Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 6: Chương 5





Từ trong miệng nàng nhổ ra một khối màu đỏ, cái khối màu đỏ ấy rơi trên mặt đất, nhảy tưng tưng mấy cái, sau đó từ từ biến thành một tiểu hồ ly có bộ lông đỏ, tiểu hồ ly này bất quá có hình dáng cũng chỉ lớn bằng bàn tay, đang bay trên không trung, toàn thân dẫy giụa, sau đó mềm nhũn ngừng lại trên vai Hồ Lệ Khanh, vừa nằm xuống đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hồ Lệ Khanh mới vừa rồi đang còn để ý đến trận gió lúc nãy thổi tới, có thể phá được Mê Hồn trận của nàng nhất định là yêu thuật là yêu thuật còn cao hơn nàng gấp mấy lần, nhưng mà trận gió đó thổi tới lại có màu trắng, đến nổi gió là ai đánh tới, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn ra được.

Hồ Lề Khanh lại nhận định chắc chắn là Đại Miêu đã làm, không giận ngược lại còn cười.

Tiểu Hồng Hồ Ly nhìn thấy phản ứng của nàng còn đang nằm trên vai, đối với nàng cũng chẳng có chút phản ứng gì, chẳng qua là chỉ phẩy nhẹ cái đuôi nhỏ mà thôi.

Nói về cái đám yêu không mất mạng mà kịp chạy trốn được, thí rốt cuộc cũng đã chạy trốn ra khỏi Hồ phủ, chạy bung móng tới cả chục dặm lúc này mới dừng lại.

Một khi dừng lại thì toàn bộ khí lực cũng đã tiêu tan hết tất cả, không hẹn mà cùng nhau ngã xuống, miệng há to mà thở dốc, vội vã lấy không khí.

"Con hồ ly tinh kia chính là ma, cuộc sống sau này của chúng ta có thể tốt hơn sao?" Không khỏi nghĩ tới tương lai, có người lại rơi lệ lã chã, nàng không nghĩ tới đến thời thời khắc khắc này mình phải lo sợ không biết đến khi nào thì bộ lòng của mình sẽ bị người ta moi ra, ~~~~~(_)~~~~.

Còn khỉ miễn cưỡng đứng dậy, lại ngã xuống, tay chân cũng nhũn hết ra nằm xuống, ngực không ngừng phập phồng nói: "Ta...!ta cái này thì...!đi tìm...!tìm lão đại...!ta cũng không tin là bất kể chuyện gì lão đại...!hô..." Thở ra một hơi con khỉ liền ngất đi.

Gấu đen đưa bàn tay to lớn nắm lấy hắn nâng lên nói: "Chúng ta đi tìm Lão Hổ thay chúng ta làm chủ được không?"

"Không cần!" Không ai nghĩ tới ý kiến của hắn đại đa số đều bác bỏ.

Gấu đen nghi ngờ nhìn về đám người này, tầm mắt nhìn thấy tất cả mọi người đều lắc đầu nói:"Lão Hổ cũng không dễ chọc."
"Ta sợ chỉ vừa đi tới liền bị..."
"Ta căn bản không dám đến gần nàng..."
Mọi người co cổ rúc đầu bộ dạng nhút nhát khiến cho gấu đen sinh khí, hắn nói: "Các ngươi có nghĩ tới nếu còn để con hồ ly tinh kia còn ở lại chỗ này, không tới mấy ngày nữa thì chúng ta sẽ bị ăn thịt, ngay đến cả cái chân tóc cũng không dư lại."
"Nhưng mà..." Trư Nhị Muội do dự một chút, con chó đứng cạnh lại nói:" Thật ra thì...!chủ ý này cũng được."
"Vậy ngươi đi nói với Lão Hổ đi."
"Tại sao lại là ta?!" Con chó trợn mắt nói, kháng nghị.

Còn chưa có cơ hội cho hắn kháng nghị, hắn đã bị đám đồng bọn của mình nhấc lên mang đi, rầm rầm rộ rộ đi về phía Tây Sơn, nơi hang động có Lão Hổ chiếm đóng.

Huyệt động kia nằm giữa ngọn núi đầy yêu, hang động giống như là một cây đại thụ khô bị sâu đục khoét mà chui vào trong trú ngụ, đi bộ sâu lên núi, nghe nói bên trong đó có bảo bối gì, còn có một tin đồn không đáng tin là bên trong núi còn có một Uông Linh Tuyền (suối nước nóng), ngâm mình trong nước đó có thể khiến cho thân người sống lâu trăm tuổi còn có được yêu pháp cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng mà những thứ này đều là những tin đồn không đáng tin, tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn những kẻ kể lại chuyện này hay nói theo cũng chưa từng có ai tận mắt được chứng kiến nó.

Bởi vì không ai dám đi chọc đến sơn động này địa bàn của nữ lão hổ kia.

Nữ lão hổ này tên là Hổ Chu Kính, người ta thường gọi nàng là Thành Sơn Đại Vương, lão đại, đại đại tỷ, còn không dứt khoát thì chỉ mịt mờ xưng là Nàng, nhưng cũng không có ai dám đứng trước mặt mà kêu tên nàng, trừ phi là không còn muốn sống yên thân nữa.

Trước cửa động là một cái miếu nhỏ đứng thẳng, không biết là cống vật của nhóm thần tiên nào, bên ngoài tấm biển đã bị mưa gió bào mòn làm mờ đi vài chữ không nhìn thấy rõ, nhưng bên trong lại rất sạch sẽ cũng chỉ có một chỗ cho đó cho tiền nữ ngồi tọa.

Mà cái tượng tiên nữ mặc tiên bào màu trắng kia, điêu khắc cũng rất sống động, cơn gió nhỏ phảng phất làm tung bay nhẹ vạt áo bào trên người nàng.

Khuôn mặt hiền hòa, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, trong tay cầm một đóa sen, bên chân chính là một con bạch hổ đang nằm trên đất, thu hồi bản tính hung hãn, hai lỗ tai còn đang rũ xuống trong bộ dạng thuần phục, giống như là đang muốn nghe nàng phật âm.

Trước cửa còn có hai vị đồng tử đang còn quét sân, người còn chưa cao tới ngang hông mặc hồng lục y sam, kết mâm phát, cầm trong tay cái chổi còn cao hơn người mà quét sân.

Các yêu tinh chỉ dám đứng ngoài miếu không dám đi vào, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, mọi người cứ đẩy tới đẩy lui cũng không ai dám nhúc nhích, ai cũng không dám đứng mũi chịu sào làm anh hùng cái đó nhưng lại là anh hùng xui xẻo.

"Cẩu Thặng (thừa), ngươi đi đi." Khỉ chắp tay sau lưng chỉ đạo.

Cẩu Thặng co đầu lên nói: "Mới..

mới không đi...!ngươi...!chính ngươi đi..."

"Hắc Hùng ném hắn vào!" Con khỉ hạ lệnh.

Cao lớn hơn Cẩu Thặng gấp hai lần có thừa tính nam nhân thật thà trung thực cười cười hướng đến Cẩu Thặng ép gần, xương cốt Cẩu Thặng lúc này đã run lên lộp cộp.

"Đại nhân, bên ngoài có không ít người." Đồng tử hồng y lục sam đi tới trước bẩm báo.

Bạch Hổ đang nằm trong hang động nhắm hai mắt nghỉ ngơi, nghe đồng tử hồng y lục sam bẩm báo, không mở mắt, chỉ dặn dò: "Bọn họ tới cũng không có ác ý, cứ để cho bọn họ nháo đi, nếu như bọn họ nói muốn ta đi hỏi tội tiên hồ ly tinh bên hồ, hãy nói bọn họ đi về đi."
"Đại nhân, Ngọc Quyết không hiểu, không biết có nên hỏi hay không?" đồng tử hồng y lục sam tên là Ngọc Quyết nói.

Bạch Hổ mở ra đôi mắt có hai con ngươi màu vàng sáng chói, ánh mắt nhìn thẳng về hắn, nói: "Cứ nói đừng ngại."
"Ta nghe tiểu yêu bên ngoài cửa nói, con hồ ly vừa đến Tây Sơn này đã làm một cái nhà rất lớn, hơn nữa máu trong nhà chảy thành sông thi thể chất thành đống, mà con hồ ly kia lại vì máu mà thành tính, thậm chí còn nói...!Trực tiếp ăn nội tạng thịt người, đại nhân, yêu nghiệt như vậy nhất định phải tiêu diệt." Gương mặt nhỏ liền phồng thành màu đỏ máu, hình dáng của Ngọc Quyết hệt như một hài tử mới vừa 7 8 tuổi, mười phần khả ái.

Bạch Hổ đứng lên, thân thể cao to đi ngang qua người Ngọc Quyết, nói: "Nàng không có ăn nội tạng người."
"Nhưng mà chính mắt bọn họ nhìn thấy, hắn trực tiếp đem tim sống mà ăn."
Bạch Hổ dừng bước lại quay đầu nói với hắn: "Chỉ biết nghe chuyện đồn đãi, có bao nhiêu là có thể tin được."
"Đại nhân..."
"Nàng chẳng qua là đang trêu chọc bọn họ, cũng không có xuất thủ làm tổn thương người, ngươi hết thảy có thể yên tâm.

"Vừa nói dứt lời, một đạo bạch quang thoáng qua, Bạch Hổ đã biến mất ở cửa hang.

Ngọc Quyết cẩn thận suy nghĩ lại những lời Bạch Hổ nói, liền rơi vào trầm tư.

Cẩu Thặng bị ủy thác trách nhiệm nặng nề, đương nhiên không thể thành sứ giả cho mọi người được, mà bị ném vào trong miếu.

Hai đồng tử đang cầm cái chổi còn cao hơn họ mà quét sân, liền nhìn về phía có người đột nhiên xông vào, quát lên: "Kẻ nào dám xông vào!"
Cẩu Thặng từ dưới đất bò dậy, chỉnh lại áo mũ, một mực cung kính cúi người nói: "Hai vị tiểu tiên, tiểu nhân là chó yêu trên đỉnh núi, đại danh gọi là Cẩu Thặng, nhũ danh là Tiểu Cẩu Tử..." (editor: nghe giống mấy cha thái giám nhể...!kkk)
"Phốc...!có ai hỏi ngươi tên gì ở đâu không, chúng ta chỉ hỏi ngươi tới miếu tiên nữ làm gì thôi?"
Cẩu Thặng lại suy nghĩ một chút, gõ đầu mình nói: "Để cho ta suy nghĩ một chút, rốt cuộc là ta tới đây để làm gì, hình như ta vừa bị ném vào đây, nhưng mà sao bọn họ lại ném ta vào đây, hình như là...!đúng rồi!" Hắn rũ tay xuống nói: "Tiểu nhân đến đây là muốn mời Bạch Hổ đại nhân đi chủ trì công đạo, vì dân trừ hại."
"Trừ ai?" đồng tử bên trái lanh lợi ngước đầu hỏi.

Cẩu Thặng nói: "Dĩ nhiên là hồ ly tinh mới tới, phải nói con hồ ly kia vô cùng khủng khiếp còn có cái đó dọa người a, ta nói cho ngươi biết là chính mắt ta nhìn thấy, cái Hồ phủ đó chỉ trong một đêm đã mọc lên, chung quanh nhà thì tràn đầy sương bao phủ dày đặc, không có một ngọn cây cọng cỏ đi vào trong phòng, khắp nơi đều là tiếng ác quỷ kêu thét khắp nơi chói tai...!Trả mạng lại cho ta, ta chết thật không cam lòng a..."
Người ngồi bên ngoài tường chờ Cẩu Thặng đi ra, cắn một cọng rơm, cầm cái lá lớn của cây đại thụ che nắng mặt trời, ngồi dưới nắng mặt trời quá lâu, cơ hồ cả người đều biến thành hột vịt mặn, nhưng Cẩu Thặng còn chưa có đi ra.

"Sao hắn còn chưa đi ra? Ta đói quá đi, muốn đi về ăn cơm." Trư Nhị Muội vỗ bụng mình, tả oán nói,

Con khỉ đang còn giúp con gấu bắt rận nói: "Không biết tại sao đến giờ mà hắn còn chưa đi ra."
"Có phải là bị Bạch Hổ đại tiên một miếng nuốt vô bụng rồi không? Giống như là dỗ, ăn từng miếng, sau đó khạc ra cả xương luôn..." Một con chim ngừng trên đầu hắn te te nói.

Vừa nói xong thì một trận tuyết thổi tới, khiến cho mọi người đều rợn cả tóc gáy, toàn thân nổi cả da gà.

Không biết là ai đã đề nghị đi tới đây, kết quả cuối cùng cũng không biết ai.

Chờ Cẩu Thặng nói khô miệng lưỡi từ bên trong đi ra, phát hiện đến một người cũng không có ai ở lại chờ hắn, tức giận nói: "Phi, đúng là một đám bạn không có nghĩa khí, ta còn chịu thiệt giúp các ngươi đi vào nói tốt! A phi..."
Trong miếu tiên nữ hai đồng tử lại ôm nhau chặt một chỗ run lẩy bẩy.

Câu chuyện mới vừa rồi Cẩu Thặng kể cho họ nghe, bọn họ chỉ là trẻ con dốt nát nhưng lại tạo thành bóng đen trong nội tâm bọn họ, về cách giải thích việc cuồng ma giết người hình tượng kinh khủng ăn sâu trong lòng họ.

Bọn họ mới nghe không được bao lâu, lại ngay trong miếu này, tâm trí cũng đơn giản, thuần khiết không bẩn, bản chất ngây thơ từ nay về sau đã hoàn toàn ô nhục.

Hồ Lệ Khanh nhìn trong Ma Kinh tìm được miếu tiên nữ, xa xa cũng đã đánh hơi được mùi của Đại Miêu, pháp lực cao cường cũng không vẽ xuống địa bàn, chỉ bằng lực chấn giữ cũng có thể khiến cho pháp lực mỏng cũng phải tránh xa chỗ này.

Đáng tiếc Hồ Lệ Khanh đến đây là để tìm chuyện vui chứ không phải là khiêu chiến, cho nên nàng dễ dàng đi xuyên qua rừng cây, tới trước miếu tiên nữ.
Hồ Lệ Khanh kinh ngạc khi tự mình nhìn thấy sự vật của thần tiên, chung quanh miếu còn có kết giới, bên trong chặn lại còn có tiên khí, ngoại nhân cũng không cách nào biết được khí tức tản mát ra từ bên trong, cho đến bây giờ cũng chỉ là một cái miếu nhỏ đơn giản.

Xích Hồng nằm trên vai Hồ Lệ Khanh cảm nhận được bên trong có tiên khí, không khỏi xù bộ lông đỏ lên, biến thành một viên cầu lao thẳng vào trong.

Hồ Lệ Khanh nói với nàng: "Không cần phải ngạc nhiên, nơi này không có thần tiên."
Xích Hồng nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh vỗ vỗ đầu nàng nói: "Ta là chủ tử của ngươi sao có thể đưa ngươi đi tìm chết được?"
Ngươi sẽ không đem ta đi tìm chết, ngươi chỉ biết đem ta ném vào hố lửa.

Xích Hồng suy nghĩ trong lòng.

Hồ Lệ Khanh và Xích Hồng tâm ý tương thông có thể cảm giác được ý nghĩ của nàng, bất quá cũng không nói ra lời, nhưng lại ghi nhớ trong lòng, lần sau gặp hố lửa, nhất định phải ném Xích Hồng vào đầu tiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.