A Hỏa vừa nói vừa tiếp tục dùng lực, rõ ràng muốn bóp chết Vân Tiểu Đông, nhưng thật ra hắn không phải sợ Hạ Thiên trả thù, thực tế bây giờ hắn còn chưa có quan điểm rõ ràng về Hạ Thiên.
Trong kế hoạch của A Hỏa, trước đó hắn đã từng có ý nghĩ bắt rồi giết con tin, vì hắn thấy như vậy là an toàn nhất. Tuy cô bé này mới chỉ năm tuổi nhưng bây giờ những cô bé đều rất thông minh và trưởng thành sớm, những đứa bé năm tuổi thường hiểu rất nhiều chuyện, nếu để chạy mất thì sợ rằng khả năng bị bắt lại là rất cao.
Vì vậy khi nghe nói cô bé rất có hậu trường thì A Hỏa đã quyết tâm muốn giết chết con tin, đến bây giờ hắn tự mình hành động, trong mắt hắn thì bóp chết một cô bé chẳng khác nào một con chó con mèo, chẳng gì quá khác biệt.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vân Tiểu Đông chợt có chút khổ sở, nếu tiếp tục như vậy thì nàng sẽ bị bóp chết tươi. Khi thấy biểu cảm của Vân Tiểu Đông thì A Hỏa không chút thương cảm, đặc biệt là còn có chút khoái ý và tàn nhẫn, giống như bóp chết một cô bé làm hắn sinh ra khoái cảm biến thái.
Nhưng đúng lúc này A Hỏa cảm thấy sau gáy đau đớn dữ dội, hắn thấy trước mắt tối sầm, sau đó lập tức ngất đi.
- Khụ, khụ... ....
Vân Tiểu Đông ho khan dữ dội, sau đó lại thở vào từng đợt.
- Hừ, chết cũng được, nhưng ông thật sự không chịu được những hành vi cầm thú như vậy.
Thủy ca ở bên kia mắng một câu, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà đấm cho A Hỏa bất tỉnh.
Thủy ca thấy dù bắt cóc hay cướp bóc gì cũng được, chẳng qua chỉ cầu tài mà thôi, cầu tài thường không sát hại tính mạng, đây là điều mấu chốt. Dù nói nguy hiểm đến tính mạng thì hắn cũng chỉ có thể ra tay với người lớn, nếu nói hắn muốn giết một cô bé, hơn nữa đó còn là một cô bé năm tuổi đáng yêu, thật sự hắn rất ngượng tay, cũng không thể nào để người khác làm như vậy, vì thế cuối cùng hắn lựa chọn phương án cứu Vân Tiểu Đông.
- Chú, cám ơn chú đã cứu cháu, cháu sẽ thay chú cầu tình với chú xấu xa.
Vân Tiểu Đông cuối cùng cũng khôi phục lại, nàng mở miệng nói.
Thủy ca nhìn Vân Tiểu Đông, hắn lộ ra nụ cười khổ, làm người đúng là không nên quá tham, vì mười triệu mà chọc vào một phiền toái lớn, bây giờ hắn không yêu cầu xa vời mình có thể chạy thoát, chỉ mong sao mình không liên quan đến người nhà.
Khu dân cư Kim Thái.
Vân Thanh nhìn đồng hồ, sau đó nàng dùng giọng sốt ruộc hỏi thăm Hạ Thiên:
- Chỉ kém mười phút nữa là sáu giờ, tiền có thể gom đến đủ sao?
Hạ Thiên đang muốn nói gì đó thì có ba người đẩy cửa tiến vào, người đi đầu là Tiền Đa Đa, phía sau là hai vệ sĩ, trong đó có một người mang theo một chiếc rương lớn.
- Hạ Thiên.
Tiền Đa Đa quét mắt nhìn quanh phòng, hắn thấy Hạ Thiên và lập tức tiến lên chào hỏi:
- Tiền đã gom xong, trên đường kẹt xe, trễ vài phút.
Tên vệ sĩ xách va li đến, sau đó hắn mở ra, bên trong đều là tiền mặt.
Hoàng An Bình thở dài một hơi:
- Như vậy không còn vấn đề gì nữa.
- Hạ Thiên, xảy ra chuyện gì sao?
Tiền Đa Đa nhịn không được phải hỏi một câu, giữa trưa hắn còn dùng cơm với Hạ Thiên, cũng đâu nghe nói Hạ Thiên cần nhiều tiền mặt như vậy?
- Không có gì, không biết có thằng ngốc nào bắt con gái của chị Vân Thanh.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
Đúng lúc này điện thoại của Vân Thanh vang lên, nàng lấy điện thoại ra, vẻ mặt hơi đổi:
- Điều này, hình như là điện thoại của bọn cướp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Chị Vân Thanh, chị cứ nhận điện thoại, chị chỉ cần nhận điện thoại thì Tiểu Yêu Tinh có thể biết bọn cướp ở đâu.
Hạ Thiên vội vàng nói.
Vân Thanh khẽ gật đầu, sau đó nàng nhận điện thoại:
- Alo.
- Mẹ, là con đây.
Âm thanh trong điện thoại làm cho Vân Tiểu Đông chợt ngẩn ngơ.
- Tiểu Đông sao? Con không sao đấy chứ?
Vân Thanh vội vàng hỏi.
- Mẹ, con không sao, con sẽ về nhà ngay, mẹ đừng lo lắng, con đang đi trên đường, có một chú đưa con về nhà.
Vân Tiểu Đông nhanh chóng nói.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên, là Tiểu Yêu Tinh gọi đến.
- Chồng, bọn cướp đang di động nhưng em vẫn phát hiện ra được vị trí, em lợi hại không...Ủa, hình như hắn ngày càng đến gần chồng thì phải... ....
Tiểu Yêu Tinh chợt khoe khoang vài câu, sau đó có chút kinh ngạc.
Sau đó Vân Thanh cúp điện thoại, nàng ngây người nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu Đông nói sẽ quay về ngay.
Hạ Thiên cũng nhanh chóng cúp điện thoại:
- Cô bé bảo sẽ về ngay.
Đám người trong phòng chợt ngây ra, vẻ mặt quái dị, sao lại như vậy? Bận rộn nửa ngày, bây giờ người bị bắt cóc đã quay lại rồi sao?
Vài phút sau Vân Tiểu Đông xuất hiện trước cửa, đi cùng nàng là một tên thanh niên, đúng là Thủy ca.
- Mẹ.
Vân Tiểu Đông vui sướng bổ nhào vào lòng Vân Thanh, lúc này Vân Thanh ôm lấy cổ Tiểu Đông, nước mắt không tự giác chảy ra, nhưng rõ ràng là nước mắt vui sướng.
Hoàng An Bình lập tức đứng lên đi về phía Thủy ca, vẻ mặt nghi ngờ:
- Anh là ai?
Thủy ca nhìn đám người ở đây, sau đó hắn đi về phía Hạ Thiên rồi khom lưng cúi đầu:
- Thiên ca.
- Chú biết anh sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Đúng vậy, Thiên ca, em đã xem qua ảnh của anh.
Thủy ca cung kính trả lời, sau đó hắn cắn răng rồi đột nhiên quỳ gối trước mặt Hạ Thiên:
- Thiên ca, em đến để thỉnh tội.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Thỉnh tội gì?
- Thiên ca, là em tham tiền nên cùng A Hỏa bắt cóc Tiểu Đông, em tình nguyện nhận trừng phạt, chỉ hy vọng Thiên ca mở một mặt lưới cho cả nhà em.
Thủy ca cúi đầu nói.
Nghe nói như vậy thì dù là Hoàng An Bình và vài tên cảnh sát hay Vân Thanh và nhóm người Tiền Đa Đa vừa mới vào cửa cũng sững sờ, thì ra tên này là cướp, bây giờ tự động đưa người trở lại sao?
- Chú xấu xa, không nên trách chú này, chú ấy đã cứu mạng cháu.
Lúc này Vân Tiểu Đông nói:
- Một tên khác thiếu chút nữa đã bóp cổ cháu chết mất, nếu không có chú này hỗ trợ, sợ rằng bây giờ cháu đã chết thật rồi.
Vân Thanh nghe nói như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, nàng vội vàng hỏi:
- Tiểu Đông, con nói cho mẹ nghe, cuối cùng có chuyện gì xảy ra?
Vân Tiểu Đông lập tức dùng giọng sinh động như thật nói ra tất cả tình huống, sau đó Vân Thanh chợt kinh hoàng, Hoàng An Bình thì đã có hành động, hắn trực tiếp bắt Thủy ca.
- Này, thả em nó ra.
Lúc này Hạ Thiên nói một câu.
Hoàng An Bình chợt sững sờ:
- Thả sao? Nhưng, Hạ Thiên, hắn là cướp, dù hắn đưa người quay lại cũng không thể xóa bỏ tình huống phạm tội.
- Em nó bắt cóc Tiểu Đông nhưng lại cứu Tiểu Đông, xem như hai bên triệt tiêu cho nhau.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Anh là người thường nói lý lẽ, nếu người này đã thức thời thì anh sẽ không cho em nó ngồi tù, tóm lại cứ tính là như vậy.
Hoàng An Bình chợt cảm thấy khó khăn, khi đang do dự thì điện thoại lại vang lên, hắn nhận điện thoại mà vẻ mặt biến đổi, hắn hô lên nghẹn ngào:
- Cái gì? Lại có bắt cóc?