Nhưng đúng lúc này lại có người đi đến bên cạnh Tống Ngọc Mị, vì vậy mà đám người không khỏi cảm khái, đúng là trên đời không thiếu những kẻ không biết sống chết, nhưng biết đâu cũng là tân sinh viên? Đúng là không có biện pháp, ai bảo lúc này vừa khai giảng chưa được bao lâu?
Đám người nhìn chằm chằm vào tên khốn đang đi đến bên cạnh Tống Ngọc Mị, trong lòng lập tức có chút khinh bỉ. Tên kia đúng là không biết lượng sức mình, bộ dạng không đẹp trai mà dám đến tán Tống Ngọc Mị là đệ nhất mỹ nữ đại học Bắc Kinh, nếu Tống Ngọc Mị thật sự bị hắn cướp đi thì đám nam sinh viên kia cũng cực kỳ bẽ mặt.
Tên khốn nhìn chẳng đẹp trai kia đã đến ngồi bên cạnh Tống Ngọc Mị, hắn ngồi rất gần, thiếu điều dán lên người nàng. Trong lòng đám người ở bên ngoài không khỏi có chút kỳ quái, vì sao vệ sĩ của Tống Ngọc Mị còn chưa xuất hiện? Tuy bình thường bên cạnh Tống Ngọc Mị không có vệ sĩ, nhưng mỗi lần có người tiếp cận nàng thì vệ sĩ sẽ xuất hiện đuổi đi, mọi người đều biết vệ sĩ của nàng là một kẻ rất lợi hại, luôn ẩn nấp ở đâu đó làm người ta khó thể chú ý đến.
- Vì sao chị lại thích mặc những bộ quần áo này?
Tên kia nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Mị một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói.
Tống Ngọc Mị khẽ cau mày, nhưng ngay sau đó cả ánh mắt cũng không chuyển động, nàng lật một trang sách rồi dùng giọng hờ hững nói:
- Cậu không thấy kết cục của người vừa rồi sao?
- Thấy.
Tên kia trả lời:
- Vì vậy tôi đã làm trước một việc.
- Cậu làm gì?
Tống Ngọc Mị hỏi, lúc này nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, sao vệ sĩ của mình chưa đến đuổi người này đi? Trước kia nàng đã từng phân phó, nếu có người quấy rầy nàng đọc sách, như vậy cứ trực tiếp ném sang một bên. Nhưng bây giờ người đến quấy rầy đã ở lại khá lâu nhưng vệ sĩ của nàng còn chưa xuất hiện, đúng là có chút không bình thường.
- À, tôi cảm thấy anh ta đã bảo vệ chị cả ngày, như vậy cũng mệt mỏi, vì vậy tôi cho anh ta ngồi kia nghỉ ngơi một chút.
Tên thanh niên vẫn nghiêm trang nói:
- Kìa, chị xem, tôi để anh ta ngồi đó, anh ta ngồi rất ngoan ngoãn.
Tống Ngọc Mị không khỏi có chút rung động, nàng cuối cùng cũng ngừng đọc, nàng ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp xoay chuyển, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.
Tống Ngọc Mị đã nhìn thấy người vệ sĩ kia của mình, hắn ngồi cách nàng không xa, ngồi trên một tảng đá, bộ dạng rất bình thường. Nhưng nàng biết điều này không bình thường, vì vệ sĩ của nàng không nhúc nhích, cũng không nhìn sang bên này. Nàng có thể xác định, vệ sĩ chẳng phải không muốn động, cũng chẳng phải không biết có chuyện xảy ra ở bên này, nhưng hắn không thể động.
- Cậu làm gì với anh ta?
Tống Ngọc Mị quay đầu nhìn tên sinh viên, người này rất xa lạ, tướng mạo bình thường, tuổi không lớn, rõ ràng chưa đến hai mươi. Người này cười hì hì nhưng ánh mắt có vẻ rất thông minh, anh mắt đó liên tục đảo qua đảo lại trên người nàng, những bộ vị quan trọng luôn được hắn chiếu cố nhiều hơn.
Tên nam sinh viên cười hì hì nói:
- Không làm gì cả, tôi chỉ cho anh ấy nghỉ ngơi một chút.
Tuy hai người nói chuyện với âm thanh không lớn nhưng cũng không cố gắng hạ thấp giọng, vì vậy những kẻ ngồi ở cách đó không xa đều nghe thấy khá rõ. Đám nam sinh viên luôn chú ý đến Tống Ngọc Mị đều cảm thấy khó tưởng, vệ sĩ của Tống Ngọc Mị sao lại nghe lời tên này? Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ hắn và Tống Ngọc Mị thật sự có quan hệ đặc thù?
- Cậu là ai?
Tống Ngọc Mị lúc này không tiếp tục truy vấn tình huống của vệ sĩ của mình, nàng hỏi ra vấn đề mấu chốt.
- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Tên nam sinh viên vẫn cười hì hì, sau đó hắn hỏi lại một câu:
- Có phải dáng người của chị rất kém không?
Đám người ngồi cách đó không xa nghe qua cái tên có chút quen tai nhưng lại không nhớ ra đó là ai, nhưng khi nghe câu hỏi tiếp theo của Hạ Thiên thì không khỏi ngây người, người này đúng là trâu chó, câu đó mà cũng hỏi được sao?
Trong mắt Tống Ngọc Mị lần đầu tiên lóe lên cái nhìn bức bối, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người hỏi nàng về vấn đề như vậy, hơn nữa còn là lần đầu tiên có người hoài nghi dáng người của nàng là kém cỏi. Nhưng nàng cũng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nàng hờ hững nói:
- Tôi chưa từng nghe qua tên của cậu, tôi nghĩ tôi không biết cậu.
- Chị không biết tôi cũng chẳng sao, tôi biết chị là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tống Ngọc Mị:
- Tôi cảm thấy thân hình của chị rất kém cỏi, nếu không thì sao lại thích mặc loại quần áo này? Bộ quần áo này có tác dụng không cho người khác thấy được thân hình của chị, như vậy người ta sẽ không biết được vóc dáng không tốt của chị.
Đám người nghe thấy tên khốn Hạ Thiên kia nói cũng có chút đúng, Tống Ngọc Mị mặc cổ trang thì sinh ra cảm giác tương đối rộng rãi, người ta khó thể nhìn ra dáng người của nàng. Nhưng khi nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Tống Ngọc Mị, còn có khí chất xuất trần thì mọi người đều cho rằng thân hình của nàng sẽ rất tốt.
Mọi người hy vọng Tống Ngọc Mị sẽ phủ nhận, xác nhận thân hình của mình là rất tuyệt, tất nhiên nàng mà thừa nhận thì bọn họ sẽ rất buồn bực.
Nhưng điều làm đám người thất vọng chính là Tống Ngọc Mị không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, nàng căn bản không thèm nghe những lời của Hạ Thiên. Nàng khôi phục lại trạng thái trước đó, tiếp tục cúi đầu đọc sách, bộ dạng không chú ý đến vấn đề gì.
- Này, dáng người của chị thế nào?
Hạ Thiên lúc này lại hỏi, đây là vấn đề quan trọng của hắn.
Tống Ngọc Mị không trả lời Hạ Thiên, nàng chỉ tiếp tục lật sách.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLHạ Thiên có chút khó chịu, người này có mắt hay không vậy, sách có gì là đẹp, hắn đẹp trai lồng lộng thế này mà không biết nhìn sao?
Hạ Thiên đột nhiên vươn tay đoạt lấy quyển sách trên tay Tống Ngọc Mị, hắn tiện tay lập vài tờ, sau đó nói với bộ dạng không cho là đúng:
- Tôi còn tưởng là sách gì, thì ra là Thiên Đạo Kinh, đúng là khó coi.
Tống Ngọc Mị bị người ta cướp sách, nàng có chút tức giận, nhưng khi nghe xong những lời của Hạ Thiên thì vẻ mặt tức giận chuyển thành kinh ngạc. Nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, giọng nói kohng còn lạnh nhạt:
- Cậu có thể đọc hiểu sách này sao?
- Sách đơn giản thế này tất nhiên là hiểu.
Hạ Thiên ra vẻ không cho là đúng:
- Khi tôi bảy tuổi đã đọc xong rồi.
- Tôi thấy cậu khoác lác.
Tống Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng, nàng không tin lời Hạ Thiên.
- Tôi chưa từng khoác lác.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Tuy tôi có thể khoác lác nhưng thứ này tuyệt đối không thú vị.
Tống Ngọc Mị lại nhíu mày, sau đó nàng thản nhiên nói:
- Tôi không thích đàn ông khoác lác