Lâm Tĩnh nằm trong bệnh viện 1 tuần, nhưng vẫn chưa nhận được sự cho phép của Đồng Duyệt, nên vẫn chưa xuất viện về nhà được.
Kỳ thực ở bệnh viện hay ở nhà cũng chẳng có gì khác nhau lắm, hiện tại hắn ở trong cách ly 1 ngày 1 đêm thì đã chuyển sang phòng bệnh cao cấp, không còn sự bảo vệ diệt khuẩn nghiêm ngặt nữa, thế nhưng hệ thống tinh lọc không khí trong khu phòng bệnh cao cấp này cũng rất hoàn thiện, cho nên có thể ngăn chặn xâm nhập bệnh khuẩn. Bệnh của hắn cũng nhanh chóng tốt lên, dù sao thì cơ thể của hắn tố chất tốt, có nguồn căn, nên cũng dễ lành bệnh.
Đồng Duyệt đồng ý cho hắn làm việc trong phòng bệnh, hắn không cần đến văn phòng cũng không sao, họp, phê duyệt văn kiện, tìm người nói chuyện, đều có thể tiến hành thông qua internet, tiến độ hợp tác cũng không có chút khó khăn nào.
Phòng bệnh cao cấp ngoại trừ không có nhà bếp ra, thì toàn bộ các trang thiết bị sinh hoạt khác đều có đủ, rất tiện lợi, chỉ có Lôi Hồng Phi là người duy nhất cảm thấy không tiện. Y chiều nào tan ca cũng mới tới, ban đêm thì ngủ ở trên sofa trí năng kiêm giường, sáng thứ hai thì đi làm trực tiếp từ bệnh viện.
Vì trời quá lạnh, nên khiến cho một số lãnh đạo cao tầng tuổi lớn sinh bệnh, cho nên khu bệnh cao cấp cũng có vài người nhập viện, còn có cả trợ lý, bảo mẫu, người nhà thì chiều nào tan ca hoặc tan học cũng chạy tới tẫn hiếu, mấy đứa con dâu, cháu dâu không có đi làm thì thay phiên canh giữ ở bệnh viện, trong khu phòng bệnh này cực kỳ náo nhiệt, rất có không khí năm mới. So với bọn họ, thì phòng bệnh của Lâm Tĩnh lại cực kỳ yên tĩnh, mà Lôi Hồng Phi chính là “người nhà” duy nhất của hắn.
Hai người đều thích cuộc sống như vậy, phòng bệnh cao cấp tựa như khách sạn hai phòng, tuy rằng không bằng biệt thự rộng rãi của họ, nhưng phòng nhỏ thì bọn họ cũng gần gũi nhau hơn, cho dù ai cũng tự mình bận rộn trên máy tính chính mình, đều cảm giác rất thoải mái, rất ấm áp. Lôi Hồng Phi bình thường hay ngây người mỉm cười mỗi khi nhìn thấy bông tuyết rơi lất phất bên ngoài cửa sổ thủy tinh kính, cảm thấy cứ như vậy qua cả đời thật tốt.
Qua 1 tuần, vẫn chưa có tin xuất viện, Lâm Tĩnh không khỏi nhíu mày. Lôi Hồng Phi càng nóng nảy, lập tức chạy đi tìm Đồng Duyệt, vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi: “Chú Đồng, bệnh của Lâm Tĩnh có vấn đề gì à? Sao còn chưa xuất viện được vậy?”
Đồng Duyệt thấy y gấp đến thế, không khỏi cười nói: “Con đừng vội. Bọn chú đang cẩn thận nghiên cứu tình hình bệnh tình của Tiểu Lâm, cần phải tiến hành hoàn thiện phương án trị liệu, hiện tại có thể giúp nó tu bổ một số hệ thống miễn dịch bị hao tổn rồi. Trải qua 1 tuần trị liệu, thì bề ngoài chứng bệnh của nó trên cơ bản là trị xong, trạng thái thân thể cũng điều chỉnh khác tốt, tiếp tục như vậy mới có thể tiến hành tiếp nhận phương án này. Còn lại, nếu như nó muốn nằm tại bệnh viện thêm thời gian nữa, thì bọn chú sẽ tiến hành quan sát, nếu cơ thể nó không thể thích ứng được với thuốc này, thì cần phải sửa lại phương án trị liệu. Lát con trở về trấn an Tiểu Lâm đi, nói nó kiên trì thêm 1 chút nữa, nhất định phải phối hợp với sự trị liệu của bọn chú. Bản thân con càng không thể nóng ruột, sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của nó, hiểu không?”
Lôi Hồng Phi đại hỉ, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Y cũng không ngồi tiếp, đứng dậy đi vòng quanh quanh phòng làm việc, hưng phấn mà chà tay, hơn nữa ngày mới tỉnh táo lại, chạy tới bàn làm việc của Đồng Duyệt hỏi liên tiếp vài vấn đề, chủ yếu chính là trong quá trình trị liệu có thể xảy ra nguy hiểm gì hay không.
Đồng Duyệt cứ phải hứa với y, khẳng định không có nguy hiểm tính mạng, trong quá trình sẽ có vài tác dụng phụ, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn. Trải qua hơn 10 nghiên cứu và trị liệu bệnh của Lăng Tử Hàn, thì toàn bộ các lĩnh vực trực thuộc bệnh viện 643 đều tiến bộ vượt bậc. Lúc trước, hệ thống miễn dịch của Lăng Tử Hàn bị hư hỏng hoàn toàn, Đồng Duyệt đã mời hằng hà chuyên gia trong ngoài nước tiến hành nghiên cứu, dùng hết các cách để điều trị cho cậu, dường như tích cát thành tháp, từng chút một mà xây dựng, dần dần mới có thể giúp cậu khôi phục tới gần với trạng thái của người bình thường, đây chính là một thành tựu. Nếu so với Lăng Tử Hàn, thì tổn thương của Lâm Tĩnh không xem là nghiêm trọng, chỉ là liên quan đến gien, thì sẽ tương đối phức tạp, cho nên phải cẩn thận, có Đồng Duyệt phụ trách, thì khẳng định sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lôi Hồng Phi yên lòng, kích động chạy ngược về bệnh viện, báo cáo tin tốt cho Lâm Tĩnh. Nói đến sau, y hài lòng hoa tay múa chân, cầm chặt lấy tay Lâm Tĩnh mà nói: “Vậy cậu cứ yên tâm ở lại đây đi, chữa dứt hẳn bệnh luôn, sẽ không còn phải lo sau này nữa.”
Tuy rằng Lâm Tĩnh có tính kiên trì cao, nhưng nằm ở bệnh viện suốt 1 tuần, hơn nữa tự bản thân cảm thấy đã ổn, xác thực rất muốn xuất viện, dù cho ra ngoài để hít thở chút không khí cũng tốt, lúc này nghe y nói vậy, trong lòng cũng vui, liền bỏ qua suy nghĩ đó. Vì căn bệnh này liên lụy, mà ngay cả mấy chỗ lạc hậu hắn cũng không thể đi, hạn chế rất lớn, quả thực khiến hắn không thể nhẫn nại được, nếu như có thể 1 lần cố gắng mà chữa dứt hẳn luôn, thì đương nhiên chính là chuyện tốt nhất.
Lôi Hồng Phi cách hắn gần đến thế, hăng hái càng tăng cao, hài lòng mà suy nghĩ tới viễn cảnh mỹ hảo sau khi Lâm Tĩnh lành bệnh, càng nói càng chuyện không đâu. Lâm Tĩnh biết rõ tính này của y, nên vẫn mỉm cười nghe, cũng không giống như lúc trước châm chọc khiêu khích, chẳng thèm để tâm.
Hai người đang nói chuyện cao hứng, thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Trần Kiến Hữu rạng rỡ chạy vội vào. Anh hoàn toàn chẳng thèm để ý đến sự không vui trên mặt Lôi Hồng Phi, đưa hai tờ giấy trên tay nhét vào tay Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, cười nói: “Sếp, tư lệnh, phiền hai người ký tên giúp em.”
“Hả?” Hai người không hiểu ra sao, vừa cầm lấy, liền đồng thời cười rộ lên.
Đây chính là 《Đơn xin kết hôn của quan quân 》chính thức trong quân đội, do cá nhân tự mình online rồi download trực tiếp, sau khi điền xong xuôi thì chạy tới nhờ thượng cấp trực tiếp của mình ký tên, sau đó giao sang cho chỗ quan quân hoặc chỗ chính trị của bộ môn tương ứng, dựa theo quy định mà xét duyệt, sau khi xong, thì người đó có thể đến cơ quan liên quan mà đăng ký và lấy giấy chứng nhận kết hôn. Trần Kiến Hữu đưa lên hai tờ, 1 tờ tất nhiên là anh, tờ còn lại cư nhiên lại là Thái Hân Uy.
Lôi Hồng Phi có chút bất ngờ, “Nhóc thối, cũng nhanh tay quá ha!”
Trần Kiến Hữu vẻ mặt đắc ý, “Nhà tụi em có 1 câu danh ngôn “‘Hữu tiễn một tiễn, thú cá tức phụ hảo quá niên”, chẳng phải hiện tại đang trong năm mới hay sao, liền suy xét cần phải làm gì đó, nên quyết định cưới về 1 người vợ …”
Anh còn chưa nói xong, thì Thái Hân Uy từ ngoài cửa chạy vào như gió, nhắm ngay mông của anh mà xuất ra 1 cước nhanh như chớp. Trần Kiến Hữu đắc ý vênh váo, căn bản không có phòng bị, mà động tác Thái Hân Uy quá mau, lại lặng yên không một tiếng động, trong nháy mắt đã chạy vọt tới phía sau anh. Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều thấy rõ ràng, nhưng chẳng ai thèm nhắc, nhìn Trần Kiến Hữu bị Thái Hân Uy một cước đá té ngã xuống đất, lúc này mới cười ra tiếng.
Thái Hân Uy vẻ mặt lạnh băng, trầm giọng quát: “Ai là vợ?”
Trần Kiến Hữu quỳ rạp trên mặt đất, chưa kịp xoay người đã lập tức minh xác tỏ thái độ: “Anh, anh là vợ, đương nhiên là anh.”
Lâm Tĩnh cười ha ha: “Rất tốt, không hổ chính là người của đại đội Dã Lang đi ra, không làm anh mất mặt.” Sau đó cầm lấy bút trên giấy, ngay chỗ ý kiến thượng cấp viết hai chữ “đồng ý”, sau đó ký tên của chính mình.
Lôi Hồng Phi cũng là cười ha ha: “Rất tốt, đại trượng phu co được dãn được, không hổ là người do anh đào tạo ra.” Nói xong, y cũng y chang viết hai chữ “Đồng ý” xuống giấy.
Trần Kiến Hữu chậm rãi đứng lên, mặt ngoài giả bộ xấu hổ, nhưng trong lòng mừng thầm. Mặt mũi có tính là gì chứ? Lấy được người vào tay mới chính là đạo lý.
Thái Hân Uy thấy anh chịu thua, tức giận cũng nguôi, từ tay Lâm Tĩnh tiếp nhận đơn, trong lòng có chút xấu hổ, không thèm nói chữ nào nhanh chóng rời đi.
Lôi Hồng Phi nhẹ nhàng đá tên sĩ quan phụ tá bên cạnh mình: “Còn không đuổi theo?”
“Yes, sir.” Trần Kiến Hữu tinh thần chấn hưng mà cầm lấy đơn xin của mình, vui mừng chạy theo.
Lâm Tĩnh nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên nói ra 1 câu: “Thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức vui vẻ cười: “Cậu dùng câu này sai rồi nha, tụi nó chính là quần anh tụ hội, trời sinh một đôi, chính là việc vui lớn đó. Chờ khi cậu xuất viện rồi, thì chúng ta giúp tụi nó chuẩn bị tiệc mừng vậy.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh gật đầu. “Nhất định phải tổ chức thật náo nhiệt.”