Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 6: Hồng hồ nổi giận



Cho tới giờ tiểu hồng hồ cũng không ngờ cuộc sống thì ra lại có thể tốt đẹp đến thế! Sáng sáng, Lãnh Y đều đeo cho tiểu hồng hồ cái yếm đặc biệt dành riêng cho nó, bưng lên một bát cháo thịt cực phong phú, cười tủm tỉm nhìn nó ăn lấy ăn để.

Vốn khi đi làm Lãnh Y sẽ để tiểu hồng hồ ở nhà, nhưng từ lúc tiểu hồng hồ mạo hiểu sinh mệnh bất chấp nguy hiểm men theo lan can dọc ban công chạy tới căn hộ cách vách, tha trộm món bò áp chảo mà hàng xóm mới nấu rồi bị bỏng miệng, Lãnh Y cũng không dám để nó một mình ở nhà nữa, ngày nào cũng bắt nó nhét vào trong một cái túi to, vụng trộm sau lưng giám đốc đưa nó tới công ty. Tiểu hồng hồ thật ra lại thích ý, lười biếng nằm ườn giữa đám bọt biển trong túi, híp mắt lẳng lặng cảm thụ hương vị mê người phát ra khi Lãnh Y nghiêm túc chăm chú làm việc. Mà khiến nó hưng phấn cùng chờ mong là mỗi đêm cùng Lãnh Y “tắm uyên ương”. Vì thế, tiểu hồng hồ biến việc tắm rửa là việc nó vốn sợ nhất thành mục tiêu theo đuổi cả đời, mỗi ngày chỉ cần Lãnh Y hơi muộn một chút, nó sẽ lắc mông đi tới đi lui trước mặt nàng kêu thật to “chi, chi” để nhắc nhở.

Lãnh Y đối với con tiểu sắc hồ này lại vừa yêu vừa hận, lúc đầu nó còn có thể tỏ vẻ thành thật nhìn mình tắm, sau lại được một tấc lại muốn tiến một thước, cứ muốn mình ôm nó vào ngực. Mà càng bực mình là, khi mình xử lí văn kiện, số lần mực của bút máy bị nó “không cẩn thận” hất đổ ngày càng nhiều, thời gian tắm rửa giặt dũ hàng ngày cũng liền tăng hẳn lên.

Buổi tối đi ngủ, tiểu hồng hồ cũng bám dính lấy mình không buông, lúc mới đầu Lãnh Y còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng theo sức ăn cùng thể trọng của tiểu hồng hồ càng ngày càng tăng, Lãnh Y có phần ăn không tiêu. Con “Hồ trư” này mỗi đêm đều đè lên ngực khiến mình khó thở, nhưng nếu nghiêm mặt phát giận với Hồng nhi, nó sẽ vô thanh vô tức yên lặng nhìn mình, ai oán ngồi ở ban công nhìn phong cảnh xa xa, bóng dáng kia thực cô độc thê lương.

Trong quãng thời gian này, Tử Phong Ngưng cũng dùng đủ loại phương pháp nhiều lần quấy rầy Lãnh Y, nhưng lần nào cũng đều mất hứng mà về, mà nguyên nhân rất lớn là xuất phát từ tiểu hồng hồ, tỷ như lần này.

Hôm nay là sinh nhật Y Lãnh Y, Tử Phong Ngưng đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ tốt để nối lại như thế này, cố ý thu xếp ổn thỏa chuyện công ty trước, rồi còn tự mình đặt một chiếc bánh thật lớn ở ngoài, cầm theo một bó hoa tươi, vui vẻ tựa vào xe, đợi trước nhà Lãnh Y suốt cả một ngày.

Thật vất vả mới thấy Lãnh Y trở về, đang cười ha ha ra đón, đến lúc tới gần thấy rõ, mặt liền đen lại.

Lãnh Y dĩ nhiên ấu trĩ đi mua một cốc kem ly thật lớn, trong lòng có một quả cầu đỏ cuộn tròn. Nàng một miếng tiểu hồng hồ một miếng, ăn ngon lành, còn không quên lấy khăn tay lau đám lông bên miệng tiểu hồng hồ, chẳng hề bận tâm. Một hồ một người ăn rất chăm chú, thế cho nên không phát hiện ra một người ở gần sát bên cạnh.

“Y Y –” Tử Phong Ngưng thấp giọng gọi, đầy bụng ghen tức.

“Có việc gì thế?” Lãnh Y không chút nào để ý hỏi.

“À……” Tử Phong Ngưng chỉ chỉ bánh ngọt trong tay, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Sinh nhật vui vẻ!”

Lãnh Y nhìn cô một cái, không nói gì, ôm tiểu hồng hồ tiếp tục đi về nhà, chỉ là biểu tình rõ ràng không tốt.

Không khí thoải mái bị phá vỡ, tiểu hồng hồ nhe nanh, thập phần khó chịu huy huy móng vuốt với Tử Phong Ngưng ở sau lưng, vui vẻ cái lông á! Ngươi cái đồ chó xồm một đầu lông vàng! Lại tới quầy rầy thế giới hai người của ta và Y Y, thực không biết xấu hổ!

Tử Phong Ngưng không nhìn ánh mắt lạnh lùng của tiểu hồng hồ, mặt dày đi theo Lãnh Y, cứng rắn đi thẳng vào nhà.

Sau khi vào nhà, Lãnh Y căn bản không để ý tới Tử Phong Ngưng, mặc kệ cô, còn mình cần làm gì thì làm cái ấy. Tử Phong Ngưng có chút mất tự nhiên ngồi ở sô pha, tùy tiện nói chút việc nhà, lại bị Lãnh Y lạnh lùng ngắt lời, liền xấu hổ cúi đầu. Mà ngoài ý liệu, tiểu hồng hồ dĩ nhiên lại nịnh nọt kéo góc áo cô, như thể chiêu đãi Tử Phong Ngưng, tiểu móng vuốt chỉ vào một cái ca đựng nước lớn ở bên cạnh, cười hiền lành.

Thật vất vả mới có bậc thang để xuống, sao Tử Phong Ngưng lại không nắm lấy cho được, huống chi mình đứng ngoài cả ngày trời cũng có chút khát, hiếm hoi tiểu hồng hồ không mang thù, còn hiểu tính người như vậy. Nhưng cô trời sinh tính đa nghi, cầm lấy ca híp mắt cẩn thận xoay qua xoay lại kiểm tra, xác định không có gì dị thường mới nhếch miệng cười cười, ôn nhu vuốt vuốt đầu tiểu hồng hồ, giơ cốc lên, sảng khoái uống một hơi cạn sạch.

Lãnh Y đang muốn đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa tối chẳng may nhìn thấy một màn “hài hòa” này, ngẩn ra một lát, sau khi phản ứng lại, liền hai bước vọt tới, đoạt lấy cái cốc trong tay Tử Phong Ngưng.

“Chị uống rồi?”

“Ừ!” Tử Phong Ngưng trả lời theo bản năng, không rõ vì sao Lãnh Y lại phản ứng lớn vậy.

Khóe miệng Lãnh Y run rẩy, quét mắt nhìn tiểu hồng hồ đang vui sướng khi người gặp họa ở một bên, thở dài: “Chị có biết trong cốc này đựng gì không?”

“Nước mà, sao thế?” Tử Phong Ngưng chớp chớp mắt, không hiểu sao.

Lãnh Y thở dài: “Đó là bồn đựng nước tiểu mà Hồng nhi chọn ở siêu thị……”

Cổ họng Tử Phong Ngưng tắc nghẹn, run giọng hỏi: “Vậy tôi uống là?”

Không đợi Lãnh Y đáp lại, tiểu hồng hồ đã hưng phấn xoay người, chỉ chỉ cái mông xù lông của mình, chi chi kêu.

Sắc mặt Tử Phong Ngưng xanh mét, âm trầm sầm mặt nhìn chằm chằm tiểu hồng hồ, cắn răng phun ra mấy tiếng: “Được, giỏi lắm!”

Nói xong liền đập cái rầm hộp bánh ngọt trong tay lên bàn, đá văng cửa, cũng không quay đầu lại chạy thẳng ra ngoài.

Toàn bộ quá trình “uống nước tiểu”, Lãnh Y đều có chút mơ hồ, thẳng đến khi cửa phòng bị hung hăng đóng lại, nhìn quả cầu cười đến cả người thịt béo rung rung, nàng mới chớp mắt mấy cái rồi che miệng, cười đến gập cả người.

Một người một hồ cười thật lâu, Lãnh Y mới xoa xoa cái bụng có chút đau nhức, đứng thẳng dậy, tiến lên, ôm tiểu hồng hồ vào lòng, dịu dàng nói nhỏ: “Hồng nhi, Lãnh Y thực vui, đây là sinh nhật vui vẻ nhất từ sau khi ta rời nhà tới nay, cảm ơn ngươi.”

Tiểu hồng hồ ngượng ngùng gãi gãi đầu, mân mê cái mặt mập mạp, đôi mắt sáng như thể tranh công lấp lánh nhìn Lãnh Y.

Lãnh Y cười nhẹ, hiểu được ý nó, nắm lấy cằm nó, nhẹ nhàng hôn tiểu hồng hồ một cái, nhìn bộ dáng nó vò đầu bứt tai vui vẻ, sủng nịnh lắc đầu.

Lãnh Y không nghĩ tới, tiểu hồng hồ tham ăn như thế dĩ nhiên lại nhìn cũng không thèm nhìn bánh ngọt mà Tử Phong Ngưng mua, ăn xong kem mà hai người mua xong liền tóm góc áo Lãnh Y, chỉ vào bụng rồi quay về phía phòng bếp kêu to, ý nói Lãnh Y là nó chưa ăn no. Đi làm suốt cả một ngày, Lãnh Y cũng hơi mệt, không muốn xuống bếp nấu nướng nữa, liền cắt bánh ngọt Tử Phong Ngưng mang tới, cầm một phần đưa cho tiểu hồng hồ: “Hồng nhi, ăn cái này đi, toàn kem cả, ăn ngon hơn thứ hai ta mua nhiều.”

Không ngờ tiểu hồng hồ không chỉ không ăn, ngược lại còn quay đầu rít một tiếng, vươn móng vuốt hất văng miếng bánh trên tay Lãnh Y xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn, thổi râu, thập phần khó chịu liếc Lãnh Y một cái.

Vừa mới đầu Lãnh Y chỉ nghĩ nó ăn nhiều ngán quá nên mới quậy phá như thế, không nghĩ tới Hồng nhi dĩ nhiên thật sự giận. Sau mình nấu cho nó một bát cháo thịt mà nó một miếng cũng không ăn, lại còn phá lệ không vào tắm cùng mình, đến lúc ngủ cũng không cho ôm. Lãnh Y thở dài, tắt đèn, đắp chăn lên, một mình ngủ.

Tiểu hồng hồ tức giận cuộn mình trên giường, một cỗ lửa giận không tên quay cuồng trong đầu, làm cho nó không thèm để ý đến Lãnh Y nữa, ngay cả khi nàng trần chuồng cũng không thèm nhìn. Hừ, ai bảo ngươi cho ta ăn bánh ngọt của Tử Phong Ngưng! Ai bảo ngươi nói bánh ngọt của cô ta ngon! Liền bởi vì một chiếc bánh ngọt không vừa mắt, tiểu hồng hồ trằn chọc trên giường cả đêm, ngày hôm sau mắt như gấu mèo ngồi trên ghế niệm vô thanh vô thức nuốt cơm.

Lãnh Y nhìn tiểu hồng hồ giận dỗi, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ mấp máy môi vài cái. Nói gì đây? Ngay cả vì sao nó giận cũng không biết, đúng lúc đang buồn bực thì chuông cửa vang lên, Lãnh Y buông đũa ra mở cửa. Nháy mắt lúc mở cửa, ánh mắt liền dao động, thực đúng là một nữ nhân yêu mị!

Mái tóc dài được uốn lọn tùy ý xõa bên hông, làn da trắng nõn, một đôi mắt quyến rũ lóe lên ánh sáng khác thường nhìn Lãnh Y từ trên xuống dưới, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn mê người hơi mím lại, chiếc váy màu trắng siêu ngắn nửa trong suốt ôm lấy dáng người bốc lửa, đôi chân dài lộ ra ngoài, khơi dậy dục vọng vô hạn của người ta. Bàn tay Lãnh Y còn nắm lấy tay nắm cửa, mê muội nhìn, ánh mắt có chút dại ra.

Tiểu hồng hồ ở phòng trong đợi nửa ngày cũng không thấy Lãnh Y tiến vào, liền không vui. Chu miệng, cau mày, bốn vuốt phóng trên đất để xem rốt cuộc là chuyện gì, vừa thấp thoáng thấy một bóng trắng, tiểu hồng hồ liền kinh hãi đến cả người run run, một thân hồng mao cũng dựng ngược lên như con nhím.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.