Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 37: Chương 36





Tai, mắt, mũi, miệng Hỗ Chu Kính đều đóng lại, thần trí cũng chỉ ở trong không gian khép kín.

Đó là hồn phách của nàng, nàng sống qua nhiều năm mới nhìn thấy nội tâm của mình, phát hiện bên trong là hình ảnh mờ ảo.

Nàng trôi nổi trên không trung, không ai kéo nàng, nàng có thể tự do bay lượn, thân thể nhẹ như hạt bụi.

Cái bóng mờ tiến về phía trước, không nhìn thấy bóng tối hay bất kì ánh sắc màu sắc khác, khi nàng nhìn thấy nội tâm thật sự của mình, thì mới phát hiện thì ra chỗ này yên tĩnh đến đáng sợ như vậy.

Thời gian qua đi không có mở đầu cũng không có kết thúc, chỉ là một khoảng không trống rỗng tịch mịch, nàng dần mất đi bản thân mình.

Đột nhiên, ánh sáng nhiều màu xuất hiện, bao quanh nàng.

Nàng đưa tay che mắt mình, đợi cho mắt thích ứng với ánh sáng kia thì chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang ở trong một nơi đủ loại ánh sáng đầy màu sắc.

Chính giữa, ánh sáng càng thêm chói mắt, đến nơi cao nhất chính là màu đỏ.

Ánh mắt Hỗ Chu Kính nhìn hồi lâu mới có thể thích ứng được ánh sáng bên ngoài.

Nàng nhìn thấy một đám lửa đang thiêu đốt hừng hực, ngọc lực kéo từ trời xuống đất, đến vô cùng vô tận, mà nàng đang ở ngay trước đám lửa, cũng chỉ là một hạt bụi bé nhỏ.


Lửa cách nàng rất gần, nàng lại không có cảm giác bị phỏng, ngược lại là từng trận ấm áp truyền tới.

Trong đám lửa, có một viên đan màu vàng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Đó là nội đan của nàng.

Hỗ Chu Kính biết mình nhìn không hề sai.

Đám lửa kia đang vây quanh nội đan của nàng, thiêu đốt mãnh liệt, nội đan chịu đựng bị lửa đốt, kim quang lúc hiện lúc tắt, nói đúng hơn hiện tại nó không thể ổn định được.

Đám lửa kia thì lại càng mạnh bạo, bao quanh nội đan của Hỗ Chu Kính, Hỗ Chu Kính dùng pháp lực cũng không thể hấp thụ nó được, ngược lại để nó tùy ý bốc cháy trong cơ thể mình.

Bất kỳ lúc nào nội đan cũng có thể nổ, Hỗ Chu Kính cũng không còn cách nào để đối phó với đám lửa đang bao quanh nội đan, chỉ đành phải khoanh tay đứng nhìn.

Đột nhiên nội đan của nàng lại tăng tốc độ, ánh sáng ấm áp đột nhiên phát ra mạnh hơn, thời khắc nguy hiểm sắp tới, ngoài ý muốn Hỗ Chu Kính vẫn còn tỉnh táo.

Ánh mắt lạnh lẽo nàng nhìn sinh tử của mình, giống như cuộc sống cũng không khác gì cái chết.

Sống hoặc chết, cũng không muốn chọn lựa bên nào nhiều hơn, sống không thể yêu, chết cũng không dây dưa níu kéo, giới hạn của sinh tử cũng thật mơ hồ.

Nàng nghĩ như vậy, ánh sáng nội đan cũng hạ xuống.

"Đại miêu, ngươi đừng dọa ta mà, tỉnh lại, bây giờ ngươi nói gì ta cũng nghe ngươi mà." Âm thanh Hồ Lệ Khanh truyền tới, chấn động không gian bên trong cơ thể nàng.

Hỗ Chu Kính tìm nơi phát ra thanh âm, nhưng lại phát hiện âm thanh từ khắp nơi tràn đến.

"Nói ta đi nhất định ta sẽ đi, tuyệt đối sẽ không làm phiền cho người nữa." Hồ Lệ Khanh trong lòng đầy áy náy, lúc này Hỗ Chu Kính đã rơi vào trạng thái hôn mê, không nghe được lời nàng nói.

Bộ dạng Hỗ Chu Kính quá mức bình tĩnh, gọi thế nào cũng không tỉnh, trong lòng Hồ Lệ Khanh lo lắng, bắt đầu tuột xuống phương diện xấu nhất.

Gọi tên nàng, làm thế nào cũng không tỉnh, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ ở đây chôn cùng ngươi." Hồ Lệ Khanh ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, lúc này khi nàng nhắm mắt thì nàng mới dám để lộ ra tình ý dạt dào.

"Nàng cần gì phải chôn theo ta, ta không có trách nàng." Hỗ Chu Kính nghe nàng nói, tự nhủ.

Nàng hận Hồ Lệ Khanh sao? không hận, chính là để ngoài lựa chọn của nàng, kết quả cũng do nàng chịu, Hồ Lệ Khanh không ép nàng, cho nên cũng không thể để nàng chịu trách nhiệm.

Chôn theo, lời nói này quá nặng, tuổi tác Hồ Lệ Khanh còn rất nhiều, cộng thêm chuyện trần duyên chưa dứt, cần gì phải ép nàng ràng buộc theo cùng người chết.

Nàng không biết Hồ Lệ Khanh có thể nghe hay không, nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Hồ Lệ Khanh, ta không có trách ngươi, ngươi không cần phải vì ta mà tự trách, chờ sau khi ta chết ngươi tự tìm đường đi ra, biết không?"

Âm thanh nàng vang vọng trong không gian, làm thế nào cũng không truyền ra ngoài được.

Hồ Lệ Khanh đưa ngón tay mớn trớn khuôn mặt anh khí của nàng nói: "Nói tới, đôi mắt của người thật là đẹp, ngay cả ta cũng hâm mộ cái khí chất ngạo thị tuyệt trần đó của ngươi..."
Hỗ Chu Kính nghĩ, nàng thật sự không nghe được mình nói, nếu thật như lời nói đó, cho dù nội đan mình nổ tung mà chết, thì nàng thật sự sẽ ở lại chôn theo sao?
Cần gì phải vậy chứ? giữa hai người cũng không hề có thề non hẹn biển, càng không có tình thâm như biển cả, bất quá cũng chỉ là một thời gian ngắn ngủi gặp được nhau, duyên phận hai người giống như đồ vật dần mất đi.

Nói sống nói chết, đều là chuyện người nhân gian si tình mới làm, bởi vì tuổi thọ bọn họ ngắn ngủi chỉ có trăm năm, khi còn sống không giữ được tướng mạo, liền kỳ vọng sau khi chết hồn vẫn còn bên cạnh.

Hồ Lệ Khanh không phải là người si tình, cần gì phải nói những lời si tình.

Nội đan đột nhiên phát ra kim quang chói mắt, thể tích của nó cũng không ngừng bành trướng, giống như hạt giống đang hút nước, tham lam cắn nuốt chất dinh dưỡng bên cạnh.

Ngọn lực rạo rực nóng bỏng, nhưng không địch lại sự tham lam chiếm đoạt thân thể.

Lửa sáp nhập vào bên trong nội đan, nội đan cũng không để ý thể tích của mình nhỏ hơn đám lửa kia, không tự lượng sức mà tiếp tục ăn hết đám lửa kia.

Lửa giống như đang cảm thấy mình bị nội đan ăn, bạo giận tăng lên, thay đổi thành một con thú đói, lật lại đem nội đan ăn vào.

Hiện tại trong cơ thể Hỗ Chu Kính phát sinh biến hóa quỷ dị, nộ đan ăn lửa, ngược lại lửa cũng đang ăn nội đan, hai bên như là cổ trùng, tranh đấu lẫn nhau, liều mình ngươi chết ta sống, chỉ vì không muốn bị nuốt vào.

Hỗ Chu Kính biết sinh mạng mình đang bị treo trên đường, trong lúc sinh mạng đang bị đe dọa, nàng chỉ lẳng lặng quan sát biến hóa kịch liệt phát sinh trong cơ thể mình.

Hồ Lệ Khanh không nghĩ tới đột nhiên thân thể Hỗ Chu Kính lại nóng lên, giống như là đang sốt cao, da thịt bốc lên một tầng đỏ hỏn, mồ hôi không ngừng bốc ra ngoài.

Bạch sam nhanh chóng ướt đẫm, Hồ Lệ Khanh vội cởi quần áo nàng ra, để thân thể xích lõa của nàng nằm lên giường đá.

Rất nhanh da thịt nàng lại thoát ra một lớp mồ hôi nữa, dọc theo đường cong mà chảy xuống.

Nàng đem vải lụa đến thấm mồ hôi cho nàng, vộ vàng xoay chuyển.

Vào lúc này cũng không còn lòng dạ nào mà ăn đậu hủ, chỉ muốn Hỗ Chu Kính sớm tốt hơn một chút.

Nội đan ăn lấy đám lửa, để biến thành chính mình, nhưng lửa lại không muốn, liên tục giãy giạu há miệng muốn ngậm lấy nó.

Nội đan trong thân thể so với trước đó bành trướng lên gấp nhiều lần, cùng với khi nãy tính ra cũng không khác gì đám lửa lớn khi nãy.

Lúc này Hỗ Chu Kính biết, mình sẽ không chết, hơn nữa nàng sẽ tỉnh lại, sẽ sống tốt hơn.

Nội đan chính là nàng, nếu nội đan không muốn chết, đã nói lên nàng vẫn còn muốn sống tiếp.


"Đại miêu, ráng chịu đựng, chờ ngươi tỉnh lại, ngươi kêu ta đi mặc dù ta không muốn, nhưng vẫn sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt quấy rầy ngươi nữa, ngươi muốn tu tiên thì cứ tu tiên, ngươi không để ý người khác cũng không cần phải nói chuyện, ngươi cú làm theo ý mình, ngươi không muốn đuổi ta thì ta sẽ luôn ở lại." Hồ Lệ Khanh thấy Hỗ Chu Kính có chút thay đổi, mặc dù không biết là tốt hay xấu, nhưng theo trực giác suy nghĩ lạc quan thì đây có lẽ là khả năng đó.

Nàng mớm nước cho Hỗ Chu Kính, dùng môi mình chuyền nước qua,bổ sung vào lượng nước đã mất đi cho nàng.

Lửa nóng như vậy kéo dài một hồi lâu, đợi cho nhiệt trên da nàng hạ xuống, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi hù chết ta, thật hù chết ta, thế gian này không có ai khiến cho ta phải sợ, ngươi tuyệt đối chính là người đầu tiên." Hồ Lệ Khanh thở dài, chọt vào mặt Hỗ Chu Kính nói.

Chạm vào da thịt Hỗ Chu Kính lạnh như băng, Hồ Lệ Khanh liền dán tai lên ngực nàng nghe nhịp đập của tim, thật may, vẫn còn âm thanh tim đập.

Nhiệt hạ xuống thành lạnh, lạnh nóng thay nhau luân phiên khiến Hồ Lệ Khanh luống cuống cả chân tay.

Nàng chưa bao giờ gặp phải cảnh này, nói thì cởi y phục, lạnh liền mặc y phục vào, đây là cách tốt nhất Hồ Lệ Khanh có thể nghĩ ra.

Nàng lấy cái chăn trong túi mình ra, che thân thể Hỗ Chu Kính lại, nhiệt độ Hỗ Chu Kính cũng không tăng cao nữa.

Nàng liền cởi y phục của mình, chui vào trong chăn, ôm lấy người nàng.

Ôm thân thể Hỗ Chu Kính, Hồ Lệ Khanh bị cái lạnh làm rùng mình, lạnh quá, giống như đang ôm một cục nước đá vậy.

Thân thể xuống nhiệt rất nhanh không ngừng nhưng tim vẫn luôn đập hơi thở đều đều, hệt như máu nàng đang chảy trong nước đá.

Hỗ Chu Kính cảm giác được mình được một nguồn nhiệt ấm áp bao quanh, không giống như lửa, lửa sẽ đốt chết nàng, nhưng nguồn nhiệt ấm áp này thì lại không biết được.

Nàng được đối đãi thật ôn nhu, cho dù là linh hồn hay thân thể, thì nàng cũng có thể cảm giác được.

Hồ Lệ Khanh nói chuyện bên tai nàng, muốn để cho nàng nghe: "Ta nói chuyện trên Hồ sơn cùng ngươi được không? Nói đến khi ta còn bé, ta nghe tiểu di nói công lao của nương ta rất là vĩ đại, ta rất hâm mộ nương ta, đại di nói nương ta là yêu nghiệt cả trên trời lẫn dưới đất, nhị di thì nói nàng lớn lên yêu nghiệt cũng không bằng được, nương ta không cho nhị di nói đến quá khứ của nàng cho ta biết, nhưng ta nghe được cũng không ít, ví dụ như là a, cũng là ta nghe nhị di nói, có một năm, khi đó nương ta vừa mới tu luyện được 300 năm, vẫn còn là một tiểu hồ yêu, mới vừa thành tinh, liền tới nhân gian, gieo họa chúng sinh, không, là tạo phúc chúng sinh mới đúng, nàng đến Trường An, thấy chỗ đó có mỹ nam như mây, thấy động tâm, liền quyết định đem về cho mình một mỹ nam đẹp nhất, vì vậy khi đó nàng liền đến nhà đế vương, dựa vào mỹ mạo mê hoặc hoàng đế, làm hoàng hậu, sau khi làm hoàng hậu mới biết là làm nữ nhân của hoàng đế thật đáng thương, hoàng đến có thể chiếm cả hậu cung hơn 3000 mỹ nhân cho mình, nhưng nàng thì lại chỉ có mỗi một hoàng đế lâm hạnh cùng nàng, một người mất hứng, liền giết chết hoàng đế, tự phong mình là nữ đế, mở ra tam cung lục viện, thu tập đủ loại mỹ nam trong thiên hạ..."
Hỗ Chu Kính không nghĩ tới Hồ Lệ Khanh lại kể chuyện này cho nàng nghe, trong lúc thần trí còn không chú ý đến nội đan, quay đầu nhìn lại thì thấy nội đan lại lớn thêm vài phần.

Âm thanh của Hồ Lệ Khanh lại càng thêm khoái trá nói: "Nương ta bình thường thích nhất là nghiên cứu bí kiếp khuê phòng, nàng thường tới hoàng cung mới phát hiện sau này, ở trong nội cung nơi cất dấu sách cấm trên lầu, ngày đêm đọc hết, mất hết vài năm, đem toàn bộ bí kíp đọc xong, sau đó lại tốn thêm vài năm nữa, đem bí kíp bị sai tu bổ lại hoàn hảo..."
Hỗ Chu Kính không phát hiện khóe miệng mình đang cong lên, nếu như nàng nhìn thấy chính mình đang mỉm cười, vậy chắc sẽ bị hù cho giật mình mất thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.