Ngày tiếp theo trôi qua rất yên bình, Lâm Tĩnh vẫn mặc áo T-shirt cổ cao, dù cho đến tối đi ngủ cũng không có đổi áo, may mà loại áo T-shirt này làm từ vải bông tinh khiết, nên mặc ngủ cũng bình thường, sẽ không ảnh hưởng gì tới cơ thể.
Đối với cử động khác thường nho nhỏ này của Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi chưa từng hỏi qua.
Hôn lễ của Thái Hân Uy cùng Trần Kiến Hữu thì cử hành một tuần sau khi Lâm Tĩnh xuất viện, vào cuối tuần, người tới rất đông, hầu như là từ bốn phương tám hướng. Có vài quân nhân đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, có một số quân nhân xuất ngũ, có một vài ông chủ phú giáp một phương, có nhân viên công vụ, còn có những người đã xuất ngoại định cư, nhưng họ đều có chung một thân phận — bộ đội đặc chủng. Hai người họ chính là dạng người dễ kết bạn, nên quan hệ với chiến hữu rất tốt, hiện tại biết được bọn họ kết hôn, cũng không quản đó là thứ bảy, lại sắp tới năm mới, rất nhiều người sáng sớm thứ bảy đã lên máy bay, sau đó ở tận tới tối chủ nhật mới bay về. Tuy rằng khổ cực bôn ba, nhưng trên mặt ai cũng mang nụ cười vui sướng hưng phấn.
Hôn lễ rất náo nhiệt, không có mấy thủ tục gì mà nhất bái thiên địa gì đó, mà mọi người chỉ cùng nhau hát vang khúc ca của đội đại đội Dã Lang cùng đội đột kích Thiểm Điện, sau đó chính là cầm theo ly rượu mà bắt đầu chém giết đôi tân gia nhân, thậm chí khách còn cùng nhau liên hợp lại, phát động tiến công với thượng cấp, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi chính là đối tượng chiến đấu đứng mũi chịu sào.
Những lúc này, hai người cũng không quản cái gì mà bị thương hay là bệnh gì cả, khó có dịp nhìn thấy những thuộc hạ, chiến hữu cũ không gặp lại sau khi xuất ngũ, trong lòng đều là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Phàm là có người tới kính rượu, hai người đều hào sảng mà cụng ly, quyết không chối từ, cũng không ngăn trở đối phương.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cũng tới, ứng với lời mời của Thái Hân Uy cùng Trần Kiến Hữu, mang theo 3 đứa nhỏ tới. Bọn họ cùng Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh đã quen rồi, nến khi đối mặt với những quân nhân này đều không có áp lực gì, vui vẻ mà chạy tới chạy lui quấy rối. Vệ Thiên Vũ là kiên quyết không cho phép Lăng Tử Hàn uống rượu, mà mấy vị quân nhân trong đại đội Dã Lang đều biết vị phó đại đội trưởng tiền nhiệm này không thể uống rượu, nhưng vẫn không thể nhịn được mà tới kính rượu. Vệ Thiên Vũ đều uống hết, uống cả hai phần. Anh nhìn qua tư văn nhã nhặn, nhưng tửu lượng sâu không thấy đáy, hai mắt trong suốt, vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh.
Lăng Tử Hàn cười mỉm mà nhìn Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi dần dần say, nhưng vẫn không tới khuyên can. Chờ Vệ Thiên Vũ kính rượu xong rồi, cậu thấp giọng hỏi: “Hai người họ say thành như thế, anh nghĩ hai người họ liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Vệ Thiên Vũ buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lãnh tĩnh lắc đầu: “Anh thấy chắc không có khả năng, Hồng Phi nhát lắm.”
Lăng Tử Hàn cũng đồng ý với phán đoán của anh, không khỏi than thở: “Thằng quỷ này, lá gan càng lúc càng nhỏ.”
“Đối mặt với một người mạnh mẽ như Lâm Tĩnh, lá gan của y dám lớn sao?” Vệ Thiên Vũ cười hắc hắc. “Thông thường mà nói, người mang ý xấu hay dễ chột dạ lắm.”
Lăng Tử Hàn cũng cười ra tiếng: “Đúng vậy, thằng quỷ đó trong lòng tràn đầy ý đồ gây rối, nếu như không cẩn thận bị Lâm Tĩnh phát hiện, bị hắn xử thì nhẹ rồi, sợ Lâm Tĩnh trở mặt tuyệt giao, thằng quỷ này nhất định sẽ rất đau lòng.”
“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ lại nhìn Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đang say kia, trong lòng mừng rỡ.
Ăn xong bữa trưa, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ mang ba đứa nhỏ về nhà. Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cùng phó tư lệnh, tham mưu trưởng bộ tư lệnh đều uống rượu say mèm, rốt cục cũng lần lượt ngã xuống, trưởng phòng hậu cần đã sớm được chuẩn bị trước nhanh chóng gọi tới mấy chiến sĩ ở bên cảnh vệ, lần lượt đưa cấp trên trở về.
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh bị các chiến sĩ đưa lên lầu, không chút do dự mà đặt lên cùng 1 giường. Trưởng phòng hậu cần cẩn thận đắp chăn giúp cho họ, lúc này mới cùng các chiến sĩ khác rời đi.
Đến tận buổi tối, Lôi Hồng Phi mới tỉnh lại. Đầu vẫn choáng váng đến lợi hại, nhưng y vẫn có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt của Lâm Tĩnh bên cạnh mình. Rèm cửa sổ vẫn chưa kéo lại, ánh đèn đường bên ngoài vẫn đang chiếu lên tường, giúp y nhìn rõ được toàn cảnh chung quanh. Y biết mình đang nằm trong phòng mình, vì vậy đưa tay mở đèn, tập tễnh xuống giường, vào nhà bếp làm một chén canh giải rượu, liên tiếp uống hai chén lớn, mới lung lay lắc lắc đi tới phòng khách ngồi xuống.
Trong phòng kia vẫn còn đang ầm ĩ, thỉnh thoảng có tiếng cười vang truyền tới, khiến bầu không khí càng thêm vui vẻ. Lôi Hồng Phi nghe tiếng động lớn xôn xao lúc có lúc không, trên mặt hiện nụ cười vui vẻ.
Nếu như sau này khi y cùng Lâm Tĩnh kết hôn, khẳng định sẽ càng thêm náo nhiệt, y muốn tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nháo tới tận 7 ngày 7 đêm mới chịu.
Ngồi một hồi, y cảm giác có chút đói bụng, liền vào nhà bếp làm chút đồ ăn, sau đó lên lầu gọi Lâm Tĩnh dậy. Thanh âm y rất nhu hòa, thân thiết mà nói: “Đừng ngủ nữa, nếu không tối sẽ mất ngủ đó. Ngồi dậy ăn chút gì đó đi, hoạt động 1 chút.”
Lâm Tĩnh ngồi dậy, ôm lấy cái đầu đang đánh trống ầm ầm, thì thào mắng: “Cái đám đó, quả thực muốn nhồi chết tôi mà, đau đầu … Haizz, anh sao rồi? Có chịu nổi không?”
Nhận được câu hỏi quan tâm của hắn, Lôi Hồng Phi nhất thời vui vẻ nhếch lông mày: “Cũng giống cậu thôi, bị tụi nó kéo không tha, uống không ít, hiện tại đầu cũng rất đau. Nào, chúng ta ăn cơm trước, sau đó cậu uống thuốc.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh xốc chăn lên xuống giường, đi tắm rửa trước, ở bên ngoài áo ngủ tùy tiện khoác thêm cái áo ngủ rồi xuống lầu.
Mới cầm chén lên ăn vài chén, thì có người nhấn chuông cửa, Lôi Hồng Phi biết mấy thằng nhóc đã uống say mềm ở phòng tân hôn xong, thấy chỗ họ sáng đèn, nên chạy tới quấy rối. Y xụ mặt ra mở cửa, Chu Khải Minh đứng ở trước mặt y, cười ha hả mà nắm lấy cửa, ồn ào: “Sếp à, sao không chịu ra uống nữa vậy?”
Phía sau y chính là mấy quan quân bên đội đột kích Thiểm Điện, cứ hết người này tới người khác chen lên trước: “Sếp không có mặt, tụi em không đấu lại được bọn Dã Lang, sức chúng mạnh quá.”
“Thối lắm.” Chu Khải Minh giận dữ. “Không phải các người ỷ nhiều đánh ít sao? Chúng tôi là người từ xa tới, người tới không nhiều, còn các người toàn bộ đều ở Bắc Kinh, xuất quân toàn bộ. Ỷ vào nhân số thì có bản lĩnh gì chứ?”
Một đám người vừa công kích vừa khinh bỉ nhau, cả người đều đầy mùi rượu, cãi nhau ùa vào phòng khách, sau đó liền nhìn thấy Lâm Tĩnh mặc áo ngủ. Tất cả mọi người đều là nhìn nhìn lại, nhưng lại không ai thấy xấu hổ, mà chỉ càng thêm hưng phấn, một đám đứng đó vừa nhìn Lâm Tĩnh ngồi ở bên bàn ăn, vừa nhìn Lôi Hồng Phi vừa đóng cửa lại, trong mắt tất cả đều là ý vị thâm trường.
Có một tên đã say rượu, tinh thần không còn chút tỉnh táo nào, lỗ mãng mà nói: “Sếp à, rượu mừng này không thể bỏ.”
“Đúng vậy, chuyện này là phải làm.” Có người nháo theo. “Tấn công ổ lang, đây là chuyện lớn, không thể cứ thế im ắng mà bỏ qua được.”
Chu Khải Minh cùng hai trung đội trưởng Dã Lang đều nhảy dựng lên: “Cậu tới công thử xem, rõ ràng chúng tôi chính là nhào vào hang hổ, thế nhưng do các người lơ lỏng, nên bị đánh đuổi cũng đáng.”
“Nào, nào, nhào vào, thử tới đánh đuổi đi.” Rất nhanh, một đám quan quân rượu tráng anh hùng liền từ đấu võ mồm muốn thành động thủ, ở giữa phòng khách đánh thành một đoàn, tràng diện rất hỗn loạn.
Tuy rằng Lâm Tĩnh đã từng là người đứng đầu đại đội Dã Lang, nhưng hiện tại hắn lại là thượng cấp tư lệnh bên bộ đội đặc chủng, cho nên không thể đưa ra ý kiến mang ý thiên vị ai được, nhưng biểu hiện của Chu Khải Minh vẫn khiến cho hắn thấy hài lòng. Hắn đang cầm chén uống chén canh nóng, an tĩnh nhìn về phía Lôi Hồng Phi, ánh mắt trong trẻo rất minh xác: Tấn công ổ lang? Anh tới công thử đi!