Quan chỉ huy mới của đế quốc Quang Huy có thể nói là đã điều binh khiển tướng đánh đúng vào điểm yếu của Tư Đồ Duệ, làm cho Tư Đồ Duệ không thể nào phản kích. Dù sao đi nữa, quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ và ba sư đoàn Ứng Châu, thậm chí ngay cả sư đoàn trọng trang bộ binh của Tiêu Thành Đống cũng đều đã tàn tạ xơ xác cả. Hiện tại Tư Đồ Duệ có muốn thừa thế đuổi giết cũng chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi.
- Thổi kèn hiệu rút quân đi thôi!
Tư Đồ Duệ than nhẹ một tiếng, nói với vẻ không cam lòng:
- Nếu như để cho hai cánh tinh binh của địch bọc vòng lại chặn kín cửa quan, Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn của tướng quân Tần Dũng sẽ lâm vào vòng vây trùng điệp. Mặc dù trọng giáp thiết kỵ rất khó chống lại, nhưng sức người và sức ngựa cũng có lúc phải cạn kiệt, ôi…
Chúng tướng sau lưng Tư Đồ Duệ lập tức phát ra âm thanh thở dài không cam lòng, một cơ hội tuyệt vời để chuyển bại thành thắng đã trôi qua vô ích. Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo tám sư đoàn trọng trang bộ binh trước cuộc chiến thủ quan này đều đã bị người ta đánh cho tàn tạ, cho nên bây giờ có muốn phản kích cũng không còn đủ binh lực.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng kèn hiệu trầm thấp vang lên trên đầu tường quan.
Nghe tiếng kèn hiệu thu quân, Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn đang tung hoành dong ruổi giữa đám quân của đế quốc Quang Huy lập tức giật cương quay đầu lại, ào ạt kéo về phía cửa quan. Cuối cùng Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn cũng đã rút vào hết trong quan, hai cánh cửa quan nặng nề ầm ầm đóng lại ngay trước mũi hai cánh trọng trang bộ binh của đế quốc Quang Huy vừa bọc vòng đến nơi, thế là tạm thời chấm dứt một giai đoạn chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Cuối cùng, quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng không thể đạt được toàn thắng.
Đội cận vệ Tần vương Mông Diễn có một nửa chạy thoát trở về, Mông Diễn bị thương nặng cũng được Lục Thừa Vũ liều chết cứu trở về. Bất quá vì muốn cứu Mông Diễn và đội cận vệ Tần vương, quân của đế quốc Quang Huy đã phải trả một cái giá vô cùng đắt. Nhất là quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang và quân đoàn Tây Nam của Nhạc Ngu, bị Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn của Tần Dũng ép tới ép lui mười mấy lượt, máu chảy thành sông tử thương vô số.
--------------
Bên ngoài Hổ Khiếu quan, đại doanh của đế quốc Quang Huy.
Lục Thừa Vũ cõng Mông Diễn hôn mê bất tỉnh trên lưng vội vàng bước vào đại trại trung quân, bọn Sử Di Viễn, Phác Tán Chi, Trịnh Trọng Quang, Nhạc Ngu, Hàn Phong, Đằng Thanh Vân, Vu Long Vân… liền ào ào xúm lại, vừa giúp đỡ Mông Diễn nằm lên giường, vừa mồm năm miệng mười kêu gọi "điện hạ" không thôi, vẻ mặt Phác Tán Chi càng thêm ảm đạm, đôi mắt đã rưng rưng….
Sử Di Viễn bắt mạch cho Mông Diễn, liếc qua chợt thấy Phác Tán Chi đang rơi lệ liền cau mày nói:
- Phác Tán Chi ngươi khóc cái gì, điện hạ bất quá chỉ bị chút vết thương nhẹ mà thôi! Có phải ngươi muốn rủa cho ngài mau chết một chút hay không?
- Ách…
Phác Tán Chi nghe vậy nhất thời kinh hãi.
Bọn Hàn Phong, Lục Thừa Vũ… bên cạnh nghe vậy vội vàng quay đầu lại, cả bọn nhìn chằm chằm Phác Tán Chi như bầy sói đói phát hiện con mồi, lộ vẻ nếu còn nghe Phác Tán Chi thốt ra lời gì không hợp lập tức sẽ ăn tươi nuốt sống hắn. Phác Tán Chi nhất thời im thin thít, không còn dám phát ra âm thanh buồn bã nào nữa, Sử Di Viễn lại vạch mi mắt Mông Diễn ra quan sát một chút, sau đó đứng dậy nói với mọi người:
- Không có gì, điện hạ chỉ bị chút thương thế nhẹ mà thôi, lão phu cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là trong vòng năm ba ngày, chỉ sợ điện hạ chưa thể nào tỉnh lại. Cho nên trong vòng năm ba ngày tới, đại quân sẽ do ai đứng ra chỉ huy, chư vị cần phải định đoạt cho sớm.
Trịnh Trọng Quang đảo mắt một vòng, lập tức ôm quyền nói:
- Bản Tổng đốc cho rằng hiện giờ đại quân nên để cho Di Viễn tiên sinh tạm thời chỉ huy!
Nhạc Ngu khẽ nhướng mày, vội vàng phụ hoạ:
- Bản Tổng đốc cũng cho rằng đại quân hẳn nên do Di Viễn tiên sinh tạm thời chỉ huy!
Bọn Hàn Phong cũng không có ý kiến gì khác, ánh mắt của Sử Di Viễn sau cùng rơi vào mặt Phác Tán Chi:
- Ý của Tán Chi tiên sinh ra sao?
Công tâm mà nói, Sử Di Viễn cũng không muốn tạm thời tiếp nhận chức quan chỉ huy của đại quân đế quốc Quang Huy, nhưng thế cục phát triển đến nước này, cục diện mà đế quốc Quang Huy gặp phải là vô cùng nguy ngập, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ nhận lấy hậu quả bị tiêu diệt toàn quân. Lúc này chuyện thay thế Mông Diễn trở thành quan chỉ huy tạm thời có thể nói là một chuyện khổ sai, dù có cố gắng hết sức cũng chưa chắc có thể làm cho tốt.
Nhưng Sử Di Viễn không còn lựa chọn nào khác, ai bảo Đại tù trưởng qua đời đúng vào thời khắc mấu chốt này chứ! Thế cục của thánh quốc cũng không yên ổn, kế hoạch Tây chinh đã định từ trước giờ đây phải huỷ bỏ, gánh nặng trách nhiệm trên vai Sử Di Viễn càng nặng nề hơn. Nhiệm vụ hiện tại của hắn không còn là tiêu diệt đại quân của Mông Diễn nữa, mà là tìm mọi biện pháp để giúp đỡ cho Mông Diễn đăng cơ ngôi báu, lúc ấy mới có thể thông qua Mông Diễn mà khống chế chính quyền của đế quốc Quang Huy.
Nhưng muốn giúp đỡ cho Mông Diễn lên ngôi báu, vậy lần Tây chinh này không thể để thua!
Bất đắc dĩ lắm Sử Di Viễn phải tự mình ra tay, tiếp nhận quyền quan chỉ huy đại quân Tây chinh lần này.
Thấy bọn Trịnh Trọng Quang ai nấy đều đồng ý, Phác Tán Chi liền biết chỉ có một mình khó làm gì được, đành buồn bã thốt lên:
- Lão phu cũng không có ý kiến gì khác!
- Tốt, nếu như mọi người không ai có ý kiến gì, vậy lão phu tự mình đảm nhận một phen vậy!
Sử Di Viễn trầm giọng:
- Hiện tại lão phu lấy quyền quan chỉ huy đại quân Tây chinh tạm thời hạ lệnh, huỷ bỏ cuộc Tây chinh này, đại quân lập tức rút lui, theo thành Khúc A rút về ngang thành Hà Nguyên, trở về hành tỉnh Tây Bộ!
- Xem ra sắp sửa chiếm được Hổ Khiếu quan, vì sao lại rút lui vào lúc này?
- Đúng vậy, tuy hôm nay chúng ta thua thiệt một chút, nhưng quân địch cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi. Lúc này đột ngột rút quân có phải là quá đáng tiếc hay không?
- Đúng vậy, Di Viễn tiên sinh, có nên chờ điện hạ tỉnh dậy rồi quyết định hay không, chuyện này quan hệ vô cùng trọng đại!
Chợt nghe Sử Di Viễn hạ lệnh rút lui, bọn Trịnh Trọng Quang lập tức quên mất thân phận quan chỉ huy tạm thời của Sử Di Viễn, cả bọn nhao nhao nghị luận tỏ vẻ phản đối mệnh lệnh này.
Sử Di Viễn lạnh lùng giải thích:
- Chư vị, nếu như lão phu không đoán sai, năm mươi vạn đại quân của Thu Vũ Đường đang từ phía Bắc ép tới, nếu giờ này chưa chịu lui quân, rất có thể sẽ lâm vào vòng vây trùng điệp của đế quốc Minh Nguyệt. Đến lúc đó các ngươi thử nghĩ xem quân ta còn khả năng công phá Hổ Khiếu quan hay không?
- Báo…
Sử Di Viễn vừa dứt lời, tên đội trưởng thám báo đột nhiên xuất hiện từ bên ngoài đi vào, sau đó quỳ xuống đất bẩm báo:
- Hai vị tiên sinh, các vị tướng quân, phía Bắc Hổ Khiếu quan năm mươi dặm phát hiện rất đông quân địch, binh lực cụ thể thì chưa rõ, nhưng ít ra cũng có ba quân đoàn trở lên!
- A!?
- Cái gì?!
- Ít nhất ba quân đoàn trở lên?!
- Xem ra cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đã bị tiêu diệt toàn quân, vậy thì nguy rồi!
Tên đội trưởng thám báo vừa dứt lời, bọn Trịnh Trọng Quang, Phác Tán Chi nhất thời sắc mặt đại biến. Thế cục xoay chiều vô cùng nhanh chóng, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Lúc này bọn họ mới kinh hãi phát giác, Thu Vũ Đường đại danh đỉnh đỉnh của đế quốc Minh Nguyệt vẫn còn chưa lộ diện, chống đỡ cục diện ở Hổ Khiếu quan dường như vẫn chỉ có mỗi mình Tư Đồ Duệ.
- Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ có bị tiêu diệt toàn quân hay không, lúc này vẫn chưa thể biết được, chư vị không nên kết luận quá vội vàng.
Sử Di Viễn hừ một tiếng bực bội, sau đó cất cao giọng hạ lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân lập tức nhổ doanh rút về thành Khúc A, lại phái ra khoái mã đưa tin cho cánh quân đường Bắc của tướng quân Mạnh Hổ và cánh quân đường Nam của tướng quân Trọng Sơn, bảo bọn họ lập tức suất lĩnh hai cánh quân rút lui về phía sau, rút về thành Khúc A hội hợp cùng đại quân. Đại chiến Tây chinh tạm thời ngừng lại, sau khi trở về thành Khúc A sẽ nghị luận sau!
Tên quân truyền lệnh ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi. Lần này không có người nào dám phản đối quân lệnh của Sử Di Viễn nữa.
--------------
Phía Bắc Hổ Khiếu quan năm mươi dặm, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Thu Vũ Đường đang triệu tập tất cả các tướng lĩnh cấp sư đoàn trưởng trở lên của năm đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ, Tịnh Châu, Định Châu, Vân Châu mở hội nghị quân sự chính thức. Nói là năm đại quân đoàn, thật ra hai quân đoàn Định Châu, Vân Châu coi như không còn gì cả, toàn bộ binh lực của hai quân đoàn cộng lại vẫn chưa được hai sư đoàn.
Các tướng lĩnh tham dự hội nghị ai nấy thần sắc phấn khích nhao nhao xin Thu Vũ Đường cho phép quyết chiến.
Thế nhưng Thu Vũ Đường hoàn toàn không phấn khởi chút nào, giọng nói vẫn đầy vẻ lạnh lùng:
- Bản vương vừa mới nhận được tin khẩn báo của Tư Đồ lão tướng quân, Hổ Khiếu quan vẫn còn nằm trong tay quân ta. Đại quân ta vừa mới trải qua mười ngày hành quân cấp tốc đường trường, người mệt ngựa mỏi, ắt là không nên nôn nóng ra trận. Quân ta hẳn nên nghỉ ngơi hồi phục trong vòng ba ngày, sau đó sẽ chọn thời cơ quyết chiến cùng quân địch.
Thu Vũ Đường vừa dứt lời, tên đội trưởng thám báo bước nhanh vào trướng quỳ xuống bẩm báo:
- Điện hạ, tiền phương có tin cấp báo!
Thu Vũ Đường cao giọng:
- Cứ nói!
Tên đội trưởng thám báo vừa thở dốc vừa nói:
- Mới vừa nhận được tin cấp báo, đại quân của đế quốc Quang Huy tại Hổ Khiếu quan đang đêm nhổ trại rút quân, hiện chúng đang hướng về thành Khúc A!
- Sao?
Đôi mày thanh tú của Thu Vũ Đường khẽ nhướng:
- Đại quân của đế quốc Quang Huy đột nhiên lui binh sao?
Tên đội trưởng thám báo đáp:
- Đúng vậy!
Quân đoàn trưởng quân đoàn cận vệ Tiêu Lãng đứng bật dậy:
- Điện hạ, xem ra Mông Diễn đã dọ thám được hành tung của quân ta, tự biết nếu tiếp tục tiến công Hổ Khiếu quan sẽ không đạt được kết quả gì tốt cả, hơn nữa còn có thể bị quân ta cắt đứt đường lui, lúc ấy coi như đại quân trung lộ của Mông Diễn đã lâm vào khốn cảnh, cho nên bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chọn cách lui quân mà thôi!
Quân đoàn trưởng của quân đoàn Tịnh Châu Thác Bạt Thọ nói:
- Điện hạ, tuyệt đối không cho quân địch rút đi một cách dễ dàng như vậy!
- Nói rất hay!
Quân đoàn trưởng quân đoàn Vân Châu Diêu Trường đứng dậy phụ hoạ:
- Quân địch muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, xem đế quốc Minh Nguyệt chúng ta là chỗ nào vậy? Là cái chợ sao?
Diêu Trường vừa dứt lời, đám quân đoàn trưởng tham dự hội nghị còn lại cũng vội vàng đứng dậy phụ hoạ, trong lúc nhất thời ai nấy đều tỏ lòng căm phẫn.
Thái tử Thu Dã tham dự hội nghị cũng nhìn Thu Vũ Đường với đôi mắt to tròn lanh lợi. Theo như hắn biết, Thu Vũ Đường đang suy nghĩ kỹ lưỡng phương pháp ứng đối, một là dưới điều kiện có lợi tiến hành quyết chiến chính diện với đại quân của đế quốc Quang Huy. Hai là nếu như điều kiện bất lợi thì tiến hành kế sách nước lụt, hy sinh Thanh Châu để đổi lấy thành công trong cuộc chiến tranh bảo vệ đế quốc!
Xem ra lúc này cục diện tuy không phải có lợi cho đế quốc Minh Nguyệt, nhưng cũng không thể nói là bất lợi!
Trong lòng của Thu Vũ Đường đang vô cùng khó nghĩ, quyết chiến chính diện thì lúc này thời cơ chưa được chín muồi, nhưng hy sinh để cho nước lụt cả Thanh Châu là chuyện nàng cố gắng muốn tránh.
Mặc dù đại quân trung lộ của Mông Diễn không công hạ nổi Hổ Khiếu quan, cũng trả giá bằng thương vong rất nặng nề, thế nhưng chủ lực vẫn còn khá mạnh, binh lực còn đủ khả năng chiến đấu vẫn còn gần hai mươi vạn, hơn nữa đều là quân tinh nhuệ thân trải trăm trận. Nhìn lại ba mươi vạn đại quân dưới tay Thu Vũ Đường, trong đó đã có hơn phân nửa là chưa bước ra chiến trường lần nào, nếu như quân của hai bên tiến hành quyết chiến chính diện liều mạng với nhau, Thu Vũ Đường cũng không nắm chắc phần thắng, thậm chí có thể nói là phần thắng của đại quân đế quốc Quang Huy còn cao hơn một chút.
Nhưng nếu thi hành kế sách lâu dài thì Thu Vũ Đường cảm thấy không đành lòng. Một khi Yến Trường Không mở đê ngăn Nguyệt Hồ, một cơn hồng thuỷ khổng lồ sẽ đổ ập xuống, tràn ngập cả vùng bình nguyên Thanh Châu. Đến lúc đó tất cả các thành thị thôn trấn ở Thanh Châu sẽ bị san bằng, chưa kể hơn trăm vạn dân lành vẫn còn ở Thanh Châu chưa kịp rút lui sẽ phải gánh chịu tai ương thảm khốc.
Càng đáng sợ hơn nữa là hồng thuỷ tràn ra sẽ chảy thẳng vào Dự Châu, Ứng Châu nằm ở cuối nguồn sông Thông Thiên, vùng Đông Nam của Trung Châu cũng sẽ gặp tai ương, cho nên nếu chưa tới bước đường cùng Thu Vũ Đường sẽ tuyệt đối không sử dụng kế sách nước lụt này. Đây chính là một kế tuyệt hậu, giết địch tám trăm, mình tốn ba ngàn!
Suy đi nghĩ lại, Thu Vũ Đường cho rằng biện pháp ổn thoả nhất là trước tiên tìm cách giữ chân đại quân trung lộ của Mông Diễn, đợi sau khi hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu chạy tới mới tiến hành cuộc quyết chiến cuối cùng. Nếu làm như vậy thì phần thắng của đại quân đế quốc Minh Nguyệt tăng lên rất nhiều, thế nhưng cũng phải nói rằng, muốn giữ chân đại quân trung lộ của Mông Diễn cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì!
Thu Vũ Đường vừa quyết định xong đang muốn tuyên bố với chư tướng, đột nhiên thị nữ tâm phúc Thu Ức Nhu bước vội vào, trịnh trọng đưa một bức mật thư cho Thu Vũ Đường. Sau khi xem thư xong, Thu Vũ Đường mặt hoa biến sắc, cả người đang ngồi trong chiếc ghế da hổ đột ngột đứng bật dậy, các tướng trong trướng ai nấy biến sắc nhìn nhau, xem ra đã có chuyện lớn xảy ra rồi!
Thu Vũ Đường hít sâu một hơi khí lạnh, gương mặt đẹp mê hồn đã nhanh chóng trấn tĩnh trở lại, khoát tay nói:
- Không có gì, chỉ là chuyện riêng của bản vương mà thôi, hội nghị quân sự hôm nay đến đây là kết thúc, xin mời các vị tướng quân trở về doanh. Còn về chuyện có quyết chiến với đại quân của Mông Diễn hay không, trong lòng bản vương đã có tính toán, đến lúc đó tự nhiên sẽ có quân lệnh đưa tới doanh cho các vị!
Chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau rồi lục tục giải tán.
Chờ cho chúng tướng rời đi hết, Thái tử của đế quốc Minh Nguyệt Thu Dã vội vàng hỏi gấp:
- Hoàng cô mẫu, có phải xảy ra chuyện lớn hay không?
Thu Vũ Đường than nhẹ một tiếng:
- Cô cô vừa nhận được tin cấp báo của tướng quân Ngũ Khôi Phong, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ không có vượt Thanh Vân sơn trở về đế quốc Quang Huy, mà là thẳng tiến vào tập kích Trung Châu! Khi phong mật thư ấy được gởi đi thì tướng quân Ngũ Khôi Phong đã anh dũng hy sinh, đại quân của Mạnh Hổ cũng đã vượt qua Đao Kiếm hạp xuôi Nam chạy thẳng tới đế đô!
- A!?
Thu Dã nghe vậy vô cùng kinh hãi:
- Lúc này đế đô đã không còn đại quân trấn thủ, trừ ra ba ngàn Ngự lâm quân hộ vệ hoàng thành, cũng chỉ còn lại tám ngàn quân cảnh vệ. Vậy bây giờ phải làm sao?
- Đúng vậy! Lần này nếu như tướng quân Ngũ Khôi Phong không kịp thời đem tin này truyền ra, đế đô không kịp đề phòng rất có thể sẽ bị Mạnh Hổ tập kích mà thất thủ.
Thị nữ tâm phúc Thu Ức Nhu nói với vẻ vô cùng lo lắng:
- Bất quá cho dù đế đô biết tin mà phòng bị trước, e rằng cũng khó mà thủ được! Quân đoàn Sóc Châu của Yến lão tướng quân và quân đoàn U Châu của Công Tôn lão tướng quân còn cách đế đô tới bảy, tám trăm dặm!
Thu Dã vội la lên:
- Hoàng cô mẫu, nếu như đại quân trung lộ của Mông Diễn đã rút lui, hay là tạm thời chúng ta đừng động tới bọn chúng, mau mau kéo quân trở về đế đô cứu viện cho phụ hoàng đi! Nếu để cho Mạnh Hổ rảnh tay tập kích đế đô, phụ hoàng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hậu quả không thể nào dám tưởng tượng!
Thu Vũ Đường lấy tay vuốt ve đầu Thu Dã, cất giọng ôn nhu:
- Dã nhi ngươi đừng gấp, mặc dù binh lực ở đế đô gần như không còn, thế nhưng thành cao hào sâu, bên trong thành còn có mười mấy vạn tráng đinh, cho dù cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ có thiện chiến đến đâu đi nữa, cũng không thể nào công chiếm đế đô trong khoảng thời gian ngắn. Chờ hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu chạy tới, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ sẽ trở thành ba ba trong rọ, chắp cánh cũng khó bay.
Thu Dã chợt reo lên:
- Mạnh Hổ đã từng tổ chức cuộc kêu gọi tráng đinh trong thành tham gia thủ thành Tây Lăng, phụ hoàng cũng hoàn toàn có thể dùng biện pháp của Mạnh Hổ. Nếu như tổ chức cho tráng đinh trong thành tham dự thủ thành, lúc ấy bằng vào thành trì kiên cố của đế đô, phòng thủ trong mười bữa nửa tháng hẳn là không thành vấn đề!
Thu Vũ Đường cười nhợt nhạt, quay sang nói với Thu Ức Nhu:
- Ức Nhu, lập tức thả bồ câu truyền thư cho đế đô!
- Dạ!
Thu Ức Nhu đáp lại, lĩnh mệnh mà đi, Thu Hàm Vận cũng đưa Thu Dã đi nghỉ ngơi, trong trướng lúc này chỉ còn lại mỗi mình Thu Vũ Đường.
Nhìn ra bầu trời sáng sủa bên ngoài trướng, đôi mắt đẹp của Thu Vũ Đường dần dần trở lên lạnh lẽo. Cho dù đế đô và hoàng huynh hay tin trước mà chuẩn bị, không biết có thật sự đứng vững trong mười ngày nửa tháng hay không? Có đợi được hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu chạy tới không?
Nghĩ tới Mạnh Hổ dùng binh tàn nhẫn, trong lòng Thu Vũ Đường đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, nàng có dự cảm mạnh mẽ rằng lần này nếu không cẩn thận, Mạnh Hổ vẫn có khả năng công hãm đế đô! Khinh thường rồi, lần này mình đã khinh thường! Trong giờ phút này, Thu Vũ Đường thật sự hơi hối hận, đúng ra thật sự không nên bức Mạnh Hổ quá đáng! Con mãnh hổ kia bằng lòng rời khỏi chiến trường cũng đã may mắn bằng trời, mình cần gì phải phái binh cắt đứt sơn đạo Thiên Lang quan làm khó hắn? Chỉ một niệm sai lầm thế nhưng hiện tại làm cho con mãnh hổ kia điên cuồng phản kích!
Nhưng bây giờ có hối hận thì đã muộn, hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu còn cách đế đô tới bảy, tám trăm dặm, nhưng đại quân của nàng cách đế đô còn xa hơn nữa, bây giờ có muốn kéo quân về cứu thì đã không kịp nữa rồi! Huống chi Thu Vũ Đường cũng không thể rút quân vào lúc này, nếu như thật sự trở về đế đô để mặc cho hai mươi vạn đại quân của Mông Diễn rút lui trở về đế quốc Quang Huy, ngày sau ắt sẽ lưu lại hoạ lớn!
Cho dù là phải kéo quân trở về đế đô, chuyện trước tiên là phải giải quyết xong hai mươi vạn đại quân của Mông Diễn đã!
Bất chợt gương mặt Thu Vũ Đường toát ra vẻ không đành lòng pha lẫn chút đau khổ và ảm đạm, thẫn thờ lẩm bẩm:
- Cuối cũng vẫn không tránh khỏi phải làm như vậy sao? Ôi, vì vận mệnh của đế đô, có lẽ phải một lần trở thành tội nhân thiên cổ….
Thu Vũ Đường vừa dứt lời, thị nữ tâm phúc Thu Ức Nhu sau khi thả bồ câu truyền thư cho đế đô đã quay trở lại.
Thu Vũ Đường lại nói:
- Ức Nhu, ngươi lại chuẩn bị thêm ba con bồ câu đưa thư nữa, gởi tin cấp báo cho ba nơi Hổ Khiếu quan, Vân Châu và U Châu. Bảo Tư Đồ Duệ chỉ để lại năm ngàn tinh binh đóng ở Hổ Khiếu quan, tất cả đại quân còn lại mau chóng trở về đế đô. Lại ra lệnh cho Yến Thập Tam và Công Tôn Hạng thay đổi hướng hành quân, huỷ bỏ kế hoạch tụ hợp tại Hổ Khiếu quan đã định, lệnh cho hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu hành quân gấp rút tụ hợp tại đế đô!
--------------
Trên quan đạo từ Đao Kiếm hạp dẫn tới Tây Kinh, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đang cuồn cuộn thẳng tiến về phía Nam.
Vì muốn cho tiện hành quân, Mạnh Hổ bảo binh sĩ làm một nhóm ngựa kéo ván trượt tuyết, chuyên môn để kéo đồ lương thảo quân nhu cùng với tất cả các binh sĩ bị thương dù nặng hay nhẹ. Tóm lại từ khi Tây chinh bắt đầu cho tới bây giờ, trừ ra các tướng sĩ đã tử trận, quân đoàn Tây Bộ chưa từng bỏ rơi bất cứ tên thương binh nào.
Hành trình tạm nghỉ, ba người Mạnh Hổ, Cổ Vô Đạo và Tất Điêu Tử cùng rúc vào đống tuyết ngủ gà ngủ gật. Lúc đại quân sắp sửa lên đường, trên bầu trời tuyết bay trắng xoá như lông ngỗng, Cổ Vô Đạo ngửa đầu nhìn lên bầu trời vô cùng u ám, khẽ lẩm bẩm:
- Tiết trời quỷ quái này quả thật là tà môn! Bây giờ đã qua tháng Tư, không ngờ trời vẫn còn rơi nhiều tuyết như vậy!
Mạnh Hổ nghe vậy cười to:
- Đây chính là ý trời, trời muốn quân đoàn Mãnh Hổ sáng lập kỳ công bất thế! Nếu không phải mấy trận tuyết rơi liên tục, quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta sao thể hành quân nhanh chóng như vậy được! Bằng vào tốc độ hành quân một ngày hơn trăm dặm như hiện tại, ngay cả khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt cũng không thể theo kịp chúng ta, ha ha!
- Đúng vậy!
Tất Điêu Tử co cổ lại, góp lời:
- Trời đất phủ đầy băng tuyết như thế này mà có tốc độ hành quân nhanh như vậy quả thật là kỳ tích!
Mạnh Hổ hừ hừ hai tiếng, lại nói:
- Lão Tất lão Cổ, các ngươi thử tưởng tượng xem lúc quân đoàn Mãnh Hổ đột nhiên xuất hiện tại thành Tây Kinh thì hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính sẽ có phản ứng như thế nào? Sợ hãi? Uể oải? Tuyệt vọng? Kinh khiếp? Hay tức giận rống to như sấm, hoa tay múa chân mắng chửi trên kim điện? Ha ha ha…
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo cũng bật cười theo rất to, tiếng cười của ba người lãng đãng giữa vùng bình nguyên đầy tuyết vang đi rất xa…
Dứt tiếng cười, Mạnh Hổ chợt hỏi:
- Lão Cổ ngươi nhìn xem hiện tại chúng ta còn cách Tây Kinh bao xa?
Cổ Vô Đạo móc bản đồ trong người ra nhìn nhìn một chút, sau đó nói:
- Hồi bẩm tướng quân, hiện tại chúng ta chỉ còn cách Tây Kinh khoảng chừng hai trăm dặm nữa!
- Hai trăm dặm sao?
Mạnh Hổ trầm ngâm một chút rồi quay đầu lại quát to:
- Trương Hưng Bá!
Trương Hưng Bá đi theo sau cách đó không xa nghe tiếng vội vàng lấy song thiết kích chống mạnh xuống đất một cái, cả người lướt trên mặt tuyết như bay tới trước mặt Mạnh Hổ, sau đó cất giọng ồm ồm hỏi:
- Tướng quân, ngài có gì dặn dò?
Mạnh Hổ giơ tay chỉ thẳng về phía trước, cao giọng nói:
- Đi về phía trước hai trăm dặm nữa là đến thành Tây Kinh, bây giờ ngươi mang năm trăm tinh binh giả trang thành quân của đế quốc Minh Nguyệt đi đánh trước. Thừa dịp bên trong thành Tây Kinh còn chưa nhận được tin tức, cũng không hề phòng bị lập tức chiếm giữ cửa Đông thành, tảo thanh mọi chướng ngại cho đại quân phía sau tiến tới!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, sau đó quay đầu lại rống to với các tướng sĩ đội cận vệ phía sau:
- Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, bốn trung đội của các ngươi lập tức cải trang mặc quân phục áo giáp của quân đế quốc Minh Nguyệt, theo ta đi chiếm cửa Đông thành Tây Kinh!
--------------
Đế đô Tây Kinh của đế quốc Minh Nguyệt.
Trời đầy tuyết, hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính khoác một chiếc áo bông thật dày cùng đi với bọn đại thần như Tể tướng đế quốc Tiêu Thành Lương dò xét tình hình dân chúng ở phía Đông thành.
Đại quân của đế quốc Quang Huy ào ạt kéo sang xâm lấn, đế quốc Minh Nguyệt phải tổ chức cuộc chiến tranh bảo vệ sự sinh tử tồn vong của đất nước. Vì để thi hành sách lược lấy không gian đổi lấy thời gian của Thu Vũ Đường, mấy trăm vạn dân chúng ở Thanh Châu bị sơ tán khẩn cấp, một phần chạy qua Tịnh Châu, Vân Châu ở phương Bắc, một phần chạy qua Dự Châu, Ứng Châu ở phương Nam, nhưng phần lớn là tràn vào Trung Châu.
Để cứu tế đám dân tị nạn Thanh Châu tràn vào Trung Châu, Thu Phong Kính hạ lệnh tạm thời xây dựng một toà đại doanh khổng lồ ở thành Đông dành cho dân chúng tỵ nạn.
Mấy ngày nay đột nhiên tuyết rơi liên tục, không ít những chiếc lều nhỏ do dân chúng dựng lên tạm thời trú ngụ đã bị sụp đổ, đã có mấy ngàn dân tỵ nạn bởi vì thiếu ăn thiếu mặc đã bị chết rét. Bình thường Thu Phong Kính cũng không phải là một vị hoàng đế yêu dân như con, nhưng sau khi đi một vòng dò xét tình hình dân tỵ nạn, rốt cục hắn cũng đã cảm nhận sâu sắc cuộc sống gian lao khổ cực của dân chúng tầng lớp dưới đáy của đế quốc.
Đến khi Thu Phong Kính trông thấy một đôi ông cháu chết cứng nằm trong đống tuyết, hắn không khỏi ngậm ngùi sa lệ.
Thu Phong Kính mới hạ lệnh hậu táng hai ông cháu đáng thương kia, sau đó quay lại dặn dò Tể tướng đế quốc Tiêu Thành Lương:
- Tiêu ái khanh, nhất định phải nghĩ cách thu gom lương thực, cho người dựng thêm một toà đại doanh nữa dành cho dân chúng tỵ nạn, hơn nữa phải tranh thủ hoàn thành trong thơi gian sớm nhất. Dân chúng ở Thanh Châu đã hy sinh rất nhiều trong cuộc chiến bảo vệ đế quốc, chúng ta không thể để cho bọn họ chịu cực chịu khổ nữa!
- Ôi… Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tiêu Thành Lương thở dài, nói với vẻ khó khăn:
- Bệ hạ, các loại dụng cụ vật liệu bằng da thú để làm doanh đã thu gom xong, bây giờ chỉ còn thiếu gỗ là có thể dựng doanh cho dân chúng, đất trống cũng đã có sẵn. Thế nhưng bây giờ ngoài trời đầy băng tuyết, biết đi đâu để tìm gỗ bây giờ?
- Gỗ?
Thu Phong Kính đột nhiên nói:
- Phong Lăng không phải đang có sẵn gỗ hay sao? Cứ việc phá đi số giàn giáo ở Phong Lăng ra lấy gỗ để xây dựng doanh cho dân chúng! Thuận tiện đốt vài trăm đống lửa cho dân chúng sưởi ấm, lúc này tiết trời giá rét, nếu không đốt lửa sưởi ấm dân chúng không thể nào chịu nổi!
- A!?
Tiêu Thành Lương nghe vậy giật mình kinh hãi:
- Bệ hạ, Phong Lăng chính là lăng tẩm của ngài, sao thể…
- Dân chúng quan trọng hơn!
Thu Phong Kính kêu lên:
- Phong Lăng tạm ngừng thi công, năm sau làm lại cũng không muộn! Nhưng số dân chúng tỵ nạn kia không có số gỗ này sợ rằng không thể chịu đừng nổi thời tiết khắc nghiệt như bây giờ!
Tiêu Thành Lương lau nước mắt, cúi đầu ảm đạm:
- Lão thần tuân chỉ.
Đưa mắt nhìn theo Tiêu Thành Lương rời khỏi, Thu Phong Kính lại cùng bọn đại thần tiếp tục đi quan sát mấy nơi, cho tới lúc trời gần tối mới ngự giá trở về cung. Thu Phong Kính vừa mới trở về hoàng cung còn chưa kịp thở, một tên nội thị dáng vẻ vội vàng xông vào tẩm cung bẩm báo:
- Bệ hạ, có tin khẩn cấp của Vương gia!
- Tin khẩn của hoàng muội sao?
Thu Phong Kính đang ngồi nghỉ ngơi vội vàng nhận thư mở ra xem, sau khi xem qua giật mình kinh hãi đứng bật dậy, thất thanh hét:
- Không xong, có chuyện lớn rồi!
Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy Thu Phong Kính, cất giọng ôn nhu hỏi:
- Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn gì vậy?
- Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đang trên đường đánh tới Tây Kinh!
- A?!
Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh nghe xong giật mình kinh hãi:
- Lúc này ở Tây Kinh binh lực không còn, ngoại trừ ra ba ngàn Ngự lâm quân của bệ hạ và tám ngàn quân cảnh vệ không ra gì, thậm chí không còn một cánh quân chính quy nào cả, vậy phải làm sao đây? Bệ hạ, có cần bảo Nguyệt vương suất lĩnh đại quân trở về đế đô cứu viện hay không?
- Nàng thì biết gì, lúc này có bảo muội muội kéo quân về cứu viện cũng đã không còn kịp nữa!
Thu Phong Kính hừ hừ hai tiếng, không còn lòng dạ nào giải thích cho hoàng hậu Tiêu Khả Hinh, lập tức bảo tên nội thị vẫn còn đang quỳ trước mặt:
- Mau, mau đi gióng chuông, lập tức triệu tập bá quan văn võ lên triều nghị sự, cả đêm thương lượng đối sách! Còn nữa, truyền cho Cửu Môn Đề Đốc lập tức đóng chặt hết chín cửa thành, không cho phép bất cứ người nào ra vào cả!
- Lão thần tuân chỉ.
Tên nội thị đáp ứng một tiếng, lĩnh chỉ mà đi.
--------------
Phía Đông thành Tây Kinh, bóng đêm bao phủ khắp nơi.
Tể tướng đế quốc Minh Nguyệt Tiêu Thành Lương vừa mới sai người vận chuyển gỗ từ Phong Lăng đến mảnh đất trống ở phía Đông thành để chuẩn bị cho việc xây dựng đại doanh cho dân chúng, còn đang đi tới chỗ dựng doanh, phía Đông Bắc đột nhiên xuất hiện một đoàn đuốc sáng ngời như một con rồng lửa thật dài. Trong ánh đuốc chập chờn, Tiêu Thành Lương phát hiện ra rất đông quân chính quy của đế quốc Minh Nguyệt võ trang đầy đủ nhưng không theo đội hình gì cả đang cấp tốc tiến về phía đại doanh dành cho dân chúng tỵ nạn.
Sao? Lúc này ở đâu ra quân chính quy? Hai đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ không phải đã theo Nguyệt vương xuất chinh rồi sao?
Theo bản năng, Tiêu Thành Lương cảm thấy chuyện này có gì đó hơi kỳ quặc, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dù sao chuyện Mạnh Hổ dám đơn độc dẫn quân xâm nhập Trung Châu tập kích Tây Lăng thật sự là chuyện làm cho người ta nghe thấy phải giật mình kinh hãi. Dù Tiêu Thành Lương có giàu tưởng tượng đến mức nào đi nữa nhưng không nhận được nguồn tin nào đáng tin cậy, tuyệt đối không thể nào có suy đoán điên cuồng như vậy.
Không tới thời gian uống cạn chung trà, cánh quân kia đã tiến đến chỗ Tiêu Thành Lương.
Tiêu Thành Lương tiến lên cản đường, lớn tiếng quát hỏi:
- Các ngươi là binh sĩ của quân đoàn nào?
Một viên tướng vóc người cao lớn khôi ngô nghênh ngang tiến tới, lên tiếng hỏi lại:
- Ngươi là ai?
Tiêu Thành Lương giũ giũ bông tuyết bám trên quần áo, cao giọng đáp:
- Lão phu Tiêu Thành Lương.
- Tiêu Thành Lương?
Tên tướng vóc người khôi ngô kia nhíu đôi mày rậm, lạnh lùng nói:
- Chưa từng nghe qua, mau tránh ra!
Tiêu Thành Lương nghe vậy nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ không ngờ tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt lại có người không biết mình là ai, chuyện này quả thật khó có thể tin được! Tiêu Thành Lương chưa kịp có phản ứng, tên người hầu phía sau hắn đã không kềm chế được cơn tức giận, bật lên tiếng quát mắng:
- Cuồng đồ to gan lớn mật, dám vô lễ với tướng gia như vậy sao?
- Tướng gia???
Tên tướng vóc người khôi ngô trợn tròn đôi mắt, đột nhiên hỏi lại:
- Ngươi là Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt sao?
Tên hầu của Tiêu Thành Lương gật đầu ngạo nghễ:
- Đúng vậy!
- Bắt lại cho ta!
Tên tướng lĩnh vóc người khôi ngô lập tức rống to,
Đám tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt phía sau ầm ầm đáp lại, nhanh chóng xông tới như một bầy sói đói, không nói năng gì nhiều vật ngã Tiêu Thành Lương và đám người hầu của hắn xuống đất. Tiêu Thành Lương thấy thế nhất thời kinh hãi, lớn tiếng quát hỏi:
- Không đúng, các ngươi không phải là quân nhân của đế quốc, các ngươi là gian tế của quân địch. Có gian tế!
Tên tướng lĩnh có vóc người khôi ngô cười hắc hắc hai tiếng, quát to với một tên quan quân phía sau:
- Ngươi và tiểu đội của ngươi ở lại đây, canh giữ thật cẩn thận con cá lớn này, các huynh đệ còn lại theo lão tử đi chiếm cửa thành!
- Dạ!
Tên quan quân của "đế quốc Minh Nguyệt" phía sau tên tướng kia ầm ầm đáp lại, lập tức tách ra một tiểu đội trong đám đông quân của "đế quốc Minh Nguyệt" kia, áp giải Tiêu Thành Lương và đám người hầu của hắn đến bên cạnh toà doanh dành cho dân chúng tỵ nạn, đại đội nhân mã còn lại vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhắm thẳng cửa Đông của thành Tây Kinh. Lúc này trong lòng Tiêu Thành Lương nóng như lửa đốt, hắn lo lắng thành Tây Kinh chưa kịp phòng bị sẽ bị đám gian tế kia chiếm được cửa thành, lúc ấy hậu quả như thế nào hắn cũng không dám tưởng tượng!
Tên tướng vóc người khôi ngô kia cũng không phải ai xa lạ, chính là Trương Hưng Bá cải trang thành quân của đế quốc Minh Nguyệt để chiếm cửa Đông thành Tây Kinh.
Trong lúc vô tình Trương Hưng Bá đã bắt được một con cá lớn ở cửa Đông của thành Tây Kinh, nhưng chính vì vậy lại lỡ mất chuyện lớn. Đến khi hắn và đội cận vệ chạy tới cửa Đông thành Tây Kinh thì mệnh lệnh "đóng chặt chín cửa thành" của hoàng đế đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính mới vừa truyền xuống. Cánh cửa thành cao lớn nặng nề đang khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ, cầu treo bắt qua con sông hộ thành cũng đã được kéo lên lơ lửng giữa không trung.
Chỉ chậm có nửa bước, Trương Hưng Bá đã không thể chiếm được cửa thành.
- Ủa, tại sao lại đóng cửa thành?!
Trương Hưng Bá cảm thấy trong lòng hết sức khẩn trương, lớn tiếng quát hỏi đám binh sĩ trên đầu thành:
- Mau mở cửa thành ra để chúng ta đi vào!
Tên quân trên đầu thành hỏi ngược lại:
- Các ngươi là ai? Người của quân đoàn nào?
Trương Hưng Bá lớn tiếng đáp:
- Chúng ta là người của sư đoàn số Ba quân đoàn Thanh Châu, nghe nói đế đô gặp nguy hiểm cho nên phụng mệnh Tư Đồ lão tướng quân chạy vội cả đêm trở về cứu viện đế đô. Mặt khác còn có chuyện quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo với hoàng đế bệ hạ, mau mau mở cửa thành cho bọn ta vào, nếu không lỡ mất đại sự ngươi có gánh vác nổi hay không?
Tên quân thủ thành lạnh lùng trả lời:
- Thật là xin lỗi, hoàng đế bệ hạ vừa hạ chỉ đóng chặt chín cửa, không cho bất cứ ai ra vào. Nếu như các ngươi quả thật có chuyện quân tình khẩn cấp, vậy viết thư dùng cung tên bắn vào đây, lão tử có thể mang đi bẩm báo thay cho các ngươi! Còn ngươi và đám nhân mã của ngươi biết điều một chút đứng đợi ngoài thành đi, đến lúc sẽ có người đến tiếp đãi các ngươi!
- Có lý nào lại như vậy!?!
Trương Hưng Bá đột nhiên nổi giận:
- Nếu không mở cửa thành ra, lão tử sẽ dẫn quân công thành!
Tên quân thủ thành vẫn lạnh lùng:
- Ai dám tới gần sông hộ thành, giết chết không tha!
Trên đầu thành thoáng chốc vang lên một tràng tiếng giương cung, mấy chục tên binh sĩ canh giữ trên đầu thành đã giương căng trường cung trong tay, những mũi tên nhọn hoắt lạnh lẽo nhắm thẳng vào Trương Hưng Bá đang đứng ở ngoài thành. Trương Hưng Bá quá tức giận rống to như sấm nổ, không chút do dự lập tức giương cung lắp tên, vù một phát đã bắn chết tên tiểu đội trưởng của đám quân giữ trên đầu thành.
Mấy chục tên quân canh giữ trên đầu thành thấy vậy giật mình kinh hãi, nhưng không bắn tên về phía Trương Hưng Bá mà tất cả đều trốn vào sau lỗ châu mai, có hai tên nhanh chóng trốn vào tiễn lâu. Rất nhanh, trên đầu thành vang lên tiếng kèn hiệu liên tục không thôi, nghe thấy tiếng kèn hiệu nổi lên, đội cảnh vệ đang đóng trong quân doanh ở gần cửa Đông nhất thời náo động hẳn lên, cả bọn vội vàng tìm binh khí, hò hét loạn xạ tranh nhau tiến lên đầu thành.
--------------
Ở ngoài thành chừng mười dặm.
Vừa nghe thấy tràng kèn hiệu kia nổi lên, Mạnh Hổ đang chuẩn bị tung mình lên ngựa ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì vậy, thất thủ rồi sao?
Tất Điêu Tử cũng cau mày:
- Xem ra Hưng Bá tướng quân đánh lén không thành, không biết đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bên trong thành Tây Kinh vẫn còn đại quân, hoặc là đối phương đã có chuẩn bị trước?
Cổ Vô Đạo thở dài cười khổ nói:
- Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải quyết định dứt khoát, nếu như đánh lén cửa thành thất bại thì khả năng cường công thành công sẽ không lớn lắm! Thành Tây Kinh tường cao hào sâu, cho dù binh lực trong thành gần như không có, chúng ta muốn chế tạo khí giới công thành trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ chút nào!
-Đúng vậy!
Tất Điêu Tử cau mày:
- Muốn chế tạo khí giới công thành cần phải có một lượng gỗ rất lớn, nhưng một đường từ Đao Kiếm hạp xuống phía Nam đều là bình nguyên, căn bản là không gặp qua một gốc cây nào, trong lúc gấp gáp như thế này đào đâu ra gỗ? Nếu như đào địa đạo để công thành lại cần nhiều thời gian hơn nữa, hơn nữa địa hình của thành Tây Kinh chúng ta cũng không quen thuộc cho nên rất dễ đào sai đường!
- Đừng nóng nảy!
Mạnh Hổ khoát tay ra vẻ ung dung:
- Vở kịch vui không phải chỉ mới bắt đầu sao? Có câu "nước lớn thì đắp đê, quân đến thì có tướng ngăn", nếu quân ta đã đánh tới thành Tây Kinh, chỉ bằng vào một con sông hộ thành và một đoạn tường thành sao thể ngăn được sáu vạn dũng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta?!
--------------
Kim điện trong hoàng cung.
Thu Phong Kính đang thương lượng đối sách với bá quan văn võ trong triều.
Chợt đâu phương Đông vang lên tiếng kèn hiệu liên tục không thôi, Thu Phong Kính nhất thời giật mình kinh hãi, thất thanh kêu lớn:
- Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng mất rồi! Không ngờ con mãnh hổ kia nhanh như vậy đã đánh tới Tây Kinh rồi! Không biết cửa chính Đông và hai cửa nhỏ hai bên có đóng lại hay chưa? Nếu vẫn chưa kịp đóng vậy thì đại sự coi như hỏng bét!
- Xin bệ hạ yên tâm!
Cửu Môn Đề Đốc nghe vậy lập tức tâu lên:
- Thần đã hạ lệnh đóng chặt chín cửa thành, cho dù thật sự quân đoàn Mãnh Hổ đánh tới ngoài thành cũng tuyệt đối không vào được trong thành!
- Báo…
Cửu Môn Đề Đốc vừa dứt lời, một tên Ngự lâm quân chạy vội lên điện bẩm báo:
- Muôn tâu bệ hạ, vừa rồi có gian tế của địch cố gắng lừa gạt để vào thành, bị quân thủ thành đoán được, quân hai bên đang kịch chiến ngoài cửa Đông!
Thu Phong Kính nghe báo như vậy trong lòng mới yên được một chút, vừa thở dốc vừa nhìn quần thần lên tiếng hỏi:
- Các vị ái khanh nói thử xem, có biện pháp gì để phòng thủ thành Tây Kinh hay không?
Binh bộ đại thần bước ra tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, đại quân của Nguyệt vương còn ở xa ngoài ngàn dặm, hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu tuy rằng cách đế đô gần hơn, nhưng cũng cách tới bảy, tám trăn dặm, trong lúc nhất thời không thể nào chạy tới kịp. Theo như tình hình hiện tại, chỉ có thể chiêu mộ tráng đinh trong thành giúp đỡ việc thủ thành, nếu không chỉ dựa vào ba ngàn Ngự Lâm quân và mấy ngàn đội cảnh vệ e rằng không thể nào giữ nổi thành!
- Đúng đúng đúng!
Thu Phong Kính dùng ống tay áo lau mồ hôi trán liên tục, luôn miệng đáp:
- Khẩn trương tập hợp tráng đinh, chuyện này sẽ do ái khanh toàn quyền xử lý, tốt nhất là hãy tập hợp tráng đinh ngay trong đêm nay!
Binh bộ đại thần suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Bệ hạ, cửa chính Đông và hai cửa trái phải tổng cộng cũng chỉ có hơn ngàn đội cảnh vệ đóng ở đó, binh lực quá mỏng, tráng đinh trong thành thì nhất thời chưa thể chiêu mộ ngay được, có nên điều động Ngự Lâm quân đi trợ giúp trước hay không? Nếu không để cho quân đoàn Mãnh Hổ thừa dịp chiếm được cửa thành thì hỏng bét!
- Đúng đúng đúng!
Thu Phong Kính luôn miệng đáp:
- Lập tức điều động Ngự Lâm quân ra cửa Đông trợ giúp! Lập tức!
--------------
Cửa Đông thành Tây Kinh.
Đại quân của Mạnh Hổ vừa đến doanh của dân tỵ nạn, Trương Hưng Bá đã dẫn gần năm trăm tinh binh của đội cận vệ ra nghênh đón.
Chỉ trong thoáng chốc, đám dân chúng Thanh Châu tỵ nạn được bố trí trong doanh cũng đã phát giác ra tình hình khác thường. Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đó cất tiếng kêu to rằng quân của đế quốc Quang Huy đã đánh tới nơi, chuyện này lập tức làm cho tất cả mười mấy doanh nhỏ bắt đầu trở nên náo loạn, già trẻ lớn bé bắt đầu chạy trốn ngay trong đêm. Khắp nơi đều là bóng người kinh hoàng nhớn nhác, tiếng kêu cha gọi mẹ vang lên không ngớt, trước cảnh tượng này dù cho ai gan dạ đến mấy cũng phải hốt hoảng.
Vẻ mặt Mạnh Hổ vẫn lạnh lùng, đối với mọi chuyện xảy ra trước mắt dường như hắn không hề động lòng.
Trương Hưng Bá cúi đầu ủ rũ đi tới trước mặt Mạnh Hổ, co gối quỳ xuống bẩm báo:
- Tướng quân, ty chức vô năng!
- Không sao đâu!
Mạnh Hổ khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, bởi vì quân địch đã có cảnh giác từ trước cho nên ngươi mới thất thủ. Bây giờ ngươi hãy dẫn các huynh đệ đi nghỉ ngơi trước đi!
Trương Hưng Bá đáp ứng một tiếng, lại nói:
- Đúng rồi tướng quân, ty chúc còn bắt được một con cá lớn, nghe nói hắn là Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt!
- Sao?
Mạnh Hổ nghe vậy thần sắc khẽ động, vui mừng hỏi:
- Ngươi bắt được Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt sao?
Trương Hưng Bá quay đầu lại vẫy tay ra hiệu, lớn tiếng quát:
- Dẫn người tới đây!
Lập tức có mười mấy tên tráng hán áp giải Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt Tiêu Thành Lương và mười mấy tên người hầu của hắn đi tới. Ánh mắt Mạnh Hổ sắc như dao nhìn chằm chằm vào Tiêu Thành Lương, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt, Tiêu Thành Lương sao?
Tiêu Thành Lương hừ nhẹ một tiếng ngạo nghễ nói:
- Đúng là lão phu!
Sát cơ trên mặt Mạnh Hổ đột nhiên biến mất, mỉm cười nói:
- Nếu như bản tướng quân đoán không sai, đã trễ như vầy mà Tiêu đại nhân vẫn còn ở ngoài thành, có lẽ là đang nghĩ cách xây dựng doanh để an trí cho dân chúng tỵ nạn khó khăn không nhà ở? Cũng phải nói rằng, toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ thật sự cảm tạ Tiêu đại nhân, nếu không cũng không có sẵn quân doanh cho chúng ta trú chân, có đúng không? Ha ha…
Mạnh Hổ nói chính là mười mấy doanh nhỏ dành cho dân chúng khó khăn tỵ nạn. Theo như tình hình trước mắt, không có được mấy người dám ở lại trong những doanh kia, phần lớn dân tỵ nạn Thanh Châu đều bỏ chạy. Như vậy các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ như rắn chiếm hang ếch, không cần cực nhọc cũng có thể ung dung nhàn nhã vào ở trong những doanh lều dựng sẵn.
- Vô sỉ!
Tiêu Thành Lương tức tối hừ một tiếng, nghiến răng nói:
- Nếu biết chuyện thế này, lão phu cần gì phải chuyển số gỗ kia ….
Nói được nửa chừng, Tiêu Thành Lương đột nhiên giật mình, nhất thời ngậm miệng lại không nói nữa.
Lỗ tai Mạnh Hổ thoáng chốc dựng đứng lên, tên Mạnh Hổ này ngoài chuyện giỏi cầm binh, luyện binh ra, còn có năng lực có thể nắm bắt nhanh nhạy tất cả những động tĩnh vô cùng nhỏ làm cho kẻ khác phải kinh sợ. Hắn thường có thể nhân lúc địch nhân lơ đãng mà phát hiện ra những sơ hở rất nhỏ, tiến hành làm cho sơ hở đó trở nên ngày càng lớn, cuối cùng làm cho địch nhân sụp đổ!
Giống như mới vừa rồi, Mạnh Hổ vừa vô tình phát hiện trong giọng của Tiêu Thành Lương có một sơ hở nhỏ gần như không thể nào thấy được!
Gỗ! Mới rồi Tiêu Thành Lương vừa nhắc đến gỗ, mà lúc này cái mà quân đoàn Mãnh Hổ cần nhất lại chính là gỗ!
Mạnh Hổ lập tức quăng mình xuống ngựa đi tới trước mặt Tiêu Thành Lương, trầm giọng hỏi:
- Tiêu đại nhân vừa mới nói gì?
- Ta nói ngươi không hề có nhân tính, ngay cả doanh lều của dân tỵ nạn khó khăn cũng dám chiếm!
- Không đúng!
Mạnh Hổ nói:
- Tiêu đại nhân vừa nhắc tới gỗ gì đó….
Tiêu Thành Lương nói:
- Đó là ngươi nghe lầm!
- Vậy sao?
Mạnh Hổ đảo mắt một vòng, đưa tay chỉ vào một tên ngưòi hầu của Tiêu Thành Lương:
- Ngươi, ra đây!
Tên người hầu nọ không chút hoảng sợ nghênh ngang bước ra khỏi hàng đi tới trước mặt Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ khẽ nhíu mày không cần suy nghĩ quát bảo Trương Hưng Bá:
- Chém cho ta!
- Dạ!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, bước lên chém ra một kích, thủ cấp của tên người hầu nọ lập tức bay vút lên không. Tiêu Thành Lương và mười mấy tên người hầu còn lại phía sau thần sắc trở nên vô cùng hoảng sợ, hiển nhiên bọn chúng không ngờ Mạnh Hổ nói giết là giết, quả thật là một ma đầu giết người không chớp mắt!
Mạnh Hổ lại chỉ vào một tên người hầu khác phía sau Tiêu Thành Lương, uy nghiêm quát:
- Ngươi bước ra!
Tên người hầu này hèn nhát hơn nhiều, vừa bị hù doạ đã lập tức đặt mông ngồi phịch xuống mặt tuyết kêu khóc không thành tiếng:
- Tướng quân tha mạng, tướng quân xin tha mạng! Tiểu nhân ở nhà còn có mẹ già trên tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ chưa được trăm ngày, tiểu nhân không thể chết, không thể chết được, tướng quân tha mạng….
Mạnh Hổ đang cần một tên hèn nhát như vậy, nếu tên này vẫn cứng đầu cứng cổ, kết quả chắc chắn sẽ giống như tên vừa rồi.
Lập tức Mạnh Hổ lên tiếng với giọng âm u:
- Muốn sống sao? Có thể! Tiêu đại nhân của các ngươi mới rồi đã nhắc tới cái gì? Hãy nói thật đúng cho bản tướng quân nghe một lần!
- Dạ dạ dạ…
Tên người hầu nọ dạ liên tiếp, run giọng nói:
- Vừa rồi Tướng… Tướng gia nói, sớm biết như thế hắn cần gì phải chuyển số gỗ kia …
- Nói rất đúng!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Như vậy bây giờ ngươi nói cho bản tướng quân biết số gỗ đó đang ở nơi nào?
Tên người hầu nọ đưa tay run run chỉ về phía trước cách đó không xa:
- Là…là ở phía trước không xa, bất quá không nhiều lắm. Nếu như tướng quân cần nhiều gỗ hơn nữa, vậy…vậy phải đi Phong Lăng cách đây hơn ba mươi dặm phá …phá giàn giáo đi mà lấy gỗ!
-Ha ha ha!
Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, quay đầu lại nói với Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo:
- Lão Tất, lão Cổ các ngươi nghe rõ chưa? Phong Lăng của Thu Phong Kính đang xây dựng dở dang cách đây hơn ba mươi dặm, phá giàn giáo nơi đó mà lấy gỗ! Đã có gỗ rồi, lo gì không chế tạo được khí giới công thành?!
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo đồng thời ôm quyền:
- Tướng quân anh minh ít người sánh kịp!
Nụ cười trên mặt Mạnh Hổ đột ngột biến mất, cao giọng quát to:
- Chiến Ưng nghe lệnh!
Chiến Ưng vội bước lên phía trước, lớn tiếng đáp:
- Có ty chức!
Mạnh Hổ nói:
- Lập tức huy động tất cả chiến mã kéo ván trượt tuyết, bỏ xuống toàn bộ lương thảo quân nhu, sau đó đi tới Phong Lăng cách đây ba mươi dặm vận chuyển gỗ suốt đêm về đây, lấy càng nhiều càng tốt!
Dứt lời, Mạnh Hổ quay sang bảo tên người hầu kia:
- Ngươi phụ trách dẫn đường đi Phong Lăng!
- Dạ dạ dạ…
Tên người hầu hèn nhát nọ dạ luôn miệng:
- Hạ nhân nhất định dẫn đường, nhất định!
Mạnh Hổ nghĩ qua một chút lại gọi Hạ Khánh đến dặn dò như vậy như vậy…. Hạ Khánh liên tục gật đầu, sau đó lĩnh mệnh mà đi.
--------------
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Quân đoàn Mãnh Hổ cũng không cường công thành Tây Kinh, thậm chí ngay cả tấn công dò xét cũng không thấy. Hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính và bá quan văn võ trong triều không thể nào giải thích được, cũng đã từng nơm nớp lo sợ lên đầu thành phía Đông quan sát tìm hiểu nguyên nhân. Nhưng ngoại trừ thấy từng đội từng đội quân của đế quốc Quang Huy đang giẫm tuyết ở ngoài cửa Đông ra, không còn thấy cảnh tượng gì khác.
Cử chỉ của những đội quân đế quốc Quang Huy cũng vô cùng kỳ quái, không dùng nước nóng đổ lên cho tuyết tan, cũng không dùng dụng cụ để cào tuyết, ngược lại để cho binh sĩ không ngừng đi qua đi lại giẫm trên mặt tuyết. Giẫm xong một tầng tuyết đọng lại vận chuyển thêm tuyết từ nơi khác đến tiếp tục giẫm, đây không phải là có chủ tâm muốn đem tuyết xốp nhuyễn giẫm lên cho nén chặt lại sao?
Nhưng nếu lớp tuyết kia bị nén chặt như vậy, sang ngày thứ hai không phải là đông cứng lại không thể nào tan hay sao? Người ta sao thể đứng vững trên mặt băng như vậy? Người đứng không vững sao thể công thành? Chẳng lẽ quân của đế quốc Quang Huy muốn công thành từ hướng khác hay sao? Nhưng rõ ràng quân địch tụ tập ngoài cửa Đông, vậy rốt cục là chuyện gì vậy?
Nhất thời Thu Phong Kính và các đại thần trong triều có biết bao nghi vấn không thể nào hiểu được, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng quan sát sự việc biến hoá mà thôi.
Buổi tối hôm đó, sư đoàn số Hai của Hạ Khánh len lén lấy nước ở con sông hộ thành gần cửa Đông, sau đó lợi dụng màn đêm bắt đầu tưới nước lên mặt tuyết. Tưới nước lần thứ nhất vừa đông cứng lại thành băng, lại tiếp tục tưới nước lên trên lớp băng vừa đông cứng, vừa kết băng lại tưới nước… cứ như vậy cho đến sáng hôm sau.
Sang ngày thứ hai trời vừa tờ mờ sáng, quân của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành Tây Kinh chứng kiến một cảnh tượng kinh người!
Chỉ qua một đêm, ngoài cửa Đông thành Tây Kinh đã xuất hiện một con đường bằng băng trong suốt, từ đại doanh của quân đế quốc Quang Huy ở xa xa dẫn đến bờ sông hộ thành. Lớp băng thật dày trên con đường phản chiếu ánh dương quang chiếu sáng long lanh, cảnh tượng trông vô cùng hoành tráng.
Đám quân của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành cũng không biết được đại hoạ đã đến trước mắt, vẫn còn lấy tay chỉ trỏ xuống con đường băng trước mặt mà bàn luận xôn xao.
Bất chợt một hồi kèn hiệu vang lên từ phía đại doanh của quân đế quốc Quang Huy. Ngay sau đó từng đội từng đội quân của đế quốc Quang Huy trang bị đầy đủ lập thành đội hình chỉnh tề từ trong quân doanh tiến ra, giống như một cơn lũ cuồn cuộn nhanh chóng ào tới hai bên con đường băng triển khai đội hình nghiêm chỉnh, thoạt nhìn giống như đang triển khai nghênh đón một nhân vật quan trọng nào vậy!
Một tên binh sĩ tinh mắt của đế quốc Minh Nguyệt rốt cục đã phát hiện được chuyện khác thường, lập tức lấy tay chỉ về phía đại doanh của địch thảng thốt kêu lên:
- Cái gì vậy? Ngày hôm qua dường như không thấy thứ này!
Đám binh sĩ còn lại của đế quốc Minh Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của tên binh sĩ nọ, quả nhiên thấy được một vật có hình tháp khổng lồ, bởi vì vật kia chìm trong dãy quân doanh tầng tầng lớp lớp của đế quốc Quang Huy, hơn nữa khoảng cách rất xa nên cũng không ai để ý. Nhờ có tên binh sĩ tinh mắt hơn người thấy được kêu lên nên mọi người mới phát hiện ra.
Mọi người còn đang kinh nghi bất định, tên binh sĩ tinh mắt kia lại nói:
- Ủa, các ngươi có cảm thấy… thứ nọ dường như đang di chuyển!
Mọi người đều ngưng thần quan sát một lúc, chỉ thấy vật hình tháp cao vút kia quả thật đang di động, hơn nữa đang chuyển động về phía cửa thành! Một tên trung đội trưởng Ngự Lâm quân tỉnh ngộ trước tiên, nhất thời kêu to hết sức thê lương:
- Đây là con bà nó giàn giáo! Đây là một giàn giáo di động khổng lồ!
Đó quả thật là một cái giàn giáo khổng lồ trước nay chưa từng có.
Đây là kế hoạch do Mạnh Hổ cho người thực hiện trong suốt hai ngày hai đêm vừa qua, đó đương nhiên là một giàn giáo khổng lồ trước nay tuyệt đối chưa từng có ở thế giới Trung Thổ. Kết cấu của nó về bản chất cũng khác với những giàn giáo thông thường, chẳng những giàn giáo khổng lồ này không tồn tại độc lập mà còn là giàn giáo có nhiều tầng có thể dùng sức người di chuyển!
Nguyên nhân chính là vì chế tạo giàn giáo nhiều tầng giản dị sẽ rất nhanh. Các tầng của giàn giáo khổng lồ này được nối với nhau bằng những chiếc thang cây đơn giản.
Hơn nữa mặt trước của giàn giáo khổng lồ này hơi nghiêng về phía trước cho dù dưới đáy của giàn giáo không thể áp sát vào thành tường, tầng trên cùng có thể áp sát vào lỗ châu mai trên đầu thành. Một khi giàn giáo khổng lồ này đã áp sát vào lỗ châu mai trên đầu thành, các dũng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ có thể theo những chiếc thang cây giản dị từ dưới đất trèo lên đầu thành trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó phát động thế tấn công mãnh liệt đối với đám quân phòng thủ của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành!
- Giàn giáo?
Một tên trung đội trưởng Ngự Lâm quân khác lộ vẻ không đồng ý:
- Không thể nào! Cho dù đó là giàn giáo đi nữa, giàn giáo lớn như vậy rất nặng nề, làm sao có thể di chuyển nó…
- Đường băng!
Tên trung đội trưởng Ngự Lâm quân cất tiếng đầu tiên lộ vẻ buồn bã:
- Khó trách hôm qua quân địch giẫm lên tuyết cho nén chặt lại, sau đó lại tưới nước lên trên mặt! Không ngờ bọn binh sĩ giảo hoạt của đế quốc Quang Huy này lại có thể nghĩ tới chuyện lợi dụng băng nhiều tầng để di chuyển giàn giáo khổng lồ kia. Nếu như chúng ta không thể phá huỷ con đường băng kia trước khi giàn giáo khổng lồ của địch di chuyển đến sát tường thành, vậy coi như xong!
- Mau, mau bắn đá phá huỷ vật kia đi!
Tên tướng thủ thành ra lệnh một tiếng, vài chiếc xe bắn đá bên trong cửa thành lập tức bắn ra.
Bất quá đáng tiếc là, độ chính xác của xe bắn đá vô cùng kém cỏi, những viên đạn đá bắn ra rất khó trúng mục tiêu. Càng tệ hơn nữa, thời gian cách nhau giữa hai phát đạn quá dài, chờ đến lúc phát đạn thứ hai bắn ra, giàn giáo khổng lồ nọ đã được đẩy về phía trước một quãng khá dài!
Với tốc độ bắn như vậy, đến lúc phát đạn thứ ba của xe bắn đá được bắn ra, giàn giáo khổng lồ của quân địch đã tới gần sát tường thành.
Gương mặt của tất cả các binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành đều lộ vẻ vô cùng tuyệt vọng, hiển nhiên máy bắn đá không thể nào tạo nên uy hiếp gì đáng kể cho giàn giáo khổng lồ của địch ở ngoài thành. Ngoài thành quân địch đã nhóm trận xong, từng đội cung tiễn thủ cũng đã triển khai xong đội nhóm, lúc đó cũng không có cách nào phá huỷ con đường băng kia nữa!
Một tràng kèn hiệu chỉnh tề vang lên nghe thật là đinh tai nhức óc. Trong tràng kèn hiệu vang rền, rốt cục giàn giáo khổng lồ kia đã nhích tới còn cách tường thành Tây Kinh chừng hai trăm bước. Rốt cục quân của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành cũng có thể thấy được rõ ràng, giàn giáo khổng lồ kia có chiều cao bằng tường thành Tây Kinh, chiều rộng khoảng chừng một trượng!
Rất nhanh, giàn giáo khổng lồ của quân đoàn Mãnh Hổ đã tiến vào tầm bắn của cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt. Đám cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành vội vàng dùng hoả tiễn để bắn, đáng tiếc là mặt trước của giàn giáo khổng lồ kia được phủ kín bằng da trâu ẩm ướt, hoả tiễn của cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt bắn ra căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì đáng kể!
Trong sự chờ đợi tuyệt vọng của quân đế quốc Minh Nguyệt, chiếc giàn giáo khổng lồ nọ rốt cục không gì ngăn cản nổi đã tiến sát đến đầu thành Tây Kinh!