Phòng 106 có bốn nữ sinh. Quân Thiết Anh vì để tiện an bài nên xếp ở lầu một. Vì thế, ngoại trừ cô học khoa Lịch Sử, ba người còn lại đều là khoa Tài Chính.
Mặc dù chỉ đang trong thời gian huấn luyện quân sự, nhưng mị lực của Tôn Thiến Thiến vẫn lan tràn toàn bộ khoa Tài chính.
Đứng thứ hai trong kỳ thi tốt nghiệp trung học Thượng Hải, dáng người như linh xà hấp dẫn người khác. Người đẹp, mắt ngọc mày ngài, tướng mạo động lòng người. Một cô gái tài mạo song toàn như vậy, trong thời gian ngắn tất nhiên là đã cướp được linh hồn của vô số nam sinh của khoa. Hơn nữa, nghe đồn gia thế của Tôn Thiến Thiến vô cùng hiển hách. Nếu như có thể ngắt được đóa hoa tươi này, nhân sinh có thể nói là cá vượt long môn.
Trương Mông là một trong những người theo đuổi Tôn Thiến Thiến, gia cảnh tự nhận không tệ, dáng người khá khôi ngô, bảy phần dương quang ba phần suất khí. Vừa mới vào trường đã được gọi vào đội bóng rổ. Kỹ thuật dẫn bóng thuần thục của cậu ta đã bắt được không ít fan hâm mộ trên sân bóng, được xem là một trong những nhân vật đại phong vân của khoa Tài chính.
Lúc này, Trương Mông đang rất phẫn nộ.
Sau khi ăn xong cơm trưa với mấy đứa bạn cùng phòng, y nhìn thấy nữ thần Tôn Thiến Thiến che mặt vừa khóc vừa chạy bên ngoài, trong lòng xiết chặt, cố lấy hết dũng khí tiến lên hỏi, mới biết được nữ thần bị người ta tát tai.
Giận không thể kềm chế được.
Trương Mông hùng hổ dẫn theo ba bạn cùng phòng, tìm đến tên đầu sỏ gây chuyện, hơn nữa còn đạp mạnh cánh cửa phòng.
-Ai là Tiêu Dương?
Trương Mông nổi giận, đùng đùng rống lên một tiếng.
Nhưng rất nhanh, y liền phát hiện câu hỏi này là dư thừa. Trong phòng cũng chỉ có một người đàn ông mà thôi.
Tiêu Dương giương mắt nhìn Trương Mông:
-Ngươi quen ta sao?
Ánh mắt Trương Mông lộ ra vài phần hung ác, mạnh mẽ vọt lên:
-Tao đập mày chết.
Bịch.
Động tác của Trương Mông quá mức đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước, khiến cho ba cô gái đều kinh hãi.
-Dừng tay.
Mặc dù Quân Thiết Anh đã lên tiếng quát, nhưng nắm đấm của Trương Mông vẫn đến gần mắt Tiêu Dương, uy vũ sinh phong.
Côn ảnh giương lên.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tiêu Dương giơ cái chổi còn cầm trong tay, lui về sau vài bước, đầu chổi hướng về phía ngực Trương Mông.
Ầm.
Tiêu Dương lui về phía sau vài bước, còn Trương Mông thì cảm thấy ngực mình bị chấn động. Một cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
-Tiểu tử, mày dám đánh lại?
Trương Mông làm ra bộ dạng muốn xông lên lần nữa.
-Dừng tay.
Lúc này, Quân Thiết Anh chuyển động xe lăn, ngăn trước tầm mắt Trương Mông và Tiêu Dương, ánh mắt mang theo vài phần giận dữ:
-Anh là ai? Tại sao lại gây phiền toái cho Tiêu Dương?
Tướng mạo của Quân Thiết Anh còn đẹp hơn cả Tôn Thiến Thiến. Nếu không phải hai chân của cô bị liệt, chỉ sợ người theo đuổi cô xếp hàng dài từ Phục Đại đến Chiết Đại rồi.
Trương Mông thấy mỹ nữ cản đường, cũng không tiện quá phận, cố đè nén cơn tức giận trong lòng, trầm giọng nói:
-Đây là chuyện giữa đàn ông chúng tôi.
-Tiêu Dương bỏ anh sao?
Tiếu Tiêu nghe xong, lập tức bừng tỉnh, nhịn không được thốt ra mấy câu, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc.
-Cô nói cái gì?
Trương Mông trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu, nhưng chợt chuyển sang người Tiêu Dương, trầm giọng hỏi:
-Mày mới đến à?
Tiêu Dương gật đầu.
-Thuộc phòng 106?
Gật đầu lần nữa.
-Vậy thì không sai rồi.
Trương Mông lạnh giọng nói với Tiêu Dương:
-Nếu là đàn ông, đừng đứng sau lưng phụ nữ. Có dám đấu một một với lão tử đây không?
-Đấu với mẹ cậu đấy.
Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm nổi giận. Sau đó là những tiếng bước chân vội vàng đi đến.
Tiêu Dương giương mắt nhìn.
Có thể phát ra tiếng bước chân như vậy chỉ có thể là phụ nữ đi giày cao gót một cách vội vã mà thôi. Xuất hiện trước tầm mắt của mọi người đúng là một người phụ nữ mang giày cao gót.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời thượng. Áo sơ mi màu trắng bạc ôm lấy dáng người cao gầy. Cổ áo may cao, không hề hở hang, nhưng lại khiến cho người ta sinh ra dục vọng muốn nhìn trộm. Chiếc váy màu vàng nhạt, lộ ra bắp chân trắng nõn xinh đẹp.
Nhưng khi đám người Trương Mông quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt liền thay đổi.
-Đấu một một? Là cậu? Cậu muốn đấu với ai? Đấu con mẹ cậu đấy.
Người phụ nữ nhướng mày, vẻ mặt giận dữ vọt lên, mái tóc màu đỏ sậm cũng tung bay theo gió.
Tiêu Dương nhịn không được muốn sặc, than thầm một tiếng “Mẫu thân thần thánh”.
Người phụ nữ hờ hững nhìn Tiêu Dương, sau đó chuyển sang nhìn Trương Mông, cả giận nói:
-Con bà nó, không phải nói đấu sao? Lão nương đứng trước mặt cậu đấy, cậu đến đấu với lão nương đi.
Thần sắc Trương Mông có chút xấu hổ:
-Tô lão sư…
-Đấu? Đấu cái gì mà đấu?
Lời nói của phụ nữ khi tức giận chẳng khác nào súng máy, bắn ra một tràng bức người:
-Không phải vừa rồi cậu rất ngưu sao? Còn đòi đấu một một? Còn nói cái gì mà đừng đứng sau lưng phụ nữ? Đứng sau lưng phụ nữ thì làm sao? Cậu nói như vậy là đang xem thường phụ nữ đấy.
Trán Trương Mông ứa mồ hôi lạnh, giọng nói có chút run rẩy:
-Không, không, Tô lão sư, ngài hiểu lầm…
-Ngài? Có phải kỳ thật cậu muốn gọi là lão nhân gia phải không? Con bà nó chứ, tôi già như vậy sao? Cậu ngẩng đầu nhìn tôi thử xem. Nhìn cho rõ ràng. Tôi không xinh đẹp à? Nếp nhăn của tôi ở đâu chứ? Tôi già chỗ nào chứ?
Người phụ nữ chống nạnh, trừng mắt nhìn Trương Mông.
-Hiểu lầm….
-Hiểu lầm? Đây là hiểu lầm, chẳng lẽ cậu khi dễ học sinh của tôi cũng là hiểu lầm? Cậu nói đi, nói thật lớn vào.
Trương Mông nói không ra lời, mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng kêu khổ. Tại sao y lại trêu chọc phải nữ ma đầu này chứ?
Về phần Tiêu Dương có phải là học sinh của cô không, Trương Mông đương nhiên là không dám hỏi.
Thấy Trương Mông không nói lời nào, người phụ nữ càng thêm tức giận.
-Cậu khi dễ học trò của tôi? Cậu dám dựa vào cái gì mà khi dễ học trò của tôi? Có bản lĩnh thì hướng về tôi này.
Bốp.
-Dám khi dễ học trò của tôi.
Khuôn mặt Trương Mông xuất hiện năm dấu ngón tay.
Bốp.
-Xem cậu còn dám khi dễ học sinh của lão nương nữa không?
Bốp, bốp, bốp.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, hai má Trương Mông bị đánh hơn mười cái tát. Hơn nữa, mỗi cái tát đều vang dội vô cùng, khiến người ngoài nghe được phải lạnh mình.
-Không….
Bốp.
-Cậu còn dám nói không?
-Không dám.
Trương Mông vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất nói cho hết lời.
Người phụ nữ lúc này mới hài lòng, lấy ra một chiếc khăn tay, lau nhẹ bàn tay mình vài cái, sau đó ném chiếc khăn như ném rác, mỉm cười nhìn Tiêu Dương, tiến lên vài bước, hình tượng có thể nói là quay ngoắt 360 độ, ôn nhu nói:
-Cậu chính là học sinh cuối cùng của khoa chúng tôi phải không? Chúng ta làm quen một chút. Cô tên Tô Tiểu San, là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy em. Hoan nghênh em gia nhập đại gia đình khoa Lịch sử của trường Phục Đại.
Khụ khụ.
Tiêu Dương không khỏi ho khan vài tiếng, thần sắc có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng nở nụ cười:
-Tô lão sư, đây đúng thật là hiểu lầm. Ta không phải học sinh của nàng.
Nghe xong, Trương Mông đứng đằng sau lưng Tô Tiểu San kêu thảm một tiếng, thống khổ hôn mê bất tỉnh, khóe miệng run rẩy.