Vẻ mặt đám người Địa tổ cũng có biến đổi rất khác biệt, những người này đều là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên, nhưng trước đó cũng không hpari chưa từng nhìn thấy Hạ Thiên. Vì bọn họ đã từng xem qua ảnh của Hạ Thiên, còn chút chuyện giữa Mộc Hàm và Hạ Thiên cũng được rất nhiều người nghe thấy, bây giờ hai người bọn họ xuất hiện cùng một lúc, hơn nữa còn thân mật tay trong tay.
Khoảnh khắc này đám người không nhịn được phải nghi ngờ Hạ Thiên sẽ là tổ trưởng Địa tổ, vì vậy mà trong lòng không khỏi thầm nói, người này đúng là hào hứng, dám đảm đương chức vụ tổ trưởng, hơn nữa còn mang người đẹp đi theo, không phải khoe khoang đấy chứ?
Đúng lúc này một âm thanh dễ nghe truyền vào trong tai mọi người:
- Tôi là Mộc Hàm, bắt đầu từ bay giờ tôi là tổ trưởng Địa tổ, tất cả hành động của Địa tổ đều phải nhận được sự cho phép của tôi.
Tôn Bác Văn và đám người nghe thấy như vậy thì ngẩn người, thì ra tổ trưởng không phải là Hạ Thiên, thật sự là đóa hoa thủ đô Mộc Hàm kia sao?
Một lát sau Tôn Bác Văn cuối cùng cũng kịp phản ứng, hắn đi về phía trước một bước rồi nhìn Mộc Hàm mỉm cười nói:
- Tuy chúng tôi biết có một tổ trưởng sắp đến nhận chức, nhưng tổ trưởng là ai thì chúng tôi không rõ, cô nói mình là tổ trưởng, cô có bằng chứng gì không?
Mộc Hàm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn Bác Văn, nàng biết rõ đây là hắn cố ý cho nàng một đòn phủ đầu, vì dù là nàng hay hắn cũng biết một chuyện, không ai dám vào đây giả mạo thân phận tổ trưởng Địa tổ.
- Này, Tôn Bác Vũ, chú sắp chết đến nơi mà còn quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì?
Hạ Thiên đột nhiên nói một câu, khoảnh khắc này tất cả sức chú ý của tất cả mọi người đều chuyển lên hắn.
Tôn Bác Văn cũng di chuyển ánh mắt lên người Hạ Thiên, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh:
- Hạ Thiên, xem ra phải nhắc nhở cậu một câu, tôi là Tôn Bác Văn, không phải là Tôn Bác Vũ. Bây giờ tôi rất khỏe mạnh, có thể ăn có thể ngủ, dù sống ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề, vì vậy tôi cũng không muốn chết.
- À, nếu cậu đã thích làm Tôn Bác Văn thì tôi cho cậu thành Tôn Bác Văn chính thức. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Hạ Thiên đột nhiên tung một quyền về phía Tôn Bác Văn.
Đám người Địa tổ chợt giật mình, người này vừa bắt chuyện đã đánh sao? Đây là căn cứ của Địa tổ, người này có phải quá kiêu ngạo rồi không?
- Hạ Thiên, cậu muốn làm gì?
Tôn Bác Văn nghiêm nghị quát lớn, hắn vội vàng trốn tránh.
Hạ Thiên không nói lời nào nhưng lại đẩy mạnh tốc độ công kích, hắn đã từng giao thủ với Tôn Bác Văn một lần, hắn biết rõ thực lực của đối phương là không tệ, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, không cho đối phương cơ hội.
Mọi người chỉ thấy một bóng người vây quanh Tôn Bác Văn nhưng không thấy hình dáng cụ thể, bọn họ miễn cưỡng thấy Tôn Bác Văn tránh né, điều này gián tiếp chứng minh Tôn Bác Văn căn bản không nhanh bằng Hạ Thiên.
Điều này cũng quá bình thường, lần trước khi Hạ Thiên đụng mặt thì Tôn Bác Văn cũng không phải là đối thủ, lúc này Hạ Thiên lại gặp nhiều kỳ ngộ, công lực đột nhiên tăng mạnh, thực lực giữa hai người đã có khác biệt rất lớn. Bây giờ đối với Hạ Thiên thì Tôn Bác Văn căn bản không chịu nổi một đòn.
- Bốp, bốp!
Vài tiếng trầm đục vang lên, Hạ Thiên hầu như đánh trúng vài bộ vị trên người Tôn Bác Văn cùng một lúc, cuối cùng hắn còn đấm mạnh lên đan điền Tôn Bác Văn.
Tôn Bác Văn rên thảm một tiếng, hắn văng ra phía sau và ngã xuống đất.
- Tôn thiếu gia, anh không sao đấy chứ?
Một người đàn ông trẻ tuổi vội vàng chạy đến, người này là đệ tử Tôn gia, tất nhiên hắn sẽ rất quan tâm đến Tôn Bác Văn.
Tôn Bác Văn vùng vẫy đứng lên, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt rất tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ. Hắn nhìn Hạ Thiên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ:
- Hạ Thiên, mày...Mày đã làm gì với tao?
- À, anh cho chú biến thành Tôn Bác Văn chính thức.
Hạ Thiên tỏ vẻ rất hời hợt:
- Chú đã thích làm Tôn Bác Văn, không thích Vũ, vậy anh phế đi công lực của chú, cho chú thành Bác Văn chính thức.
- Mày...Mày dám phế đi công lực của tao sao?
Tôn Bác Văn cắn răng, hắn hầu như rống lên tức giận:
- Hạ Thiên, tao với mày có thù oán lớn như vậy sao?
- Tất nhiên là có.
Hạ Thiên gật đầu:
- Chú ngu ngốc quá, dám giết vợ anh, tất nhiên anh phải xử lý chú.
Hạ Thiên nói đến đây thì ngáp một cái:
- Vì anh sắp cho chú lên dĩa, vì vậy chú không thể sống thêm ba năm mười năm gì đó, chú chỉ còn có thể được ở lại ba năm phút đồng hồ mà thôi. Này, chú có di ngôn gì không? Có thì mau nói đi.
- Hạ Thiên, mày đừng quá kiêu ngạo.
Một tiếng gầm vang lên, kẻ lên tiếng chính là tên đàn ông vừa chạy về phía Tôn Bác Văn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn đối phương:
- Chú là khỉ sao? Chú gào lên với ai vậy?
- Mày mới là khỉ, tao là Tôn Báo.
Người đàn ông kia nổi giận.
Hạ Thiên rất buồn bực:
- Nói chú là khỉ là tán thưởng rồi đấy, chú kích động như vậy để làm gì?
Mọi người không biết nói gì hơn, nói người ta là khỉ mà đã là tán thưởng rồi sao?
- Hừ, mày cảm thấy làm khỉ tốt, sao không tự mình làm khỉ đi?
Tôn Báo tức giận mắng.
Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Anh không cảm thấy làm khỉ là tốt, nhưng các người họ Tôn, khỉ thì cũng là khỉ mà thôi, Tôn gia nhà các người chẳng phải lợi hại nhất là một con khỉ sao?
Mộc Hàm cười hì hì, nàng nói:
- Chồng nói đúng, Tôn gia lợi hại nhất có thể không phải là khỉ, nhưng người ta không phải là khỉ tầm thường, mà là vua khỉ nổi danh đỉnh đỉnh, là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
- Vợ, cũng là chị thông minh.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Cuối cùng tôi cũng biết vì sao đám người này rất vô dụng, vì bọn họ dám ghét bỏ tổ tiên lợi hại nhất của mình, đúng là đám con cháu không ra hồn.
Hai người Hạ Thiên và Mộc Hàm kẻ xướng người họa làm cho Tôn Báo tức giận đến mức thiếu chút nữa ói máu, hắn đột nhiên gầm lên giận dữ rồi đánh về phía Hạ Thiên:
- Đám người cùng xông lên đánh đôi cẩu nam nữ này.
Tôn Báo là người đầu tiên phát động thế tấn công với Hạ Thiên, mà mười tên thủ hạ của Tôn Bác Văn cũng có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn tán công. Từ khi đám người bọn họ cùng nhau phục kích Mị Nhi thì đã kết hợp lại tạo thành một chỉnh thể không gì phá nổi, có thể nói là cùng chung vinh nhục, vì thế bây giờ bọn họ có chung một mối thù.
Hạ Thiên đang muốn đánh văng đám người này thì Mộc Hàm ở bên cạnh đã nói:
- Chồng, để cho tôi.
Mộc Hàm có một cơ hội lập uy, nàng tin trong địa phương này của Địa tổ, muốn để người khác phục thì không thể nào chỉ dựa vào vẻ đẹp bề ngoài. Chỉ có thực lực mạnh mới làm người ta thần phục, vì vậy nàng muốn biểu hiện thực lực của mình, tất nhiên nàng cũng có lòng tin đánh bại đám người này.
- Được rồi, cho vợ chơi đùa.
Hạ Thiên lách mình ra phía sau, Mộc Hàm lập tức đón đầu tấn công.