Lôi Hồng Phi ở Bắc Kinh chưa được bao lâu đã phải rời đi, bên Lăng Tử Hàn có không ít chuyện cần nhờ tới y, đám người Chu Khải Minh theo cậu đến Somalia chấp hành nhiệm vụ cũng chưa trở về.
Hành động lần này Lâm Tĩnh cũng là 1 trong những chỉ huy quân sự, cho nên biết bọn họ đang làm gì, cũng rõ ràng được kế hoạch sắp tới, chi tiết đương nhiên cần phải căn cứ vào tình báo mà tiến hành xác định, nhưng phần lớn thì đều rõ ràng mạch lạc, hắn cũng dựa theo kế hoạch này mà lần thứ hai chọn nhân viên hành động, tập trung đến Tân Cương tiến hành huấn luyện.
Địa điểm hành động lần này có khả năng ở Phi Châu, nên hắn cho toàn bộ mọi người trước tiên tập luyện ở sa mạc Taklamakan, đó là điều cần thiết. Tuy rằng chỉ có nửa tháng để huấn luyện, nhưng vẫn có thể giúp giảm thiểu sự thương vong trong hành động, đề tăng xác suất thành công.
Lâm Tĩnh không muốn ngồi chờ ở Bắc Kinh, nên đem hết toàn bộ công tác giao cho phó tư lệnh, bay đến Tân Cương, một là đốc thúc bọn họ, hai là tham gia huấn luyện. Hành động lần này rất quan trọng với Lăng Tử Hàn, hắn cũng hy vọng có thể góp chút sức lực, vì thế không tiếc phá đi quy tắc tìm người hỗ trợ trước đây của mình, trực tiếp đi tìm Lôi Chấn và Lăng Nghị, dây dưa vài ngày, cuối cùng cũng được họ đồng ý, có thể mang đội quân hành động đã được phê duyệt mà tiến thẳng ra mặt trận.
Sa mạc mùa hè cực kỳ nóng bức, vì hành động khẳng định sẽ triển khai vào buổi tối, nên toàn bộ quân lính đều là ban ngày tự huấn luyện bên trong, đến tối mới ra ngoài tiến hành luyện thực chiến.
Lâm Tĩnh đến Tân Cương không bao lâu, thì bên Bộ Lắp Rắp liền có người tặng cho hắn một nhóm vũ khí mới, sau đó Phương Thành gọi điện tới. Nụ cười của anh vẫn như cũ mà cực kỳ ôn hòa thân thiết, khiến người khác không cảm thấy chút áp lực nào: “Mấy vũ khí này cậu có thể phân phát trước cho phân nửa đội, trải qua kiểm nghiệm thực chiến, nếu như thấy bình thường thì sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng, cậu yên tâm, chúng tôi đã nhiều lần tiến hành thực kích, xác nhận không có vấn đề gì lớn, cho nên sẽ không có tình huống gây nguy hiểm tới tính mạng người dùng như đạn kẹt, nổ ngực, có khả năng 50% trong chiến đấu sẽ xảy ra các vấn đề liên quan đến tốc độ đạn bắn hoặc tính chính xác của đường ngắm, trong quá trình huấn luyện cậu cứ chú ý quan sát và điều chỉnh là được.”
“Còn nói cám ơn?” Phương Thành thở dài. “Lẽ nào giữa chúng ta còn cần phải khách khí đến vậy?”
Lâm Tĩnh có được vũ khí mới, tâm tình rất vui vẻ, tinh thần thả lỏng, hài hước nói: “Anh chính là người đứng đầu Bộ Lắp Ráp, tôi sợ nếu không khách khí với anh, anh cũng khó mà làm việc đó. Hiện tại muốn có đồ tốt thì phải ngoan ngoãn, chỉ là hiện tại đã khá kiềm chế rồi, nếu như muốn thật sự thả lỏng, chỉ sợ túi tiền của anh cũng bị tôi đào đến rỗng.”
Lâm Tĩnh khó có dịp nói đùa cùng anh, Phương Thành mừng rỡ cười ha ha: “Chỉ cần cậu mở miệng, tôi đập nồi bán sắt cũng ủng hộ.”
Anh nói rất trượng nghĩa, Lâm Tĩnh có thể nhìn ra thành ý của anh, không khỏi cảm động, cũng thống khoái mà nói: “Được, sau này tôi cần gì sẽ trực tiếp tìm anh.”
“Tốt.” Phương Thành cũng vui vẻ, nghĩ tới việc hiện tại hắn phải ra tiền tuyến, tuy rằng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cũng không thể khiến hắn rối loạn tâm tư, cho nên không nói thêm gì ám muội, mà là quan tâm nói: “Cậu nhớ chú ý an toàn, cũng nhắn với Lão Lôi, đừng có bất chấp mà chiến đấu, cũng phải bảo trọng.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh cười nói. “Anh yên tâm, có Tử Hàn bên cạnh, y chẳng dám xằng bậy đâu.”
Phương Thành cười to: “Quả đúng là vậy, Lão Lôi luôn to gan lớn mật, người có thể khiến cho y sợ phỏng chừng chưa đến 10 người, Tử Hàn chính là một trong số đó.”
“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh cười nói. “Tôi có nghe y kể qua, lúc trước đây, mặc kệ y hồ đồ thế nào, Tử Hàn cũng sẽ không tức giận, nhưng chỉ cần sắc mặt Tử Hàn trầm xuống, một chữ cũng chẳng nói, thì y sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời.”
Phương Thành kỳ thực rất muốn nói cho hắn biết, kỳ thực hiện tại người mà Lôi Hồng Phi sợ nhất chính là hắn, đương nhiên lời này chắc chắn không thể nói. Anh vừa cười vừa nghĩ, mắc gì anh phải giúp đỡ Lôi Hồng Phi cơ chứ, không ở sau lưng y quấy phá là đủ nhân nghĩa lắm rồi.
Hơn một tháng sau, Lâm Tĩnh nhận được mệnh lệnh của Lăng Tử Hàn, dẫn đội cải trang giả dạng đến Phi Châu đi theo Lôi Hồng Phi.
Sự hỗn loạn ở Somali khiến cho Lâm Tĩnh mở rộng tầm mắt, cảm giác so với khu tàn sát bừa bãi của bọn tổ chức khủng bố bên Trung Á còn loạn hơn, quả thực chính là chỗ vui chơi của bọn phần tử phạm tội, thế nhưng, như thế càng có lợi cho hành động của họ.
Chủ lực hành động chính là bộ đội đặc chủng, Lăng Tử Hàn không nghĩ tới Lâm Tĩnh sẽ đến, cho nên ngay từ đầu đã định ra tổng chỉ huy chính là Lôi Hồng Phi, còn Lâm Tĩnh đương nhiên cũng không muốn tranh quyền chỉ huy, trái lại còn hăng hái yêu cầu thêm mình vào bên Chu Khải Minh, đến Mogadishu quấy rối. Hắn đã nhập ngũ nhiều năm như vậy, chuyện làm nhiều nhất chính là giết bọn hoạt động khủng bố, chưa thử xử lý bọn tội phạm bao giờ.
Lôi Hồng Phi không chút nghĩ ngợi, như đinh đóng cột mà nói: “Không được! Hiện tại cậu không phải chiến sĩ bình thường, chỉ có thể ở ban chỉ huy. Chúng ta nhiều quân như thế, chẳng lẽ đều là bọn bất tài? Cần một tướng quân như cậu phải ra chiến trường hay sao?”
Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm Lôi Hồng Phi nửa ngày, nhìn dáng dấp một bước cũng không nhường của y, chỉ đành giải thích: “Việc này cũng không có gì nguy hiểm, tôi chỉ đi bắn vài phát súng cho đã ghiền mà thôi.”
“Nói nghe thật nhẹ nhàng.” Lôi Hồng Phi không khỏi phân trần vung tay lên. “Cậu ở yên đây đợi đi, nếu như đến lúc thật sự cần cậu, tôi sẽ ra lệnh.”
Lâm Tĩnh ăn nói khép nép hai câu, thấy y thiếu muối, nhất thời thẹn quá hoá giận: “Tôi tốn nhiều sức lực đi tới đây rốt cục để làm gì hả? Nhìn anh trổ tài sao?”
Lôi Hồng Phi vò đầu bứt tai, không biết nên khuyên như thế nào mới tốt, nói quanh co nửa ngày, nhỏ giọng mà nói: “Tôi không phải đi trổ tài, là … Nhiệm vụ!”
Lâm Tĩnh giận dữ: “Anh đang khoe khoang với tôi đấy hả?”
“Không không, tuyệt đối không phải.” Lôi Hồng Phi lập tức trở nên rất nghiêm túc, sau đó cẩn thận mà nói. “Chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Bên kia về cậu, bên này về tôi. Cậu có thể tới, đương nhiên rất tốt, tôi cũng rất vui, nhưng cậu không thể cứ thế chạy loạn mà đúng không? Cậu xem, lần trước khi cậu chỉ huy hành động chống khủng bố, tôi liền ngoan ngoãn mà ngồi ở ban chỉ huy nấu cơm cho cậu. Kỳ thực tôi cũng muốn ra trận mà, nhưng cậu là tổng chỉ huy, tôi không thể gây phiền thêm cho cậu …”
Lâm Tĩnh hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời y: “Không biết ai không hề xin chỉ thị của tổng chỉ huy là tôi, mang theo người lao ra giữa mưa bom bão đạn, cùng phần tử khủng bố vật lộn?”
“A ~!~” Lôi Hồng Phi cười làm lành. “Cũng không phải … Đó là xử lý đặc biệt tùy thuộc tình huống đặc biệt mà, nếu như cậu thấy Heinz xuất hiện ngay tại bên ngoài ban chỉ huy, cũng có thể không cần xin chỉ thị của tôi mà trực tiếp lao ra bắt người thôi.”
“Anh chính là một tên chỉ biết nói xạo.” Lâm Tĩnh mắt lạnh nhìn y, trong lòng suy xét, làm thế nào mới có thể thêm vào quân hành động, không thể ngồi không như thế.
Lôi Hồng Phi thấy y như thế liền sợ hãi, nhịn không được: “Cậu đừng có làm tôi sợ!”
Lâm Tĩnh rất ngạc nhiên nhìn y: “Tên to gan lớn mật như anh mà còn bị tôi dọa sợ?”
“Sợ chứ!” Lôi Hồng Phi nghiêm trang mà nói. “Hiện tại người mà tôi sợ nhất chính là cậu.”
“Nói xàm.” Lâm Tĩnh bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, che giấu mà đưa tay sờ môi, ho khan hai tiếng, xoay người ngồi xuống, sau đó nhấn mạnh. “Anh ít nói bừa với tôi đi, nhanh chóng bố trí nhiệm vụ đi, nếu không tôi sẽ tự do mà hành động.”
Lôi Hồng Phi vò đầu, trong lòng cũng biết tính hắn, khẳng định không có khả năng bắt hắn ở bên cạnh mình mà chẳng cho làm gì cả. Suy nghĩ nửa ngày, y chỉ đành nói: “Vậy cậu tới khu số 3, bên kia do cậu làm chủ công, mục tiêu chính là thủ lĩnh Ferdinando của “Kẻ Hủy Diệt” cùng các nhân vật quan trọng khác.”
Lâm Tĩnh mở màn hình, kiểm tra trong kế hoạch hành động tại nhiệm vụ khu số 3, cảm giác rất thoả mãn, liền nói tiếng “Cám ơn”, sau đó xoay người rời đi.