Một tiếng than nhẹ nhỏ đến nỗi không thể nghe, đầu ngón tay lạnh lẽo của Bạch
Nhiễm chạm vào mi tâm của Ly Ương, thần lực ấm áp xuyên vào như tơ, cởi phong
ấn lúc trước bày ra. Đầu ngón tay theo sống mũi khéo léo xẹt qua khuôn mặt
trắng nõn, cuối cùng rơi vào cánh môi mềm mại, đáy mắt Bạch Nhiễm lưu chuyển
tâm tình phức tạp. Hồi lâu, Bạch Nhiễm thu tay về, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Đã lâu không ngửi thấy mùi thơm, Ly Ương mở mắt ra, đập vào mắt đều là cảnh
tượng quen thuộc. Đưa tay phải ra, Ly Ương phát hiện tay phải vốn bị Kỳ Lân
chân hỏa cháy sạch không còn hình đã hoàn toàn phục hồi như cũ, không nhìn ra
bất cứ dấu vết gì.
“Tỉnh?” Cửa bị đẩy ra, trên tay Bạch Nhiễmbưng một chén thuốc nóng hổi,
đen thùi lùi. Đi tới phía trước cửa sổ, đỡ Ly Ương dậy xong, Bạch Nhiễm cầm
thuốc trong tay đưa tới trên tay nàng.
Nhìn thuốc lấm tấm màu đen trong tay, chân mày Ly Ương đã rối thành một nút,
thật lâu vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng Ly Ương chỉ có thể giương mắt khẩn cầu
nhìn Bạch Nhiễm, chỉ cầu hắn có thể cho mình một con đường sống, bỏ qua cho
mình một lần.
Bạch Nhiễm biết rõ tính tình Ly Ương, chẳng qua là đưa tay khẽ xoa tóc của
nàng, giọng nhẹ nhàng nói: “Thương thế của ngươi còn chưa tốt toàn bộ, không
uống thuốc không được. Thuốc này mặc dù nhìn qua rất đắng, thật ra thì tuyệt
không đắng, tin tưởng ta.”
Ly Ương dẹp miệng, nhìn Bạch Nhiễm, nhìn lại thuốc trong tay, tựa hồ đang suy
tính độ tin cậy của lời này. Cuối cùng, ở trong ánh mắt ôn hoà của Bạch Nhiễm,
Ly Ương vẫn thấy chết không sờn giơ chén lên, uống một hớp xuống. Vừa nếm đến
mùi vị, chân mày vốn nhíu chặt của Ly Ương liền buông lỏng ra, ánh mắt lóe sáng
lòe lòe nhìn Bạch Nhiễm.
Nhận lấy chén Ly Ương để qua một bên, Bạch Nhiễm nhếch nhếch miệng, “Như thế
nào? Không có lừa ngươi chứ?”
“Hừ.” Ly Ương từ chối cho ý kiến hừ nhẹ một tiếng, nhớ tới một màn nguy hiểm
khi mình ở dưới miệng Hỏa Kỳ Lân, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi, nếu
lúc ấy Bạch Nhiễm không chạy tới kịp thời... Nhưng sao hắn lại xuất hiện ở nơi
đó? Nghĩ tới đây, Ly Ương không nhịn được hồ nghi nhìn Bạch Nhiễm một cái.
Nhìn thần sắc đổi rồi lại đổi của Ly Ương, Bạch Nhiễm đại khái đoán được nàng
đang suy nghĩ gì, khẽ cười nói: “Các ngươi có thể gặp được Hỏa Kỳ Lân, là bởi
vì ngày đó đúng lúc là ngày ta giao quả Viêm Tẫn cho nó.”
“Bất quá, ngươi cũng quá làm loạn. Hỏa Kỳ Lân là cái gì? Thượng cổ thần thú là
con tiểu hồ ly mấy trăm năm như ngươi có thể chọc được? Nếu ta không chạy
tới...” Nói tới chỗ này, vẻ mặt Bạch Nhiễm đã không còn ôn hoà vừa rồi, giọng
nói nghiêm nghị hiếm có, một đôi mắt phượng mơ hồ lưu chuyển lửa giận đè nén.
Ly Ương biết rõ lần này là mình xung động, bị giáo huấn khiển trách cũng là
đáng đời, chẳng qua là cúi đầu không dám nhìn tới hắn. Đợi đến lúc nhìn trộm
thấy thần sắc Bạch Nhiễm hoà hoãn, Ly Ương mới ngẩng đầu lên, cắn môi, đáng
thương nhìn hắn, một đôi mắt đen lưu ly tràn đầy hối cãi.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Nhiễm không thể không nói: “Về sau không cho lỗ mãng
như vậy, biết không?”
Phát hiện giọng nói Bạch Nhiễm mềm hoá rất nhiều, Ly Ương lập tức ngẩng đầu
lên, không ngừng gật đầu, bày tỏ tự mình biết sai lầm rồi.
“Cắt không thể có lần sau.” Bạch Nhiễm bất đắc dĩ, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng,
báo cho lần nữa.
Ly Ương gật đầu đáp lời, trong lòng nhớ đến cỗ khí cực lạnh trong cơ thể Phượng
Hề, vội hỏi, “Vậy máu tươi của Kỳ Lân....”
“Không cần phải lo lắng, khí cực lạnh trong cơ thể phượng quân đã trừ.” Đáy mắt
Bạch Nhiễm lướt qua một đạo ánh sáng không dễ dàng phát giác, nhàn nhạt mở
miệng nói, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài trước.”
Nghe được khí cực lạnh trong cơ thể Phượng Hề đã loại trừ, trong mắt Ly Ương
sáng lên, trái tim luôn treo lên cuối cùng đã để xuống, thậm chí khóe miệng
cũng không khỏi nhếch lên vài phần. Thấy Bạch Nhiễm muốn đứng dậy, Ly Ương kéo
áo của hắn, “Đợi chút.”
Bạch Nhiễm dừng động tác, nhướng mày nhìn Ly Ương, chờ đợi câu kế của nàng.
“Tiểu Cửu nhi, không có sao chứ?” Nghĩ đến Tiểu Cửu nhi bị Hỏa Kỳ Lân phất ra
một lần lại một lần, trong lòng Ly Ương liền nhéo lên.
“Yên tâm, hắn đã sớm vui vẻ.” Bạch Nhiễm không nói cái gì nữa, cầm chén thuốc
một bên lên, đứng dậy ra khỏi phòng.
Mặc dù Bạch Nhiễm dặn dò phải tu dưỡng nửa tháng, nhưng không tới mười ngày, Ly
Ương liền không nhịn được len lén chạy ra ngoài.
Thấy tờ giấy Ly Ương để lại, Bạch Nhiễm bất đắc dĩ cười một tiếng, quả nhiên
giống dự đoán của hắn...
Lặng lẽ leo lên gốc cây ngô đồng cao nhất trên đỉnh núi Phượng Kỳ, Ly Ương ngồi
trên cành, váy áo xanh đậm tung bay, ngắm nhìn Phượng Hề chuyên chú khảy đàn
trong đình bạch ngọc phía sau, lắng nghe tiếng đàn của hắn. Bỏ cặp chân xuống,
Ly Ương nhắm mắt, hai tay vác sau ót, dựa vào cây ngô đồng, khóe miệng chứa một
nụ cười nhạt. Nàng thích, cứ nghe hắn khảy đàn như vậy.
Tiếng đàn chậm lại, ngược lại biến mất. Ly Ương vẫn không nhúc nhích, chờ đợi
khúc bắt đầu tiếp theo.
Nàng không có đợi đến khúc tiếp theo, chỉ chờ đến một câu: “Thương lành?”
Thanh âm ấm áp như suối, hắn lo lắng cho nàng. Chẳng qua là một câu đơn giản
như vậy, đã có thể hiểu.
Ly Ương cúi đầu, tình cờ đụng vào cặp mắt phượng màu nâu nhạt của Phượng Hề,
nhuộm dần nụ cười dịu dàng, làm cho người ta không nhịn được muốn say đắm ở
trong ấy. Nhẹ nhàng nhảy xuống đầu cành, Ly Ương nhẹ nhàng cười một tiếng với
Phượng Hề, gật đầu nói: “Ừ, đều tốt.”
Ánh mắt Phượng Hề chuyển tới tay phải của Ly Ương, tay phải vốn gần như bị hủy
đã khôi phục như trước, da thịt đẹp đẽ, trong suốt trắng noãn. Trong bụng an
tâm một chút, Phượng Hề cười yếu ớt nói: “Thế nào không qua?”
Ly Ương cười cười, nghiêng đầu nhìn ao sen phía sau núi, không nói gì.
“Ly Ương.”
“Huh?”
“Về sau không nên như vậy.”
“A?”
“Đừng để cho chính mình mạo hiểm.”
Hô hấp hơi chậm lại, Ly Ương quay đầu, chống lại ánh mắt nghiêm túc của Phượng
Hề.
“Được.” Ly Ương nghiêm túc đáp.
Cặp mắt lưu ly trong suốt sạch sẽ như vậy, Phượng Hề đột nhiên không biết đối
mặt như thế nào, chỉ có thể giương môi mỉm cười. Bên tai hiện lên lời ngày đó
của Bạch Nhiễm: “Phượng Hề, đừng luôn chấp nhất trầm mê ở quá khứ, như vậy sẽ
chỉ khiến ngươi xem không rõ thực tế trước mắt.”
Hắn nhìn thấy cái tốt của nàng. Chẳng qua là trừ Nhân Phi, ai cũng không được.
Tốt như vậy, bây giờ hắn không nhận nỗi.
Nhìn ra tâm tình khó xử áy náy phức tạp trong mắt Phượng Hề, Ly Ương rũ mắt
xuống, lui nửa bước, nói: “Phượng Hề, ta phải đi về. Chạy ra ngoài lâu như vậy,
không trở về Bạch Nhiễm sẽ phát hiện. Nếu như bị hắn phát hiện, ta sẽ thảm.”
Phượng Hề há miệng, rốt cuộc vẫn không có nói ra câu cảm tạ trong lòng nấn ná
đã lâu, chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”
Đưa mắt nhìn Ly Ương rời đi, Phượng Hề khẽ cau mày, nghiêng đầu nói: “Còn không
mau ra ngoài?”
Phượng Cửu sờ sờ lỗ mũi, cười hắc hắc từ trong bóng râm không xa chầm chậm ra
ngoài. Nhạy cảm nhận thấy được Phượng Hề không vui, Phượng Cửu ngượng ngùng kêu
lên: “Đại bá.”
“Ta nhớ ngươi còn đang trong lúc cấm túc.”
Nghe nói như thế, Phượng Cửu mới vừa trốn nhà thành công lúng túng né ánh mắt
sắc bén của đại bá nhà mình. Không sai, hắn vẫn còn trong thời gian cấm túc,
bất quá hắn thừa dịp phụ vương nhà hắn đi ra ngoài làm việc thì chuồn êm đi ra.
Biết Tiểu Ương nhi ở Thanh Khâu, hắn cũng không tiện đi tìm nàng, cuối cùng suy
nghĩ một chút vẫn chỉ có núi Phượng Kỳ là tới được. Ai ngờ vừa tới núi Phượng
Kỳ liền thấy được hai người ở đỉnh núi, lúc này mới len lén...
Phượng Cửu gãi gãi đầu, hỏi: “Đại bá, ngươi và Tiểu Ương nhi, cái đó, các
ngươi...”
Từ lời nói vừa rồi không khó nghe ra lo lắng của Phượng Hề đối với Ly Ương,
giằng co giữa hai người cũng hòa hoãn không ít. Mặc dù ánh mắt đại bá nhà mình
càng ngày càng khiến cho da đầu hắn tê dại, Phượng Cửu vẫn nhắm mắt hỏi: “Có
thể không?”
“Tiểu Cửu.” Phượng Hề lắc đầu một cái, ngăn hắn nói tiếp, “Trong mắt ta, hai
người các ngươi đều là hậu bối.”
“Vậy thì như thế nào? Bối phận có gì đáng để quan tâm?”
“Tiểu Cửu, chuyện này về sau chớ nhắc lại.”
Phượng Hề không có ý muốn thảo luận tiếp vấn đề này với cháu trai của mình nữa,
nhưng Phượng Cửu lại không định kết thúc lúc này, hắn không nhịn được hỏi: “Đại
bá, Tiểu Ương nhi vì người mà làm nhiều như vậy, lần này ngay cả mệnh thiếu
chút nữa cũng mất, chẳng lẽ một chút người cũng không thấy được?”
Thấy Phượng Hề chẳng qua là cau mày nhìn hắn, nghĩ đến tình cảnh Ly Ương bị Hỏa
Kỳ Lân đặt ở dưới móng, Phượng Cửu bật thốt lên: “Nói cho cùng, ngươi chính là
không bỏ được Nhân Phi. Cũng qua hơn bốn nghìn năm, người sáng suốt cũng biết
nàng không về được, tại sao ngươi không muốn thừa nhận? Tại sao không chịu nhìn
người trước mắt? Đại bá, ngươi có biết nàng, nàng...”
Nói tới chỗ này, Phượng Cửu cũng nói không được nữa. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn
liền biết mình lại xung động. Nhưng đối mặt ánh mắt vẫn rõ ràng không có sóng
của đại bá nhà mình, còn nghĩ đến Ly Ương thật là ngu, những lời này cũng không
tự chủ đổ ra hết. Nhưng hắn nói nhiều như vậy, đại bá nhà mình lại vẫn chưa cho
hắn nửa phần phản ứng, chẳng lẽ Tiểu Ương nhi thật không vui? Không đợi Phượng
Cửu nghĩ nhiều hơn nữa, Phượng Hề đã đứng ở bên người hắn, ra tay chế trụ hắn.
Bị Phượng Hề nhốt vào thư phòng rồi, Phượng Cửu suy sụp tinh thần ngồi ở trên
ghế. Phượng Hề ở ngoài phòng tăng thêm ba tầng phong ấn, đừng nói hôm nay thần
lực của hắn bị đóng, coi như là bình thường hắn cũng tuyệt đối không thể chạy
đi. Hắn cơ hồ có thể đoán được vận mệnh sau này của mình thê thảm cỡ nào. Không
biết phụ vương sẽ nghĩ ra cách gì ép buộc hắn. Đời phượng khổ ép nhấp nhô này!
Bảo linh tước truyền tin tức cho Phượng Minh, Phượng Hề đứng ở bên cạnh ao sen,
nhìn một bông sen trắng nở bên cạnh ao yên lặng không nói gì.
Hắn chưa từng nghĩ đến nói với hắn những lời này sẽ là cháu của mình, bất quá
chỉ sợ cũng chỉ có Phượng Cửu mới có thể không che dấu chút nào nói ra toàn bộ
như vậy. Nếu đổi thành người khác chỉ có một chút liền ngừng lại, tựa như Bạch
Nhiễm.
Cũng qua hơn bốn nghìn năm, người sáng suốt cũng biết nàng không về được, tại
sao ta không muốn thừa nhận?
Phượng Hề cũng từng hỏi mình như vậy trong lòng, môi mím chặt buộc vòng quanh
một đường vòng cung khổ sở. Không về được sao? Vậy thì như thế nào? Nhân Phi có
thể trở lại hay không cũng không quan trọng, bởi vì vô luận như thế nào hắn đều
không thể bỏ nàng xuống....
Trong đầu đột nhiên nhớ lại cặp mắt đen quật cường kia, ngày đó nàng cũng nói
với hắn như vậy: “Vậy thì như thế nào?”
Như vậy hôm nay, hắn lại nên như thế nào?
Ly Ương co đầu rụt cổ len lén chạy về Thanh Khâu, một cái chân mới vừa bước vào
gian phòng của mình, thời điểm đang muốn cảm thán đạt tới an toàn, thanh âm
lạnh run của Bạch Nhiễm liền hiện ra sau lưng.
“Biết trở lại?”
Sống lưng lạnh lẽo, Ly Ương cứng ngắc xoay người lại, thấy Bạch Nhiễm đang hai
tay ôm ngực, tựa vào trên cây cột hành lang, bộ dạng lười biếng giống như là
mới tỉnh ngủ, nhưng đôi tròng mắt đen kia lại hiện ra vẻ nguy hiểm. Ánh mắt như
vậy khiến cho Ly Ương không tự chủ rụt một cái lui ra sau, ngượng ngùng nói:
“Buồn bực nhiều ngày như vậy, ta tùy tiện đi ra ngoài chút.”
Bạch Nhiễm nhướng mày, cong môi cười chế nhạo nhìn chằm chằm Ly Ương, “Tùy tiện
đi ra ngoài là có thể đi tới núi Phượng Kỳ?”
“Vậy thì thế nào?” Ly Ương bĩu môi, một bộ chết cũng không hối cãi, vẻ mặt vò
đã mẻ lại sứt.
“Như thế nào?” Bạch Nhiễm tiến gần một bước lên trước, khóe mắt hơi nhếch lên
chứa đựng một tia ánh sáng nguy hiểm, “Ta nói với ngươi như thế nào, ngươi đều
quên?”
Ly Ương theo bản năng lui về phía sau một bước, mạnh miệng không chịu yếu thế,
“Không phải chỉ đi ra ngoài một chút thôi sao, có cái gì quá đáng?”
“Đúng là không có cái gì quá không được.” Bạch Nhiễm gật đầu, làm như rất đồng
ý lời của Ly Ương.
Lần này thật ra khiến Ly Ương ngây ngẩn cả người, lúc nào thì Bạch Nhiễm trở
nên dễ nói chuyện vậy? Bất quá rất nhanh, Ly Ương liền phát hiện mình sai lầm
rồi, hơn nữa còn là mười phần sai. Nếu nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Nàng nhất định là đầu óc bị Hỏa Kỳ Lân vỗ hư mới có thể ngu xuẩn nghĩ Bạch
Nhiễm trở nên dễ nói chuyện!
Liếc nhìn Ly Ương, Bạch Nhiễm như có điều suy nghĩ nói: “Cấm túc đến khi thân
thể ngươi hoàn hảo, cũng đúng là không có gì lớn.”
“Cấm túc?!” Ly Ương hú lên quái dị, tìm một khe hở liều chết chạy ra ngoài.
Nàng mới không cần bị cấm chân!
Còn chưa chạy lên được hai bước, Ly Ương liền bị Bạch Nhiễm bắt cổ áo ôm trở
về.
“Bạch Nhiễm, tại sao ngươi lại nhốt ta!” Bị Bạch Nhiễm xách theo, Ly Ương đá
hai chân loạn giùng giằng kêu to.
Bạch Nhiễm không để ý tới nàng, trực tiếp đi vào trong nhà ném nàng lên giường
êm.
“Ta không muốn cấm túc, ta lại không làm cái gì, tại sao ngươi cấm chân ta?”
Nhìn chằm chằm Bạch Nhiễm đứng ở trước mặt mình, Ly Ương biết mình không thể
nào chạy đi từ trên tay hắn, chỉ có thể thở phì phò phẫn nộ gào thét.
“Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta sẽ ở chỗ này nửa tháng để nghỉ ngơi thật tốt.”
Giọng nói Bạch Nhiễm mặc dù như cũ ôn hòa, nhưng trong ôn hòa thỉnh thoảng nhô
ra tức giận khiến cho Ly Ương nháy mắt cúi đầu không dám đáp lời. Hơn nữa Bạch
Nhiễm nói đều là sự thật, ban đầu nàng đích xác là vỗ ngực lời thề son sắt cam
kết.
Vì vậy, một Tiểu Bạch cúi đầu, hoàn toàn chột dạ.
Thấy bộ dạng này của Ly Ương, Bạch Nhiễm thở dài, giọng nói mềm nhũn không ít,
“Thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏi, chẳng lẽ không thể ở lại thêm
mấy ngày nữa? Chạy được hòa thượng chứ chạy không được miếu, ngươi gấp cái gì?”
Cho tới bây giờ Ly Ương mới phản ứng được, sao Bạch Nhiễm biết nàng đi núi
Phượng Kỳ? Hơn nữa câu chạy được hòa thượng chứ chạy không được miếu, chẳng
lẽ... Ly Ương trầm xuống trong bụng, có chút không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa,
nhưng đầu óc căn bản không chịu cho nàng khống chế. Bạch Nhiễm biết, bây giờ Ly
Ương thật khẳng định. Bất quá như đã nói qua, Bạch Nhiễm làm sao lại biết? Nàng
có làm rõ ràng như vậy sao?
Bạch Nhiễm thấy Ly Ương vẫn cúi đầu, cho là nàng vẫn còn giận dỗi vì chuyện cấm
túc, dịu dàng trấn an nói: “Ta cũng không phải thật muốn cấm chân ngươi, nếu là
bây giờ buồn bực có thể đi lòng vòng ở Thanh Khâu.”
“Bạch Nhiễm.” Ly Ương ngẩng đầu lên, cặp mắt đen lúng liếng nhìn Bạch Nhiễm, cười
khổ hỏi: “Ta không phải rất ngu chứ?”
Bạch Nhiễm ngẩn ra, thoáng qua đã biết Ly Ương chỉ là cái gì. Thấy Ly Ương khổ
sở cười, đáy mắt còn toát ra thống khổ và tự giễu, Bạch Nhiễm căng thẳng trong
lòng. Lần đầu tiên, hắn bắt đầu hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai.
Bất quá muốn lấy được thứ mình muốn, như thế nào dễ dàng như vậy? Dễ dàng lấy
được, lại có người nào sẽ quý trọng? Nghĩ tới đây, Bạch Nhiễm xoa nhẹ đỉnh đầu
Ly Ương, khẽ cười nói: “Ngu thì như thế nào? Người nào lúc còn trẻ chưa từng
ngu như vậy?”
“Vậy ngươi cũng từng ngu như vậy?” Nghe lời này, Ly Ương thuận miệng nói tiếp.
“Ngươi cảm thấy có thể sao?” Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, khóe miệng lan tràn
ra một nụ cười tự tin mà mị hoặc người. Phong thái hào hoa trong nháy mắt, chói
đến khiến tất cả đều mất màu sắc, trong trời đất giống như chỉ còn lại một mình
Bạch Nhiễm.
Lấy lại tinh thần, Ly Ương kéo khóe miệng ra, im lặng. Cũng phải, yêu nghiệt
như vậy, sẽ chỉ làm người khác ngu thôi.
“Tiểu Bạch, muốn phải đi tranh. Ngươi không cố gắng đi tranh, sao lấy được
đây?”
Lời này của Bạch Nhiễm khiến cho Ly Ương bỗng dưng há to miệng, kinh ngạc nhìn
hắn. Ban đầu là người nào nói với nàng, duy chỉ có Phượng Hề không được?
“Kinh ngạc như vậy làm gì?” Nhìn hai con mắt Ly Ương trợn thật lớn, Bạch Nhiễm
đưa tay ngắt gương mặt Ly Ương, khẽ mỉm cười tiếp tục nói, “Thích dĩ nhiên là
phải đi tranh, không cần biết phương pháp gì, tranh đến sẽ là của ngươi. Quá
trình như thế nào không quan trọng, quan trọng chỉ có một kết quả. Tiểu Bạch,
thích phải dùng tất cả chộp hắn về trong tay. Ngu cũng tốt, đần cũng tốt, hung
ác cũng tốt, gian trá cũng tốt, cũng không có đáng nói. Chỉ cần lấy được cái
mình thích, tất cả đều không quan trọng.”
Ly Ương xấu hổ, Bạch Nhiễm quả nhiên không hổ là Bạch Nhiễm. Chẳng qua nếu như
không nghĩ như vậy, cũng không phải là Bạch Nhiễm.
“Uh.” Ly Ương từ chối cho ý kiến đáp một tiếng. Lời của Bạch Nhiễm nàng không
cảm thấy có lỗi, nhưng không cảm thấy đúng.
Bạch Nhiễm cười nhạt, cũng không nói thêm nữa, “Ta còn có chuyện phải xử lý,
chờ chuyện xong xuôi sẽ mang ít đồ ăn vặt trở lại cho ngươi. Cũng đừng chạy
loạn nữa, lại bị ta bắt được...”
“Biết, tuyệt đối sẽ không chạy loạn.” Không chờ Bạch Nhiễm nói xong, Ly Ương
liền bảo đảm nói.
“Tốt lắm, ta đi trước, nghỉ ngơi thật tốt.” Bạch Nhiễm vỗ vỗ đầu của nàng, đứng
dậy rời đi.
Sau khi Bạch Nhiễm rời đi, Ly Ương nằm ở trên giường êm, nghĩ tới lời của hắn
vừa rồi. Thích, sẽ phải đi tranh sao?