Hồ Ly Háo Sắc

Chương 33



Lúc mùa hè ở Tô quốc đã qua hơn nửa, có một hôm đột nhiên truyền đến tin tức Tần Liễm kiên quyết đưa con tin cho Tô quốc.

Thật ra thì từ lúc bản thân ta tỉnh lại cho tới nay, tin tức có liên quan đến Tần Liễm cũng không nhiều lắm, nhưng mà mỗi một chuyện đều tương đối quan trọng. Nói thí dụ như Tần Liễm điều dưỡng ba tháng, rốt cuộc đã khôi phục lại dáng vẻ văn có thể bảy bước làm xong bài thơ (1) võ có thể bảy bước xuyên dương (2) anh minh thần võ. Nói thí dụ như ngày đầu tiên Tần Liễm hồi triều thì có thần tử Nam triều trình tấu tuyển tú lên, nhưng lại nhanh chóng bị một câu thản nhiên của Tần Liễm “Việc này sau đó hãy bàn” bác bỏ. Lại nói thí dụ như Tần Liễm dưới tình hình thua người thua binh lại thua thành mà vẫn giữ vẻ ung dung trầm ổn, ngoại giao với Tô quốc không mặn không nhạt, hơn nữa từ đầu đến cuối đều khí thế trang nghiêm.

(1) nguyên văn là “thất bộ thành thi”: xuất xứ từ điển cố Tào Thực, con trai thứ của Tào Tháo, chỉ trong bảy bước chân đã làm xong thơ.

(2) “xuyên dương” ở đây trích từ thành ngữ “bách bộ xuyên dương” (cách 100 thước bắn xuyên lá dương), điển cố này nói đến tài bắn tên của Dưỡng Do Cơ thời Xuân Thu Chiến Quốc.

Mãi đến khi hắn đột nhiên nhắc tới đề tài con tin trước đây gác lại một bên một lần nữa, sai sứ giả đến thăm, ngôn từ khẩn thiết, kèm theo một phần văn thư, còn nói muốn đích thân đưa sang đây.

Phần văn thư kia vừa hay bị ta nhìn thấy, giọng văn trầm tĩnh, là Tần Liễm tự tay viết.

Ta nhìn văn thư kia liên tục vài lần, từng chữ từng câu ta đều nhận ra, nhưng tổ hợp thành một bài văn thì ta lại không biết rốt cuộc Tần Liễm đang mang tâm tư gì. Chỉ có điều Tô Khải cũng không để ý những thứ này, hắn chỉ biết là hắn không cần con tin, càng không cần Tần Liễm lại đây, vì thế hành động từ chối Tần Liễm lần này hết sức dứt khoát, trả lại sứ giả Nam triều một chữ: “Không.”

Nhưng mà lần này Tần Liễm thay đổi thái độ ngoại giao thanh quý thận trọng ngày xưa, da mặt trở nên dày hơn. Hắn nhanh chóng sai sứ giả trở về, nói là biểu thị thành ý, nguyện lấy một người em trai họ hàng trong hoàng thất làm con tin, cũng tặng Tô quốc một tòa thành trì, vài thập niên tới hòa thuận chung sống nơi biên cảnh.

Tô Khải không có hứng thú với con tin, nhưng lại rất hứng thú đối với tòa thành giàu có kia. Hắn vốn rất muốn dè bỉu mấy lời này của Tần Liễm, bất đắc dĩ Tần Liễm hứa hẹn một tòa thành thật sự quá giàu có đầy sức quyến rũ, miếng thịt luộc tới tay bất luận thế nào cũng không thể bay đi uổng phí, dù biết rằng bên trong này nhất định có ẩn tình. Sau khi Tô Khải tụ họp các vị trọng thần bàn luận hai buổi tối, cuối cùng hắn tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Tần Liễm. Chẳng qua Tô Khải cũng thật là vô lại, Nam triều muốn đưa con tin và thành trì lại đây, hắn lại chỉ tặng chút đồ bằng ngọc tỏ lòng biết ơn để tượng trưng, không mảy may suy nghĩ có qua có lại mới toại lòng nhau kết đôi cho con tin này.

Mấy ngày sau, con tin Nam triều mang theo văn thư và tùy tùng đi vào đô thành Tô quốc.

Nghe nói con tin này cũng họ Tần, tên Khác. Khi còn ở Nam triều ta có nghe thấy Tần Khác này, biết có một người như vậy, là biểu đệ Tần Liễm, giới tính là nam, về phần những thứ khác thì hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng mà cũng may còn có đám người Tô Khải đặc biệt dùng cho việc dò la các loại tin tức. Ta nhanh chóng bước đầu có ấn tượng đối với cái tên Tần Khác, kém Tần Liễm hai tuổi, chưa lấy vợ, là con trai độc nhất của An quốc công Tần Phỉ. Đọc thuộc thi thư mà không biết võ công, là người bình tĩnh lễ độ, dung mạo không tệ, học thức không tệ, phẩm đức không tệ, tóm lại hết thảy đều không tệ, kỳ thật thân là hoàng thân quốc thích mà có thể làm được những điều này đều không tệ đã rất không dễ dàng, ít nhất ngay cả Tô Khải cũng không làm hết được những thứ này, phẩm đức Tô Khải cực kém, học thức cũng chỉ là am hiểu trị quốc mưu lược.

Nếu Tần Khác không bị làm con tin đưa đến Tô quốc, hắn hẳn cũng có thể được xưng là người thương nhớ trong lòng của rất nhiều tiểu thư khuê các Nam triều. Chẳng qua sinh không gặp thời, trên đầu Tần Khác còn có Tần Liễm cái gì cũng có thể vượt bậc đè nặng, người hạng nhất và người hạng hai mức độ chú ý luôn chênh lệch rất xa, bởi vậy Tần Khác không thể nào được người đời nghe đến, ngẫm lại cũng không có gì kỳ lạ.

Vốn ban đầu thì Tần Liễm nói muốn đích thân đưa vị biểu đệ này lại đây, hơn nữa thuận tiện gặp gỡ Tô Khải một phen, ý tứ cơ bản trên văn thư nói là đã lâu không gặp, hắn rất nhớ Tô huynh, mọi người không ngại thì uống chung chun trà, tự ôn chuyện, thảo luận việc trị quốc một chút. Nhưng lúc Tô Khải không muốn thấu tình đạt lý thì thật là đáng ghét, đầu tiên là cố ý giữ văn thư lại làm như không nhận được, chờ qua mấy ngày Tần Liễm đã khởi hành rồi thì lúc rời kinh hai trăm dặm mới dường như đột nhiên nhớ tới, vô tình moi ra tờ văn thư kia từ dưới đệm chân.

Sau khi trừng phạt một cung nữ không biết chữ thì Tô Khải mới chậm rãi đáp lại Tần Liễm một phong thư rất không khách khí, đại ý là nói không có chuyện cũ gì để nói cũng như không có trà ngon để uống với với tên Tần Liễm vô đức vô tâm kiêm bại tướng dưới tay, bởi vậy xin hắn đi từ đâu thì về chỗ đó, tạm biệt không chào đón.

Chỉ có điều so với đồ vô sỉ Tô Khải không nắm được điểm mấu chốt không biết tiết tháo, Tần Liễm lần này thông minh không ít. Cũng làm bộ như không nhận được hồi âm của Tô Khải, cho đến khi đến ranh giới Tô quốc mới khoan thai chậm rãi đáp lại Tô Khải, da mặt cực dày bảo mình là khách ở xa tới, huống chi còn mang đầy khách mời đến, Tô Khải thân là vua một nước thì nên rộng lượng, vẫn nên nhanh chóng đến đón thì tốt hơn.

Tiếp đó Tô Khải vừa mở cánh cửa biên cảnh Tô quốc ra đầy nhiệt tình, tuyên bố mình sẽ chờ nghênh đón hắn tại nơi cách đô thành Tô quốc năm mươi cây số, tỏ vẻ chủ nhà hiền hậu hiếu khách, vừa âm thầm phái thích khách, ám sát Tần Liễm trên địa bàn Tô quốc mỗi ngày hai lần, mà chiêu nào hạ xuống cũng độc, khiến Tần Liễm từ lúc tiến vào Tô quốc thì đều chật vật không chịu nổi, hộ vệ ám vệ hết thảy ứng phó không xuể thần hồn nát thần tính, đến ngày thứ mười rốt cuộc khó mà chịu đựng, tập thể quỳ xuống cầu xin Tần Liễm về nước.

Kể từ đó, cuối cùng Tần Liễm vẫn không thể đi vào đô thành Tô quốc, đang đếm ngược ngày thứ tám đem người mở đường trở về.

Sau này lúc nghe kể toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, ta quả thật cảm thấy trường hợp này xảy ra phải nói là nghẹn họng, thái quá đến cực kỳ. Hai vị vua này hẳn là có phong độ khí phách, vậy mà lại như hai tên thanh niên mười mấy tuổi kèn cựa nhau.

Ngày Tần Khác yết kiến Tô Khải, ta đang hết sức lười nhác lật xem thoại bản trong Thần Hi Điện. Nghe nói Tô Khải vốn muốn an trí Tần Khác tại một tòa phủ đệ ở ngoại ô kinh thành, nhưng mà không khéo là Tần Khác vào ở ngày thứ hai chỗ đó liền bị hỏa hoạn không sao giải thích được, đốt tất cả những gì có thể đốt thành tro. Tô Khải vừa châm chọc khiêu khích nói Tần Khác thật là sao chổi Nam triều phái tới, mặt khác còn muốn tìm phòng cho hắn ở một lần nữa. Nhưng mà dõi mắt nhìn toàn bộ kinh thành, nơi dân ở thái bình không thích hợp với Tần Khác, phòng quá hào hoa xa xỉ Tô Khải lại không muốn cho hắn ở, tìm tới tìm lui trong vòng một ngày lại không tìm được một nơi có thể khiến Tô Khải nhìn thuận mắt, vì thế đành phải tạm thời an trí hắn trong hoàng cung, cự ly rất gần lãnh cung, một nơi bên ngoài thoạt nhìn rất tan hoang, bên trong còn đổ nát hơn cả bên ngoài.

Dù là như thế, Tần Khác lại rất bình thản. Sức chịu đựng của công tử thế gia vọng tộc dường như không nhỏ, Tô Khải nghe xong cũng có chút kinh ngạc. Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, luận về công luận về tư thì thù hằn với người Nam triều Tô Khải vẫn tiếp tục thù hằn. Tới gần bữa tối thì ta tranh cãi với Tô Khải rốt cuộc là muốn húp cháo hay là ăn thịt, Tô Khải kiên trì muốn ta húp cháo, ta kiên trì muốn ăn thịt, dưới tình hình hai người tranh luận không ngừng thì cung nhân tiến đến bẩm báo nói Tần Khác ở bên ngoài xin yết kiến, muốn bày tỏ sự cảm kích với Tô Khải đã vì hắn mà tìm chỗ ở cho hắn suốt cả một ngày. Đối với lý do thoái thác này của hắn Tô Khải chỉ cười nhạt, nhưng mà nhất thời lại tìm không thấy lý do cho hắn trở về, đành phải gọi hắn tiến vào.

Đang lúc ánh chiều tà ngả về phía tây, tuy rằng mùa hạ ban ngày luôn rất dài, nhưng mà hoàng cung luôn phải hiện lên một chút hoa lệ của riêng mình, huống chi là vua một nước chủ cung điện ngày thường. Cho nên bình thường ánh nắng có rọi thấp đến cỡ nào cũng không thể chiếu vào trong phòng, phải dùng tầng tầng lớp lớp rèm che, mãi đến khi mười phần ánh sáng chỉ còn lại ba phần, bóng hình trong phòng lay động, nhóm hết đèn cầy bên trong, dùng vải sa che chắn, ba bước một ngọn đèn, năm bước thành hai, đến trong điện thì một mảnh đèn đuốc rực rỡ.

Lẽ ra tiếp kiến con tin Nam triều ở đây không hợp quy củ, nhưng mà chuyện Tô Khải làm không hợp quy củ quá nhiều, cũng không quan tâm nhiều hơn một lần này. Ta giấu mình sau tấm bình phong, nhìn theo vầng sáng Tần Khác dẫn theo tùy tùng từng bước một đi tới, đầu tiên là do cung nhân phụ trách cửa điện dẫn dắt, tiếp đó là cung nữ nội điện dẫn đường, cuối cùng là một tầng rèm che, đợi đến khi cung nhân vén rèm lên, diện mạo của hắn mới hoàn toàn lộ ra.

Tần Khác cúi đầu bái tạ Tô Khải, ta âm thầm quan sát hắn một lần, cảm thấy cái người này nếu so sánh hắn với tùy tùng phía sau thì dung mạo quả thật là không tệ. Nhưng nếu đứng chung một chỗ với Tần Liễm Tô Khải, vậy cũng chỉ có thể được cho là nhìn được.

Nhưng mà, kế tiếp khi Tần Khác đối mặt với Tô Khải cực kỳ vô sỉ thì ngay cả hai chữ nhìn được cũng không thể dùng.

Sau khi nghe xong Tần Khác nói lời cảm tạ chẳng mấy cảm tình, Tô Khải cũng không tức giận, chỉ hỏi: “Nghe nói trước đó vài ngày Tần Liễm ở trong cung dùng cổ thuật, tập hợp một đám đạo sĩ vào cung, mỗi ngày mặc áo đạo sĩ lẩm bẩm thực hiện, quấy nhiễu toàn bộ Nhu Phúc Điện đến chướng khí mù mịt không được yên bình, có phải thật vậy hay không?”

Tần Khác nói: “Không biết là ai nói lời vô căn cứ. Bệ hạ vẫn cần chính yêu dân, gần đây thì càng nhân từ quản lý bên dưới, hoàn toàn chưa từng quan tâm đến mấy chuyện thấp hèn này.”

Tô Khải cười nói: “Loại chuyện này sao lại nói là vô căn cứ. Bệ hạ nhà ngươi cho phép đạo sĩ tiến cung, tuy không tính là chiêu cáo thiên hạ, nhưng cũng không giấu giếm. Cô thông cảm Tần Liễm vất vả, còn đặc biệt phái hai ám vệ giả trang thành đạo sĩ lẻn vào, vài ngày trước bọn họ vừa mới truyền tin, nói bệ hạ nhà ngươi buồn bực không vui, nhớ nhung thành bệnh, sốt cao không lùi, vất vả lắm không vào triều mấy ngày, mà không thể không miễn triều, chẳng lẽ là làm bộ?”

“…”

Đại khái không ngờ Tô Khải dám quang minh chính đại nói ra thủ đoạn của bản thân như vậy, Tần Khác nghẹn họng một lúc lâu không biết nên nói cái gì. Mà Tô Khải trước sau lại thích ức hiếp người không nhạy bén khiêu khích người thông minh, hắn liền thản nhiên nói tiếp: “Nói xong Tần Liễm, lại nói đến ngươi. Ngươi đã là con tin, ngươi cho rằng, năm năm sau nếu Nam triều và Tô quốc lại xung đột vũ trang lần nữa, là Nam triều sẽ thắng, hay là Tô quốc sẽ thắng?”

Có lẽ là thời tiết nóng ban ngày chưa hết, hoặc giả có lẽ là ánh nến trong phòng quá nhiều dẫn đến oi bức, tuy ta cách không tính là gần, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy miệng Tần Khác ngậm mở liên tục, trên mặt có mồ hôi tuôn ròng.

Chiết phiến Tô Khải cũng mở đóng, đóng mở, hắn nghịch đã rồi mới nhàn nhã nói: “Ta rất buồn bực, Tần Liễm sao lại không có nhãn lực nhìn thấy loại tình huống này, lại chọn trúng ngươi tới làm con tin. Ngươi có hiểu cái gì gọi là con tin hay không? Con tin có nghĩa là dù cho hiện giờ cô trực tiếp giết ngươi, Tần Liễm cũng không thể làm gì Tô quốc. Muốn sống sót thì phải biết thức thời một chút, lúc nên khom lưng thì nên khom lưng. Bệ hạ Nam triều của ngươi không ở đây, nói dễ nghe thì cũng sẽ không muốn mạng của ngươi, bày cái tư thái thanh cao làm gì, cổ hủ hết sức. Đừng ở đây khoe mấy cái ngươi gọi là cốt khí, vô dụng.”

Hai chân Tần Khác như nhũn ra, dường như muốn quỳ xuống, may mà được tùy tùng phía sau nâng dậy mới miễn cưỡng đứng vững. Hắn bình tĩnh, khom người nói: “Bệ hạ nói phải.”

“Đi xuống. Về sau không có việc gì thì đừng để cô phải thấy ngươi nữa, cũng tốt nhất đừng để cô bất đắc dĩ nhớ tới ngươi.”

Lại qua mấy ngày, thái y theo thường lệ đến bắt mạch, theo lẽ thường thì đối với bệnh tình hết đường xoay xở thì chỉ dặn dò mấy chuyện rưởm rà cần chú ý, tiếp đó sẽ khuyên ta nếu có thời gian rảnh rỗi thì xuất cung giải sầu một chút.

Tuy ta vẫn cho rằng bản thân không có chuyện gì phiền lòng, nhưng thái y mỗi lần chẩn đoán cũng đều khẳng định nội tâm ta tích tụ không được giải sầu, kiên trì tuyên bố ta nhất thiết phải giải trừ ưu sầu trong lòng, lại nói bóng gió tuy rằng ta đang chờ chết, nhưng mà thoải mái chờ chết chung quy tốt hơn rất nhiều so với hậm hực chờ chết, bởi vậy không bằng đi dạo loanh quanh. Đối với cái kiểu đứng nói chuyện không đau thắt lưng này ta không nói gì. Có lẽ cho dù biết ai sắp chết cũng không thể nào thoải mái, hơn nữa tâm tình thoải mái hay không lại không phải do ta có thể quyết định, ta cũng muốn lúc nào tâm tình cũng đều thoải mái, nhưng ta lại không có biện pháp.

Chỉ là tuy rằng ta cứ khăng khăng bảo mình không có ưu phiền, lại không thể khiến Tô Khải và Tô Tư cũng tin theo. Hai người kia đều hết sức khẳng định nói ta nhất định là có chuyện phiền muộn trong lòng, chẳng qua tạm thời mạnh miệng. Ta bất đắc dĩ, rất có loại cảm giác bi thương mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.