- Cô gái nhỏ, cô nói chuyện thế nào vậy?
Người đàn ông hơn ba mươi sau lưng Mạnh Tiến Tài chợt bất mãn nói:
- Chủ tịch Mạnh của chúng tôi đã tự mình... ....
Mạnh Tiến Tài khoát tay chặn người người đàn ông phía sau lên tiếng, sau đó hắn vẫn nói bằng vẻ mặt ôn hòa:
- Sinh viên Nhạc Dương, chúng tôi đến đây quả thật muốn Dương San hỗ trợ, chúng tôi muốn quay một đoạn phim về Thanh Phong Sơn, chúng tôi cần một đại sứ, chúng tôi cảm thấy Dương San rất thích hợp. Vì vậy hôm nay chúng tôi muốn đến hỏi Dương San, để xem cô ấy có tình nguyện làm đại sứ cho chúng tôi hay không?
- Tôi, tôi thật sự thích hợp sao?
Dương San có chút không tin tưởng.
- Nói nhảm, tất nhiên là phù hợp, nếu không phải là bạn thì bây giờ còn mấy ai biết về Thanh Phong Sơn.
Nhạc Dương nói một câu vạch trần mấu chốt, sau đó nàng quay sang nhìn Mạnh Tiến Tài:
- Này, làm đại sứ cho các ông cũng không thành vấn đề, nhưng các ông cũng đừng để Dương San làm việc không công chứ?
- Điều này là đương nhiên, chúng tôi sẽ trả phí, nhưng, nói thật, tài chính của huyện Mộc Dương chúng tôi rất căng, cho nên khoản phí này cũng không nhiều.
Dương Ngọc Quyên nói.
- Vậy các người tình nguyện đưa bao nhiêu?
Nhạc Dương tiếp tục hỏi.
- Chúng tôi chuẩn bị đưa... ....
Dương Ngọc Quyên nhìn Mạnh Tiến Tài, khi thấy chủ tịch gật đầu thì nàng định nói ra mức cụ thể, nhưng đúng lúc này Dương San đã mở miệng cắt ngang lời:
- Chị Quyên, không cần tiền.
Dương San khẽ nói:
- Chỉ cần các người thấy tôi phù hợp, tôi sẽ thể tham gia miễn phí, tôi thật sự không cần tiền.
- Dương San, sao lại không cần?
Nhạc Dương lập tức nôn nóng:
- Nhà cậu rất nghèo, bây giờ ngay cả tiền sinh hoạt cũng có vấn đề, làm sao lại không lấy tiền? Đây là số tiền mà cậu đáng được có... ....
- Đúng vậy, San San, tuy chúng tôi không thể cho em được nhiều, nhưng dù sao cũng có thể trợ giúp một phần cuộc sống của em.
Dương Ngọc Quyên cũng mở miệng nói.
- Nhạc Dương, chị Quyên, tôi thật sự không thể nhận số tiền này, trước nay tôi muốn tuyên truyền cho Thanh Phong Sơn cũng vì em là người sống dưới Thanh Phong Sơn, tôi sao có thể lấy tiền khi tuyên truyền cho quê hương? Tôi không thể lấy được.
Dương San lần này rất quả quyết.
- Chủ tịch Mạnh, anh xem... ....
Khi thấy Dương San cố ý không lấy tiền thì Dương Ngọc Quyên lại cảm thấy có chút khó khăn.
- Tiểu Dương, nếu Dương San đã một lòng cống hiến lực lượng cho que hương, như vậy chúng ta có thể để cô ấy toại nguyện, cứ theo đó mà làm.
Mạnh Tiến Tài đến lúc này cũng biết thời thế, hắn lập tức di chuyển chủ đề:
- Nhưng hành vi chí công vô tư của Dương San đáng được thưởng, tôi làm chủ, quyết định ban thưởng cho Dương San mười ngàn nhân dân tệ, coi như là một tâm ý.
- Không cần, thật sự không cần... ....
Dương San còn muốn từ chối.
- Đúng vậy, Dương San, đây cũng là thứ bạn nên nhận được... ....
Nhạc Dương ở bên cạnh cũng mở lời khuyên.
Nguồn: http://truyenfull.xyzHai người khuyên nhủ, cuối cùng Dương San cũng đồng ý, lúc này Mạnh Tiến Tài cũng lấy ra mười ngàn đưa cho Dương San. Nhạc Dương thấy Dương San có vẻ không muốn nhận, vì vậy nàng nhận thay cho bạn.
- San San, chúng tôi sẽ đi gặp đài truyền hình tỉnh để thương lượng chuyện quay phim, nếu em có thời gian thì đi theo chúng tôi, cũng thuận tiện dùng cơm trưa, chúng ta cùng làm quen.
Dương Ngọc Quyên nói.
- Này, các người không cần tuyên truyền.
Một âm thanh chợt vang lên:
- Tôi mua đứt Thanh Phong Sơn là được.
Đám người nơi đây nghe nói như vậy thì chợt sững sờ, Mạnh Tiến Tài và Dương Nhạc thì chẳng hiểu được điều gì xảy ra, người nào mà lớn lối như vậy? Muốn mua Thanh Phong Sơn sao?
Dương San nghe được âm thanh này thì gương mặt không khỏi trắng bệch, đây không phải tên khốn kiếp Hạ Thiên đã ức hiếp mình sao?
- Anh...Anh...Anh... ....
Dương San thấy Hạ Thiên thì lắp bắp không nói nên lời.
- Này, anh là ai?
Nhạc Dương không biết Hạ Thiên, nàng có chút mất hứng.
Hạ Thiên nhìn Nhạc Dương, ngay sau đó hắn đã mất hứng, người này dù là gương mặt hay dáng người cũng thua xa Kiều Phượng Nhi.
- Sao em lại để cho mọi người biết đến Thanh Phong Sơn như vậy? Anh muốn đánh em một trận.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dương San, vẻ mặt bất mãn, nha đầu này thật sự đáng đánh.
- Em...Em... ....
Dương San rất uất ức, nàng nào có trêu chọc gì đến Hạ Thiên?
- Sao anh lại nói như vậy?
Nhạc Dương rất mất hứng:
- Tôi nói cho anh biết, anh đừng ức hiếp nữ sinh, nếu không tôi sẽ chẳng khách khí với anh.
- Yên tâm đi, em quá xấu, anh không có hứng ức hiếp em.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Anh...Anh...Anh, anh nói tôi xấu sao?
Nhạc Dương lập tức bị chọc giận, thật sự chưa có người nói nàng xấu.
Hạ Thiên không quan tâm đến Nhạc Dương, hắn quay đầu nhìn Mạnh Tiến Tài:
- Nghe nói ông là phó chủ tịch huyện Mộc Dương đúng không?
- Tôi là phó chủ tịch Mạnh Tiến Tài của huyện Mộc Dương, cậu là... ...
Mạnh Tiến Tài khẽ nhíu mày, thật ra hắn có công phu ẩn nhẫn rất tốt, nếu là người khác thì đã sớm nổi giận.
- Tôi không phải là sinh viên, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Có phải các ông muốn tìm người khai phá Thanh Phong Sơn? Không cần đi tìm, tôi xuất tiền khai phá.
Mạnh Tiến Tài chăm chú nhìn Hạ Thiên, sau đó hắn có chút buồn bực, người này nhìn có vẻ không có nhiều tiền, hơn nữa đầu tư nào trực tiếp nói như vậy? Giả dối quá.
- Chồng, để em nói cho.
Một âm thanh động lòng người chợt vang lên, một thiếu nữ tuyệt sắc cùng hai vệ sĩ nữ nóng bỏng đi đến.
Thiếu nữa đến bên cạnh Hạ Thiên, sau đó nàng mỉm cười với Mạnh Tiến Tài:
- Chào ông, chủ tịch Mạnh, tôi là Kiều Tiểu Kiều.
- Sao? Kiều Tiểu Kiều của Kiều gia?
Mạnh Tiến Tài còn chưa nói thì Dương Ngọc Quyên đã lớn tiếng hô lên kinh hoàng, tuy nàng không phải là người thành phố Giang Hải, nhưng nàng vẫn biêt danh tiếng của Kiều Tiểu Kiều.
- Thì ra là Kiều tiểu thư!
Mạnh Tiến Tài đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức vui sướng:
- Chào Kiều tiểu thư, tôi đã sớm nghe nói về đại sanh của cô.
- Chủ tịch Mạnh, tôi cũng không muốn quanh co, tôi có toan tính khai phá Thanh Phong Sơn, nếu các ông có mục đích này, chúng ta có thể thương lượng cụ thể. Còn chuyện tuyên truyền cho Thanh Phong Sơn cũng rất cần thiết, cũng có thể để tôi sắp xếp, các ông không cần hao tâm tổn sức.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười chậm rãi nói.
Mạnh Tiến Tài chợt ngẩn ngơ, đây chẳng lẽ là chó ngáp phải ruồi? Tuy nhiều năm qua hắn khá may mắn, nhưng bây giờ hình như cũng may mắn thái quá thì phải. Hắn vừa đến thành phố Giang Hải, còn chưa kịp làm gì thì đã tìm được nhà đầu tư rồi sao?