Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 939: Dùng lạnh trị lạnh




Người điện thoại đến thật sự là Ninh Khiết, Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, hắn cũng không đợi Ninh Khiết bên kia mở lời mà lười biếng hỏi một câu:

- Này, quỷ keo kiệt, bây giờ không phải chị phát bệnh trầm trọng rồi đấy chứ?

- Hạ Thiên, cậu...Cậu đang ở đâu?

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh gấp gáp của Ninh Khiết, nhưng âm thanh này lại rõ ràng có gì đó không đúng, với thính lực của Hạ Thiên, tất nhiên hắn có thể nghe thấy nàng đang run lên, hình như đang rất lạnh.

- Ủa, quỷ keo kiệt, hình như chị rất lạnh thì phải.

Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, thật ra trước khi hắn hỏi đã khẳng định điều này là thật, nhưng chẳng qua chỉ có chút khoa trương mà thôi. Vì bây giờ nói Ninh Khiết có thể lanh là rất khoa trương, điều này làm cho Hạ Thiên buồn bực, chẳng lẽ quỷ keo kiệt kia lại muốn gạt hắn? Nhưng hắn thấy tình huống có vẻ không phải là giả, quỷ keo kiệt hình như đang thật sự run như cầy sấy.

- Tôi...Tôi rất lạnh, cậu...Cậu có thể đến giúp được không?

Ninh Khiết run rẩy nói

- Cậu...Cậu đã nói sẽ giúp tôi chữa bệnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đúng là không giống sự thật, chị sao lại lạnh như vậy?

Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó lại hỏi:

- Này, quỷ keo kiệt, chị đang ở đâu?

- Tôi, tôi ở khách sạn Khải Duyệt.

Ninh Khiết vừa nói vừa run rẩy:

- Cậu...Cậu đến đây được không?

- Khách sạn Khải Duyệt sao? Vậy chị đang còn ở thành phố Giang Hải à?

Hạ Thiên thầm nói, quỷ keo kiệt này quả nhiên lừa hắn, lần trước còn nói sẽ lập tức về thủ đô, bây giờ vẫn còn ở Giang Hải chưa đi sao?

Hạ Thiên cũng không đợi Ninh Khiết nói chuyện mà mở miệng nói:

- Nhưng bây giờ tôi không có mặt ở thành phố Giang Hải, tôi không thể nào đi tìm chị được.

- Cái gì?

Ninh Khiết giống như sắp phát khóc:

- Cậu...Cậu không có mặt ở Giang Hải, như vậy...Tôi phải làm sao?

- Dù sao tôi cũng không thể đến tìm chị, tôi đang ở huyện Mộc Dương cùng vợ.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Nhưng chẳng phải không có biện pháp.

- Biện...Biện pháp gì?

Ninh Khiết run giọng hỏi.

- Theo lý mà nói thì chị bây giờ rất lạnh, nhưng chị có thể cô gắng vượt qua một giờ nữa là tốt, sau đó chị đến huyện Mộc Dương tìm tôi, chỉ cần mất vài giờ đi xe, tối nay chị sẽ đến.

Hạ Thiên nói ra ý kiến của mình, hắn dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:

- Đúng rồi, bây giờ không phải chị đang dùng chăn mền che mình đấy chứ?

- Đúng vậy, sao cậu biết?

Ninh Khiết hình như càng lúc càng lạnh, sau đó nàng hỏi một câu:

- Thật...Thật sự chỉ cần một giờ sau sẽ hết lạnh sao?

- Một giờ sau sẽ không lạnh quá mức như vậy.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Thuận tiện cũng nói cho chị biết, dùng chăn mền quấn quanh người cũng vô dụng, như vậy sẽ càng thêm lạnh, tôi nói cho chị một biện pháp, chị sẽ cảm thấy đỡ hơn.

- Biện pháp gì?

Ninh Khiết vội vàng hỏi.

- Rất đơn giản, chỉ cần ngâm mình trong nước lạnh là được.

Hạ Thiên nhanh chóng nói:

- Cái này gọi là lấy lạnh trị lạnh, có tin hay không thì tùy chị, chị phải tin tưởng tôi, trước hết cứ làm như vậy, sau đó tối nay đến tìm tôi, đến lúc gặp mặt tôi sẽ cho chị biết vấn đề.

Hạ Thiên không đợi Ninh Khiết đáp lời mà cúp điện thoại, hắn đã nói nhiều rồi, có tin hay không là do nàng.

Ninh Khiết cũng không điện thoại đến, không phải có tin Hạ Thiên mà ngâm mình vào nước lạnh hay không?

Khi thấy Hạ Thiên cúp điện thoại thì Vân Thanh không khỏi ân cần hỏi thăm:

- Có ai sinh bệnh sao?

- Một người là quỷ keo kiệt, không cần quan tâm đến chị ta, nếu chị ta đến tìm tôi, như vậy tôi sẽ trị bệnh cho chị ấy, nếu không thì cứ ở đó mà chết lạnh.

Hạ Thiên không hề quan tâm.

Vân Thanh lập tức hiểu ra, sinh bệnh không phải là những người phụ nữ của Hạ Thiên, nếu không hắn đã chạy về Giang Hải rồi.

- Anh rể, anh rể.

Thạch Thuần lúc này chạy đến.

- Có gì vậy?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi, tiểu nha đầu kia lớn lên coi như xinh đẹp, nhưng dù có đẹp thì cũng chỉ là một cô bé, hắn không có quá nhiều hứng thú.

- Ảnh rể, diều của em không thể lên cao, anh có thể giúp em không?

Gương mặt nhỏ nhắn của Thạch Thuần chợt đỏ bừng bừng, tất nhiên không phải vì nàng ngại ngùng, chẳng qua chỉ vì vận động quá nhiều.

- Em chạy nhanh hơn một chút thì diều sẽ lên cao hơn.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, hắn cũng không muốn chơi diều với Thạch Thuần, hơn nữa hắn cũng không thích chơi diều.

- À, để em thử.

Thạch Thuần lại chạy đi, lúc này nàng chạy rất nhanh, rõ ràng diều lên cao hơn. Lúc này nàng cũng rất sùng bái Hạ Thiên, anh rể nói đúng, quả nhiên không gì không làm được.

Khi thấy em gái chạy qua chạy lại rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười trong trẻo như chuông bạc thì trên mặt Vân Thanh không khỏi lộ ra nụ cười dịu dàng, nàng vô thức ôm chặt cánh tay Hạ Thiên, sau đó dùng giọng êm tai nói:

- Chồng, thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu, sợ rằng lúc này Thạch Thuần còn không thể ra khỏi cửa...

Vân Thanh vừa nói xong thì cảm thấy trên mông truyền đến cảm giác đau đớn, nàng vừa nhu tình lại chuyển thành xấu hổ, lưu manh làm gì vậy? Sao lại đánh mông nàng, không thấy đây là địa điểm công cộng sao?

- Cậu làm gì thế?

Vân Thanh dở khóc dở cười, tuy nàng hiểu lưu manh có những ham mê đặc thù với bộ vị trên cơ thể mình, nhưng cũng không nên làm ra những chuyện như vậy ở địa phương thế này chứ?

- Chị Vân Thanh, những chuyện chồng làm cho vợ là đương nhiên, chị không nên cảm ơn tôi, nếu không tôi sẽ đánh mông chị.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

Vân Thanh chợt ngẩn ngơ, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nên lời, một lúc lâu sau nàng mới tức giận nói:

- Sau này không cho phép đánh mông tôi trước mặt người khác.

- Được rồi, sau này nếu chị còn nói bậy, tôi sẽ tìm chỗ không người để đánh mông chị.

Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn trả lời.

Vân Thanh không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này chọn thời điểm không có người thì chỉ đơn giản đánh mông nàng thôi sao? Chắc chắn sẽ không thành thật như vậy.

Một lát sau Vân Thanh lại nhớ đến vấn đề gì đó, nàng mở miệng hỏi:

- Đúng rồi, Tiểu Quang biết chúng ta đã quay lại, cậu ấy nói muốn mời chúng ta dùng cơm tối, tối nay cậu có rảnh không? Nghe nói cậu ấy còn đặc biệt vì cậu mà làm thịt một con chó.

- Có lẽ là rảnh.

Hạ Thiên trả lời, hắn khá có hứng thú với món chó.

Vân Thanh còn đang định tiếp tục nói thì bên cạnh vang lên những âm thanh khắc khẩu, điều này làm nàng không thể không nhìn sang.

- Anh làm gì vậy? Anh buông ra, buông ra ngay, nếu không tôi gọi người.

Một người phụ nữ còn trẻ đang mắng một người đàn ông đeo kính, tướng mạo của người phụ nữ khá đẹp nhưng Vân Thanh không quan tâm, nàng đột nhiên phát hiện ra người đàn ông kia có hơi quen mắt, hình như gặp nhau ở đâu rồi thì phải.

Hạ Thiên lúc này lại nói:

- Ủa, chị Vân Thanh, đó không phải là tên ngốc thiếu chút nữa đã tông vào chị sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.