Quay trở con cờ trắng
trong tay, cả người Ly Ương núp ở trên xích đu, chậm rãi nhẹ nhàng lắc lắc. Nửa
ngày không có nhìn ra trên bàn cờ có nguyên cớ gì, Ly Ương dứt khoát tùy ý chọn
đại một chỗ đặt cờ. Đợi đến khi cờ đen của đối phương rơi xuống, Ly Ương liền
phát hiện mình chọn không tốt, chọn chỗ tự tìm đường chết, một ít cờ trắng vụn
còn sót lại của nàng đều bị ăn.
Đếm không hết đây là lần thứ mấy thua đến một con cờ cũng không còn, Ly Ương
giựt giựt khóe miệng, trong lòng buồn bực. Nam nhân đáng chết, thật đúng là một
chút cũng không để cho nàng! Vung tay lên, Ly Ương nằm lại trên xích đu, mệt
mỏi nói: “Không chơi.”
“Được.” Hạng Thành thu hồi con cờ, đáp ứng một tiếng.
Gió như lụa mỏng, bóng cây lắc lư, xung quanh nồng nặc hương cỏ xanh. Ly Ương
khẽ nheo cặp mắt lại, hít thở không khí tươi mát, hưởng thụ cảm giác êm ái khi
gió phất qua gò má. Ly Ương không nói lời nào, cái hồ lô kín như Hạng Thành tự
nhiên cũng sẽ không nói chuyện. Hắn an tĩnh ngồi trên ghế, ngưng mắt nhìn cô
gái đang nhắm mắt dưỡng thần, mặt thích ý. Nhìn bộ dáng hôm nay của nàng, chắc
cái gì cũng không biết, nghĩ đến là cố ý gạt nàng. Nghĩ đến tin tức lấy được
sáng hôm nay, Hạng Thành không khỏi than nhẹ, nếu nàng biết được, nhất định sẽ
thương tâm.
“Như đã nói qua, kể từ khi Tiểu Cửu nhi thành thân rồi, ta cũng chưa từng gặp
hắn. Xem ra người này bị muội muội ngươi ăn gắt gao rồi.” Đối mặt một cái hồ lô
kín, Ly Ương không khỏi nhớ đến Phượng Cửu hồi lâu không gặp.
“Này...” Nghĩ đến những hành động cực bá đạo của muội muội nhà mình, Hạng Thành
chẳng qua là cười xấu hổ, không có nói tiếp.
Ly Ương trừng mắt nhìn, quyết định không tiếp tục cái đề tài này. Nhớ ngày đó
Tiểu Cửu nhi còn tin thề mỗi ngày nói với nàng muốn dạy cọp mẹ, dạy thành mèo
con, bây giờ nhìn lại hoàn toàn trái ngược. Sự thật chứng minh, cưới con cọp
cái về nhà là quyết định rất không sáng suốt. Nghĩ đến cuộc sống bi thảm Phượng
Cửu có thể trôi qua hôm nay, Ly Ương liền không nhịn được trộm vui mừng.
Ly Ương đang muốn khoái trá, chợt cảm thấy một hồi cảm giác hôn mê đen kịt. Lại
tới... Ly Ương trầm lòng xuống, nhắm mắt lại cố nén cảm giác không thoải mái,
chờ đợi chịu qua một hồi. Ly Ương nhắm mắt nằm, bề ngoài thoạt nhìn không khác
biệt với khi nhắm mắt dưỡng thần lúc nãy, trên thực tế lúc này thân nàng giống
như ở trong dòng nước xoáy hỗn loạn khổng lồ. Trời đất quay cuồng, tối sầm,
vĩnh viễn không dừng lại, đó là một loại khó chịu không cách nào hình dung. Bất
quá cũng may, chỉ cần chịu qua một hồi sẽ tốt lắm, Ly Ương cắn răng kiên trì.
Đợi đến khi trận choáng qua đi, Ly Ương mở mắt ra, phát hiện lòng bàn tay của
mình đã bị móng tay bấm ra máu. Cẩn thận giấu tay ở tay áo, Ly Ương quay đầu
phát hiện Hạng Thành không biết đang suy nghĩ gì, nhìn dáng dấp thất thần.
“Hạng Thành.” Ly Ương gọi hắn, giọng nói không khác bình thường, “Hôm nay chỉ
tới đây thôi, ta có chút buồn ngủ.”
Hạng Thành lấy lại tinh thần, giương mắt phát hiện sắc mặt của Ly Ương có chút
trắng bệch. Mấy ngày nay, nàng... Hạng Thành đau xót trong lòng, không có tiếp
tục suy nghĩ nữa. Đứng lên, hắn ôn hòa nói: “Vậy ta đi về trước, ngươi tốt nhất
nghỉ ngơi.”
Sau khi Hạng Thành đi, nụ cười trên mặt Ly Ương lập tức bị cảm giác nặng nề
thay thế. Từ sau khi tỉnh lại, đây là lần thứ năm, có loại hoa mắt không chút
báo trước này. Không chỉ như thế, từ ngày đó mỗi lần vào ban đêm nàng đều mơ
thấy cảnh mộng kỳ dị, ngày qua ngày, giống như là cưỡi ngựa xem hoa thấy được
rất nhiều, nhưng ngày thứ hai tỉnh lại, lại quên mất toàn bộ không còn một
mống.
Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Ly Ương nằm ở trên xích đu, tay vuốt cái trán. Có
lẽ, nàng nên nói cho cha mẹ cái tình huống này.
Ly Ương đang rối rắm, một con linh tước từ đàng xa bay tới, rơi xuống trong tầm
tay nàng. Mở thiệp mừng đỏ thẫm linh tước đưa tới ra, Ly Ương như đặt mình
trong hàn băng vạn năm, lạnh thấu xương. Ngón tay buông lỏng, thiệp mừng đỏ
thẫm rơi xuống trên mặt đất. Chỉ thấy trên thiệp mừng màu đỏ thiếp vàng miêu tả
một con phượng hoàng chói mắt, hắn đang giương cánh cẩn thận che chở đóa hoa
sen bên cạnh.
Ly Ương vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn tay phải vốn đang cầm thiệp mừng
của mình, một cái tay khác cũng không chịu khống chế sờ về phía Đông Dương Hiệt
châu thắt ở bên hông. Đông Dương Hiệt châu ôn lạnh nhu hòa vào tay, Ly Ương
cũng giống như đụng phải một viên ngọc lửa nóng bỏng, lập tức rụt tay trở về.
Ánh mắt chuyển dời đến Đông Dương Hiệt châu lăn xuống xoay lại bên cạnh, lòng
của Ly Ương giống như bị cắt rách ra, không thể ức chế đau đớn, lạnh như băng
thấu xương khiến cho nàng trong nháy mắt cứng ở tại chỗ. Cho đến khi một giọt
nước mắt rơi trên Đông Dương Hiệt châu, Ly Ương đưa tay sờ lên mặt, mới phát
hiện mình đã sớm lệ rơi đầy mặt, thiệp mừng đỏ thẫm trên đất càng thêm chói mắt
khiến nàng không cách nào hô hấp.
Phượng Hề, ngươi tại sao lại tàn nhẫn như vậy.
***
Sau núi Phượng Kỳ, bên bờ hồ sen trắng. Nhân Phi ngồi ở trong đình bạch ngọc,
không nhúc nhích nhìn một đóa hoa sen trắng hé nở giữa hồ. Trước đây không lâu,
nàng vẫn chỉ là một gốc cây tầm thường trong bọn họ. Trong cuộc sống cô đơn như
vậy, nàng chỉ có thể mỗi ngày nhìn lên hắn, nghe hắn khảy đàn, nghe hắn nói.
Cho dù là biết không thể, cũng không cách nào chống lại trái tim đã động của
mình.
Khi đó, nàng nghĩ, có thể an tĩnh nhìn hắn như vậy, là tốt. Cho đến... Nhớ tới
Ly Ương, đôi môi Nhân Phi khẽ nhếch, trong đôi mắt đẹp toát ra giễu cợt không
che giấu. Tính toán thời gian, lễ vật của nàng, nàng nên nhận được.
Không có ai biết, nàng chán ghét nữ nhân kia cỡ nào, từ lần đầu tiên nhìn thấy
nàng. Vậy mà khi đó, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân không biết xấu hổ đó
hao tổn tâm cơ đến gần Phượng Hề. Vừa mới bắt đầu, nàng chỉ cho là xem cuộc
vui, bởi vì nàng biết Phượng Hề yêu Nhân Phi cỡ nào. Không ngoài suy đoán của
nàng, Phượng Hề quả nhiên là cự tuyệt, hơn nữa không để cho nàng đến núi Phượng
Kỳ nữa. Nhưng nữ nhân kia lại chẳng biết xấu hổ cứ như thế đi tới nữa, khiến
cho Phượng Hề không thể làm gì. Chuyện về sau ngoài dự liệu của nàng, khiến cho
nàng ứng phó không kịp, thậm chí tuyệt vọng. Phượng Hề thế nhưng thử tiếp nhận
nữ nhân kia! Nàng nhìn tay hắn nắm tay dạy nàng múa kiếm khảy đàn, hình ảnh
thân mật như vậy, khiến cho nàng cực đau lòng, rồi lại không cách nào ngăn cản.
Đến cuối cùng, Phượng Hề lại mang theo nữ nhân kia ra ngoài du ngoạn...
Bất quá, vậy thì như thế nào? Cho tới bây giờ, người Phượng Hề muốn lấy, là
nàng. Nghĩ đến phản ứng và vẻ mặt khi Ly Ương nhận được thiệp mừng sẽ có, nụ
cười ở khóe miệng Nhân Phi càng tươi lên. Nàng mới là người cười đến cuối cùng.
“Đang suy nghĩ gì? Cười đến vui vẻ như vậy.” Thật vất vả phát xong tất cả thiệp
mừng, Phượng Hề cuối cùng có thể thở ra.
Tựa vào trong lồng ngực quen thuộc, Nhân Phi cười lúm đồng tiền như hoa, “Đang
suy nghĩ hôn lễ mười ngày sau.”
Phượng Hề cúi đầu, hướng về phía người trong ngực nghiêm túc nói: “Lần này,
nhất định sẽ cho ngươi một hôn lễ hoàn mỹ.”
“Ừ.” Nhân Phi cười lên tiếng. Người nàng yên lặng nhìn chăm chú ngàn năm, từng
cho là không cách nào sánh bằng này, lập tức sẽ trở thành của nàng. Nàng không
phải là Nhân Phi, cũng rõ ràng hắn yêu là Nhân Phi, nhưng nàng không quan tâm.
Vô luận giá cao là cái gì, nàng đều phải lấy được.
***
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng hẹp dài sáng ngời như một thuyền lá nhỏ giắt
trên màn đêm thâm trầm, hết sức chọc người trìu mến.
Phượng Hề vừa mới bày danh sách tiệc cưới ra ngồi ở trước bàn đọc sách, trước
mặt đặt hộp gỗ trầm hương linh tước đưa tới trước đây không lập. Mặt hộp đã bị
mở ra, bên trong nằm một khỏa ngọc châu xanh thẳm thông suốt mượt mà, đúng là
viên Đông Dương Hiệt châu hắn tặng cho Ly Ương.
Nhìn Đông Dương Hiệt châu long lanh dịu dàngận trong tay, Phượng Hề không khỏi
nhớ lại tình cảnh ở tiệc Quỳnh Lâm hôm đó. Khoảnh khắc gặp phải Nhân Phi, hắn
chỉ chú ý mang theo Nhân Phi rời đi, lại quên nàng sau lưng. Trên đỉnh núi Cận
Nịnh, hắn đáp ứng nàng, cuối cùng chỉ có thể nói với nàng một tiếng “Thật xin
lỗi”. Nghĩ đến bộ dạng Ly Ương mở to mắt, liều mạng chịu đựng không khóc, trái
tim Phượng Hề đau xót, trong mắt tràn đầy áy náy. Hắn không muốn tổn thương
nàng, cuối cùng vẫn là đả thương nàng. Nếu ban đầu hắn có thể đủ kiên trì một
chút, không thử dò không tới gần, hôm nay cũng sẽ không thương nàng sâu như
thế.
Đem Đông Dương Hiệt châu thả lại bên trong hộp lần nữa, Phượng Hề áy náy hối
hận đồng thời, trong lòng cũng nổi lên một tia nghi ngờ. Nếu như hôm đó không
có gặp Nhân Phi, hắn có lẽ sẽ nhận định Ly Ương chính là Nhân Phi chuyển thế.
Mặc dù dung mạo và tính tình hai người chênh lệch khá xa, nhưng những thứ thói
quen và cái tốt cắm rễ tận xương cũng giống nhau như đúc. Chẳng qua là cõi đời
này làm sao có chuyện trùng hợp như thế? Ngón tay vô ý thức khẽ chọc mặt bàn,
Phượng Hề khẽ cau mày, nghĩ đến một cái nhăn mày một nụ cười của Nhân Phi, ngay
sau đó không hề nguyện ý xâm nhập suy nghĩ nữa.
Bóng đêm đang sâu, ánh trăng hẹp dài trên không trung bị mây đen dày đặc từ từ
bao phủ lại, một mạt ánh sáng cuối cùng trong trời đất biến mất ở trong màn đêm
vô tận. Trong rừng ngô đồng phía nam núi Phượng Kỳ, mấy thiên binh vây lượn ở
chung quanh tảng đá lớn, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, vẻ mặt túc mục, nghiêm
mật canh giữ một trong phong ấn quan trọng nhất cũng nguy hiểm nhất Tiên giới.
Một làn gió âm u không tiếng động phất qua, Thanh Tiêu đang nhắm mắt tĩnh tọa
bỗng dưng mở hai mắt ra, mắt tinh như điện, quét qua cả rừng ngô đồng. Quét qua
lại cẩn thận mấy lần, Thanh Tiêu cũng không phát hiện bất kỳ dị động nhắm hai
mắt lại lần nữa, tiếp tục tu luyện.
Không có ai phát hiện, chỗ bóng tối phía sau đá lớn, một luồng bóng đen mỏng
như khói dùng tốc độ vô cùng chậm bay nhè nhẹ sát mặt đất lướt qua thủ vệ thiên
binh, chui vào trong một cái khe nhỏ hẹp dưới tảng đá lớn. Cũng chính là vào
lúc này, Phượng Hề phiền loạn trong lòng, không có chút nào buồn ngủ bước chân
vào chỗ ở của Nhân Phi. Bóng đen ngẩn ra, không tiếp tục xâm nhập nữa, theo
đường cũ chậm chạp nhẹ nhàng ra ngoài.
Phượng Hề đứng ở cửa, tay vịn khung cửa, đối mặt phòng không có một bóng người,
trong bụng nghi ngờ. Vốn là vô tâm ngủ, cho nên muốn tới xem Nhân Phi. Nhưng
đêm hôm khuya khoắt, Nhân Phi lại không có bên trong phòng. Lúc này, nàng sẽ đi
nơi nào?
Đi tới phía sau núi, thấy Nhân Phi ngồi ở bên trên ao sen, Phượng Hề không khỏi
thở phào nhẹ nhõm. May mà, nàng ở chỗ này. Đi tới bên cạnh Nhân Phi, Phượng Hề
dịu dàng hỏi: “Đã trễ thế này, sao không ngủ?”
“Ta không ngủ được tới đây xem một chút. Hơn nữa, ta có chút nhớ các nàng.”
Nhân Phi nhìn hồ sen trắng một cái, trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì
thấy may mắn. Nếu không phải trước khi nàng đi ra ngoài giữ lại một gốc cây
phân thân sen trắng trong sân, lần này chỉ sợ cũng nguy hiểm.
“Sao không ngủ được?” Ngồi vào bên cạnh Nhân Phi, Phượng Hề khẽ dựa gần ngửi
thấy được một cỗ hương hoa Dật Phàm quen thuộc. Mùi này, chỉ có một địa phương
mới có thể dính. Nghĩ tới đây, Phượng Hề rét lạnh trong lòng, khóe miệng cười
yếu ớt bỗng dưng cứng đờ.
Nhân Phi không có phát hiện, tựa tại bên cạnh Phượng Hề, làm như xấu hổ nhẹ
giọng nói lầm bầm: “Không phải lập tức sẽ thành thân sao?”
“Cho nên ngươi vẫn ngây ngốc ngồi ở chỗ này?”
“Đúng vậy, nếu không còn có thể đi đâu?” Nhân Phi ngẩng đầu lên, phát giác
Phượng Hề tựa hồ có cái gì không đúng, hỏi, “Thế nào?”
“Không có gì.” Phượng Hề cười lắc đầu, ôn hòa nói, “Không còn sớm, không ngủ,
trời sẽ sáng.”
Nhân Phi lắc lắc tay Phượng Hề, nói: “Vậy thì không ngủ, cùng nhau xem mặt trời
mọc, có được hay không?”
“Được.” Phượng Hề gật đầu đáp lời, trong lòng đã sớm không còn bình tĩnh như
thường ngày nữa. Mùi hoa Dật Phàm, cả núi phượng Kỳ Sơn, chỉ có trong rừng ngô
đồng phía nam mới có hoa Dật Phàm. Mùi hoa như vậy, sao lại dính ở nơi này?