Hành động càn quét lần này, chiến hỏa cực lớn, mạnh mẽ san bằng sạch toàn bộ những khu vực có phần tử khủng bố.
Lâm Tĩnh bận rộn làm việc liên tục, Lôi Hồng Phi trở thành hậu cần cho hắn, hầu như 24 tiếng đều thiếp thân hầu hạ. Công tác của Thái Hân Uy bị cướp mất không còn chút gì, thực sự nhàn nhã tới nhiều chuyện, liền gửi đơn xin được ra chiến trận, ra tiền tuyến đánh giặc. Trần Kiến Hữu chỉ bị thương nhẹ, cũng nhịn không được cả ngày đều nhàn rỗi uống trà nói chuyện phiếm, liền chạy đi theo cậu.
Lâm Tĩnh không biết nên khóc hay cười với tình huống này, thế nhưng hắn đã quá quen với tính cường thế của Lôi Hồng Phi rồi, biết thằng nhóc này một khi đã quyết tâm muốn làm gì đó, sợ không ai có thể cản được y, nếu như trở cái tính lưu manh ra, dù là Lăng Tử Hàn cũng không có biện pháp với y. Lôi Hồng Phi nói rất rõ ràng, ở lại đây chính là vì muốn chăm sóc hắn, nên hắn cũng không cách nào từ chối được, đành để cho y chăm sóc.
Lôi Hồng Phi chú ý tình hình chiến đấu, thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Lâm Tĩnh, liền yên tâm mà đi vào bếp xào rau nấu canh, vui vẻ làm mấy công việc lặt vặt, khiến các quân sĩ nhìn thấy đều ngạc nhiên không ngớt.
Y ở đây vui đến quên cả trời đất, đợi được chiến dịch sắp kết thúc, y nhận được điện thoại của Lăng Tử Hàn: “Bọn em tìm được tung tích Miêu Đan rồi …”
Trong lòng y chấn động, cuồng hỉ: “Ở đâu?”
“Âu Châu. Gã đang trốn trong một thành phố nhỏ ở dưới chân núi Alps.” Lăng Tử Hàn kể lại tình huống cho y, sau đó bình tĩnh kiên định mà nói, “Anh yên tâm đi, em sẽ đích thân đi bắt gã, an ủi linh hồn Giác Phi trên trời có linh thiêng.”
Giờ khắc này, Lôi Hồng Phi có chút nghẹn ngào: “Nếu như Giác Phi biết Lăng đại ca của nó tự mình ra trận đi bắt hung thủ hãm hại nó, nhất định sẽ mỉm cười dưới cửu tuyền …”
Lăng Tử Hàn trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: “Sức khỏe Lâm Tĩnh thế nào rồi? Bệnh của hắn cũng cần phải chú ý nhiều đó.”
“Ừ, anh vẫn luôn chú ý đây.” Tâm tình của Lôi Hồng Phi ổn định dần. “Hiện tại hắn rất tốt, không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy là được rồi.” Lăng Tử Hàn nhanh chóng kết thúc trò chuyện, rồi đi Âu Châu.
Lôi Hồng Phi hưng phấn mà chạy tới phòng tác chiến, nhìn bàn công tác trước mặt Lâm Tĩnh, thấy không có trận nào đang chiến đấu kịch liệt, không nói gì mà kéo Lâm Tĩnh vào trong văn phòng nhỏ có tính năng bảo mật kia.
“Tử Hàn tìm được Miêu Đan rồi.” Vẻ mặt của y rất phức tạp, có thống hận, có bi thương, cũng có vui mừng. “Em ấy sẽ tự mình đi bắt tên khốn đó.”
“Thật tốt quá.” Lâm Tĩnh khẩn cấp hỏi. “Tên khốn đó đang ở đâu?”
“Âu Châu.” Lôi Hồng Phi từng chút mà chuyển hết lời Lăng Tử Hàn đã nói ra đầy đủ. “Hừ, có Tử Hàn ra ngựa, tôi chờ xem gã còn có thể chạy tới đâu.”
Lâm Tĩnh gật đầu, thật sâu hít vào một hơi, ánh mắt có chút mê ly nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ, thanh âm rất nhẹ mà nói: “Chờ bắt được gã về, dù phải vi phạm kỷ luật, tôi cũng muốn xử lý gã 1 trận cho đẹp.”
Lôi Hồng Phi giơ lên tay phải, một quyền ôm lấy hắn, tay trái vỗ ngực của chính mình, hào khí mà nói: “Nếu muốn phạm tội, hai chúng ta cùng nhau phạm.”
Lâm Tĩnh cười ra tiếng: “Được.”
Hai người bắt đầu làm việc cũng có tinh thần hơn, muốn kết thúc mấy công tác vụn vặt, chủ yếu là bảo đảm không để sót bất kì một nhân viên cao tầng nào trong đống tổ chức khủng bố.
Đợi khi bọn họ chiến thắng quay về Bắc Kinh, thì Lăng Tử Hàn đã ở Innsbruck, Áo bắt được Miêu Đan, bí mật áp giải về nước.
Lúc này đã là cuối thu, Bắc Kinh đột nhiên hạ nhiệt độ, bão tuyết lớn tới mức trước nay chưa từng có, khiến mọi người đều kinh hãi. Khi chính phủ họp, liền yêu cầu lập tức bắt đầu cung cấp khí ấm, bộ môi trường phải tăng cường cào tuyết, bộ giao cảnh thì toàn bộ phải thay phiên nhau trực đường, đảm bảo giao thông thông thuận, còn phải ổn định giá hàng, v.v…
Bên phía cao tầng thi thố bất lực, một mảnh rối ren, nhưng Lăng Tử Hàn lại khí định thần nhàn mà đúng hạn trở về nhà.
Trong đại viện đã có sẵn hệ thống cung cấp khí ấm độc lập, lúc này đang khởi động hệ thống sưởi hơi, sau khi Lăng Tử Hàn vào cửa liền cởi áo khoác, sau đó liền bị hai đứa con chạy tới ôm lấy.
Lăng Tử Hàn cười ôm hai đứa nhỏ lên, mỗi tay ôm 1 đứa, ôn hòa hỏi: “Gần đây lại đang tháo gì rồi?”
Lăng Tiêu lập tức biện bạch: “Chúng con lớn rồi, không có tháo đồ bậy bạ nữa đâu.”
Lăng Diêu lập tức phụ họa, “Đúng vậy, tụi con tháo cái gì ra cũng lắp lại hết trơn rồi.”
“Ừ, ba biết tụi con không có tháo đồ bậy, là có kế hoạch, có phương pháp mà tháo.” Lăng Tử Hàn trêu chọc cười, ôm hai đứa con ngồi xuống phòng khách, đặt tụi nhỏ ngồi trên đùi mình, thân thiết hỏi. “Ba và cha các con không có ở nhà, có quậy phá hai ông không đó?”
“Không có đâu.” Lăng Tiêu dựa vào lòng ba mình, hết sức vui mừng.
Lăng Diêu ôm lấy 1 cánh tay của cha mình, vui hớn hở mà nói. “Chúng con ngoan lắm đó.”
Lăng Tử Hàn nhẹ cười: “Thiệt không? Ngoan thế nào?” Hai đứa con của cậu không có ngày nào chịu ngồi yên cả, một khi ham tháo cái gì rồi là mất ăn mất ngủ luôn, thế nhưng cậu lại thích tụi nhỏ tràn đầy sức sống như thế, nhất là tính trẻ con vô ưu vô lự sức sáng tạo vô cùng tận này, cũng không có dự định ép buộc ước thúc quy định cho tụi nhỏ. Nhìn quanh 1 chút, cậu hỏi: “Tiểu Húc đâu?”
“Ông dẫn chú út đi rồi.” Lăng Tiêu mạn bất kinh tâm mà nói, sau đó liền liên miệng hỏi. “Ba, bác Hổ, bác Lang có về chưa vậy?”
Lăng Tử Hàn không khỏi bật cười. Hai đứa nhỏ này rất thích Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, có đôi khi còn thân thiết hơn cả với cậu và Vệ Thiên Vũ. Cậu mở micro, gọi tới nhà của Lôi Hồng Phi.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh hôm nay mới trở lại Bắc Kinh, tới Ủy Ban An Toàn Quốc Gia báo cáo hành động lần này cùng kết thúc công tác bàn giao cuối cùng, tới chạng vạng mới vượt qua hoa tuyết tung bay mà trở lại bộ tư lệnh. Lôi Hồng Phi không nghĩ ngợi đã kéo Lâm Tĩnh quẹo vào nhà mình. Sau khi tắm rửa xong, hai người đang ngồi ở phòng khách thương lượng nên ăn ở nhà hay ra ngoài ăn, điện thoại liền vang lên.
Lăng Tiêu, Lăng Diêu xuất hiện trên màn hình, vui mừng nói: “Bác Hổ, bác Lang, các bác về rồi hả?”
Nhìn hai đứa nhỏ, Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh đều rất hài lòng. Lôi Hồng Phi hỏi tụi nhóc: “Không có thừa dịp cha và ba tụi con ở nhà mà tháo cả nhà ra đó chứ?”
Hai đứa nhóc ấp úng: “Đâu có đâu. Tụi con không có làm thế đâu.”
Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cùng Lăng Tử Hàn đều là người thấy mầm biết cây, lại biết rõ tính cách của hai đứa nhỏ này, lập tức phán đoán ra, tụi nhỏ khẳng định có nghĩ tới việc này rồi, chỉ là hiện tại còn quá nhỏ, không có năng lực để tháo cả 1 căn nhà. Lôi Hồng Phi cười ha ha, nói với Lăng Tử Hàn phía sau: “Sớm muộn gì nhà tụi em cũng bị tụi nhỏ tháo sạch, lúc đó bọn anh thu nhận bọn em, khỏi để cho em phải lưu lạc đầu đường.”
Lâm Tĩnh cũng bị câu nói đùa của y mà cười ra tiếng: “Đúng vậy, tụi nhóc kia tháo sạch nhà các cậu thành một đống vụn, lúc này các cậu cứ tới đây ở đi.”
Lăng Tiêu, Lăng Diêu nắm chặt lòng bàn tay, cường liệt kháng nghị: “Đây là vu hãm, phỉ báng, tụi con không có tháo nhà tụi con đâu, muốn tháo cũng phải tháo dỡ nhà của bác Hổ, bác Lang kìa.”
“Chủ ý này được đấy.” Lăng Tử Hàn lập tức gật đầu. “Ba ủng hộ.”
Lăng Tiêu cười, dược dược dục thí: “Đến lúc đó tụi con sẽ thu nhận bác Hổ, bác Lang.”
Lăng Diêu cười haha, xoa tay: “Ái chà, em rất muốn làm liền bây giờ luôn.”
Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý mà nói: “Đến đây đi.”
Lâm Tĩnh nhìn đồng hồ 1 chút: “Các cậu chắc chưa ăn cơm đâu ha? Lại đây, chúng ta cùng nhau ăn.”
“Đúng đúng.” Lôi Hồng Phi liên thanh phụ họa. “Nhanh tới đây đi, tụi anh làm cơm cho tụi nhỏ ăn luôn.”
“Đi ra ngoài rồi, chưa về.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Hiện tại tôi sẽ đưa hai đứa nhóc quỷ này tới gặp các anh, thuận tiện quan sát kết cấu nhà của các anh 1 chút, sau đó từ từ mà tháo.”
Hai đứa nhóc cười ha ha, hoan hô nhảy nhót.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh cũng cười: “Hoan nghênh tới tháo.”
Sau khi kết thúc trò chuyện, Lăng Tử Hàn mang hai đứa nhỏ lên xe ra khỏi cửa, còn Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh nhanh chóng đi làm cơm.