Hạ Thiên nói ra những lời này thì bình thường đối với đội cảnh sát hình sự số sáu, vì đây không phải là lần đầu tiên hắn đùa giỡn người đẹp băng giá, nhưng khi nghe vào trong tai đám người Khâu Minh thì lại là chuyện khác.
Khâu Minh nghe được như vậy thì lập tức châm chọc:
- Đội trưởng Lãnh, tôi còn nghĩ tại sao cô cứ giữ gìn tên phạm nhân này, thì ra không những là bạn của đội trưởng Hoàng, hơn nữa còn là bạn trai của đội trưởng Lãnh của chúng tao
- Khâu Minh, chuyện riêng của tôi không đến lượt anh quan tâm.
Lãnh Băng Băng trợn mắt nhìn Khâu Minh, nàng thật sự không giải thích, nàng biết những chuyện thế này càng giải thích sẽ càng loạn.
- Khâu Minh, anh nói Hạ Thiên là phạm nhân, dù sao cũng có một hành vi phạm tội chứ?
Hoàng An Bình xen vào một câu.
Khâu Minh cười lạnh một tiếng:
- Hắn tự tiện xông vào phòng thẩm vấn, cưỡng chế mang đi kẻ bị tình nghi, hơn nữa còn đánh bị thương một cảnh sát đội an ninh mạng, cướp súng của đội phó Hứa Trung Kiện đội an ninh mạng. Như vậy là quá nhiều hành vi phạm tội, anh còn cảm thấy chưa đủ sao?
Hoàng An Bình chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó hắn nhìn Hạ Thiên:
- Này, những chuyện này là thật sao?
- Bọn họ bắt vợ tội, tất nhiên tôi phải cứu người trở ra, bọn họ không cho tôi đi, còn muốn nổ súng bắn người, tất nhiên tôi phải cướp súng.
Hạ Thiên nói bằng giọng điệu đương nhiên, hắn không cảm thấy có gì là không đúng.
- Thừa nhận là tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Khâu Minh hừ lạnh một tiếng:
- Đội trưởng Hoàng, bây giờ anh còn ngăn cản chúng tôi bắt hắn sao?
- Khâu Minh, Hạ Thiên chỉ lo lắng cho bạn gái của mình, dù lời nói và hành động có chút quá khích cũng không phải chuyện gì lớn, tôi thấy nên cho qua.
Hoàng An Bình ra vẻ rất hời hợt.
- Thế này còn chưa tính là chuyện lớn sao?
Khâu Minh nói gấp:
- Hắn xâm nhập đội cảnh sát an ninh mạng, cướp người từ phòng thẩm vấn, còn đánh cảnh sát bị thương và cướp súng, nếu cho bọn họ bỏ đi thì chẳng những là mối nhục của cảnh sát an ninh mạng, hơn nữa còn là mối nhục của cục công an thành phố Giang Hải chúng ta.
- Này, anh đừng nói lung tung, dù anh nhục nhã cũng không liên quan gì đến cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên nhịn không được phải xen vào một câu.
- Cậu đừng quá kiêu ngạo.
Khâu Minh dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Đừng tưởng có Lãnh Băng Băng che chở thì xong chuyện, tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu gây chuyện lớn, cũng không ai cứu được cậu.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Anh làm tôi sợ quá, sợ đến mức nhanh chóng buồn ngủ.
- Khâu Minh, sao tôi lại cảm thấy tình cảnh hôm nay có vẻ giận cá chém thớt nhỉ?
Hoàng An Bình nhíu mày:
- Anh không phải muốn bắt người, mà muốn gây khó dễ cho đội trưởng Lãnh của chúng tôi.
Hoàng An Bình nghĩ như vậy cũng rất bình thường, phòng cảnh sát hình sự có sáu đội, Khâu Minh là đội trưởng đội số một mà Lãnh Băng Băng là đội trưởng đội số sáu. Nhưng có rất nhiều người biết rõ trước kia cảnh sát hình sự chỉ có năm đội, mà đội số sáu này được lập ra chỉ vì Lãnh Băng Băng, đó là nguyên nhân mà nàng có thể đảm nhận chức đội trưởng.
Khâu Minh đã từng là cảnh sát trẻ tuổi ưu tú nhất của cảnh sát toàn Giang Hải, có thể nói là tương lai vô hạn. Hắn chưa đến ba mươi đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tất nhiên có người coi hắn là người được bồi dưỡng cho chức vụ cục trưởng cục công an trong tương lai. Nhưng sau khi Lãnh Băng Băng xuất hiện thì dang tiếng của Khâu Minh hoàn toàn giống như ném đá xuống giếng, trong lúc vô tình Lãnh Băng Băng đã thay thế Khâu Minh và trở thành nhân vật tiêu biểu cho cảnh sát Giang Hải.
Điều này tất nhiên sẽ làm cho Khâu Minh không phục, hắn cảm thấy mình mạnh hơn Lãnh Băng Băng. Trong mắt hắn thì đối phương chẳng qua chỉ dựa vào vẻ đẹp và thân thể mới có được địa vị hôm nay, nói trắng ra thì hắn cho rằng Lãnh Băng Băng là tình nhân của một nhân vật thần bí nào đó. Kết quả là lời nói của Khâu Minh rơi vào trong miệng Lãnh Băng Băng, hai người tất nhiên sẽ tạo nên cục diện nước sông núi khó nằm liền.
Hai lãnh đạo có ân oán thì tuyến dưới tất nhiên sẽ khó vừa mắt với nhau, lần này Khâu Minh mang theo nhiều người phóng vào đội cảnh sát hình sự số sáu, tất nhiên sẽ làm cho cảnh sát đội số sáu rất bất mãn. Tuy Khâu Minh rất nổi tiếng nóng tính, nhưng kể cả Lãnh Băng Băng cũng cho rằng Khâu Minh đang mượn cơ hội để chèn ép nhau, vì vậy Hoàng An Bình mới có lời nói như thế.
- Đội trưởng Hoàng, dù anh nói thế nào thì hành vi phạm tội của người này cũng đã định, đây là sự thật, dù cục trưởng có mặt ở đây thì chú ấy cũng sẽ ủng hộ tôi bắt cậu ta.
Khâu Minh không thèm quan tâm, tất nhiên hắn cũng không nhượng bộ. Hắn nói lời này đã bày tỏ rõ ràng, dù Hoàng An Bình là con trai cục trưởng, hắn cũng không sợ.
Khâu Minh quả thật không sợ Hoàng An Bình, vì hắn có hậu trường trong tỉnh. Nhưng Khâu Minh có chút sợ hãi Lãnh Băng Băng, vì hắn có tin Lãnh Băng Băng có chỗ dựa trong tỉnh, hơn nữa còn mạnh hơn cả hắn.
Hoàng An Bình đang định nói thêm điều gì thì Lãnh Băng Băng đã xen vào một câu:
- Hoàng An Bình, trước tiên đưa Hạ Thiên vào phòng thẩm vấn, sau khi biết rõ sự việc rồi nói sau.
Không đợi Hoàng An Bình mở lời, Lãnh Băng Băng đã nhìn về phía Tôn Hinh Hinh:
- Tôn tiểu thư, chị theo tôi.
- Vâng, đội trưởng!
Lúc này Hoàng An Bình mới kịp phản ứng, hắn kéo Hạ Thiên:
- Đi theo tôi.
Lần này Hoàng An Bình lại bội phục Lãnh Băng Băng, một chiêu này của nàng khá cao tay, Khâu Minh chẳng phải luôn miệng nói Hạ Thiên có tội sao? Như vậy đội cảnh sát hình sự số sáu sẽ bắt người, để xem Khâu Minh còn nói được lời nào? Còn vấn đề sau khi bắt người, bọn họ xử lý Hạ Thiên thế nào là chuyện riêng của đội cảnh sát hình sự số sáu, không liên quan gì đến Khâu Minh.
- Lãnh Băng Băng, đây là phạm nhân của chúng tôi.
Khâu Minh không phải ngốc, hắn lập tức hiểu rõ ý đồ của Lãnh Băng Băng.
- Vụ án này đã được chỉ định để đội các anh làm sao?
Lãnh Băng Băng dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Khâu Minh không phản bác được, vụ án này vừa xảy ra, hắn vừa mới nhận được điện thoại cầu viện của đội cảnh sát an ninh mạng thì lập tức chạy đến, nào có ai chỉ định án do bọn họ tiếp nhận?
- Các anh không bắt được người, bây giờ đối phương chủ động đến đội cảnh sát hình sự chúng tôi, vụ án tất nhiên nằm trong phạm vi của chúng tôi.
Lãnh Băng Băng nói xong lời này thì dẫn Tôn Hinh Hinh vào phòng thẩm vấn.
Vẻ mặt Khâu Minh chợt xanh chợt đỏ, lúc này hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Băng Băng đưa người đi.
- Thu đội!
Cuối cùng Khâu Minh cũng cắn răng nói ra hai chữ, hắn vung tay rất không cam lòng, sau đó xoay người bỏ đi.
Còn Hạ Thiên lúc này đang nói chuyện với Hoàng An Bình trong phòng thẩm vấn.
- Nghe tôi nói này Hạ Thiên, đây là cậu đã gây rối. Đại tẩu bị tình nghi sao anh lại đến cướp người?
Hoàng An Bình có chút buồn bực, nếu là án lớn thì sao bọn họ không lo lắng? Nhưng nếu là án nhỏ thì cần phải làm ra động tĩnh lớn như vậy sao?
- Tôi không biết.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
- Cậu không biết sao?
Hoàng An Bình lập tức buồn bực:
- Cậu có biết hậu quả khi đến đồn cảnh sát cướp người không?
- Tất nhiên, nhưng dù vợ tôi có làm gì cũng không được phép bắt đi.
Hạ Thiên ra vẻ giống như điều này là đương nhiên, hắn thật sự không biết vì sao Tôn Hinh Hinh lại bị kéo vào đồn cảnh sát, hắn còn chưa kịp hỏi, mà Tôn Hinh Hinh cũng chưa kịp nói.
Hoàng An Bình cảm thấy không rõ ràng:
- Nếu là giết người thì sao?
Hạ Thiên chẳng quan tâm:
- Kẻ nào bị vợ tôi giết thì rõ ràng là loại đáng chết.
Hoàng An Bình nghẹn giọng nhìn trân trối, đây là lần đầu tiên hắn được nghe một lý luận mạnh mẽ như vậy.
- Lưu manh cậu có phải bị bệnh rồi không?
Lãnh Băng Băng nổi giận đùng đùng đi đến:
- Một chuyện quá nhỏ, hơn nữa cũng không liên quan đến Tôn Hinh Hinh, chỉ cần nói rõ ràng là không sao, bây giờ anh lại làm lớn chuyện vậy à?
Sự việc vốn rất đơn giản, Lãnh Băng Băng tất nhiên tìm hiểu được rõ ràng nguyên nhân hậu quả từ miệng Tôn Hinh Hinh, khi biết được
"sự kiện hacker" thì nàng cũng chính thức nổi nóng. Đây là chuyện như móng tay, đáng lý ra Hạ Thiên chỉ cần điện thoại cho Hoàng Hải Đào, thậm chí cho Hoàng An Bình để chào hỏi đội cảnh sát an ninh mạng, như vậy bọn họ sẽ không gây khó cho Tôn Hinh Hinh, nào xảy ra chuyện lớn như bây giờ?
Người khác đem chuyện phức tạp hóa thành đơn giản, nhưng Hạ Thiên lạ đem chuyện nhỏ như móng tay trở thành lớn bằng trời. Đáng lý ra cũng chẳng phải chuyện gì cần nói, nhưng bây giờ Hạ Thiên cướp người, đánh cảnh sát và cướp súng, nếu truy cứu đến cùng thì rõ ràng sẽ bóc lịch như chơi.
Hoàng An Bình cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân sự việc, hắn cảm thấy dở khóc dở cười, chút chuyện đơn giản mà náo loạn đến tình cảnh bây giờ.
- Đội trưởng, làm sao bây giờ? Thả người hay là... ....
Hoàng An Bình hỏi ý kiến của Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng cũng rất do dự, thật ra nàng rất muốn giữ lại để Hạ Thiên nếm chút đau khổ, nhưng nàng cảm thấy làm như vậy chẳng khác nào tỏ ra yếu thế trước mặt Khâu Minh, đây là điều nàng không muốn.
Trước đây rất lâu, ấn tượng của Lãnh Băng Băng về Khâu Minh là rất tốt, nhưng sau khi đối phương mở miệng vu oan nàng có quan hệ mập mờ với một đại nhân vật thì chẳng còn chút cảm tình nào.
Mà quan hệ cá nhân giữa Lãnh Băng Băng và Kiều Tiểu Kiều là rất tốt, nàng cũng đã xác nhận Hạ Thiên là bạn trai của Kiều Tiểu Kiều, nếu muốn bắt hắn lại thì phải xem mặt Kiều Tiểu Kiều.
Nhưng đối với Lãnh Băng Băng thì vài lý do trên không phải quan trọng, nàng chỉ sợ giữ đối phương ở lại thì đội cảnh sát hình sự số sáu sẽ náo loạn, sợ rằng sẽ có phiền phức lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui Lãnh Băng Băng cảm thấy giữ người này ở lại là tai họa, chỉ có cách đẩy đi mới là tốt nhất. Nhưng nếu cứ như vậy để hắn chạy đi thì Khâu Minh sẽ nắm chặt sự việc này để làm phiền, đến lúc đó chị sợ không cần đến ngày mai thì cả cục công an sẽ biết Lãnh Băng Băng mở đường cho tình nhân bỏ chạy. Nàng tin Khâu Minh chắc chắn sẽ tung tin đồn bậy.
- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....
Âm thanh quen thuộc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lãnh Băng Băng, nàng có thể phán đoán đây là giọng nói của Kiều Tiểu Kiều. Nhưng ngay sau đó nàng phát hiện ra đó là tiếng chuông điện thoại của Hạ Thiên, rõ ràng Kiều Tiểu Kiều ghi âm lại giọng nói của mình làm tiếng chuông điện thoại cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra nhìn, là một dãy số lạ, nhưng sau đó hắn vẫn nghe.
- Hạ Thiên à? Tôi là Kiều Đông Hải!
Âm thanh của Kiều Đông Hải vang lên, điều này làm cho Hạ Thiên có chút thất vọng, hắn đang chờ mong một trong số bốn bà vợ điện thoại đến.
- Có chuyện gì?
Hạ Thiên dùng giọng mất hết sức lực hỏi.
- Cậu đang ở đâu?
Kiều Đông Hải hỏi ngay:
- Tôi có vài chuyện cần thương lượng với cậu, tôi đến chỗ Kiều Tiểu Kiều nhưng khôg thấy cậu, Phượng Nhi và Hoàng Nhi cũng không biết cậu đang ở đâu.
- À, tôi ở đồn cảnh sát.
Hạ Thiên trả lời.