Đến khi Dư Tẫn bước ra, liền phát hiện đã không thấy Lục Thanh Chi đâu nữa rồi.
Hắn lập tức cuống lên, giây tiếp theo thấy có điện thoại Liên Vân gọi: “Dư Tẫn, cậu lại giở trò con mẹ gì vậy? Baby vừa tới tìm tôi mượn tiền, nói phải về nhà, khóc đến mắt đỏ sọng, trên tay còn có vết bầm — Mẹ kiếp, Dư Tẫn cậu có thể nhẫn nại cái mẹ gì nữa, còn có hứng thú chơi trò bạo dâm à? Cậu —”
Nghe xong những gì cần biết Dư Tẫn liền cúp máy, đầu óc rối như tơ vò, không còn tâm trí giải thích với cô bạn.
Lục Thanh Chi muốn về nhà? Dư Tẫn đứng ngây tại chỗ nghĩ mãi, mà không hề biết nhà Lục Thanh Chi ở đâu, cậu chỉ từng nói có rất nhiều anh chị em, không hề nói nơi cụ thể.
Dư Tẫn không có thời gian nghĩ nhiều, vồ lấy chìa khoá xe rồi chạy đi, đến những nơi Lục Thanh Chi hay đến để tìm, rồi tới cả bến xe và sân bay, thậm chí là quân doanh của Lê Thanh Dã cũng tới, mới biết Lê Thanh Dã đã về nhà rồi.
Thế là hơn 5h sáng hắn đã phi tới nhà Lê Thanh Dã tìm người, nhưng lại đánh nhau với Lê Thanh Dã —— đương nhiên với thương tích sau hông, hắn không đánh lại được, đến ông Lê cũng không cản nổi, cuối cũng vẫn là bị bảo an lôi đi.
Dư Tẫn toàn thân nặng nề chật vật, phải để bảo an dìu đi, Liên Vân và Lương Trình đến sau, vội vã đón hắn về.
Ngồi trong xe, đầu Dư Tẫn ong ong, toàn bộ đều là những lời Lê Thanh Dã vừa nói.
“Thanh Chi nói cậu ấy tự nguyện ở bên anh, cậu ấy nói ở bên cậu cũng rất tốt, kết quả anh đối xử với cậu ấy như vậy?!”
“Cậu ấy nói với tôi chúng ta không còn gì nữa, không nên ở bên nhau nữa. Nhưng Dư Tẫn, ông đây gọi điện tới, biết ngay là anh giở trò cặn bã, cả đời tôi cũng không thể đối xử với cậu ấy như thế đâu!”
Dư Tẫn sắc mặt trắng bệch, môi run lập cập, một lát sau đã giàn giụa nước mắt, chặn lại những lời mắng mỏ Liên Vân vốn muốn xả hết ra, chỉ thiếu nước khiến cô nhẫn nhục mà chết.
Lương Trình và Dư Tẫn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, ấy thế mà đây lại là lần đầu tiên thấy dáng vẻ khóc lóc của thằng bạn, không nén được thở dài, không nói được gì.
Đang trong lúc yên lặng, điện thoại của Liên Vân rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn Wechat của Lục Thanh Chi, lập tức tròn xoe mắt.
Dư Tẫn thấy phản ứng của cô, cũng chợt nghĩ ra gì đó, Lục Thanh Chi giận hắn, nhưng vẫn quý mến Liên Vân thật lòng, vội cướp lấy điện thoại của cô.
“Chị Vân, em tới nhà rồi.”
Liên Vân thấy tay hắn run lên liền giật giật, vội nói: “Này này này! Cậu bây giờ đang dùng thân phận của tôi đấy! Nếu để nó thấy được gì, đến tôi cũng không giúp được đâu, tôi thấy cậu vẫn nên ngồi khóc tiếp đi.”
Dư Tẫn tạm thời không dám động nữa.
Liên Vân lườm một cái, lấy lại điện thoại.
“Baby à, người thân đều ở nhà chứ? Em nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác chị tới thăm.” Liên Vân nhe răng trợn mắt nghĩ cách dụ Lục Thanh Chi khai ra địa chỉ nhà.
“Ừm. Đều ở nhà.”
“Không cần tới thăm em đâu, đợi em trở lại sẽ đem quà cho chị, chị Vân yêu dấu nha!”
“Ây da, baby à…”
Liên Vân cảm động tới mức nước mắt tuôn rơi, trong lòng càng thêm giận Dư Tẫn.
Dư Tẫn chớp chớp mắt nhìn cô.
Liên Vân lườm một cái giận dữ: “Nhìn cái gì nhìn cái gì? Giờ biết mềm mỏng chưa? Sớm làm gì mà không biết?”
Với tính cách xưa nay của Dư Tẫn, không sầm mặt cãi lộn với cô mới lạ, nhưng tới lúc này, hắn cũng không thể chấp được nhiều thế. Cái gì mà tôn nghiêm cái gì mà thể diện, cũng chẳng hữu dụng bằng một dòng tin nhắn vỏn vẹn vài chữ của Lục Thanh Chi.
“Hừ.” Liên Vân hậm hực, “Baby nói sẽ đem quà cho tôi, xem ra có lẽ sẽ trở lại, nhưng sớm hay muộn tôi không biết à nha.”
Dư Tẫn đành chờ đợi, ngày ngày chờ đợi ngày ngày nhẫn nại, hắn không dám gọi điện quấy rầy Lục Thanh Chi, chỉ nhắn hết tin nhắn điện thoại này đến tin nhắn Wechat khác. Hôm đó sau khi về, có lẽ vì đã chạy đi chạy lại suốt cả buổi tối se lạnh, thêm phần sau bị thương, hôm sau liền bị sốt, nhưng lại không dám chợp mắt, tay nâng chiếc điện thoại không chút động tĩnh mà chờ đợi, song đến cuối cùng Lục Thanh Chi vẫn không hề có bất cứ hồi âm gì.
Hắn không ngủ suốt hai đêm, về sau vẫn bị bà bạn Liên Vân tính tình nóng nảy nhét thêm thuốc an thần cho uống, cuối cùng ngủ mê man suốt một ngày bệnh mới khỏi.
Sau đó, Dư Tẫn cũng chẳng buồn tới công ty nữa, chuyển qua tới trường quay của Lâm Tê Trì quấy rầy anh, bám lấy anh để hỏi xem có nhận được tin nhắn Wechat của Lục Thanh Chi.
Lâm Tê Trì vốn không muốn tiếp hắn, nhưng không ngờ tới, ở trường quay người đông, tai mắt cũng nhiều, các ngôi sao đạo diễn lớn nhỏ đều có mặt, Dư Tẫn được đà thẳng thừng cầu khẩn: “Tôi chỉ muốn biết em ấy thế nào rồi… cậu muốn gì cũng được, Lâm Tê Trì, tôi xin cậu… Xin cậu hãy cho tôi biết…”
Dư Tẫn vừa khỏi ốm, giọng khàn đến khó nghe, vài hôm ngắn ngủi cũng khiến hắn gầy đi nhiều, mặc bộ âu phục nhìn càng gầy dơ xương. Lâm Tê Trì rốt cuộc cũng không đủ nhẫn tâm, lạnh lùng đưa điện thoại cho hắn.
Lục Thanh Chi và Lâm Tê Trì liên lạc rất nhiều, thậm chí còn có một đoạn video ngắn, trong video có một đám nam nữ, Lục Thanh Chi cười cười giới thiệu đây đều là anh chị của cậu.
Dư Tẫn nhìn quyến luyến, đầu ngón tay run rẩy nhẹ lướt màn hình, trái tim thắt lại.
“Đây là chị em, chị, chào hỏi anh Trì đi.”
“Anh Trì? Đồ chơi gì vậy?”
Lục Thanh Chi cáu bẳn: “Chị!”
“Được rồi, nghe nói Thanh Chi là trợ lý cậu? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám bắt nạt nó, xem tôi có xé xác cậu ra không.”
“Chị! Không phải em nói với chị em đổi việc rồi à? Không cho phép chị uy hiếp anh ấy ——”
Video tới đoạn này là ngắt, bởi vì Lục Thanh Chi ném điện thoại lao vào đánh nhau với cô chị kiêu ngạo xinh đẹp nhưng mở miệng ra là nói giọng phổ thông pha Đông Bắc.
Chỉ có mỗi video này, lướt xuống đều là chat thoại.
“Anh Trì, anh gửi lịch trình của anh cho em, đợi em trở lại em sẽ đi thăm anh.
“Anh Trì, anh nghe thấy không, đây là tiếng nước suối róc rách, ở thành phố không có đâu.”
“Cho anh xem con sóc! Con sóc sắp thành tinh!”
“Còn có con chó đen to trông nhà nữa, anh xem.”
…
Dư Tẫn chầm chậm nghe, nghe một tin lại ít đi một tin, khiến hắn không nỡ kéo xuống nghe tiếp.
Đợi nghe xong một hồi thấy không đủ, Dư Tẫn lại lấy điện thoại ghi âm lại làm bản sao. Lúc ăn cơm nghe, lúc nghỉ ngơi cũng cắm tai nghe để nghe, có vậy mỗi ngày hắn mới có thể ngủ 1-2 tiếng, nếu không sẽ là mất ngủ cả đêm, hoặc là bị ác mộng làm tỉnh dậy, trong mơ lẫn lúc tỉnh đều là dáng vẻ khóc lóc đau khổ giãy giụa của Lục Thanh Chi.
Hắn gầy rạc người, không ăn không ngủ, công ty cũng không buồn quản lý, cả ngày ở lì tại nhà nghe đoạn ghi âm, hoặc là đi tìm Lâm Tê Trì đòi tin nhắn thoại, Lâm Tê Trì bận việc, không thường xuyên ở trong thành phố, Dư Tẫn cũng chẳng ngại phiền, cứ hết máy bay lại đến tàu xe đuổi theo, có được bản ghi âm mới quay về.
Liên Vân vốn tức giận, nhưng thấy bộ dạng ông bạn thân, trong lòng khó chịu vô cùng, không trách mắng nổi câu nào nữa.
Nửa tháng sau, Lục Thanh Chi trở lại.
Liên Vân nhận được tin nhắn We Chat xong, không nói thêm câu nào, đang hội tụ với chị em liền chạy ngay ra ngoài, mặc đỏ tía tai cứ thế chạy trên giày cao gót đi tìm Dư Tẫn: “Thanh Chi kết nối định vị với tôi, ở một tiệm châu báu. Cậu —— bố khỉ, bao nhiêu ngày không cạo râu rồi? Còn không mau sửa soạn, định cứ thế đi gặp baby à?
Dư Tẫn như còn chưa kịp phản ứng, phải để Liên Vân giục đi gội đầu tắm rửa cạo râu, thay bộ quần áo chỉnh tề, mau chóng đi tới chỗ Lục Thanh Chi.
Lục Thanh Chi đang ở một tiệm châu báu chọn trang sức cùng chị gái, rõ ràng Thanh Khâu nhiều ngọc ngà châu báu nguyên chất như vậy, bà chị lại không thèm, thích thứ đồ chơi đã được gia công này ở trong thành phố.
Cánh cửa tiệm châu báu bị đẩy ra, Liên Vân nhào lên phía trước gọi baby, song lại vội dừng bước khi nhìn thấy cô gái mạnh mẽ hùng hổ kia đứng cạnh.
Lục Thanh Chi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Dư Tẫn, không khỏi giật mình, cậu còn đi chưa được một tháng, sao Dư Tẫn lại trông như kẻ trốn từ trại tị nạn ra vậy.
Liên Vân ngây ngốc nhìn đôi nam nữ này thân mật khoác tay nhau: “Ớ…”
Chị ta híp híp mắt: “Cô nhìn gì?”
Liên Vân tiếp một câu theo bản năng: “Nhìn cô thì sao?”
“Hừ, cô ——”
Lục Thanh Chi vội vàng ngăn chị gái xù lông, bảo: “Chị, đây là bạn của em, tên là Liên Vân, đây là chị của em, tên là, ừm…”
Chị cậu lên tiếng: “Hoa Nhài”
Lục Thanh Chi: “…”
Chị à, không phải đã nói sẽ không dùng đồ ăn hôm nay ăn để đặt tên nữa à?
Liên Vân khúc khích cười, “Hoa Nhài? Có người đặt cái tên này luôn hả?”
Chị ta nhếch mép: “Thì sao, các bà chị hiểu biết hạn hẹp thật, hôm qua tôi còn tên là Rong Biển nữa nhé.”
Liên Vân: “…??”
Lục Thanh Chi xoa xoa trán: “Chị…”
Trong lúc bọn họ cười đùa, Dư Tẫn đứng bên cạnh lặng thinh, ánh mắt dán chặt lấy Lục Thanh Chi, không hề liếc đi chỗ khác giây nào.
Lục Thanh Chi giả bộ không nhìn thấy, sau đó tạm thời đặt cho chị gái cái tên Lục Tân.
“Baby à? Đưa chị gái đi mua trang sức hả?”
“Vâng.”
Nhắc tới trang sức, Lục Tân mắt lại sáng quắc, quay đầu đi xem quầy tiếp theo.
“Cái này đẹp nè, cả cái này nữa, cái này, và cái này.” Lục Tân thích thú chỉ trỏ.
“Bọc hết vào đi.”
Đây là câu đầu tiên của Dư Tẫn từ lúc đến, giọng khàn khàn trầm thấp khiến Lục Thanh Chi như không còn nhận ra giọng hắn.
Cô nhân viên quen hắn, vội vàng lấy túi giấy, Lục Tân mất hứng quay đầu nhìn hắn: “Anh là ai?”
Dư Tẫn trầm mặc, Lục Tân lại hỏi Lục Thanh Chi: “Hắn là ai hả.”
Lục Thanh Chi liếc hắn một cái, bảo: “Không biết, em không quen.”
Dư Tẫn mặt trắng bệch.
“Đồ thần kinh.” Lục Tân lẩm bẩm, lôi thẻ ATM từ ví ra, “Đôi bên này, mấy đôi này, cùng mấy đôi góc kia, bọc lại đi, tôi mua hết.”
Liên Vân tròn mắt sững sờ.
Lục Tân quẹt thẻ, sau đó lại lấy từng món trang sức ra, Liên Vân tưởng cô ta muốn đeo, kết quả là cô ta đặt vòng vèo nhẫn trong lòng bàn tay áng chừng, sau đó hất hết vào người Dư Tẫn.
“Nhà ngươi tưởng ta đây thực sự không biết ngươi là ai? Hành cái con mẹ nhà nó chứ? Em trai tôi từ bé tới lớn có ai không cưng chiều che chở? Chính anh dám bắt nạt đến mức khiến nó chạy về nhà! Lại còn bọc hết vào, anh tưởng cả thế giới này có tiền của anh là lắm à? Con mẹ nhà anh ——”
Cả cửa hàng lặng như tờ, từng đôi mắt dõi theo Lục Tân xinh đẹp mỹ miều nhưng miệng lại toàn là chửi bậy, nếu không phải Lục Thanh Chi kéo, Lục Tân sẽ giơ móng vuốt, mà với cơn thịnh nộ của hồ ly tỷ tỷ thì chỉ cần một nhát là có thể đưa Dư Tẫn đi gặp Diêm Vương rồi.
Lục Thanh Chi lôi Lục Tân kéo đi, Dư Tẫn cũng không để ý chuyện bị một cô gái mắng mỏ giữa đám đông, im lặng xoay người đi theo.
“Thanh Chi ——”
“Anh đừng theo tôi.” Lục Thanh Chi cau mày, lạnh lùng nói, “Lê Thanh Dã có gia đình bảo vệ rồi, anh Trì cũng vẫn ở đây, tôi có thể chạy đi đâu?”
Trái tim hắn khẽ run lên, khàn giọng nói: “Tôi không phải…”
“Chuyện giữa chúng ta anh đừng liên luỵ những người khác, tôi còn ở đây, đi dạo chơi với chị gái xong sẽ quay về. Anh Trì bận việc, anh có thể đừng có đi quấy rầy anh ấy ảnh hưởng danh tiếng của anh ấy, coi như tôi xin anh được không? Hay anh muốn tôi tìm một nơi chiều lòng anh, cùng anh ——”
Dư Tẫn bị cậu lạnh lùng cứa cho một nhát vào tim, dường như đứng cũng không vững nữa, phải cắn răng chịu đựng mới miễn cưỡng không lộ ra ánh nước trong mắt, “Thanh Chi, em nghe tôi nói, tôi không có —— không có làm gì hắn… Tôi cũng không, không phải muốn em… tôi…”
Liên Vân chạy tới, Lục Thanh Chi quay sang cô, “Chị Vân, em đi trước đây, quà em vẫn nhớ, quay về sẽ tới thăm chị.”
“Ây da, baby à…”
Lục Thanh Chi kéo chị gái đi, Lục Tân nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Dư Tẫn liền rất hả giận, vui tới nhún nhảy cả lên.
“Chị, sau này chị… đừng mắng người như vậy nữa…”
“Mắng người là sở trường của chị rồi,” Lục Tân khua môi múa mép, “Giống như sở trường khóc của em vậy.”
“…”
Mắng người không phải mắng thật, khóc cũng chẳng phải khóc thật, chẳng qua chỉ là một màn kịch, trò chơi nhân gian mà thôi.
Chỉ là…
“Vẫn đâu giống nhau, em khóc lên vui tai thuận mắt, chứ chị…”