Triệu Vũ Cơ chậm rãi đi bộ trên đường nhỏ ở một thôn xóm trên núi, tâm tình của nàng có chút yên lặng. Nàng đến địa phương này hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài, rời xa trần thế náo động, điều này làm cho nội tâm của nàng chợt bình tĩnh trở lại.
Hai bên là núi, mà con đường nàng đang đi lại rộng chưa đến một mét, trên đường nhiều đá, quanh co khúc khuỷu, rõ ràng con đường này dù là đi xe đạp cũng rất nguy hiểm, phương pháp đi lại an toàn duy nhất chính là đi bộ.
Triệu Vũ Cơ ngẩng đầu nhìn về phía trước, một ngọn núi đứng sừng sững ngập vào mây, đứng bên dưới núi có thể nhìn thấy cảnh tiểu điều khi vào mùa thu đông, có những nơi không còn màu xanh. Nhưng từ sườn núi đi lên lại thuần một màu xanh, điều này làm người ta cảm thấy sức sống dạt dào. Triệu Vũ Cơ biết rõ, kia có lẽ là Thanh Phong Sơn, một Thanh Phong Sơn được xưng là tứ quý bốn mùa đều xanh mướt mắt.
Khi thấy một vùng cây cối xanh đậm thì Triệu Vũ Cơ không khỏi nhớ đến lời nói của Hạ Thiên ngày hôm qua, rõ ràng tất cả đều là giả. Điều này làm cho nàng cảm thấy mê hoặc, theo lý thì Hạ Thiên không nên gạt nàng ở một chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng vì sao hắn lại gạt nàng?
- Có lẽ mình nên đi xem.
Triệu Vũ Cơ lầm bầm nói, không lâu trước đó nàng có thể nói làm ra quyết định quan trọn nhất trong đời, mà bây giờ nàng đang hành động theo quyết định đó của mình. Nhưng trước khi hành động thì tâm tình của nàng lại không xong, vì sâu trong lòng nàng cũng không muốn làm chuyện này.
Nhưng Triệu Vũ Cơ cũng biết, người sống trên đời chắc chắn sẽ phải làm những việc không muốn, vì có được phải có mất, vì vậy dù nàng thấy mình không muốn nhưng vẫn phải đi làm. Nhưng trước đó nàng cần phải đến một nơi không người quen biết để giải sầu, để ổn định tâm tư của mình.
Đi vào Thanh Phong Sơn chính là quyết định tạm thời của Triệu Vũ Cơ, buổi sáng sau khi thức dậy nàng vẫn bơi lặn một lúc lâu như ngày xưa, sau đó nàng muốn ra ngoài một chút. Cuối cùng nàng đi dạo trên đường, một chiếc xe khách bình thường dừng lại, bên trên là một tấm biển viết rõ đi Thanh Phong Sơn, lúc đó nàng chợt cao hứng nhất thời, nàng quyết định đến tham quan Thanh Phong Sơn, vì vậy mà leo lên chiếc xe kia.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyzTrên xe có vài sinh viên trẻ tuổi, bọn họ ở trên xe có vẻ rất vui sướng, liên tục bàn luận. Nghe nói bọn họ đén từ một trường đại học ở thành phố Giang Hải, bọn họ nghe tin Thanh Phong Sơn từ trên truyenfull.xyz, nói rằng nói đó bốn mùa đều như mùa xuân, thích hợp du lịch vào mùa đông.
Một nam sinh trong số đó nói ra những lời nhìn xa trông rộng, hắn nói nếu đợi đến khi Thanh Phong Sơn được khai phá du lịch thì giá vé chắc chắn sẽ rất mắc, vì vậy thừa dịa Thanh Phong Sơn còn chưa mở du lịch thì bọn họ đi trước miễn phí. Không những chẳng mất tiền mà còn được thưởng thức phong cảnh nguyên thủy của Thanh Phong Sơn, có thể nói là lợi cả đôi đường.
- Thật sự là một nhóm sinh viên không có phiền não, được nghỉ học thì chạy đi du lịch, thanh niên đúng là rất tốt.
Trong lòng Triệu Vũ Cơ nghĩ như vậy, vì nàng đeo kính râm, hơn nữa lại thường xuyên nhìn ra cửa sổ, vì vậy mà tất cả mọi người đều không phận ra nàng là Thiên Hậu Hoa ngữ Triệu Vũ Cơ.
Nhưng lúc này Triệu Vũ Cơ đột nhiên có một ý nghĩ, thật ra nàng cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nếu nói ra thì cũng là độ tuổi sinh viên, thậm chí trong nhóm sinh viên kia còn có người lớn tuổi hơn nàng. Với độ tuổi của nàng thì cũng không có tư cách nói người ta là người trẻ tuổi, nhưng nàng cũng lập tức an ủi mình, tuy nàng tuổi không cao nhưng tâm lý lại vượt quá mức, nói không chừng còn vượt qua tuổi ba mươi.
Triệu Vũ Cơ sinh ra trong đại gia tộc, đối với nàng thì đó là một loại may mắn, đồng thời cũng là bất hạnh. May mắn là từ nhỏ nàng không phải lo chuyện áo cơm, nhưng nàng lại phải gánh trách nhiệm lớn, vì một đại gia tộc tiếp tục đứng vững cũng không phải chỉ vài người của một thế hệ đứng ra chèo chống mà tất cả gia tộc phải trả giá, như vậy gia tộc mới mãi trường thịnh mà không suy. Cũng vì vậy mà nàng mới hai mươi nhưng tâm lý lại trưởng thành sớm hơn rất nhiều so với đám người cùng tuổi.
Nhưng nếu so sánh với con cháu các đại gia tộc khác thì Triệu Vũ Cơ càng may mắn hơn, vì nàng có một đại ca cực kỳ xuất sắc, vị đại ca này hầu như làm tất cả cho gia tộc, để đám em các nàng không cần phải trả giá quá nhiều. Dù nàng rất xuất sắc, nhưng là một cô gái xinh đẹp, nàng cũng có giấc mộng để theo đuổi, nàng không muốn làm món hàng trao đổi trong cưới xin giữa các gia tộc, cũng không muốn làm những việc mình không thích. Không phải vì gia tộc của nàng hùng mạnh, chẳng qua nàng có một vị đại ca luôn quan tâm đến em út.
Đại ca vì gia tộc, vì quan tâm đến đám em mà trả giá rất nhiều, vì vậy Triệu Vũ Cơ quyết định làm cho đại ca một chuyện. Đại ca tài hoa thiên tư xuất chúng, hắn rất kiêu ngạo, khó thể tiếp nhận thất bại. Nhưng đại ca nàng trước đó vài chục năm cưa từng có đối thủ lại đột nhiên gặp phải kẻ địch khủng bố, một đối thủ hầu như khó thể nào khiêu chiến. Dù đại ca đã nói không cần nàng hỗ trợ, nhưng nàng cảm thấy đại ca trước kia luôn tự tin đã đánh mất niềm tin về mình.
- Đại ca, em sẽ không để cho anh phải thua.
Triệu Vũ Cơ lặng lẽ thầm nghĩ.
Triệu Vũ Cơ lại ngẩng đầu nhìn Thanh Phong Sơn, trong đầu xuất hiện một gương mặt cười hì hì, nàng thầm nói một câu có lỗi:
- Cậu không phải kẻ thù của tôi, nhưng tôi phải giết cậu, vì cậu là đối thủ của đại ca.
Một làn khói bếp xuất hiện, Triệu Vũ Cơ chợt ngẩn ngơ, nàng ở trong thành phố có thể thường thấy khói đen ô nhiễm nhưng lại chưa bao giờ được thấy khói bếp thuần túy như vậy. Dù là nông thôn bây giờ cũng rất hiếm có, có lẽ chỉ còn ở Thanh Phong Sơn mới còn bảo trì trạng thái nguyên thủy như vậy.
Triệu Vũ Cơ bước đi nhanh hơn, vài gian nhà xuất hiện trong tầm mắt của nàng, chỗ này chính là thôn Hạ Thanh Phong, nơi đây phần lớn là nhà ngói, nhưng lại có vẻ cũ nát.
Triệu Vũ Cơ dần đến gần, sau đó nàng thấy một gian nhà mái ngói tường đất khá mới có đề bốn chữ:
"Dừng chân ăn uống!"Bốn chữ này xuất hiện ở thành phố thì rất thông thường nhưng bây giờ hiện ra ở đây lại có chút quái dị, nhưng đối với Triệu Vũ Cơ thì những chữ này lại giải quyết chút lo lắng trước đó của nàng. Từ sáng rời nhà đi đến bây giờ nàng thật ra chưa ăn gì, mà bây giờ xem ra nàng cũng không cần quan tâm đến vấn đề dừng chân, còn Thanh Phong Sơn, ngày mai nàng lại đi lên ngắm cảnh.
Triệu Vũ Cơ khẽ thở ra một hơi, sau đó đi vào cửa chính căn nhà.
- Muốn ăn cơm hay dừng chân?
Một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tiến ra chào đón.