Hàn Tinh đáng thương ngã mạnh xuống đất, hắn bị đánh văng làm choáng váng đầu óc. Một lúc sau hắn mới bò từ dưới đất lên, sau đó dùng giọng căm tức nói:
- Mày...Mày dám đánh tao? Mày còn nói lý lẽ không? Tao đâu chọc vào mày.
Mọi người chợt ngây người, bên này vừa có án mạng thì bên kia lại có hai người đánh nhau sao?
Tô Tô lại khẽ huých Triệu Vũ Cơ:
- Này, là người đàn ông theo đuổi em.
Triệu Vũ Cơ không nói gì, nàng thật ra đã sớm phát hiện người đá văng Hàn Tinh chính là Hạ Thiên, nhưng nàng lại cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Hàn Tinh đắc tội với Hạ Thiên? Nhưng nàng rõ ràng chưa thấy tên Hàn Tinh kia làm gì với Hạ Thiên, tên kia cũng không còn quấn lấy nàng, nếu nói theo lý thì không chọc vào Hạ Thiên mới đúng.
- Thằng ngu, anh là kẻ không bao giờ nói lý lẽ.
Hạ Thiên trừng mát nhìn Hàn Tinh:
- Còn nữa, thằng ngu chú vừa rồi mới chọc vào anh, bây giờ lại nói hận nhất kẻ sử dụng bạo lực, anh lại thích bạo lực, chú không phải hận anh sao? Chú hận anh, tất nhiên anh sẽ cho chú ăn đòn.
- Mày...Mày...Mày...
Hàn Tinh tức tối đến mức thiếu chút nữa đã ói máu, đám người bàng quan cũng không biết nói gì hơn, lý do đánh người của đối phương có thể nói là quá hùng mạnh.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
- Mày cái gì mà mày? Cút đi cho anh, nếu không vì chú quá ngốc thì anh đã cho chú lên dĩa rồi, nếu bây giờ còn chưa đi, anh sẽ cho chú đi theo tên kia cho đỡ buồn.
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Đi theo tên kia?
Hàn Tinh vô thức nhìn Lý Dương đang nằm trong vũng máu, khoảnh khắc này hắn đã sợ, hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng không dám. Cuối cùng hắn dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, sau đó xoay người xám xịt bỏ đi.
- Đúng là quỷ nhát gan.
Tô Tô dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Tinh, người này là quỷ nhát gan mà hết lần này đến lần khác lại muốn gây chuyện, đúng là quá ngốc, nên về nhà cho rồi.
Khoảnh khắc này Hạ Thiên cũng đi đến trước mặt Dương Tiểu Tiến, hắn khẽ vỗ vai đối phương:
- Này, tôi giúp anh, có người cướp vợ anh, tất nhiên anh phải xử lý hắn, khốn nổi bây giờ người đã chết, an hcòn ở đây chờ ngồi tù, đúng là quá ngốc, anh không biết chạy trốn sao?
- Sao?
Dương Tiểu Tiến chợt ngây người, hắn giống như không biết Hạ Thiên muốn làm gì, mà đám người vây quanh cũng không biết Hạ Thiên cuối cùng đang làm trò gì.
- Tôi nói anh quá ngốc, giết người cũng không biết lén lút một chút sao? Khốn nổi xong việc lại đứng đây chờ người đến bắt, đúng là quá ngốc, nếu bây giờ anh không chạy, đợi đến khi bị bắt lại sẽ có nhiều người đến cướp vợ hơn, đến lúc đó anh không thể nào báo thù được. Nếu bây giờ anh bỏ chạy, sau đó có người đến cướp vợ thì anh còn có cơ hội ra tay trả thù, đơn giản vậy mà nghĩ không ra, hèn gì vợ bị người ta cướp mất.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Tiểu Tiến:
- Chẳng muốn nói chuyện với anh nữa, nói chuyện với kẻ ngốc thật sự quá lao lực.
Hạ Thiên nói đi là đi, chỉ nháy mắt đã chạy mất, ngay cả Triệu Vũ Cơ cũng không biết hắn đã chạy đi đâu.
- Này, em Vũ Cơ, người này là một nhân vật nguy hiểm đấy.
Tô Tô lúc này nhịn không được phải nói.
Triệu Vũ Cơ không nói gì, trong lòng lại tỏ ra tán thành, Hạ Thiên nào chỉ là nguy hiểm mà thôi, phải nói là cực độ nguy hiểm.
...
Dù hung thủ đã nhận tội nhưng án mạng đã phát sinh cũng làm cho du khách từ bên ngoài đến cảm thấy bất an, một số người thậm chí còn cảm giác được người trong thôn sinh ra địch ý với mình. Dù lần này Dương Tiểu Tiến là hung thủ giết Lý Dương từ trong thành phố đến, nhưng thôn dân thấy nếu không phải người thành phố làm chuyện vô đạo đức là cướp vợ của Dương Tiểu Tiến thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tóm lại không ít người phát hiện ra một vấn đề, bọn họ đã không còn cảm giác được sự nhiệt tình của thôn dân.
Mà Triệu Vũ Cơ cũng phát hiện ra một vấn đề, sơn thôn ngăn cách với bên ngoài đã bị thế giới bên ngoài xâm nhập, đợi đến khi chỗ này thật sự bị khai phá du lịch thì không còn là sơn thôn nữa rồi.
Hạ Thiên đến, cộng thêm một vụ án mạng làm cho Triệu Vũ Cơ ý thức được dù đến đây cũng không thể nào an tĩnh, nguyện vọng giải sầu của nàng trước đó xem ra hoàn toàn thất bại.
Một buổi tối Triệu Vũ Cơ cũng không ngủ ngon, sáng hôm sau nàng thức dậy rất sớm, thời tiết âm trầm, nhiệt độ lại giảm.
- Này, lạnh quá, hôm nay có lẽ không có mặt trời, chúng ta có nên leo núi không?
Tô Tô thấy Triệu Vũ Cơ ra khỏi cửa thì cũng chạy theo, sau đó lạnh đến mức run rẩy.
- Leo núi sẽ không còn cảm giác lạnh.
Triệu Vũ Cơ thản nhiên nói, rõ ràng nàng vẫn muốn leo núi.
- Được, chúng ta ăn sáng trước, sau đó leo núi.
Tô Tô hiểu ý Triệu Vũ Cơ, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định làm việc theo kế hoạch ban đầu, leo núi Thanh Phong Sơn.
Bữa sáng là món mỳ, hai người mỗi người một tô, sau đó chuẩn bị một lúc và xuất phát về hướng Thanh Phong Sơn. Sau khi đi được nửa giờ thì cả hai đến chân núi Thanh Phong Sơn.
- Chị nhe nói đi đuòng này là thoải mái nhất, trước đó chị đã đến đây một lần nhưng chưa thử leo lên.
Tô Tô nói với Triệu Vũ Cơ.
Triệu Vũ Cơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khi đi đến chân núi Thanh Phong Sơn thì nàng thấy hình như ngọn núi này cao hơn, một ngọn núi cao như vậy mà trước nay không ai biết, điều này làm nàng cảm thấy khó tưởng.
- Đúng rồi, người đàn ông kia sao chưa xuất hiện? Cậu ấy đã theo đuổi em đến tận đây, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?
Tô Tô tò mò hỏi.
- Em không biết.
Triệu Vũ Cơ trả lời, thật ra nàng có hơi buồn bực, tối qua nàng lo lắng Hạ Thiên sẽ đột nhiên xuất hiện trong phòng, nhưng hắn thật sự không xuất hiện. Hơn nữa từ sáng đến giờ cũng không thấy bóng dáng hắn ở đâu, cũng không biết tối qua hắn ngủ ở đâu, chẳng lẽ trời lạnh như vậy mà hắn ngủ ngoài trời sao?
- Đúng rồi, khi vừa ăn cơm xong thì chị nghe dì Trương nói, tên giết người Dương Tiểu Tiến tối qua đã bỏ chạy từ lúc nửa đêm.
Tô Tô nghĩ đến một việc:
- Người đàn ông kia rõ ràng kỳ quái, người ta chuẩn bị tự thú nhưng cậu ấy lại khuyên nên bỏ trốn, ôi, em phải cẩn thận đấy nhé, chị cảm thấy nếu em mà không thích hắn, sợ rằng hắn có thể cũng áp dụng phương pháp kia.
- Leo núi thôi.
Triệu Vũ Cơ không muốn cùng Tô Tô nói về chuyện này, dù Tô Tô rất nhiệt tình với nàng, cho nàng cảm giác không tồi, nhưng nàng và đối phương dù sao cũng không cùng đường. Hơn nữa có rất nhiều chuyện nàng không thể nói với Tô Tô, nàng cũng không có hứng thú bàn luận chuyện liên quan đến Hạ Thiên.
Lúc này Triệu Vũ Cơ muốn biết, Thanh Phong Sơn này thật sự mãi mãi không thể lên đến đỉnh sao?