- Tổng đốc đại nhân!
Tư Đồ Việt đứng cách Tư Đồ Duệ chỉ có mấy bước thấy tình hình không ổn, muốn động thủ cứu giúp thì đã chậm. Giương mắt nhìn Tư Đồ Duệ cứa cổ trước mặt mình, ruột gan Tư Đồ Việt như tan nát, hắn ngửa mặt lên trời gào thét hai tiếng, lúc quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, ánh mắt đã toát ra sát cơ cuồng bạo.
- Con bà ngươi Mạnh Hổ, lão tử quyết không tha cho ngươi!
Tư Đồ Việt ngửa mặt lên trời gào tiếp, sau đó giục ngựa giương đao xông thẳng về phía Mạnh Hổ. Phía sau Tư Đồ Việt, hai trăm tàn binh Thanh Châu nhất thời tru lên như dã thú, ai nấy múa tít chiến đao trong tay, mặt mày hung dữ xông vào đám quân của quân đoàn Mãnh Hổ đang bao vây tứ phía. Trong giờ phút này, bọn tàn binh của quân đoàn Thanh Châu này hoàn toàn không thèm phòng ngự nữa, trước ngực hoàn toàn để trống, thậm chí mặc cho đao thương của địch tuỳ ý xuyên thủng thân thể của mình dễ dàng. Trong giờ phút này, bọn chúng không muốn giữ mạng nữa, mà muốn lấy mạng đổi mạng.
- Chết đi!
Tư Đồ Việt giục ngựa tới trước mặt Mạnh Hổ, chiến đao vung cao hung hăng chém xuống.
Mạnh Hổ chưa kịp ra tay, một bóng người to lớn đột ngột xuất hiện trước ngựa của Tư Đồ Việt, hai chiếc cầu vồng màu đen nhanh như tia chớp xẹt qua, Tư Đồ Việt lập tức cảm thấy cả người mình đột nhiên trở nên nhẹ bỗng, sau đó trời đất quay cuồng. Trước khi bóng tối vô tận hoàn toàn nuốt chửng, hắn còn thấy rất rõ ràng, một hàng trọng trang bộ binh của đế quốc Quang Huy xông lên, một loạt trường mâu sắc bén như rắn độc đâm thẳng về phía trước, toàn bộ hai trăm tàn binh Thanh Châu cuối cùng đã bị đâm cho thân thể trở thành lỗ chỗ như cái sàng gạo.
- Phịch!
Thủ cấp Tư Đồ Việt nặng nề rơi xuống mặt tuyết, đôi mắt trợn tròn dù đã chết nhưng vẫn không hề nhắm lại.
Nhìn thân thể không đầu của Tư Đồ Việt lảo đảo vài cái rồi rơi từ trên lưng ngựa xuống, đột nhiên Mạnh Hổ thở dài, nói với vẻ ảm đạm:
- Quân Thanh Châu là một cánh quân đáng được tôn kính, Tư Đồ Duệ càng là một lão binh đáng tôn kính hơn. Hưng Bá, dặn các huynh đệ hậu táng Tư Đồ lão tướng quân và các tướng sĩ Thanh Châu!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Chiến Ưng sải bước tới trước mặt Mạnh Hổ, ôm quyền bẩm báo:
- Tướng quân, phần lớn quân Thanh Châu đã bị tiêu diệt, chỉ có một số rất ít bỏ chạy, tướng quân Mã Tứ Phong đã suất lĩnh khinh kỵ binh truy kích!
Chiến Ưng vừa dứt lời, phía trước liền nổi lên một tràng tiếng vó ngựa rầm rập.
Mạnh Hổ và Chiến Ưng vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mã Tứ Phong và một đám khinh kỵ binh đang giục ngựa phi nhanh về phía này. Phía sau ngựa Mã Tứ Phong còn dùng dây kéo theo hai tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt, cả hai tên đều bị trói chặt cả hai tay, bị ngựa của Mã Tứ Phong kéo lê xềnh xệch trên mặt tuyết trông thật là thảm hại.
- Hây!
Vừa tới trước mặt Mạnh Hổ, Mã Tứ Phong liền quát chiến mã dừng lại, sau đó tung mình xuống ngựa ôm quyền bẩm báo:
- Tướng quân, tàn binh Thanh Châu bỏ chạy không tên nào lọt lưới, lại bắt được hai tên tướng lĩnh cao cấp của địch. Xem chiến bào, áo giáp và đầu khôi của chúng, hai tên này hẳn là sư đoàn trưởng.
- Sao?
Mạnh Hổ tỏ ra vui vẻ:
- Bắt được hai tên sư đoàn trưởng sao?
Lập tức có mấy binh sĩ lôi hai tên tù binh tới trước mặt Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ, Chiến Ưng và các tướng lĩnh của quân đoàn Mãnh Hổ quan sát kỹ, chỉ thấy hai tên tù binh nọ đầu khôi rớt mất không còn, tóc bay tán loạn, trên người trên mặt đầy các vết trầy xước. Thân hình của tên tù binh đứng bên trái lại còn dính đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, xem ra đã bị thương không nhẹ nhút nào, bất quá sắc mặt vẫn vô cùng ngạo nghễ. Tên đứng bên phải có vẻ không có cốt khí như tên kia, sau khi gặp Mạnh Hổ, trên mặt hắn nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Chiến Ưng đột nhiên tiến lên phía trước quát to:
- Hai tên tướng bại trận kia, trước mặt tướng quân chúng ta mà không chịu quỳ sao?
Tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái hừ mũi một tiếng lạnh lùng, đầu càng ngẩng cao hơn trước, thậm chí không thèm liếc nhìn Chiến Ưng nửa mắt. Chiến Ưng đột nhiên giận dữ, hùng hổ rút chiến đao ra gác ngang cổ tên tướng lĩnh nọ, gằn giọng quát to:
- Tướng bại trận còn dám tỏ vẻ uy phong sao, thật là muốn chết!
- Chết?!
Tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt kia liếc nhìn Chiến Ưng một cái, mỉm cười:
- Tiểu tử, có gan thì cứ chém, nếu gia gia ngươi khẽ cau mày một chút thì không phải là người của quân đoàn Thanh Châu!
- Ngươi…
Chiến Ưng nhất thời tức giận quát lên như sấm rồi quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, chỉ chờ Mạnh Hổ gật đầu, hắn sẽ xuống đao ngay lập tức.
Ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ lướt qua người tên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt nọ, giọng lạnh nhạt:
- Vậy cứ thành toàn cho bọn chúng!
Chiến Ưng ầm ầm đáp lại, đang muốn xuống đao thì viên tướng lĩnh của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái rốt cục đã không chịu nổi, mặt lộ vẻ van xin, giọng cầu khẩn nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, đừng giết, ngàn vạn lần đừng giết, từ từ nói, hu hu hu…
Tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt đứng bên trái nghe vậy tỏ ra giận dữ, quay sang quát lớn:
- Thác Bạt Dã, ngươi là tên tham sống sợ chết, thể diện của quân đoàn Thanh Châu chúng ta đã bị ngươi làm mất sạch!
Gương mặt của tên tướng của đế quốc Minh Nguyệt được gọi là Thác Bạt Dã kia thoáng vẻ lúng túng, chợt thẹn quá hoá giận nói to:
- Tư Đồ Anh, bản thân ngươi muốn chết còn muốn kéo theo cả ta sao, ta không muốn chết chung với ngươi!
Tư Đồ Anh phun một bãi nước bọt vào mặt Thác Bạt Dã:
- Đồ sợ chết, tiểu nhân!
Mạnh Hổ vung tay lên, lập tức có mấy tên cận vệ quân áp giải Tư Đồ Anh đi xuống, chỉ còn lại có mỗi mình Thác Bạt Dã. Thấy ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ, hai chân của Thác Bạt Dã run lên lẩy bẩy, sống lưng cảm thấy từng trận lạnh ngắt. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Mạnh Hổ, nhưng hung danh hiển hách của Mạnh Hổ đã sớm như sấm động bên tai.
- Ngươi chính là Thác Bạt Dã?
- Dạ, chính là tiểu nhân.
- Thác Bạt Đảo là gì của ngươi?
- Là em họ của tiểu nhân.
- Nói như vậy Tổng đốc Tịnh Châu Thác Bạt Thọ là chú họ của ngươi sao?
- Dạ, đúng vậy.
- Họ Thác Bạt của cá ngươi có phải là danh môn vọng tộc ở Tịnh Châu hay không?
- Chuyện…này… Đúng vậy!
Nghe những lời đối đáp giữa Mạnh Hổ và Thác Bạt Dã, không ít tướng lĩnh của quân đoàn Mãnh Hổ xung quanh trên mặt đã toát ra vẻ khinh bỉ. Danh môn vọng tộc ở đế quốc Minh Nguyệt quả thật không ít, tỷ như họ Tư Đồ ở Thanh Châu, tỷ như họ Yến ở Sóc Châu, tỷ như họ Tần ở Định Châu, tỷ như họ Công Tôn ở U Châu, họ Thác Bạt ở Tịnh Châu cũng vậy, cũng là danh môn vọng tộc, vì sao lại sản sinh ra một tên hèn nhát, không có cốt khí như Thác Bạt Dã?
Mạnh Hổ cười hỏi:
- Thác Bạt Dã, ngươi muốn sống hay không?
- Muốn!
Thác Bạt Dã gật đầu liên tục:
- Người ta có ai lại muốn chết, tiểu nhân lại càng không muốn chết!
- Được!
Mạnh Hổ cười:
- Hiện tại bản tướng quân cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi làm theo ý bản tướng quân, sau khi chuyện thành, ngươi sẽ được tự do!
Thác Bạt Dã vui không kìm được:
- Tướng quân nói thật không?
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Bản tướng quân từ trước tới nay một lời nặng bằng chín vạc, tuyệt đối không nuốt lời!
--------------
Thành Khúc A, thủ phủ của Thanh Châu.
Đại quân trung lộ của Mông Diễn đã rút lui thuận lợi đến ngoài thành Khúc A, bất quá Sử Di Viễn không cho đại quân vào thành đóng quân mà là hạ doanh lập trại ở Tam Thanh sơn bên ngoài thành. Chỉ có Nhạc Ngu suất lĩnh hai vạn tàn binh của quân đoàn Tây Nam vào trong thành Khúc A, tạo thành thế ỷ giốc với đại quân đóng ở phía Nam thành, bày ra thế phòng thủ kiên cố trường kỳ.
Về khía cạnh chiến lược hành quân, dù sao Sử Di Viễn cũng là một tay lão luyện túc trí đa mưu, với sự lão luyện của hắn chỉ cần nhìn qua một cái là có thể thấy được thành Khúc A có địa thế tự nhiên rất xấu, mặt bằng thành Khúc A nằm trong một vùng đất thấp trũng, một khi quân của đế quốc Minh Nguyệt khai thông con đê chắn trên sông Thông Thiên, nước sông Thông Thiên lập tức sẽ cuồn cuộn tràn ngập thành Khúc A, để cho tất cả đại quân đóng trong thành chính là tự đưa đầu vào chỗ chết.
Trong hành dinh tạm thời của Sử Di Viễn.
Trừ ra Nhạc Ngu đã vào đóng quân trong thành, các tướng lĩnh còn lại như Trịnh Trọng Quang, Hàn Phong đã tụ tập đông đủ.
Cho đến bây giờ Mông Diễn vẫn còn hôn mê bất tỉnh cho nên Sử Di Viễn vẫn là quan chỉ huy tạm thời của đại quân Tây chinh. Bọn tướng lĩnh như Trịnh Trọng Quang, Hàn Phong đối với Sử Di Viễn có thể nói là bảo gì nghe nấy, mặc dù trong lòng Phác Tán Chi không phục nhưng cũng không dám nói gì, vả lại hắn cũng tự biết năng lực của mình còn kém xa Sử Di Viễn.
Ở phía sau hành dinh, Sử Di Viễn đang tiếp nhận "bồ câu truyền thư" từ Tây Kinh.
Nhìn phong mật thư trong tay, Sử Di Viễn khó nén nỗi khiếp sợ trong lòng, nhìn bóng đen trước mặt với vẻ không dám tin, giọng ngưng trọng:
- Có lầm lẫn gì không? Chuyện này sao có thể như vậy được?
- Đại trưởng lão, tuyệt đối không sai!
Bóng đen đáp với giọng vô cùng chắc chắn:
- Phong thư khẩn cấp này là do trạm tình báo ở Thanh Châu của chúng ta nhận được từ Hắc Tuyến điểu. Con Hắc Tuyến điểu này quả thật là do nhân viên tình báo ẩn núp tại Tây Kinh thả ra, hơn nữa ở thế giới Trung Thổ chưa từng có quốc gia nào có thể thuần dưỡng được Hắc Tuyến điểu, người khác có muốn làm giả cũng không được, cho nên tuyệt đối không thể nào sai!
Hắc Tuyến điểu là một loài chim thần kỳ ở đại lục Đông Phương, tốc độ bay của nó nhanh đến lạ thường, hơn nữa còn giỏi về việc bay trên quãng đường rất dài, càng hiếm có hơn nữa chính là nó cũng có được khả năng trở về từ khoảng cách rất xa, là loài chim đưa thư giỏi nhất trong tất cả các loài chim đưa thư. Bất quá loài chim này rất là ít ỏi, hơn nữa rất khó thuần phục, chỉ có một ít quốc gia ở đại lục Đông Phương mới có thể thuần dưỡng nó.
Thật ra Sử Di Viễn cũng chỉ buột miệng mà thôi, đương nhiên hắn biết rõ tính tin cậy của Hắc Tuyến truyền thư.
Nếu như phong Hắc Tuyến truyền thư này là do nhân viên tình báo ẩn núp ở Tây Kinh gởi tới, như vậy tính chân thật của nó không thể nghi ngờ gì được. Sở dĩ Sử Di Viễn nghi vấn là vì nội dung trong thư làm cho người ta vô cùng sợ hãi: Không ngờ tên điên Mạnh Hổ kia lại suất lĩnh cánh quân đường Bắc của hắn chạy như điên cuồng mấy ngàn dặm bọc vòng về Trung Châu tập kích Tây Kinh, càng làm cho người ta không dám tin hơn nữa, không ngờ hắn lại thành công!
Tên điên Mạnh Hổ này làm thế nào mà được vậy? Hắn làm sao có thể đi xuyên qua mấy chục vạn đại quân của Thu Vũ Đường? Và hắn đã dùng phương pháp gì để che mắt Thu Vũ Đường, làm cho nàng buông lỏng cảnh giác và phòng bị đối với cánh quân đường Bắc của hắn?
Chuyện càng không thể nghĩ bàn chính là, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ không phải chỉ là một cánh quân nhỏ chỉ có vài trăm hoặc vài ngàn người, mà là một cánh đại quân có đến mười vạn người! Một cánh quân khổng lồ như vậy đi trên một quãng đường rất dài đánh sâu vào nước địch, sao thể che giấu hành tung được chứ? Vấn đề cung cấp lương thảo hậu cần của đại quân phải giải quyết ra sao?
Theo cách nghĩ của Sử Di Viễn, nếu là đi trên quãng đường dài mà tập kích, đương nhiên chỉ mang theo hành trang nhẹ mà thôi, tất cả lương thảo quân nhu còn thừa phải bỏ lại hết, mỗi binh sĩ chỉ mang theo trên người một khẩu phần lương thực tối thiểu. Bởi vì nếu như mang lương thực quá nhiều sẽ làm chậm đi nghiêm trọng tốc độ hành quân, thế nhưng Sử Di Viễn tuyệt đối không thể nào ngờ được, chuyện vận chuyển lương thảo quân nhu đối với Mạnh Hổ không phải là một vấn đề gì đáng kể, bởi vì hắn có ngựa kéo ván trượt. Còn việc che giấu hành tung cũng không thành vấn đề, vì biện pháp của Mạnh Hổ vô cùng đơn giản nhưng cũng rất là tàn bạo, chính là đại quân đi qua chỗ nào thì bất luận là người hay gia súc đều giết sạch, sau đó huỷ thi diệt tích.
- Xem ra chuyện này vô cùng kỳ quái!
Sử Di Viễn hạ giọng:
- Tên Mạnh Hổ này…quả thật là lợi hại!
Sử Di Viễn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm của người hầu:
- Tiên sinh, các vị tướng quân đều đã đến đông đủ, đang chờ ngài trước hành dinh.
- Biết rồi!
Sử Di Viễn khoát tay:
- Ngươi đi thông báo một tiếng, chờ cho lão phu xử lý xong chuyện khẩn cấp này sẽ tới ngay lập tức!
Đợi tên hầu rời khỏi, bóng đen nọ đột nhiên hỏi:
- Đại trưởng lão, có cần phải nghĩ cách đem tin tức này tiết lộ cho quân của đế quốc Quang Huy không, để mượn chuyện này làm cho phấn khởi tinh thần quân sĩ?
- Không nên!
Sử Di Viễn lắc đầu với vẻ quả quyết:
- Chuyện này tạm thời không nên lộ ra, dù sao chuyện này nghe cũng không giống thật, vạn nhất để cho người ta tra ra ngọn nguồn đến thân phận của ngươi, như vậy có thể hỏng hết đại sự. Lúc đó bản trưởng lão sẽ không còn chỗ đứng ở đế quốc Quang Huy, trách nhiệm nặng nề mà lão tù trưởng giao phó cũng không thể nào làm được.
--------------
Phía Tây thành Khúc A năm mươi dặm, trên Thiên Kỵ cương (sườn núi). Ba mươi vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường đang đóng tại đây.
Bởi vì không nắm chắc phần thắng, cho nên Thu Vũ Đường không dám tuỳ tiện quyết chiến với đại quân trung lộ của Mông Diễn, mà cứ theo đuôi quân địch tiến về phía Đông. Cho tới khi đại quân trung lộ của Mông Diễn lui về tới thành Khúc A, Thu Vũ Đường mới ra lệnh cho đại quân đế quốc Minh Nguyệt của mình rút lui về phía sau mười dặm, tới Thiên Kỵ cương đóng quân ở đó.
Mặc dù Thu Vũ Đường thân đang ở Thiên Kỵ cương, mặc dù đang chỉ huy đại quân đế quốc Minh Nguyệt giằng co với đại quân trung lộ của Mông Diễn, nhưng lòng nàng đã bay về tận đế đô Tây Kinh. Nàng đang lo lắng chờ tin tức, chờ tin tức của ba đường viện quân của Yến Thập Tam, Công Tôn Hạng và Tư Đồ Duệ.
Tâm tình của Thái tử đế quốc Minh Nguyệt Thu Dã cũng đang lo lắng như Thu Vũ Đường, lo lắng cho an nguy của phụ hoàng và mẫu hậu.
Thu Dã không còn lòng dạ nào mà làm bài tập bản đồ, liền xếp lại ngơ ngác nhìn tuyết trắng bên ngoài cửa sổ hồi lâu, sau đó quay đầu lại hỏi:
- Hoàng cô mẫu, tính theo thời gian, quân Thanh Châu của Tư Đồ lão tướng quân hẳn là đã chạy tới đế đô, quân đoàn Sóc Châu của Yến lão tướng quân và quân đoàn U Châu của Công Tôn lão tướng quân nhiều nhất hai, ba ngày nữa là có thể chạy tới, phải không?
- Ừ!
Giọng Thu Vũ Đường đầy vẻ u buồn:
- Chắc là như vậy…
Thu Dã vội nói tiếp:
- Đây là nói đế đô còn chưa thất thủ, nếu không phụ hoàng đã sớm truyền tin tới…
- Báo…
Thu Dã còn chưa dứt lời, quân đoàn trưởng quân đoàn cận vệ Tiêu Lãng bước vào trong đại trướng trung quân, co một gối quỳ xuống bẩm báo:
- Vương gia, Thái tử điện hạ, có tin khẩn cấp từ đế đô…
Thấy vẻ mặt kinh hoàng của Tiêu Lãng, Thu Vũ Đường biết ngay đại sự không ổn.
Thái tử Thu Dã của đế quốc Minh Nguyệt không đợi được vội hỏi:
- Tiêu tướng quân mau nói, đế đô sao rồi?
Tiêu Lãng gục đầu, vẻ mặt ảm đạm:
- Hồi bẩm Thái tử điện hạ, ba ngày trước đế đô đã bị quân đoàn Mãnh Hổ công hãm, không rõ tung tích của hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu điện hạ, những chuyện còn lại không rõ….
- Cái gì….
Giọng của Thu Dã nhất thời lạc hẳn đi, sau một hồi lâu mới phục xuống gào khóc thật to:
- Phụ hoàng, mẫu hậu…
Thân thể mềm mại yểu điệu của Thu Vũ Đường bất chợt lảo đảo, hai thị nữ thân tín là Thu Ức Nhu và Thu Hàm Vận vội vàng tiến lên đỡ lấy. Thu Ức Nhu tâm tình vốn tỉ mỉ đột nhiên phát giác ra, dung nhan như ngọc như ngà của Vương gia điện hạ trong khoảnh khắc này hốt nhiên tiều tuỵ hơn nhiều. Mặc dù Thu Vũ Đường là kỳ tài ngút trời, nhưng dẫu sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, hơn nữa lại là một nữ nhân còn trẻ. Từ giờ phút này trở đi, đại sự quốc gia của đế quốc Minh Nguyệt đều đặt cả lên đôi vai thon gầy yếu ớt của nàng, thực tế quả thật vô cùng tàn khốc…
Tiêu Lãng khẽ động tay, rất muốn tiến tới dìu đỡ Thu Vũ Đường, trong đầu càng dâng lên ý niệm muốn chia sẻ áp lực với Thu Vũ Đường vô cùng mãnh liệt. Nhưng rốt cục tay hắn cũng không dám đưa ra, bởi vì trong lòng hắn, Thu Vũ Đường chính là nữ thần bất khả xâm phạm, nàng chính là Thánh nữ Quang Minh trong lòng Tiêu Lãng.
Sau một lúc lâu, Thu Vũ Đường mới u uẩn thở dài, nói với Tiêu Lãng:
- Tiêu tướng quân, xin lập tức triệu tập tất cả các tướng lĩnh từ cấp sư đoàn trưởng trở lên của các quân đoàn, mở hội nghị quân sự khẩn cấp!
- Dạ!
Tiêu Lãng đáp lời, lĩnh mệnh mà đi.
Phía sau Tiêu Lãng, Thái tử Thu Dã của đế quốc Minh Nguyệt vẫn đang quỳ phục khóc nức nở. Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười ba tuổi, hiện tại đế đô Tây Kinh đã bị rơi vào tay quân địch, Thu Phong Kính thân là hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt làm sao có thể may mắn thoát nạn? Con mãnh hổ hung hăng kia dễ gì không mang phụ hoàng của hắn ra chẻ làm tám khúc?
--------------
Cửa chính Đông của thành Tây Kinh.
Quân đoàn Sóc Châu của Yến Thập Tam và quân đoàn U Châu của Công Tôn Hạng gần như cùng lúc chạy tới ngoài thành Tây Kinh. Chỉ tiếc rằng lúc bọn chúng chạy tới thì thành Tây Kinh đã mở toang chín cửa, trở thành một toà thành trống rỗng, cả trong lẫn ngoài thành đều không thấy bóng dáng của bất cứ một tên quân của đế quốc Quang Huy nào, chỉ có khói đen cuồn cuộn trong thành không ngừng bốc lên nghi ngút.
Mặc dù còn chưa vào thành, nhưng nhìn vị trí của khói lửa bốc lên thì đó chính là hoàng cung Minh Nguyệt. Không ngờ quân của đế quốc Quang Huy lại phóng hoả đốt phá hoàng cung của đế quốc Minh Nguyệt, bọn chúng căn bản không xứng với danh hiệu quân nhân, bọn chúng chỉ là một đám cường đạo, một đám thổ phỉ, một đám sài lang không còn nhân tính.
Trong lúc này, Yến Thập Tam vô cùng kinh hãi, lộ vẻ hoảng sợ.
Trong lúc này, lòng Công Tôn Hạng đau như dao cắt, ánh mắt dữ dằn.
Đường đường đế đô của đế quốc Minh Nguyệt, không ngờ thật sự đã bị người ta công hãm.
Đây chính là đế đô của một đế quốc khổng lồ có tám ngàn vạn dân chúng, có hơn trăm vạn quân chính quy, có lãnh thổ rộng mấy vạn dặm. Không ngờ lại thật sự bị một cánh quân yểm trợ công hãm, đây không chỉ là một đòn đả kích hết sức nặng nề đối với đế quốc Minh Nguyệt, mà còn là một kích thật mạnh giáng vào lòng quân của đế quốc Minh Nguyệt.
- Báo… Theo lời dân chúng kể lại, hoàng đế bệ hạ đã bị bắt làm tù binh!
- Báo… Hoàng cung đã bị cướp sạch, vô số kỳ trân dị bảo đã bị quân của đế quốc Quang Huy chuyển đi!
- Báo… cửa Đại Minh, chín đại điện mười tám cung toàn bộ cháy rụi!
- Báo… hoàng hậu điện hạ được dân chúng giấu trong một cái giếng khô, may mắn thoát khỏi kiếp nạn, vừa tìm thấy hôm nay!
- Báo… ngày quân địch công thành, Tể tướng đại nhân đang ở ngoài thành đôn đốc việc xây dựng doanh cho dân chạy nạn, đến nay không rõ tung tích. Bá quan văn võ ngoại trừ Cửu Môn Đề Đốc tử trận, số còn lại đều mất dạng!
- Bệ hạ, bệ hạ ơi…
Nghe từng tin tức do khoái mã về báo lại, lồng ngực Công Tôn Hạng bắt đầu phập phồng kịch liệt, gân xanh trên cổ nổi vồng lên, khuôn mặt già nua cũng đỏ bừng bừng. Cuối cùng Công Tôn Hạng ngửa mặt lên trời rống to:
- Lão thần cứu giá chậm trễ, lão thần có lỗi với bệ hạ, có lỗi với tiên đế, lão thần phạm tội chết đối với đế quốc, tội chết…
- Phụ thân…
- Phụ thân đại nhân… Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
- Phụ thân xin bớt đau buồn…
- Phụ thân người đừng tự trách, quân vụ đang gấp, phải nghĩ cách cứu bệ hạ trở về!
Mười ba người con trai của Công Tôn Hạng vội vã giục ngựa vây quanh vừa an ủi cha già, vừa hiến dâng kế sách, cảnh tượng này làm cho Yến Thập Tam ở gần đó vô cùng hâm mộ quay đầu lại quan sát. Mấy đứa con trai của mình đều là nhân tài, nhất là đứa thứ năm Yến Trường Không hiện giờ không ở bên cạnh lại càng là anh hùng, nhưng nói về nhân số lại kém xa so với lão Công Tôn.
--------------
Phía Tây Hổ Khiếu quan ba trăm dặm, Mạnh Hổ đang suất lĩnh quân đoàn Mãnh Hổ gấp rút tiến thẳng về phía Đông.
Từ sau lúc công hãm Tây Kinh, khí hậu liên tục nóng lên trong cả Trung Châu, cả vùng đại bình nguyên tuyết đọng gần như đã tan ra hết. Chuyện này chẳng những làm cho ván trượt mất đi tác dụng, ngay cả việc vận chuyển lương thảo quân nhu bằng ngựa kéo ván trượt cũng đã không thể tiến hành. Ngoài số lương thảo quân nhu ra, còn có số kỳ trân dị bảo lấy trong hoàng cung Minh Nguyệt, tất cả đều trở thành gánh nặng, hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ đang gặp khó khăn không nhỏ chút nào.
Càng tệ hơn nữa, cả vùng bình nguyên tuyết phủ giờ đây đã trở nên lầy lội, ngoại trừ trên quan đạo nhờ mặt đường được rải đá vụn hoặc đá xanh nguyên khối nên không ảnh hưởng đến tốc độ hành quân, cả vùng đại bình nguyên Trung Châu đầy bùn lầy không thể nào hành quân được. Thậm chí ngay cả sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong cũng chỉ có thể đi trên quan đạo mà thôi, bởi vì những khu vực khác không thể nào hành quân được nữa!
Có lẽ phải chờ ít nhất hai ngày nữa có tuyết rơi, tình hình sẽ chuyển biến tốt hơn. Nhưng Mạnh Hổ chờ không được, quân đoàn Mãnh Hổ càng chờ không được, bọn họ phải chạy đua với thời gian.
- Hây!
Mạnh Hổ ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng không một gợn mây, nhẹ nhàng quát Ô Vân Cái Tuyết dừng lại.
Tất Điêu Tử giục ngựa tiến tới, dùng ống tay áo lau mồ hôi trán đang chảy ròng ròng. Tiết trời hôm nay quả thật vô cùng quái dị, mấy ngày hôm trước còn giá rét, nước đóng thành băng, thế nhưng hôm nay, nhiệt độ đột ngột tăng lên rất nhiều, mới hành quân dưới ánh mặt trời chưa được mấy giờ, ai nấy đều đã nóng nực đến mức toát cả mồ hôi.
- Tướng quân, xem ra tình hình như vầy không ổn chút nào!
Tất Điêu Tử quay đầu nhìn lại quân đoàn Mãnh Hổ đang hành quân một cách nặng nề cực nhọc, giọng hắn ngập vẻ lo âu:
- Số lương thảo quân nhu mà đại quân mang theo vốn đã không ít, nay lại mang thêm số kỳ trân dị bảo lấy được trong hoàng cung của đế quốc Minh Nguyệt, khối lượng nặng nề này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ hành quân, sáng hôm nay đi hết sức mà cũng chưa được ba mươi dặm!
- Đúng vậy!
Mạnh Hổ tỏ vẻ tán thành:
- Tốc độ như vậy quả thật là không được, chẳng những không bứt được truy binh phía sau, mà còn có thể bị bọn chúng bắt kịp. Nếu như hai đường viện quân Nam Bắc của đế quốc Minh Nguyệt quả thật đuổi kịp chúng ta, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn. Cuối cùng nếu bị bọn chúng hợp vây tại Hổ Khiếu quan, vậy sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!
Tất Điêu Tử nghiêm nghị nói:
- Tướng quân, theo ý của ty chức, chúng ta phải vứt bỏ toàn bộ số kỳ trân dị bảo và số lương thảo quân nhu dư thừa, chỉ cho tướng sĩ mang theo khẩu phần đủ ăn trong mười ngày để cho nhẹ nhàng, vậy mới có thể gia tăng tốc độ hành quân, nhanh chóng chiếm lấy Hổ Khiếu quan. Chỉ cần chiếm được Hổ Khiếu quan, hướng Đông có thể phối hợp vói đại quân trung lộ của Mông Diễn, hướng Nam có thể phối hợp với cánh quân đường Nam của Trọng Sơn, chúng ta sẽ chiếm lại chủ động về chiến lược.
Mạnh Hổ cau mày:
- Nhưng số kỳ trân dị bảo kia giá trị liên thành, nếu như có thể chuyển về Tây Lăng bán dần, có thể chiêu mộ được hai quân đoàn võ trang đầy đủ, nếu vứt bỏ như vậy thật vô cùng đáng tiếc!
Tất Điêu Tử vội la lên:
- Tướng quân, kỳ trân dị bảo mất đi sau này có thể tìm lại được, nhưng quân đội thì không thể nào bỏ được!
- Đạo lý này ta biết!
Mạnh Hổ gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Tham của bỏ người thì người của đều mất, giữ người bỏ của thì người vẫn còn. Lão Tất ngươi yên tâm, ta sẽ không phạm phải sai lầm thấp kém như vậy!
Tất Điêu Tử thở phào một hơi, lúc này mới yên lòng:
- Tướng quân anh minh!
Mạnh Hổ vô ý quay đầu quan sát, chợt phát hện ra bên phải quan đạo có hai ngọn núi vô cùng to lớn nguy nga, trong núi lại có hạp cốc, trong cốc cây cối tươi tốt, sương phủ mang mang, lập tức dò hỏi:
- Bên phải chúng ta là núi gì vậy? Sơn cốc trong đó cũng là một chỗ mai phục rất tốt, dù cho mai phục mười vạn đại quân cũng rất khó bị phát hiện.
Cổ Vô Đạo bên cạnh vội vàng lấy bản đồ trong ngực áo ra, xem đi xem lại một hồi lâu mới tìm được:
- Bên phải là Song Long sơn, hạp cốc ở giữa là Bàn Long cốc.
- Bàn Long cốc?
Mạnh Hổ suy nghĩ một chút quay đầu lại quát:
- Trương Hưng Bá!
Trương Hưng Bá vội vàng giục ngựa tiến tới, ôm quyền đáp:
- Tướng quân có chuyện gì dặn dò?
Mạnh Hổ nói:
- Lập tức vận chuyển số kỳ trân dị bảo kia tới sơn cốc phía trước chôn giấu, phải chọn địa điểm kín đáo một chút, tuyệt đối không thể để người ngoài dễ dàng phát hiện. Nhưng cũng phải làm dấu cho cẩn thận, để sau này chúng ta quay lại có thể tìm được dễ dàng!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.