Hổ Khiếu quan.
Sau khi Tư Đồ Duệ suất lĩnh tám ngàn tàn binh Thanh Châu trở về cứu viện đế đô, Tần Dũng cũng đã suất lĩnh Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn ra khỏi Hổ Khiếu quan hội hợp với đại quân của Thu Vũ Đường. Ba ngày trước, Tiêu Thành Đống cũng đã nhận được bồ câu truyền thư của Thu Vũ Đường, suất lĩnh sư đoàn trọng trang bộ binh trực thuộc quân đoàn Thuỷ sư rời khỏi, hiện tại ở lại phòng thủ Hổ Khiếu quan cũng chỉ còn lại hơn hai ngàn tàn binh của quân đoàn Ứng Châu.
Đêm khuya vắng lặng, trên thành quan cắm nghiêng hai cây đuốc, soi rõ bóng dáng của hai đội binh sĩ.
Cách đó không xa, một đội tuần tra cầm đuốc trong tay chậm rãi đi qua đi lại trên đầu thành, tiếng bước chân nặng nề vang giữa màn đêm yên tĩnh có vẻ khô khốc.
Ngoài quan ba dặm, giữa màn đêm tối mịt, hai tên binh sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ áp giải Thác Bạt Dã tới trước mặt Mạnh Hổ. Trong bóng đêm, Mạnh Hổ đột ngột nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn giống như dã thú sắp sửa cắn người, Thác Bạt Dã bất chợt giật nảy người, không tự chủ được rùng mình một cái.
Mạnh Hổ cười gằn:
- Thác Bạt Dã, nếu không muốn chết thì phải làm theo lời bản tướng quân!
- Dạ!
Thác Bạt Dã gật đầu liên tục:
- Tướng quân yên tâm, tiểu nhân nhất định làm theo, nhất định!
Mạnh Hổ vung tay lên, Chiến Ưng liền suất lĩnh một đám binh lính xuất hiện đằng sau Thác Bạt Dã. Đám binh lính này đã mặc chiến bào và khải giáp của tàn binh Thanh Châu, hơn nữa nhờ có bóng đêm che giấu, nếu như không phải người rất quen thuộc, tuyệt đối không thể nào phân biệt được sự khác nhau giữa họ và tàn binh Thanh Châu chân chính.
Ngay lúc ấy, một loạt đuốc đột ngột dấy lên giữa màn đêm, sau đó Chiến Ưng dẫn đám "tàn binh Thanh Châu" nhanh chóng đến gần tường thành hùng vĩ của Hổ Khiếu quan.
Trên thành quan, một tên binh sĩ đột nhiên chỉ tay về phía trước kêu to:
- Mau nhìn xem, có ánh đuốc, có quân đội đang tiến gần về hướng này!
Đám binh sĩ còn lại vội vàng quay sang nhìn, quả nhiên thấy một dãy đuốc như một con rồng lửa thật dài đang nhanh chóng đến gần thành quan. Khoảng cách ngày càng gần, nhờ có ánh đuốc soi sáng, bọn chúng dần dần thấy rõ đó là một cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt. Hơn nữa theo như lối phục sức của chiến bào, áo giáp và cờ xí, hẳn là đám quân Thanh Châu mới rời khỏi Hổ Khiếu quan mấy hôm trước.
- Đứng lại!
Vì muốn cẩn thận, tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu trên đầu thành quát lên ngăn lại:
- Các ngươi là ai?
Tuy rằng đối diện hẳn là quân Thanh Châu, nhưng dù sao hiện tại cũng là thời kỳ chiến tranh, quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ vẫn đang hoành hành tại Trung Châu, ai mà biết được tên khốn này có phái quân cải trang thành quân Thanh Châu tới cướp quan hay không? Cho nên cẩn thận cũng không thừa, nếu như vì sơ xuất khinh thường mà để mất quan, vậy có thể làm hỏng đại sự.
Dưới ánh đuốc sáng rực, Chiến Ưng kèm Thác Bạt Dã xuất hiện dưới quan.
Mặc dù thân hình Thác Bạt Dã đứng thẳng, nhưng sau lưng hắn toát ra từng trận mồ hôi lạnh, trong lòng của hắn đang giằng co kịch liệt. Bởi vì thanh chuỷ thủ sắc bén trong tay Chiến Ưng đang dí sát vào lưng hắn, chỉ cần Thác Bạt Dã có cử động hơi khác thường, Chiến Ưng sẽ không hề do dự kết liễu tính mạng của hắn.
Bây giờ phải lớn tiếng nhắc nhở quân thủ trước mặt, hay phải phối hợp với quân địch để mở cửa quan?
Sau khi do dự trong một sát na, cuối cùng Thác Bạt Dã cũng đã khuất phục, cất tiếng giận dữ mắng to:
- Con bà nó mù đôi mắt chó rồi sao, ngay cả bản tướng quân mà cũng không nhận ra?
- A?
Tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu nghe vậy định thần nhìn kỹ lại, rốt cục đã nhận ra Thác Bạt Dã, nhất thời lắp bắp:
- Thì ra là tướng quân Thác Bạt Dã, vì sao ngài lại trở về? Không phải ngài đã theo Tư Đồ lão tướng quân trở về đế đô rồi sao?
- Nói nhảm!
Thác Bạt Dã cả giận:
- Tại sao bản tướng quân trở về cần phải nói cho ngươi biết sao? Mau mở cửa thành!
- Chuyện này…
Tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu tỏ vẻ khó xử:
- Thác Bạt tướng quân, hay là để ty chức bẩm báo một tiếng trước đã!
- Bớt nói nhảm chút đi, mau mở cửa thành!
Thác Bạt Dã càng giận dữ:
- Việc quân khẩn cấp, nếu như lỡ mất đại sự, tiểu tử ngươi gánh nổi không, hừ!
Tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu cân nhắc một hồi, rốt cục cũng hạ lệnh mở cửa thành.
Dù sao đi nữa, Thác Bạt Dã cũng là sư đoàn trưởng của quân đoàn Thanh Châu, nói về thân phận và địa vị, so ra cao hơn tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu hắn không biết bao nhiêu mà kể. Cũng không phải là hắn kém cỏi, tuy rằng hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ đang hoành hành tại Trung Châu, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thể nào tới được Hổ Khiếu quan. Hơn nữa hắn cũng không ngờ rằng, đám tàn binh Thanh Châu của Tư Đồ Duệ đã bị tiêu diệt toàn quân, lại càng không ngờ rằng Thác Bạt Dã đã trở thành tù binh của quân đoàn Mãnh Hổ.
Tiếng ken két chói tai vang lên, cửa quan vốn đóng chặt rốt cục đã từ từ mở ra.
Chiến Ưng phía sau Thác Bạt Dã vung tay, lập tức năm trăm quân của quân đoàn Mãnh Hổ cải trang thành tàn binh Thanh Châu tựa như cơn hồng thuỷ mãnh liệt tràn vào cửa quan. Mười mấy tên binh sĩ của quân đoàn Ứng Châu đang mở cửa quan vốn đang muốn cất tiếng chào hỏi đám "quân Thanh Châu" này, nhưng vạn lần không ngờ rằng chào đón bọn chúng chính là những thanh chiến đao sáng loáng. Ánh sáng lạnh lẽo chói mắt chớp lên, mười mấy tên quân Ứng Châu vừa cất tiếng kêu đã ngã xuống trong vũng máu.
Tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu trên đầu quan lúc này mới kinh hãi phát giác ra chuyện chẳng lành, vội vã muốn hạ lệnh thổi còi cảnh báo thì đã không còn kịp nữa. Chỉ nghe tiếng tên nhọn xé không bay tới, một đám mưa tên dày đặc đã bắn tới, trong khoảnh khắc tên tiểu đội trưởng kia và mười mấy tên tướng sĩ của quân đoàn Ứng Châu đã bị bắn chết trên đầu thành.
Trong khoảnh khắc, vô số bóng người từ trong bóng tối mé Tây Hổ Khiếu quan xông ra nhanh như quỷ mị, giống như một đợt sóng lớn màu đen cuồn cuộn tràn vào bên trong Hổ Khiếu quan hùng vĩ. Hơn hai ngàn tàn binh Ứng Châu đáng thương bên trong Hổ Khiếu quan còn đang say trong giấc mộng đã biến thành quỷ không đầu dưới đao của quân đoàn Mãnh Hổ. Uổng thay cho Mông Diễn suất lĩnh ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ tấn công mấy tháng mà không chiếm được Hổ Khiếu quan hùng vĩ, thế nhưng quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ không mất giọt máu nào đã có thể chiếm được dễ dàng.
Ban đêm, trong hành dinh tạm thời của Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ đang cùng Tất Điêu Tử, Cổ Vô Đạo thương nghị hành động tiếp theo của đại quân, chợt có tên binh sĩ đi vào bẩm báo:
- Tướng quân, đám vua tôi của đế quốc Minh Nguyệt không muốn ăn cơm nữa, đã bỏ ăn hai bữa!
Mạnh Hổ cau mày:
- Chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Tên binh sĩ kia đáp:
- Sau khi vào quan, bọn họ cùng nhau bắt đầu không chịu ăn cơm.
- Thất sách rồi!
Tất Điêu Tử kêu lên:
- Sớm biết như vậy hẳn nên chia bọn họ ra giam giữ!
- Không sao!
Mạnh Hổ suy nghĩ một chút, dặn dò tên binh sĩ nọ:
- Như vầy, ngươi lập tức bảo người chuẩn bị món ăn nóng, dẫn bọn họ đến đây!
Tên binh sĩ nọ lĩnh mệnh mà đi, sau thời gian uống hết chung trà, hoàng đế Thu Phong Kính thân phận hiển hách của đế quốc Minh Nguyệt đã được dẫn tới.
Mấy mươi cây đuốc mỡ dê cháy bừng bừng chiếu sáng cả đại sảnh của hành dinh như ban ngày, dưới ánh đuốc sáng rực, hoàng đế Thu Phong Kính, Tể tướng đế quốc Tiêu Thành Lương, đại tướng Thanh Châu Tư Đồ Anh, Thác Bạt Dã nối đuôi nhau tiến vào. Để bảo đảm rằng bọn họ không thể tự vẫn, tay chân bọn họ đều bị đeo xiềng xích, hành động đều bị hạn chế, nhất là Tư Đồ Anh càng bị trói chặt hai tay.
Tiêu Thành Lương giơ cao hai tay, đám xiềng xích trên cổ tay liền vang lên những tiếng kêu leng keng, sau đó quay sang nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân Mạnh Hổ, ngươi đối đãi vua tôi chúng ta như thượng khách chính là như vậy sao?
Mạnh Hổ cười ha hả:
- Tiêu đại nhân, hoàng đế bệ hạ và hai vị tướng quân, thật là xin lỗi, chỉ sợ các vị nghĩ quẩn trong lòng cho nên mới bày ra hạ sách này mà thôi. Bất quá bản tướng quân có thể cam đoan, sau khi về tới Tây Lăng nhất định sẽ chiêu đãi các người thật tốt. Mặt khác chỉ cần Thu Vũ Đường và đế quốc Minh Nguyệt chịu trả giá cao, các ngươi có thể trở về cố quốc mà không mất sợi tóc nào. Dù sao, giết chết các ngươi không có bất cứ ích lợi gì với quân đoàn Mãnh Hổ, các vị nghĩ xem đạo lý này có đúng không?
Tiêu Thành Lương bực mình hừ lạnh, giọng khinh thường:
- Mạnh Hổ, bản Tể tướng khuyên ngươi nên sớm bỏ đi vọng tưởng này, chúng ta là người mà không phải là hàng hoá, không phải dùng tiền bạc là có thể mua được. Hơn nữa Nguyệt vương điện hạ sẽ không khuất phục ngươi đâu, mặt khác bản Tể tướng muốn cho ngươi biết, người của đế quốc Minh Nguyệt chúng ta bắt không hết, giết cũng không tận!
- Ha ha!
Mạnh Hổ không hề tỏ ra tức giận, chỉ cười nói:
- Tiêu đại nhân trung trinh tiết liệt, làm cho người khác phải khâm phục, nếu như bản tướng quân là Thu Vũ Đường, bằng bất cứ giá nào cũng phải chuộc đại nhân trở về. Người ta thường nói "ngàn vàng dễ kiếm, một tướng khó cầu", có được tướng tài như Tiêu đại nhân như vậy, đế quốc Minh Nguyệt mới có hy vọng!
Tiêu Thành Lương hừ một tiếng, ngoảnh đầu sang bên không nói gì nữa.
Mạnh Hổ vung tay lên, lập tức có mấy tên hoả đầu quân của quân đoàn Mãnh Hổ bưng thức ăn nóng hổi đi vào, Mạnh Hổ đưa tay ra mời:
- Hoàng đế bệ hạ, Tiêu đại nhân và hai vị tướng quân, bản tướng quân cũng không có ý gì khác, chỉ hy vọng các người có thể yên tâm ăn ngủ, hãy coi như đây là một chuyến chơi xa, đến hết chuyến đi là các người có thể trở về quê quán!
Tiêu Thành Lương bực mình hừ một tiếng, lại ngoảnh đầu sang nơi khác, căn bản là không muốn ăn cơm.
Thu Phong Kính và Thác Bạt Dã trong lòng cũng muốn ăn, nhưng thấy thái độ của Tiêu Thành Lương như vậy, bọn họ cũng sợ mất thể diện.
Tư Đồ Anh bị trói hai tay lại càng một lòng muốn chết, đối với muỗng cơm mà tên hoả đầu quân của quân đoàn Mãnh Hổ đưa tới miệng không chút đoái hoài. Đối với một quân nhân kiên cường như hắn, chiến bại bị bắt làm tù binh cũng có ý nghĩa rằng tính mạng của mình đã kết thúc.
- Tư Đồ tướng quân!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Nhất định trong lòng ngươi rất hận bản tướng quân, phải không?
- Đương nhiên!
Tư Đồ Anh đột ngột quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!
- Vậy ngươi hẳn nên ăn cơm đi thôi!
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Nếu như ngươi chết đói, vậy không thể nào nhìn thấy ta bị quân của đế quốc Minh Nguyệt bắt sống, lại không thể nào nhìn thấy cảnh tượng ta bị quân của đế quốc Minh Nguyệt ăn tươi nuốt sống…
- Cũng đúng!
Tư Đồ Anh bỗng nhiên bừng tỉnh, há miệng nuốt thức ăn mà hoả đầu quân đưa tới miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Bản tướng quân ăn, nhất định phải ăn, bản tướng quân tuyệt đối không tin ngươi có thể thắng được Nguyệt vương điện hạ. Bản tướng quân sẽ chờ đến một ngày ngươi bị tiêu diệt toàn quân, thua trận mà bị bắt, hừ!
Tư Đồ Anh đã ăn, Thu Phong Kính và Thác Bạt Dã cũng đã an tâm bắt đầu ăn trở lại, Tiêu Thành Lương ngẫm nghĩ đạo lý này cũng đúng, cho dù muốn chết cũng đâu cần phải gấp như vậy? Nếu quả thật Nguyệt vương điện hạ có thể đánh bại được Mạnh Hổ, cứu ra vua tôi bọn họ, đến lúc đó nếu chết rồi há chẳng đáng tiếc ư?
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Tiêu Thành Lương cũng tạm thời bỏ đi lòng quyết tử, bắt đầu ăn như hổ đói.
Thấy tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm, lúc này Mạnh Hổ mới cười lớn, cao giọng nói:
- Vậy mới phải chứ, ha ha ha! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ầm…Ầm…Đùng…
Mạnh Hổ vừa dứt lời, bên ngoài hành dinh đột nhiên vang lên tiềng ầm đùng mơ hồ, giống như sấm động cuối chân trời, lại giống như tiếng vang của vô số thớt ngựa đang lồng lên mà chạy. Nhưng sau khi ngưng thần lắng nghe thì cũng không giống lắm, bất quá mặt đất dưới chân đã thật sự bắt đầu khẽ rung động.