Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 22: Viên đường thứ hai mươi hai



“Tôi ảnh hưởng cậu học tập?” Cậu ồm ồm hỏi.

Sâm Sâm so với cậu thấp hơn một chút, hai người cách nhau chỉ trong gang tấc, muốn nhìn rõ mặt cô, cậu phải cúi đầu xuống, chóp mũi cơ hồ chạm vào tóc tơ của cô. Lúc cô khẩn trương ánh mắt sẽ không tự chủ được mà chớp chớp lên xuống, cậu nhìn hai cây quạt nhỏ nhấp nha nhấp nháy kia, trong lòng liền có chút ngứa.

“Không có a.” Sâm Sâm nói, cô không dám lộn xộn, cũng không dám nói bậy bạ, tầm mắt rơi vào vị trí ngực cậu, nhưng sự tập trung của cô là giả, ở khoảng cách gần như vậy nhìn một nam sinh khiến cô có chút xấu hổ.

Vừa nói chuyện, cô vừa cẩn thận dùng ánh mắt liếc nhìn trái phải một chút, tựa hồ muốn tìm cơ hội thoát thân. Cái động tác nhỏ này trong nháy mắt bị Lục Thần Dục bắt được, cậu cười lạnh, tay trái nâng lên thật cao, bộp một tiếng, tựa như uy hiếp đè lên tường, ngăn cản hy vọng chạy ra ngoài của cô.

Cậu nghiêng đầu, đỉnh mày hướng về tóc mai, khiêu khích nhìn cô.

“Không nói rõ ràng liền muốn chạy?” Cậu nhếch mép một cái, có chút lưu manh.

Người đã từng tiếp xúc qua với Lục Thần Dục đều biết, một khi cậu trở nên nghiêm túc, cho dù vẫn là dáng vẻ không quan tâm kia, nhưng xung quanh người sẽ tự nhiên phát ra một loại khí tức gần giống như uy hiếp, làm cho lòng người ta sợ hãi, không dám ở trước mặt cậu tùy tiện làm chuyện qua loa lấy lệ.

Sâm Sâm rũ mắt xuống, gò má ửng đỏ, nhưng không phải là xấu hổ, mà là mỗi lần cậu nói chuyện, hơi nóng sẽ phả vào mặt cô, có chút nóng.

“Cậu muốn tôi nói cái gì đây?” Cô hạ thấp giọng, để cho mình trông nhỏ bé vô hại.

Một lần nữa phát huy biến hóa, lại biến thành bộ dáng đáng thương nhu nhược điềm đạm đáng yêu, ánh mắt cô lấp lánh, dè đặt không nhìn tới cậu, môi khẽ nhấp, dùng từ cẩn thận, rất sợ sẽ nói sai cái gì. Cô nghĩ, chỉ cần Lục Thần Dục là nam sinh bình thường, sẽ ít nhiều thu liễm thái độ một chút, không cố ý hù họa cô nữa.

Lục Thần Dục xác thực là nam sinh bình thường, hơn nữa còn rất cố kỵ việc nam sinh khiến cho nữ sinh bị thương, cho nên cậu lại bắt đầu nghiến răng, nhìn gương mặt xinh đẹp lại dối trá kia, trong lòng thầm chửi tục.

Mẹ nó cô giống như yêu tinh vậy, cố gắng dùng khuôn mặt vô cùng có tính mê hoặc này đi đối phó cậu.

Lục Thần Dục sắp bại trận, vẫn cố dựa vào điểm không phục mạnh mẽ trong lòng chống đỡ, muốn cô lại hỏi cho rõ ràng: “Tôi không ảnh hưởng cậu học tập, cậu đổi chỗ cái gì? Chê lão tử?”

Sâm Sâm có phần không giải thích được, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không có chê cậu, là mẹ tôi gọi điện thoại cho Vương lão sư, để cho thầy giúp tôi đổi chỗ ngồi, tôi vốn dĩ cũng không biết sẽ ngồi cùng ai.”

Cô liếc Lục Thần Dục một cái, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân khiến cho đối phương khó chịu, thì ra vị thiếu gia này là cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương nha, cậu cũng nghĩ nhiều quá rồi, cô nào dám chê cậu.

“Lục Thần Dục, cậu tức giận à?” Cô hỏi, “Có phải cậu muốn đánh tôi hay không?”

Lục Thần Dục ngơ ngẩn, sau đó ánh mắt lạnh lẽo, cả giận nói: “Sẽ không.”

Nghe cái này một chút xem giống như tiếng người sao? Cậu rõ ràng đã ở ngay trước mặt cô trịnh trọng cam kết qua, cô lại không thèm nhớ trong lòng, cô chính là không tin cậu sẽ không đánh con gái.

Hỏa khí mới vừa đè xuống lại phải chui lên.

“Ồ.” Sâm Sâm mới vừa sử dụng chút tâm cơ, lấy được câu trả lời, chậm rãi nói, “Vậy cậu có thể lui ra một chút hay không? Tôi có chút khẩn trương.”

Lục Thần Dục lạnh nhạt nhìn cô, từ hai bên gò má trắng nõn dần bị màu đỏ ửng bao trùm, chóp mũi xinh xắn toát ra một tầng mồ hôi mịn. Nhìn một hồi, cậu cũng cảm giác được cái tư thế này có chút quỷ dị, buông tay ra, lui xuống một bước.

Sâm Sâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy con chó trong phòng bắt đầu hưng phấn, bên ngoài truyền tới tiếng chó sủa cùng tiếng người nói chuyện. Theo cánh cửa mở ra, Thạch gia gia cùng Hàn Lâm Kiệt một trước một sau tiến vào, trong tay mỗi người dắt hai con chó, người phía trước thở hồng hộc, người sau ngược lại không lộ ra vẻ mệt mỏi, có điều mặt mũi bầm dập, nhìn qua rất thảm.

Sâm Sâm cùng Lục Thần Dục không hẹn mà cùng điều chỉnh chỗ đứng, Sâm Sâm đứng dựa tường, đem không gian nhường cho người và chó tiến vào, Lục Thần Dục bước qua một bước, dùng thân thể che chở cô, tránh cho mấy con chó hưng phấn không phân biệt được người quen hay người lạ đột nhiên nhào tới.

Hàn Lâm Kiệt vừa vào cửa liền phát hiện ra Sâm Sâm, ánh mắt khiếp sợ, còn kém không đem mấy chữ “Tại sao người này lại tới đây” viết ở trên trán.

Sâm Sâm cũng khiếp sợ, chỉ mới một tuần không gặp, mặt Hàn Lâm Kiệt đều biến dạng. Lần trước cậu đánh nhau không phải chỉ bị thương nhẹ thôi sao? Mấy ngày nay lại bị ai đánh vậy?

“Có cô gái nhỏ ở đây à.” Thạch gia gia nhìn thấy Sâm Sâm, dùng tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn chào hỏi, “Đến xem chó hả?”

Sâm Sâm hết sức cảm ơn bọn họ đã trở về tới kịp thời, gật đầu một cái: “Ông, cháu tới xem mấy chú chó, bây giờ phải về nhà.”

“Tốt tốt, có thời gian lại tới.” Thạch gia gia không nói nhiều lời xã giao, vội vã đem chó thả lại sân.

Hàn Lâm Kiệt hô một tiếng “Lục ca”, quăng cho Sâm Sâm ánh mắt không giải thích được. Trong tay cậu dắt hai sợi dây đều là chó lớn, trở lại nhìn thấy Lục Thần Dục rất kích động, liều mạng vẫy đuôi mong đợi. Lục Thần Dục thuận tay sờ đầu bọn chúng một cái, nghe Sâm Sâm ở sau lưng nói: “Tôi về đây.”

Cậu quay đầu, nhìn bóng lưng nữ sinh đang đi ra ngoài, chưa kịp nói chuyện, một con chó lớn được cậu sờ đầu đặc biệt hưng phấn, đứng lên đòi ôm một cái.

Sâm Sâm được tiếng chó sủa tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ đưa ra cửa.

Lúc trở về vẫn đi đại lộ, Sâm Sâm có chút không yên lòng, cô đã kiềm chế cả ngày hôm qua, hôm nay muốn đi giải sầu một chút, kết quả Lục Thần Dục lại giở tính khí thiếu gia đùa bỡn cô. Cùng cậu giao đấu một lần, loại tâm tình bực bội đó ngược lại bị đánh tan không ít, nhưng cô vẫn còn rất sa sút.

Thật ra thì cô cũng không có đặc biệt vì Khương Hoa hay Sâm Mạt Lệ mà phiền não, nhưng khi tất cả mọi chuyện cùng tụ lại một chỗ, sẽ từ từ biến thành một cỗ áp suất thấp mãnh liệt, đè ép cho người ta không thở nổi.

Có lúc đặc biệt muốn trong một đêm liền có thể trưởng thành, cô cũng không cần bị giam cầm trong thế giới nho nhỏ này nữa, không cần bị những chuyện phiền lòng nhìn như rất nhỏ nhưng lại đặc biệt khiến cho người khác phát điên này bao phủ. Cô tưởng tượng tới cuộc sống của người trưởng thành, đó là một thế giới rộng lớn hơn thuộc về tương lai, phần lớn thời gian đều bị công việc lấp đầy, phiền não cũng sẽ vơi bớt đi rất nhiều.

Ven đường có một lon coca, lẻ loi nằm đó, lúc Sâm Sâm đi qua đột nhiên đá nó một cái, lon coca nhanh như chớp lăn về phía trước, vừa vặn đụng phải thùng rác trước mặt

Sâm Sâm đi tới, khom người nhặt lên, ném vào thùng rác.

Một chiếc xe gắn máy chở đầy hàng từ phía trước lao tới, tốc độ rất nhanh, Sâm Sâm không chú ý, thiếu chút nữa đụng vào đối phương.

Chợt bị một lực mạnh kéo trở về.

Sâm Sâm không đứng vững, quán tính khiến cho cô lao về phía trước, mũi đập vào khuôn ngực cứng rắn của một người, muốn gãy.

Lục Thần Dục dùng sức níu lại cánh tay cô, ánh mắt như muốn phun ra lửa, tức giận: “Đi bộ mà mắt cũng không nhìn à?!”

Cậu đem chó trấn an tốt liền cùng đi ra, kết quả nhìn thấy cô bộ dạng chán chường, chạy lên tự tìm cái chết. Cậu giận đến gan cũng đau, ngón tay không ngừng run rẩy, nếu như cậu đủ bình tĩnh, sẽ phát hiện trong lúc cậu tức giận có vài phần sợ hãi.

Cô thật là, rất thiếu dạy dỗ.

“Lục Thần Dục.” Sâm Sâm đột nhiên quát cậu một tiếng, rất tức giận, còn có oán niệm mãnh liệt.

Thật giống như lên cơn, Lục Thần Dục cau mày.

Sâm Sâm che lỗ mũi đau nhức, ngẩng đầu lên, đỏ mắt trừng cậu.

“Cậu đụng tôi đau quá.” Cô cắn môi, giọng nổi nóng, thanh âm mang theo điểm nức nở.

Lục Thần Dục bị cái thanh âm yếu ớt này làm cho trong lòng run lên, thấy hốc mắt cô đều đỏ, đột nhiên nghĩ đến nữ sinh là một loại sinh vật vô cùng mềm mại, lửa giận không phát ra trong ngực dần tắt, cậu theo bản năng buông lỏng cánh tay cô.

“Để tôi nhìn một chút.” Cậu lạnh mặt nói.

Sâm Sâm buông tay ra, cậu nhìn thấy cánh mũi cô có chút đỏ lên, nghĩ lại tới thời điểm mới vừa rồi cô đụng vào ngực cậu, lực đạo quả thật có chút mạnh. Đau lắm sao? Cậu không suy nghĩ nhiều, thuận tiện dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau chóp mũi của cô.

Lòng bàn tay thuộc về nam sinh hơi sần sùi lướt qua cái mũi nhạy cảm, Sâm Sâm không kiềm được sửng sốt, ngay cả khóc cũng đều quên.

Một giây kế tiếp, Lục Thần Dục cũng cảm thấy có điểm là lạ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cơ hồ đồng thời ý thức được cục diện lúng túng.

Sâm Sâm phản ứng đầu tiên, nhanh chóng xoay người, lắp bắp nói: “Tôi… tôi không có sao, tôi phải đi về rồi.”

Lục Thần Dục không nhúc nhích, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn cô đi xa, cho đến khi cái thân ảnh kia biến thành một điểm nhỏ, cậu mới cúi đầu xuống, nhìn bàn tay đang nâng lên.

Cậu dường như có điểm không khống chế được một loại ý nghĩ khác.

Đảo mắt một cái đã là một tuần mới, Sâm Sâm đi tới trường từ sớm, chép bài tập. Lục Thần Dục ngay sau khi tiết tự học kết thúc cũng đến, phía sau là hai cái đuôi, ngoại trừ Triệu Chiếu còn có Hàn Lâm Kiệt bị đình chỉ về nhà để tự kiểm điểm, rốt cuộc cũng được giảm cấm trở lại.

Trên mặt Hàn Lâm Kiệt vẫn còn vết máu bầm, tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cậu, hoặc là nói, ở trong mắt các bạn học, cậu bị thương tích còn đáng sợ hơn bị uy hiếp.

Lục Thần Dục vừa vào đã nhìn thấy Sâm Sâm đang chép bài, trên bàn bày ra hai quyển bài tập, một quyển là của cô, đã viết xong, mà quyển khác là của cậu, Sâm Sâm đang dựa vào đó chép lại, cô còn cố ý thay đổi nét chữ, nhìn rất phí sức.

“Viết không xong cũng không cần viết.” Cậu không nhịn được nói.

Dù sao cậu chưa từng làm bài tập, thầy cũng sẽ không quản cậu.

Sâm Sâm giống như không nghe thấy, chuyên tâm dồn sức chép bài. Lục Thần Dục thấy thái độ này của cô, đầu mày nhăn lại, cậu chắc chắn chuyện ngày hôm qua cô còn chưa có bỏ qua.

Tiết đầu tiên buổi sáng là của Khắc Lý Tư, đầu tiên ông tràn đầy mong đợi hỏi các bạn: “Mọi người đối với việc đổi chỗ ngồi có ý kiến gì không?”

“Không có.” Hứa Tư Hạo lớn tiếng trả lời.

“Em trai, cậu muốn ngồi với ai?” Lâm Thiên Úy hỏi Quyền Tuấn Hi.

Khuôn mặt trẻ con lạnh lùng nhàn nhạt nói: “Đều được.” Dù sao bất kể là ai cũng không thể ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, trẻ con nhảy cấp chính là tự tin như vậy đó.

Khắc Lý Tư thấy mọi người ở bên dưới xì xào bàn tán, nhưng không ai dám đứng lên nói ý kiến, vì vậy đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Thần Dục ở phía sau phòng học, hỏi: “Lục, em đối với việc đổi chỗ ngồi có ý kiến gì không?”

Lục Thần Dục đang một mực nhìn Sâm Sâm làm bài tập, nghe vậy, chậm rãi mở miệng: “Em cần một bạn cùng bàn nhiệt tình yêu thích học tập.”

Các bạn học trố mắt nhìn nhau, hóa ra tuần trước cậu mất hứng như vậy là chê Triệu Chiếu không thích học tập.

“Để giúp đỡ em học tập.” Cậu dùng hai giây để nghĩ lý do, chậm rãi thêm nửa câu sau.

Mặt Hàn Lâm Kiệt đầy vẻ không hiểu, Triệu Chiếu bị đả kích muốn khóc: “Lục ca chê tớ”

Có bạn học len lén lôi điện thoại ra đăng bài: “Lão đại gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên đổi tính muốn học tập.” Vừa đăng lên chưa tới hai giây, trực tiếp bị xóa bỏ.

“Oa Lục, em quyết định học tập cho thật giỏi, tôi phải nói đây là một chuyện vô cùng khủng bố nha, bạn ngồi cùng bàn bây giờ của em đang học tâp vô cùng chăm chỉ, tôi nghĩ tôi cần hỏi ý kiến của em ấy một chút.” Khắc Lý Tư nói, “Sâm Sâm, em đồng ý trò chuyện mấy phút với tôi chứ?”

Sâm Sâm đương nhiên không có ý kiến gì đối với ông, cô để bút xuống, đứng lên. Lục Thần Dục quan sát cô, nhưng cô thật sự giống như không tiếp nhận được tin tức bên ngoài, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cậu, cúi đầu cùng Khắc Lý Tư đi ra ngoài.

Hai người ở bên ngoài tầm ba phút.

Trong phòng học đã nhanh chóng bùng nổ, mọi người nhiệt tình nói chuyện, thảo luận chỗ ngồi kế tiếp. Lục Thần Dục hai tay gối lên gáy, lưng dựa vào ghế, mũi chân điểm điểm* xuống đất, ngay cả cái ghế cũng chuyển động, lay qua lay lại.

*chỗ này không phải chúng tớ không beta, nhưng chỉ có từ này hình dung chính xác nhất hành động của LTD.

Hàn Lâm Kiệt cùng Triệu Chiếu đều tới hỏi cậu muốn ngồi cùng ai, ánh mắt Lục Thần Dục mất đi tiêu cự, tâm tư hoàn toàn không đặt trên cuộc trò chuyện trời đất kia.

Ba phút sau, Sâm Sâm theo sau Khắc Lý Tư trở lại. Vẻ mặt cô từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, không nhìn ra được cô đã cùng Khắc Lý đã nói những gì. Đi tới chỗ ngồi bên cạnh, cô không lên tiếng, cứ đứng đó, Lục Thần Dục dừng động tác lại, từ từ đứng dậy, để cho cô vào chỗ.

Hai người ngồi chung tựa hồ như dần có sự ăn ý.

Khắc Lý Tư trở lại, bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn học, Lục Thần Dục nghe Khắc Lý Tư nói chuyện, tên đầu tiên nghe được là Hứa Tư Hạo.

Hứa Tư Hạo trở thành bạn cùng bàn của Quyền Tuấn Hi, ngồi trước cậu và Sâm Sâm.

Triệu Chiếu cùng Lâm Thiên Úy ngồi chung, bị chuyển đến phía bên kia của phòng học.

Dần dần, chỗ ngồi trong lớp đã bị thay đổi một phần ba.

Ở trong tiếng ồn huyên náo, Lục Thần Dục chậm rãi quay đầu, nhìn nữ sinh đang an tĩnh chép bài tập, giọng nhàn nhạt: “Cậu tiếp tục ngồi cùng tôi.”

Sâm Sâm nắm chặt bút trong tay, sống lưng thẳng tắp, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Lục Thần Dục nhướng mày.

“Cậu giúp tôi rất nhiều lần.” Sâm Sâm chần chờ một chút, thấp giọng nói, “Tôi đã đáp ứng thầy sẽ giúp đỡ cậu học tập.”

Lục Thần Dục cong môi, lời này, nghe rất có ý tứ.

“Được.” Cậu miễn cưỡng mở miệng.

Sâm Sâm tiếp tục làm bài tập, Lục Thần Dục cũng không quấy rầy cô nữa. Mặc dù hai người không nói rõ, nhưng trong lòng mỗi người đều có loại cảm giác, tất cả những mâu thuẫn khi trước, tựa hồ đều được hòa giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.