Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 742: Đảo chủ phu nhân




Hạ Thiên sẽ không lái máy bay, cũng không đi du thuyền, nhưng hắn cũng không thể không lo lắng, cùng lắm thì đi học, hơn nữa hắn cũng tin vợ mình biết chạy những thứ này.

Nghe nói Hạ Thiên cần một tỷ, Tiền Đa Đa cũng lập tức đồng ý. Dựa theo ý của Tiền Đa Đa thì hắn đã mua mất mười tỷ, còn lại hai mươi tỷ muốn chuyển vào tài khoản của Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên lại không tin ngân hàng, vì vậy hắn muốn tiếp tục để lại chỗ của Tiền Đa Đa, đến khi hắn muốn dùng sẽ lấy của Tiền Đa Đa.

Tiền Đa Đa đối với vấn đề này cũng cam tâm tình nguyện, tuy đến lúc này hắn giống như biến thành một kẻ coi tiền cho Hạ Thiên, nhưng hắn cảm thấy điều này là rất tốt. Hắn có thể được xem tiền cho Hạ Thiên, như vậy đã chứng minh hắn hữu dụng, cũng giống như lúc ở thủ đô, nếu hắn có vấn đề gì thì Hạ Thiên có thể đến giúp.

Còn Quan Đình, sau khi nàng thấy hai đại mỹ nữ là Diệp Mộng Oánh và Tôn Hinh Hinh thì trong lòng không khỏi thầm nghĩ, hèn gì Hạ Thiên muốn mua cả hòn đảo, người này đúng là quá kỳ cục, tìm vài người vợ ở thủ đô còn chưa nói, bên Giang Hải hình như cũng không thiếu vợ, điều này thật sự làm người ta công phẫn.

Tôn Hinh Hinh lại cảm thấy chóng mặt, Hạ Thiên rõ ràng lời ba mươi tỷ, còn mua ba hòn đảo, tùy tiện bơm cho công ty một tỷ, điều này làm nàng tưởng mình nằm mơ. Nàng biết Hạ Thiên kiếm tiền rất giỏi, nhưng nàng không ngờ hắn sẽ lời như vậy, tất nhiên hắn còn biết xài, biết ném hơn mười tỷ ra ngoài.

Tôn Hinh Hinh nghĩ sau này mình là phu nhân của đảo chủ mà trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, những chuyện này dù là ai cũng sẽ cảm thấy hưng phấn, cuộc sống sau này thật sự đáng giá chờ mong. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Giữa trưa Tôn Hinh Hinh có một loại hưng phấn chóng mặt, nàng quay lại công ty mà đầu óc vẫn còn vo ve.

- Tôn Hinh Hinh, bạn không sao đấy chứ?

Khổng Mính không nhịn được phải hỏi:

- Hạ Thiên đã đi rồi, bạn làm nũng gì nữa?

- Sao? Cậu ta đi rồi à?

Tôn Hinh Hinh vô thức hỏi một câu, sau đó nàng nhìn khắp bốn phía. Sự thật là như vậy, Hạ Thiên không có ở đây, nàng nghĩ lại, hình như Hạ Thiên nói với nàng cái gì đó rồi bỏ đi.

- Xong rồi, thật sự xong rồi, này Tôn Hinh Hinh, Hạ Thiên không phải vừa tưới cho bạn một "tô canh" đấy chứ?

Khổng Mính dùng ánh mắt quái dị nhìn Tôn Hinh Hinh:

- Nếu không sao bạn lại trở nên như vậy?

Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, nàng trợn trừng mắt nhìn Khổng Mính, sau đó tức giận nói:

- Cậu mò mẫm gì vậy? Hạ Thiên cũng sẽ không dùng thủ đoạn đó với mình.

- Chỉ cần nhìn bạn là biết cậu ta sẽ không dùng thủ đoạn này rồi.

Khổng Mính lười biếng nói:

- Này, đúng rồi, mình nghe nói Đường Vĩ Quân bị đánh, có phải đụng Hạ Thiên không?

- Ngoài câu ấy ra thì còn ai nữa?

Tôn Hinh Hinh có chút bất đắc dĩ, Hạ Thiên bạo lực đáng lý ra nàng khó thích ứng, có lẽ vì nàng không to gan nên cảm thấy sự kiện vừa rồi sẽ rất phiền. Nhưng Hạ Thiên thường xuyên đánh người, hắn cũng chẳng thấy gì là phiền.

Khổng Mính thở dài:

- Ôi, có chút đáng tiếc, tuy Đường Vĩ Quân kia quá xấu nhưng lại rất nổi tiếng, rất có tiền, thật ra tôi rất muốn lấy chút tiền của anh ta để đầu tư, chúng ta bây giờ thật sự không đủ tiền.

Khổng Mính nói đến đây thì nhìn Tôn Hinh Hinh:

- Này, bạn không nói gì với Hạ Thiên sao? Dù sao cậu ấy cũng là ông chủ, có thể đầu tư thêm một chút được không?

- Điều này...Thật ra... ....

Tôn Hinh Hinh nhìn bốn phía, sau đó nàng hạ giọng:

- Khổng Mính, bạn gọi Lam Trạch đến phòng làm việc của mình.

- À, tốt.

Khổng Mính lập tức hiểu ra có chuyện, nàng vội vàng chạy đi tìm Lam Trạch, sau đó cả hai cùng vào phòng làm việc của Tôn Hinh Hinh.

Khổng Mính đóng cửa lại và hỏi thăm:

- Tôn Hinh Hinh, chuyện gì mà thần bí như vậy? Không phải Hạ Thiên chij đầu tư vào đấy chứ?

- Khổng Mính, Lam Trạch, mình cũng không gạt hai bạn, Hạ Thiên quả thật đầu tư tiền vào công ty, nhưng cổ phần của công ty sợ rằng sẽ phải điều chỉnh.

Tôn Hinh Hinh có chút chần chừ, cuối cùng nàng vẫn nói với bộ dạng khó xử.

Khổng Mính có chút sững sờ:

- Điều này, phải điều chỉnh thế nào?

- Khổng Mính, chúng ta là bạn bè lâu năm, mình nói thật, thật ra Hạ Thiên không có quan điểm lớn về tiền bạc, nhưng cậu ấy đã giao tiền cho mình, vì vậy mình phải sử dụng thật tốt, không thể làm loạn, nếu không người ta sẽ nói này nọ.

Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh có chút chân thành:

- Trước đó hai bạn cùng nhau sở hữu ba phần cổ phần, bây giờ mình nghĩ rằng sau này ba bạn chỉ nên giữ một phần.

Khổng Mính không khỏi ngẩn ngơ, một phần cổ phần hình như có hơi ít. Nhưng nàng suy nghĩ lại cũng cảm thấy điều này rất bình thường. Trước đó hai người bọn họ dùng kỹ thuật để nhập cổ phần, nhưng bây giờ vấn đề kỹ thuật cũng không xong, chủ yếu còn phải nhờ Tôn Hinh Hinh giải quyết vấn đề. Nghe nói tất cả vấn đề của công ty đều do Tiểu Yêu Tinh thu phục, như vậy bây giờ bọn họ giữ một phần cổ phần cũng không tồi.

- Tôn Hinh Hinh, thật ra công ty có thể làm lớn, cổ phần của chúng tôi ít đi cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ cậu có thể bảo Hạ Thiên đầu tư thêm một chút không? Chúng ta đang thiếu tài chính, ít nhất cũng là mười triệu.

Lam Trạch mở miệng nói.

- Đúng vậy, nếu Hạ Thiên đồng ý đầu tư thêm, nếu đầu tư mười triệu nữa, chúng tôi chiếm năm phần trăm cổ phần cũng được.

Khổng Mính mau chõng nghĩ thông, nàng vội vàng phụ họa.

Tôn Hinh Hinh chợt lộ ra nụ cười cổ quái:

- Khổng Mính, cậu nói thật sao?

- Tất nhiên là thật, nếu anh ta chịu bỏ ra mười triệu, dù chúng tôi chỉ có năm phần trăm cổ phần cũng quá lời.

Khổng Mính rất sảng khoái, nàng không che giấu ý nghĩ của mình, nhưng nàng nói đến đây và cảm thấy có gì đó là lạ:

- Ủa, này Tôn Hinh Hinh, sao bạn có biểu lộ gian trá như vậy? Cậu đừng nói là Hạ Thiên cho mười triệu đấy nhé?

Tôn Hinh Hinh khẽ cười:

- Hạ Thiên không đưa cho mình mười triệu.

- Tôi nói mà, Hạ Thiên có tiền cũng không hào phóng như vậy, hai triệu là tốt rồi.

Khổng Mính ra vẻ quả quyết.

Nhưng Khổng Mính còn chưa dứt lời thì Tôn Hinh Hinh đã nói:

- Hạ Thiên cho mình một tỷ.

Khổng Mính không nói gì, nàng trừng mắt nhìn Tôn Hinh Hinh giống như nhìn người ngoài hành tinh. Mãi hơn ba mươi giây sau nàng mới mở miệng nói:

- Tôn Hinh Hinh, cậu nói lại lần nữa xem.

Tôn Hinh Hinh mỉm cười:

- Khổng Mính, cậu nghe cho rõ nhé, Hạ Thiên cho mình một tỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.