- Em ra mở cửa.
Kiều Hoàng Nhi còn ở trong phòng, nàng nói một tiếng rồi đi ra mở cửa.
Kiều Hoàng Nhi kéo cửa phòng và chợt sững sờ, ngoài cửa không có người, sự mẫn cảm nghề nghiệp lập tức làm nàng đề cao cảnh giác, nàng vô thức lui về phía sau rồi nói một câu:
- Kiều tiểu thư chú ý.
Kiều Hoàng Nhi vừa dứt lời đã hô lên kinh hoàng.
- Sao vậy?
Hạ Thiên lóe người đi đến, hắn dùng giọng kỳ quái hỏi.
Kiều Hoàng Nhi chỉ vào mặt đất, thực tế lúc này Hạ Thiên cũng thấy một người phụ nữ đang nằm trên mặt đất, là một người không thể lên tiếng, nhưng nếu nhìn làn da thì có vẻ vẫn còn sống, dù có chút tái nhợt nhưng vẫn có thể thấy chút huyết sắc.
- Không xong, phiền phức lớn.
Vẻ mặt Hạ Thiên cuối cùng cũng biến đổi, vì hắn liếc mắt đã nhìn ra người phụ nữ hôn mê trên mặt đất chính là Ninh Khiết.
Hạ Thiên ngồi xổm xuống nhanh chóng kiểm tra tình huống của Ninh Khiết, sau đó hứn bế nàng lên lóe người tiến vào phòng. Nhưng hắn không đặt Ninh Khiết lên giường mà quay sang dùng giọng lo lắng nói với Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ, Tống Ngọc Mị kia rất lợi hại, sợ rằng chị ta đã đến đây rồi, anh phải rời khỏi chỗ này ngay, nếu phát hiện anh chưa về thì cũng nên rời khỏi đây, đừng tìm người hỗ trợ. Nếu bây giờ anh đánh không lại chị ta, dù là ai trong các em cũng không phải là đối thủ.
- Cái gì? Sao chị ta có thể đến đây được?
Kiều Tiểu Kiều cũng chấn động, tin tức này thật sự quá bất ngờ.
- Chị ta cho Ninh Khiết đến lừa anh, muốn anh gián tiếp chữa hết bệnh cho chị ta, vì vậy anh động tay chân lên người Ninh Khiết, định gián tiếp làm cho chị ta khốn khổ, nhưng bây giờ xem ra chị ta quyết định dùng Ninh Khiết làm vật hy sinh, chị ta đưa Ninh Khiết đến đây, tám phần đã phát hiện ra vấn đề.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, lúc này hắn cực kỳ căng thẳng, trên đời này kẻ mà hắn cảm thấy mình chưa thể chiến thắng chính là Tống Ngọc Mị, sự xuất hiện của nàng không phải chuyện gì tốt với hắn.
Hạ Thiên không đợi Kiều Tiểu Kiều trả lời mà nói ngay:
- Tóm lại vợ đừng nên quan tâm đến chuyện này, chị mau chóng điện thoại cho chị Mộng, sau đó nhanh chóng bỏ đi, anh sẽ dẫn dắt chị ta đi, nếu không sẽ liên lụy đến các em.
- Chồng, còn anh thì sao?
Kiều Tiểu Kiều cực kỳ lo lắng:
- Em...Em có nên tìm sự trợ giúp từ chị Nguyệt không?
- Vợ, đừng nên đi tìm thần tiên tỷ tỷ, em đừng lo cho anh, bây giờ anh không đánh lại chị ta, nhưng dù không đánh lại thì anh vẫn không sao, vì nếu anh chết, chính chị ta cũng không sống được, tóm lại anh sẽ không việc gì.
Hạ Thiên nhanh chóng giải thích một câu, sau đó hắn ôm Ninh Khiết lóe người đi ra, chỉ để lại cho Kiều Tiểu Kiều ba chữ:
- Anh đi đây.
Hạ Thiên không dám ở lại lâu, hắn ôm Ninh Khiết nhanh chóng xuống lầu, sau đó chạy ra cổng khách sạn Đông Thăng, cuối cùng dừng lại một phút rồi tiếp tục ôm Ninh Khiết chạy vội.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLLần đầu tiên Ninh Khiết đến chữa bệnh thì Hạ Thiên đã đoán ra âm hỏa đó chính là của Tống Ngọc Mị kia chuyển dời sang, dù hắn biết Ninh Khiết cùng tu luyện tâm pháp quái dị giống như Tống Ngọc Mị, nhưng thời gian tuy luyện của Ninh Khiết quá ngắn, chưa đủ để có nhiều âm hỏa như vậy, có một chút đã được hắn chữa cho nàng từ lâu.
Ngày hôm qua khi Ninh Khiết xuất hiện trước mặt, hơn nữa lại gặp tình cảnh âm hỏa bùng lên, Hạ Thiên đã hoàn toàn xác định Tống Ngọc Mị dùng phương pháp chuyển dời âm hỏa để bắt mình gián tiếp chữa bệnh cho mình. Vì vậy hắn suy tư một phen, cuối cùng quyết định động tay động chân lên người Ninh Khiết, dùng băng hỏa linh khí tinh thuần tạo nên một cạm bẫy.
Đáng lý ra dựa theo kế hoạch thì khi Tống Ngọc Mị lại chuyển dời âm hỏa lên người Ninh Khiết sẽ làm cho băng hỏa linh khí truyền sang, sẽ phóng vào người Tống Ngọc Mị, sau đó tất cả nổ tung, phát động thế công trong kinh mạch của nàng. Như vậy ít nhất cũng có thể làm nàng trọng thương, làm thương thế của nàng trở nên nặng nề hơn.
Hạ Thiên cảm thấy kế hoạch như vậy là tương đối tốt, sau lần trước Tống Ngọc Mị bị hắn ám toán thì một thời gian khá lâu không mang đến phiền toái cho hắn, rõ ràng tám phần là thân thể có vấn đề. Lần này nếu hắn ám toán thành công, như vậy nhất định sẽ có vài tháng an nhàn, vì thế mà hắn sẽ có thời gian học được nghịch thiên đệ ngũ châm, sau đó sẽ quay về Thanh Phong Sơn chữa được bệnh cho thần tiên tỷ tỷ. Đợi đến khi hắn chữa hết bệnh cho thần tiên tỷ tỷ, dù thương thế của Tống Ngọc Mị có tốt lên thì hắn cũng không cần lo lắng, hắn và thần tiên tỷ tỷ liên thủ thì nhất định sẽ có thể đơn giản chiến thắng Tống Ngọc Mị, khi đó hắn sẽ tha hồ đưa thần tiên tỷ tỷ đến thủ đô chơi đùa.
Nhưng khi Hạ Thiên thấy ninh khiết hô mê bất tỉnh, hơn nữa thân thể còn lạnh hơn băng, điều này làm hắn phát hiện mình tính sai một chuyện, hắn không ngờ Tống Ngọc Mị kia hy sinh cả đệ tử của mình. Hắn đã xem xét tình huống của Ninh Khiết, hắn biết Tống Ngọc Mị đã chuyển dời tất cả âm hỏa sang cho Ninh Khiết, mà Ninh Khiết còn sống cũng phải cảm tạ hắn.
Dựa theo tình huống bình thường thì Ninh Khiết đã trực tiếp bị âm hỏa đông cứng lại mà chết, nhưng băng hỏa linh khí được thiết lập trong người lại cứu nàng một mạng, vì bên trong vẫn còn sót lại chút băng hỏa linh khí, mà chút linh khí đó lại bảo vệ trái tim của nàng. Tuy bây giờ nàng bất tỉnh nhưn vẫn không lập tức chết đi, nếu nói theo lý luận thì nàng có thể sẽ hôn mê cả đời.
Hạ Thiên ôm Ninh Khiết chạy vội trên đường, dù đối với người thường thì tốc độ của hắn là quá nhanh, nhưng đối với hắn thì tốc độ đó là rất chậm. Mãi đến khi hắn chạy cách thị trấn vài kilomet và tìm được một bãi đất hoang phế, hắn mới dừng lại.
Đây là một vùng hoang vắng trên cơ bản không có ai đi qua, vì vậy dù làm gì ở đây thì căn bản không có ai chú ý. Tất nhiên Hạ Thiên sẽ không vì vậy mà lựa chọn chỗ này, hắn cảm thấy nơi này cách huyện Mộc Dương đã khá xa, hắn và Tống Ngọc Mị kia có thể đánh một trận ở đây.
Hạ Thiên nhìn bốn phía, hắn chưa thấy Tống Ngọc Mị, cũng không thấy ai đuổi theo, vì vậy mà trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ người phụ nữ kia không đến, chỉ phái thủ hạ đưa Ninh Khiết đến? Nhưng nếu nói theo lý thì người phụ nữ kia sẽ không hảo tâm như vậy.
Hạ Thiên đặt Ninh Khiết xuống đất rồi hét lớn:
- Này, Tống Ngọc Mị ngực lớn, rốt cuộc cô có ra không? Mau lăn ra đây, chúng ta phải đánh một trận, tôi muốn xử lý cô.
Hạ Thiên vừa dứt lời thì cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm ép đến, một giây sau hắn thấy hai sợi tơ hắc sắc phóng về phía mình với tốc độ siêu tốc.
- Người phụ nữ này rõ ràng thích khen, mới nói ngực lớn đã xuất hiện rồi.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, ngực của Tống Ngọc Mị này quả thật là rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả cảnh sát tỷ tỷ và Kiều Phượng Nhi. Nhưng ngực của nàng dù lớn lại không quá khoa trương, nhìn qua cảm thấy rất đẹp, điều này mạnh hơn nhiều so với Kiều Phượng Nhi.
Khi Hạ Thiên mở miệng lầm bầm thì sợi tơ hắc sắc đã lập tức đến ngay trước mặt, hắn nhanh chóng lui về phía sau vài bước rồi vung tay chụp lấy.
Tuy tốc độ của sợi tơ hắc sắc này là rất nhanh nhưng tốc độ của Hạ Thiên cũng không chậm, ra tay lại tương đối chuẩn xác, hắn thuận lợi chụp lấy sợi tơ. Đúng lúc này sợi tơ đã run lên, một luồng lực lượng khổng lồ phóng đến.
- Á.
Hạ Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay đau nhức, kết quả giống như lần đầu tiên hắn giao thủ với Tống Ngọc Mị, bàn tay lại bị sợi tơ đánh văng.
- Có vẻ không ổn, công lực của người phụ nữ này đã mạnh thêm.
Hạ Thiên thầm nghĩ một câu, lúc này hắn đã hiểu ra, Tống Ngọc Mị quả nhiên có công lực cực mạnh. Dù khoảng thời gian này hắn có nghịch thiên đệ tứ châm và tẩy tủy cho rất nhiều người, công lực tăng tiến rất mạnh, nhưng hắn vẫn không thể so với Tống Ngọc Mị.
Sợi tơ hắc sắc không tiếp tục công kích về phía Hạ Thiên ma đột nhiên biến mất, ngay sau đó hắn thấy một bóng đen lóe lên, một người phụ nữ hắc y làm cho hắn ấn tượng rất sâu chợt xuất hiện, nàng hiện ra cách hắn chưa đến mười mét.
Người phụ nữ này có dánh người cao gầy, hai chân cực kỳ thon dài, vòng eo nhỏ xíu, bộ ngực hùng vĩ, đường cong gần như yêu dị. Nàng mặc một bộ quần áo màu đen, có vẻ rất mê người, chỉ cần nhìn thân hình của nàng cũng đủ làm cho bất kỳ đàn ông nào phải phát hỏa, nhưng những sợi tơ uốn éo trên người lại làm nàng cực kfy quỷ dị, cặp mắt xinh đẹp lóe lên cái nhìn lạnh băng cũng làm cho lửa dục của đàn ông bị dập tắt ngay tức khắc.
Người phụ nữ này chính là người duy nhất đánh bại Hạ Thiên sau khi xuống núi, cũng là đối thủ mà Hạ Thiên cực kỳ kiêng kỵ, càng là người phụ nữ hắn không đám đơn giản động vào, nàng chính là Tống Ngọc Mị, là Tống Ngọc Mị có năng lực cực mạnh mà bị Hạ Thiên nhận định là kẻ địch của thần tiên tỷ tỷ.
- Hạ Thiên, ta đã nói rồi, ta sẽ dày vò cho ngươi sống dở chết dở.
Giọng điệu của Tống Ngọc Mị lạnh như băng, trong mắt mang theo hận ý khủng bố.
- Này, không phải tôi chỉ sờ cô vài cái thôi sao? Sao cô và đệ tử giống nhau như vậy? Ai cũng nhỏ mọn. Làm kẻ hẹp hòi làm gì có tương lai, đệ tử của cô nhỏ mọn như vậy mới bị thế này, cô cũng đừng quá nhỏ mọn, sau này sẽ có kết cục như đệ tử bây giờ.
Hạ Thiên lười biếng nói, hắn biết rõ Tống Ngọc Mị hận vì mình đã sờ khắp người, nhưng hắn lại kích thích nàng:
- Thật ra lần trước mới đánh mông cô chín mươi chín lần, còn chưa đủ trăm, tôi sẽ đánh thêm một cái nữa cho đủ.
- Câm mồm.
Tống Ngọc Mị quả nhiên tức giận đến mức phát run, nàng quát lên một tiếng rồi đánh về phía Hạ Thiên.