Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 150



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tết âm lịch rất nhanh liền tới, đến tận khi Lâm Tĩnh đi làm, Phương Thành cũng không xuất hiện, ngay cả điện thoại quấy rầy cũng không có một cuộc, khiến Lôi Hồng Phi rất phiền muộn.

Tên này quả thực là cao thủ chiến thuật, địch tiến ta thối, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta đánh, địch lui ta đuổi, khiến y không thể phòng bị được. Rõ ràng anh ta đã nhờ Vệ Thiên Vũ tiện thể nhắn lại, rằng cuối năm anh ta không rảnh, đến nghỉ tết âm lịch mới có thể có thời gian ghé thăm Lâm Tĩnh, khiến Lôi Hồng Phi chuẩn bị nghênh chiến tại sân nhà, hoàn toàn không hề đề phòng gì tới vụ trước lễ mừng năm mới, nhưng ai ngờ anh ta lại đột ngột đưa ra cuộc họp xác định và đánh giá vũ khí mới, thừa dịp Lôi Hồng Phi về nhà thăm cha mẹ, mà danh chính ngôn thuận đưa Lâm Tĩnh ra ngoài “hẹn hò”, trong lúc mừng năm mới, khi Lôi Hồng Phi canh phòng nghiêm ngặt cửa nhà, thì anh ta lại chẳng hề lộ diện, khiến Lôi Hồng Phi có lực lại chẳng biết dùng đâu, tựa như nắm tay chặt, nhưng lại mất đi mục tiêu, vẫn không thể đánh ra, tức giận khiến y phải chạy ra sân huấn luyện, ở máy móc tập luyện hơn nửa ngày, hủy đi vài cái máy, mới có thể đem toàn bộ khí thế tích tụ trong tim phát ra ngoài.

Lâm Tĩnh nhìn bộ dáng cả người đầy hỏa của y, trong lòng cười thầm không ngớt, nhưng không có hỏi y nguyên nhân tại sao. Lúc tối khi đi ngủ, Lôi Hồng Phi vẫn rất ngoan ngoãn, cũng không có hành vi vượt rào nào, khiến Lâm Tĩnh rất thỏa mãn, cũng không còn ý niệm quay về nhà mình ngủ nữa.

Tết âm lịch vừa qua, kế hoạch diễn tập quân sự liên hợp cử hành trên biển phía nam bắt đầu được tiến hành. Lôi Hồng Phi là thủ trưởng bộ tác chiến tổng tham, ban chỉ huy quan chiến diễn tập phía nam.

Diễn tập lần này tổng chỉ huy là Long Tiềm, Trương Hải Dương mang theo đội hình hàng không mẫu hạm của mình là diễn viên chính, còn bộ đội đặc chủng là quân tiên phong cũng không thể thiếu. Lôi Hồng Phi đương nhiên rất muốn để Lâm Tĩnh đi, nhưng hắn là chủ quan, một buổi diễn tập thì không hắn phải đích thân đi, cho nên cuối cùng chỉ có tham mưu trưởng tham gia. Lôi Hồng Phi rất lo lắng, trận diễn tập từ lúc khai mạc cho đến khi bế mạc, phải mất tới 2 tháng mới có thể kết thúc, y rất sợ trong thời gian này Phương Thành thừa cơ hội sẽ nhảy vào, dao động tâm ý Lâm Tĩnh, mà y cũng không phải dạng người vì chuyện công tính chuyện tư, càng không thể nào nói rõ với Lâm Tĩnh, chỉ có thể cầu xin Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ hỗ trợ nhìn hắn 1 chút, sau đó mới đi về phía Nam.

Lăng Tử Hàn nhìn bộ dáng sứt đầu mẻ trán của người bạn thanh mai trúc mã của mình, không khỏi ách nhiên thất tiếu. Trước đây tiểu Lão Hổ vô tâm vô phế rốt cục ở mặt tình cảm cũng đã trưởng thành rồi, cho nên mới có thể lo được mất như thế, không còn giống như lúc trước, thích ai lập tức đè người ta lên giường, không để đối phương từ chối hoặc né tránh, không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua. Dù là cậu hay là Lôi Hồng Phi, thì phần tình yêu thời điểm đó khi nhớ lại cũng chỉ là bồng bột thời tuổi trẻ, còn Lôi Hồng Phi hiện tại chính là muốn suốt đời. Nghĩ tới cảnh hai người bạn thân của mình có thể có được một cuộc sống hạnh phúc sau này, Lăng Tử Hàn cảm thấy rất vui mừng.

Tết âm lịch vừa qua, thì công tác năm mới bắt đầu từng bước hình thành, còn bộ đội đặc chủng thì còn khá nhiều tình huống đột ngột cần phải ứng phó, mấy trận đánh nhỏ cũng không ít, nên Lâm Tĩnh cũng khá bề bộn nhiều việc.

Phương Thành có hẹn hắn vài lần ra ngoài ăn cơm, đương nhiên hắn sẽ chấp nhận. Phương Thành đã đồng ý với đơn xin cấp trang bị của hắn, đồng thời còn hứa hẹn, sau khi vũ khí mới được đưa ra, thì nhóm đầu tiên được cấp phát trang bị sẽ là bên hắn. Lâm Tĩnh vui mừng, liền đem toàn bộ cảm kích trong lòng, mời lại anh vài lần. Phương Thành đều vui vẻ mà tới, lúc cùng hắn ăn hay uống trà cũng chẳng khác gì bạn bè bình thường, thái độ hòa ái, chuyện trò vui vẻ, khiến hắn rất thoải mái, dần dần đem vị thái tử gia chân chính thân phận quý trọng này trở thành bạn thân.

Lăng Tử Hàn thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh, thoải mái mà nói chuyện phiếm vài câu. Lăng Tiêu, Lăng Diêu cũng kêu Vệ Thiên Vũ dẫn tụi nhỏ tới chơi hai lần, ở trong phòng quậy phá 1 trận, đem giường trong phòng khách làm lại xong, lại thuận tiện phá nát giường trong phòng chủ, Lâm Tĩnh bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngủ thẳng ở phòng khách. Sau khi Lôi Hồng Phi nghe kể lại trong điện thoại, âm thầm nắm chặt quyền, muốn hai đứa con nuôi mình tiếp tục phát huy, làm rất tốt nha, tốt nhất là luôn khiến căn nhà chỉ có duy nhất một giường.

Ngày bình an mà trôi qua, tổ chức khủng bố dường như đều yên lặng, nhưng càng thế này, thì cao tầng càng cảnh giác, bởi vì biết rõ một khi chúng bắt đầu ra tay hành động thì nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Ngay khi diễn tập kết thúc, Lôi Hồng Phi trở về, đã vào đầu hạ. Phương Thành đã xuất ngoại tham gia viếng thăm, khảo sát xí nghiệp công nghiệp quân sự nước khác, tham gia vũ khí tiên tiến của các quốc gia khác, nhất thời chưa về. Lôi Hồng Phi cảm thấy cuộc sống của mình chợt yên bình hẳn, bên tai đã thanh tĩnh, cảm giác sung sướng vô cùng.

Nhưng còn chưa cao hứng được bao lâu, thì quả thực có chuyện lớn xảy ra

Đầu tiên là Heinz cùng Antinogen dưới sự trợ giúp của phần tử khủng bố trà trộn vào tổ chức cảnh sát quốc tế thành công vượt ngục, sau đó là các phần tử khủng bố thuộc các tổ chức khác nhau lẻn vào Bắc Kinh. Bọn chung đã bố trí xong kế hoạch chu đáo chặt chẽ, trước tiên ở gần bệnh viện tạo ra sự kiện tông xe liên hoàn, khiến rất nhiều người bị thương phải mang tới bệnh viện 643, thì giả thành bác sĩ, thừa dịp loạn bắt cóc Đồng Duyệt.

Trợ thủ của Lăng Tử Hàn liên lạc Lôi Hồng Phi, xin y hỗ trợ cá nhân, lập tức điều phi cơ trực thăng vũ trang truy kích. Lôi Hồng Phi vừa sợ vừa giận, kể chuyện này cho Lâm Tĩnh nghe, kêu hắn ở lại bộ tư lệnh tọa trấn, nếu như cần hậu cần hỗ trợ thì âm thầm mà xuất động, còn y thì đợi Lăng Tử Hàn tới, lập tức cùng cậu leo lên phi cơ trực thăng, hướng thẳng phía Nam.

Bắt đầu từ đêm đó, thì tình hình chiến đấu âm thầm càng thêm phức tạp, bộ đội đặc chủng phụ trách chính là chiến đấu, trước đó cần rất nhiều công tác phải nhờ tới bộ tình báo. Tập kích khủng bố mở màn đầy phức tạp thế này nhằm chủ yếu vào bên Lăng Tử Hàn, bởi vậy cậu phải trù tính chung cho các bộ môn, bố trí hành động. Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh cũng được điều về dưới trướng của cậu.

Tuy rằng Đồng Duyệt đã được tìm thấy, nhưng lại lâm vào hôn mê kỳ lạ, bất kì lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới sinh mạng. Dù cho liệp thủ Quốc An hay là quan quân Bộ đội, hầu như ai cũng đã từng được hắn cứu chữa qua, có khi còn kéo về từ chiến tuyến tử vong, có khi là tìm thấy cuộc đời mới trong lúc tàn tật, tất cả mọi người đều cảm kích hắn, tôn kính hắn, hiện tại biết được hiện trạng của hắn, ai cũng giận dữ, ai cũng muốn tự mình ra tiền tuyến, nỗ lực cứu lại sinh mạng cho hắn.

Nhưng mà, chuyện của Đồng Duyệt còn chưa tính, thì bọn phần tử khủng bố lại phát rồ mà tung ra virut bệnh truyền nhiễm tại khu Đông Nam Á, nhanh chóng khuếch tán, khiến ngàn vạn người phải thống khổ và sợ hãi mà chết dần đi. Từng khu vực lớn biến thành địa ngục trần gian, từng tin truyền về đều khiến người ta sợn tóc gáy, tựa như đang cảm nhận được ngày diệt vong của thế giới. Ánh mắt của toàn bộ thế giới đều tập trung vào đó, viện trợ vật tư cùng đội chữa bệnh không ngừng mà từ bốn phương tám hướng đưa tới, tất cả mọi người đều mong chờ tình hình bệnh dịch sẽ được khống chế được, nguy cơ mau chóng được giải trừ.

Từ tình báo mà bên Lăng Tử Hàn truyền qua, thì toàn bộ chuyện này đều do tổ chức khủng bố “Founder” cùng “Kẻ hủy diệt” gây ra, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lập tức phân công, Lôi Hồng Phi đối phó “Founder”, còn Lâm Tĩnh đối phó “Kẻ Hủy Diệt”, còn Lăng Tử Hàn thì toàn lực cho cả hai bên, chú ý hai đầu.

Hành động cần Lâm Tĩnh phối hợp chính là đường dài bôn tập, từ cao nguyên Pamir xuất cảnh, thâm nhập vào trong bộ lạc núi hoang, cướp lấy virut cùng vắc-xin phòng bệnh trong tay tổ chức khủng bố.

Virut này truyền nhiễm khắp không khí tại Đông Nam Á, tàn sát bừa bãi, thời kỳ ủ bệnh quá ngắn, một khi phát bệnh thì tỉ lệ tử vong 100%. Trong cơ thể Đồng Duyệt cũng có loại virút này, chỉ là đã được thuốc khống chế tạm thời, nên chưa phát tác, nhưng nguy tại sớm tối, chỉ có thể nhanh chóng tìm ra bằng được virut gốc cùng vắc-xin phòng bệnh, mới có thể khống chế hữu hiệu, cứu lại mạng sống cho Đồng Duyệt.

Trách nhiệm nặng nề, hành động chỉ cho phép thành công không được thất bại. Lâm Tĩnh không có khả năng chờ ở hậu phương nữa. Hắn quyết định tự mình dẫn đội, cùng Lăng Tử Hàn kề vai chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.