Dưới ánh mắt ghen ghét và hâm mộ của đám người, Hạ Thiên ôm Mộc Hàm rời khỏi cổng trường đại học Bắc kinh. Lúc này cổng trường khá quạnh quẽ, không còn cảnh tượng đánh người, cũng không có công tử nhà giàu bị đánh, chỉ có vài tên sinh viên ra vào mà thôi.
- Chồng, chúng ta trực tiếp về nhà nhé?
Mộc Hàm khẽ hỏi, thật ra bây giờ vẫn còn sớm, vẫn chưa đến mười một giờ, còn chưa đến giờ cơm trưa.
Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm rồi hỏi:
- Vợ, có phải chị nghĩ đến một điểm vui chơi nào đó rồi không?
- Cũng không phải nghĩ ra một điểm vui chơi, chỉ muốn di dạo trên đường một chút.
Mộc Hàm khẽ nói:
- Cũng sắp đến bữa trưa, chúng ta có thể tùy tiện dạo chơi, sau đó ở bên ngoài ăn cơm rồi về.
Bây giờ về nhà cũng chẳng có việc gì làm, nếu không tốt còn bị chồng kéo lên giường làm vài cữ, tuy Mộc Hàm cũng không bài xích với những hoạt động kia, nhưng dù sao nàng cũng cảm thấy làm quá nhiều cũng không phải bình thường. Người ta là bạn tình thì ban ngày thường cùng nhau dạo phố, dù muốn cũng phải chờ đến tối, nàng cảm thấy Hạ Thiên cũng nên giống những người khác, bình thường nên đi dạo phố dùng cơm.
- Được, chúng ta đi dạo.
Hạ Thiên dù không hứng thú với trò dạo phố nhưng hắn thấy Mộc Hàm rất thích, vì vậy quyết định đi chơi với nàng.
Mộc Hàm cứ nép lên người Hạ Thiên đi dạo, tuy không có mục đích gì, không biết đi đến những đâu nhưng nàng thích trạng thái này. Vì nàng cảm thấy như vậy sẽ làm mình giống như một người phụ nữ bình thường, trước kia nàng là đặc công, dù là dạo phố cũng có mục đích, thường phải chấp hành nhiệm vụ, dù không thì trong lòng cũng luôn cảnh giác, luôn đề phòng. Nhưng lúc này không giống, nàng chỉ thuần túy đi dạo phố, nàng ôm tay bạn trai không khác gì những người phụ nữ khác.
Đáng tiếc là Mộc Hàm cũng chẳng phải là người phụ nữ bình thường, chỉ cần đi dạo vài phút thì nàng đã cảm thấy có gì đó là lạ, sau đó nàng hỏi Hạ Thiên:
- Chồng, hình như có hai chiếc xe mười sáu chỗ đi theo chúng ta.
- À, tôi biết rồi, từ khi chúng ta rời khỏi trường đại học thì bọn họ đã đi theo rồi.
Hạ Thiên ra vẻ chẳng quan tâm.
- Chồng, chúng ta sang bên kia nhé?
Mộc Hàm nhìn bốn phía, sau đó kéo Hạ Thiên đi về phía một con hẻm.
Hạ Thiên đang muốn đi qua thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem, là Diệp Mộng Oánh gọi đến. Sau khi hắn đổi số điện thoại đã nói với Diệp Mộng Oánh, vì vậy nàng mới biết số mới mà điện thoại.
- Vợ, trước tiên tôi nhận điện thoại cái đã.
Hạ Thiên nói một câu rồi nhận điện thoại:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị nhớ tôi rồi sao?
Diệp Mộng Oánh ở bên kia nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Đúng vậy, khi nào thì cậu về Giang Hải.
- À, còn chưa biết.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi dùng giọng đề nghị nói:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, nếu không chị đến tìm tôi đi.
- Cũng được, nhưng phải để thư thả đã.
Diệp Mộng Oánh khẽ nói, sau đó nàng chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi cậu, cậu có phải đã đưa phương thức điều chế Phong Nhũ Sương cho Vân Anh không?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên vẫn nhớ rất rõ điều này, hắn lập tức hỏi:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chẳng lẽ chị muốn dùng Phong Nhũ Sương sao? Chị đừng dùng, ngực chị vừa to rồi, to quá cũng không sướng.
Diệp Mộng Oánh ở đầu dây bên kia nghe nói như vậy thì cảm thấy xấu hổ, vì vậy một lúc lâu sau cũng không nói gì. Đúng lúc này Hạ Thiên ở bên kia cũng có biến.
Hai chiếc xe mười sáu chỗ nãy giờ luôn đi theo Hạ Thiên và Mộc Hàm đã dừng lại ven đường, hai chiếc xe mở cửa, một nhóm người phóng xuống, ai cũng cầm tuýp sắt hùng hổ phóng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên lập tức khó chịu, đám khốn nạn này dám làm phiền lúc hắn đang điện thoại cho Mỹ nữ tỷ tỷ, đúng là không biết sống chết.
Vì vậy không đợi đám người kia đến gần, Hạ Thiên chủ động tung đá, ten chạy đầu bị đá văng xuống đất.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị đã dùng rồi sao?
Hạ Thiên vừa đạp một tên khác vừa nói, sau đó hắn lại an ủi Diệp Mộng Oánh:
- Dù chị có dùng cũng không sao, lớn một chút cũng không ảnh hưởng, cùng lắm thì quay về tôi sẽ giúp chị xoa bóp ngực, đảm bảo sẽ trở lại như thường.
Diệp Mộng Oánh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng giải thích:
- Không, tôi chưa dùng, chẳng qua công ty Liễu Thị muốn sản xuất Phong Nhũ Sương, Mai tiểu thư của công ty Liễu Thị muốn bàn bạc hợp tác, chúng tôi muốn mở công ty mới chuyên sản xuất Phong Nhũ Sương của cậu hoặc những sản phẩm bảo vệ sức khỏe khác. Lúc này tôi muốn hỏi ý kiến cậu, cậu thấy như vậy có được không? 312389
Hạ Thiên lại đạp ngã một tên cầp tuýp, sau đó hắn trả lời:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị cứ làm chủ là được, nếu chị muốn cách điều chế sản phẩm gì thì cứ nói, tôi sẽ đưa tới cho chị.
- Vậy thì được, công ty mới sẽ chừa cho cậu một phần cổ phần.
Diệp Mộng Oánh nói.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, cũng chẳng cần giữ lại cổ phần, nhưng đừng cho Mai Nhược Đình kia quá nhiều, chị ta là vợ của Liễu Kỳ, tôi không thích lão Liễu Kỳ.
Hạ Thiên tiếp tục vung chân, hắn đá văng hai người:
- Tóm lại chị lấy càng nhiều cổ phần càng tốt, dù sao chị cũng là vợ tôi, cũng là của tôi.
- À, tôi biết rồi... ....
Diệp Mộng Oánh trả lời, sau đó nàng dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Bên cậu có âm thanh gì vậy? Sao nghe giống như có người đang kêu thảm thiết thế?
- À, mỹ nữ tỷ tỷ, có vài tên cần ăn đòn, tôi đang đánh bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời, sau đó tung ra một đấm đánh văng một tên, mà tên này cũng rất biết cách phối hợp mà gào lên:
- Á!
Diệp Mộng Oánh ở bên kia không khỏi ngẩn ngơ, người này vừa điện thoại cho nàng vừa đánh nhau sao?
Diệp Mộng Oánh ở bên kia đang ngốc mà bên này cũng có hơn mười người đang ngây người, đây là đường lớn, tất nhiên có nhiều người qua lại, chỉ sau khoảnh khắc đã có hơn vài chục tên cầm tuýp đến đánh một người, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của khách bộ hành. Đám người kia vốn đều cho rằng Hạ Thiên và Mộc Hàm sẽ rất thảm, nhưng nào ngờ tình cảnh xảy ra sau đó lại quá khác biệt.
Nguồn: http://truyenfull.xyzĐáng lý sẽ có một tình cảnh đánh nhau qua lại chết chóc như phim HongKong nhưng kỳ quái là tên thanh niên kia vừa đánh người vừa điện thoại, đúng là quá mạnh.
- Hạ Thiên, vậy tôi không nói nữa, lần sau sẽ nói chuyện tiếp nhé.
Diệp Mộng Oánh nghe được nhiều tiếng kêu thảm thiết, tất nhiên nàng sẽ kịp phản ứng, nàng nói xong thì cúp điện thoại, nàng sợ ảnh hưởng Hạ Thiên, nếu hắn bị đán thì rất phiền.
Hạ Thiên cũng buồn bực, mỹ nữ tỷ tỷ sao cúp điện thoại nhanh như vậy? Hắn điện thoại cũng đâu có ảnh hưởng gì?
- Đều do đám ngu ngốc chúng mày muốn chơi anh.
Hạ Thiên bắt đầu bất mãn phát tiết trên đám người nằm lăn trên đất, hắn nhấc chân nhấc tay đấm đá.
- Đại ca, tha mạng em.
- Đại ca, đừng đánh em nữa.
- Cứu mạng!
- Cảnh sát, cảnh sát, mau cứu mạng.
Đám người bị Hạ Thiên đánh đã cảm thấy chịu khôngn nổi, bọn họ bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng rõ ràng là không hiệu quả, sau đó bắt đầu hô cứu mạng. Đáng tiếc là không có ai hảo tâm cứu giúp, mãi đến lúc bọn họ thấy một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên đường mới lớn tiếng kêu gào