong.
- May mắn lớn nhất cả đời ta chính là ngươi quá sùng bái Ám Hoàng, vì thế mà ngươi trăm lần bảo vệ cho tên Hạ Thiên đồ đệ của Ám Hoàng, người quá sùng bái Ám Hoàng vì thế mà ngươi bỏ toàn bộ tâm huyết của người để luyện tập phương pháp bắn súng, ngươi muốn trở thành xạ thủ giống như Ám Hoàng, mà hai điểm này đã trực tiếp dẫn ngươi đến sự thất bại ngày hôm nay!
Giọng của lão Lý đột nhiên lãnh túc khác thường:
- Thất bại đồng nghĩa với cái chết!