Câu nói kế tiếp của Bạch Nhiễm khiến cho Ly Ương tức khắc trợn to hai mắt, giật
mình lại không hiểu nhìn hắn.
“Ta nghĩ Thấu Ngọc và Át Quân chắc là sẽ không phản đối.” Mặt mày Bạch Nhiễm
nhiễm tươi cười, dù bận vẫn ung dung ngồi ở bên giường.
Đường đường là Hồ đế Thanh Khâu, lúc nào thì trở nên rảnh rỗi như vậy rồi? Ly
Ương đột nhiên nhìn hắn có chút không hiểu. Không đúng, người trước mắt này, có
lúc nào nàng từng xem hiểu? Nghĩ đến đủ chuyện đã trải qua, Ly Ương không khỏi
có chút tự giễu. Trải qua nhiều việc như vậy, hôm nay nàng đối với hắn sao có
thể không có bất kỳ phòng bị nào? Đè xuống nỗi đau xót trong lòng, Ly Ương thấp
giọng hỏi: “Bạch Nhiễm, ngươi lại muốn làm cái gì?”
Thần sắc biến hóa của Ly Ương Bạch Nhiễm đều nhìn ở trong mắt, hắn biết, Bạch
Nhiễm than thở, “Ta chỉ là không yên lòng ngươi.”
“Ta rất khỏe.” Ly Ương không hề nghĩ ngợi, đã phản bác theo ý thức.
“Rất khỏe?” Xoay đầu nghiêng một bên của Ly Ương qua, Bạch Nhiễm nhìn chằm chằm
nàng, ánh mắt sáng quắc. Thấy rõ ràng cố chấp và kiên trì trong mắt Ly Ương,
thanh âm Bạch Nhiễm cũng không khỏi to lên mấy phần, “Động một chút là té xỉu
bất tỉnh coi là rất khỏe?”
Thấy lo âu và tức giận biểu lộ không bỏ sót trong mắt Bạch Nhiễm, Ly Ương đột
nhiên cười, giống như là nhìn thấy gì buồn cười. Biểu tình rất quen thuộc,
trước kia nàng ngã bệnh không nghe lời, hoặc là làm chuyện gì khiến cho mình bị
thương, Bạch Nhiễm luôn là vẻ mặt này. Hai lông mày xinh đẹp sẽ khó được vặn ở
chung một chỗ, cặp mắt phượng trời sinh mỉm cười sẽ nhuộm dần giận tái âm trầm,
ngay cả môi luôn cười yếu ớt, giờ phút này cũng mím thành đường cong không vui.
Gió thổi báo giông tố sắp đến, chính là dấu hiệu này.
Ly Ương giơ tay lên, ngón tay dài tựa như chơi đùa chọc chọc chữ Xuyên (vì nhíu
mày lại nên giữa lông mày có vết nhăn trông giống chữ Xuyên 川) giữa lông mày của hắn, trong bụng hơi lạnh. Trước
kia thấy cái bộ dáng này của hắn, trong lòng luôn là ấm áp. Hôm nay, nàng lại
không dám tin.
Bạch Nhiễm vẫn không nhúc nhích, tùy Ly Ương đâm mi tâm mình lung tung. Nàng
đột nhiên cười, khiến cho hắn càng lo lắng. Đưa tay cầm tay đâm mi tâm mình của
nàng, Bạch Nhiễm nhìn chăm chú vào Ly Ương, con ngươi đen bóng như ngọc đen lộ
ra ánh sáng nghiêm túc, “Tiểu Bạch, theo ta trở về đi. Tựa như quá khứ.”
Tựa như quá khứ. Bốn chữ ngắn ngủn, khiến cho cặp mắt Ly Ương bỗng dưng tràn
đầy hơi nước.
Nàng tựa hồ lập tức trở lại sau giữa trưa ấm áp yên tĩnh đó, Bạch Nhiễm cầm một
cây lược gỗ đào, ngón tay thon dài xuyên qua tóc của nàng, thần sắc dịu dàng,
ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc. Nước mắt cứ không cách nào khống chế vỡ đê
ra, một giọt một giọt rơi xuống. Cách một màn nước mắt, Ly Ương không thấy rõ
giờ phút này Bạch Nhiễm đến tột cùng là biểu tình gì. Hắn tựa hồ sửng sốt một
chút, sau đó tựa như quá khứ, động tác êm ái mà ôm nàng vào trong ngực, bàn tay
một cái lại một cái vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, trong miệng nhẹ giọng dụ dỗ,
“Ngoan, đừng khóc.”
Chỉ có dịu dàng dụ dỗ như vậy, hơi thở quen thuộc lại xa lạ, khiến cho lệ của
Ly Ương càng thêm mãnh liệt.
Từ ngày tách ra đó, Ly Ương vẫn cự tuyệt suy nghĩ tiếp. Những thời gian ở chung
một chỗ, bị nàng nhét vào chỗ thật xa, không muốn hồi tưởng, không muốn đối
mặt. Bởi vì người bị vứt bỏ kia, là nàng. Khi đó nàng không hiểu, hôm nay nàng
đã hiểu. Có lẽ chờ chút, thân cận và tín nhiệm thuần túy thế này, có thể chuyển
hóa thành yêu say đắm. Nhưng vào lúc này, Bạch Nhiễm đẩy nàng ra, tự tay đẩy
ngã đến bên cạnh một người khác. Người mà hắn từng nói, chỉ duy nhất không thể
có.
Nước mắt vẫn chảy ra, trong nháy mắt liền khô. Rồi sau đó trí nhớ như nước thủy
triều, trái tim băng giá tột cùng, lạnh đến thấu xương.
Những thứ tốt đẹp, cũng mang độc.
Ly Ương há miệng, cuối cùng nói ra những lời này, thanh âm khàn khàn, mắt lộ ra
bi thương, “Bạch Nhiễm, bỏ qua cho ta đi.”
Không tin chính là không tin. Bọn họ cũng đã không thể như quá khứ. Như thế nào
nữa, cũng tốt hơn tâm lại bị thương lần nữa. Nàng chỉ muốn một mình an tĩnh
đợi, không muốn tiếp tục làm con cờ của người nào. Bạch Nhiễm, coi như nhìn ở
chúng ta đã từng có tình, bỏ qua cho ta.
Ly Ương rõ ràng cảm giác được lồng ngực Bạch Nhiễm trở nên cứng ngắc, nàng muốn
rời đi, nhưng ngay sau đó một cỗ lực mạnh lại mạnh mẽ ấn nàng trở về. Dùng sức
to lớn, tựa hồ muốn làm nàng vỡ tan, tan ra vào trong xương thịt.
Sau đó nàng nghe được thanh âm dịu dàng của Bạch Nhiễm, đúng vậy, là dịu dàng,
thậm chí mang theo một tia cười. Môi của hắn sát qua vành tai của nàng, thật
gần, hắn nói: “Tiểu Bạch, ai ta cũng có thể buông, duy chỉ có ngươi, ta tuyệt
sẽ không buông tay nữa.”
“Bạch Nhiễm, ta không phải là đồ vật.” Đẩy Bạch Nhiễm ra, Ly Ương lạnh giọng
nói. Nàng hận nhất, chính là Bạch Nhiễm tự cho là đúng như vậy.
Thấy rõ ý lạnh ở đáy mắt Ly Ương, Bạch Nhiễm biết nàng đại khái hiểu lầm cái
gì, muốn mở miệng giải thích cái gì, nhưng cửa đóng chặt bị người đẩy ra. Chẳng
qua là đảo mắt, một thân thể khôi ngô liền chắn giữa hai người. Lời nói bị cắt
đứt, trong bụng Bạch Nhiễm không vui, đợi thấy rõ người ngăn ở trước mặt mình,
trong mắt thâm thúy xẹt qua một tia giận tái.
“Không sao chứ?” Thấy Ly Ương hai mắt sưng đỏ, còn có nước mắt chưa khô trên
mặt, Hạng Thành lo lắng hỏi.
Hạng Thành đột nhiên đến cũng làm cho Ly Ương ngẩn ra, bất quá nhìn đến gương
mặt lo lắng của hắn, nàng lập tức lắc đầu nói: “Không sao.”
“Không mời mà tới, ngay cả cửa cũng không gõ, Mạc Thần dạy con thật tốt.” Thấy
Hạng Thành bảo vệ Ly Ương ở phía sau, gương mặt đề phòng, Bạch Nhiễm cong cong
môi, lành lạnh nói.
“Đế quân.” Hạng Thành không có nói tiếp, chẳng qua chào Bạch Nhiễm một cái.
Bạch Nhiễm nhướng mày, khẽ cười, coi như hài lòng gật đầu một cái, “Tiểu Bạch
vừa mới tỉnh, không nên gặp khách.”
“Như vậy kính xin Đế quân đi về trước, ta muốn nghỉ ngơi.” Bạch Nhiễm vừa dứt
lời, Ly Ương liền mở miệng mời hắn rời đi.
Biết hôm nay không có cơ hội nói rõ ràng, hơn nữa Ly Ương cũng cần nghỉ ngơi,
Bạch Nhiễm liền theo ý của nàng đứng dậy, không yên tâm dặn dò: “Nghỉ ngơi thật
tốt, đừng giày vò mình nữa.”
Hiện tại Ly Ương chỉ muốn cho hắn đi nhanh một chút, lập tức gật đầu lên tiếng:
“Ta biết.”
Nghe được câu trả lời hài lòng, Bạch Nhiễm quay đầu liếc nhìn Hạng Thành, ý bảo
hắn cùng đi ra ngoài với hắn. Ai ngờ lúc này Ly Ương lại mở miệng nói: “Hạng
Thành, ngươi một chút, ta còn có lời nói cho ngươi.”
Bạch Nhiễm dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Ly Ương, ánh mắt dần dần sâu, nhàn
nhạt cười một tiếng, làm như bất đắc dĩ, nhưng vẫn đi trước một bước.
Sau khi Bạch Nhiễm đi, Ly Ương vẫn mạnh chống lập tức không có hơi sức, nhũn
như con chi chi [6] tựa vào đầu giường.
“Thân thể của ngươi...” Hạng Thành thấy Ly Ương không có chút tinh thần nào,
càng lo lắng.
Giật giật khóe miệng, Ly Ương hữu khí vô lực nói: “Không có gì đáng ngại, bất
quá là hơi mệt, không cần lo lắng.”
“Ừ.” Bộ dạng này của Ly Ương rơi vào trong mắt Hạng Thành, chẳng qua là khiến
cho hắn càng lo lắng. Bất quá thấy nàng không muốn nhiều lời, Hạng Thành cũng
không có hỏi nhiều. Trong tay áo rộng rãi lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi
màu lam nhạt, một con mèo trắng khả ái từ trong lăn ra ngoài, rơi xuống trên
giường. Ly Ương vừa rồi còn không có tinh thần gì nhìn thấy tên tiểu tử này,
ánh mắt lập tức sáng lên.
“Ta nghĩ một mình ngươi có lẽ sẽ nhàm chán, cho nên dẫn theo tiểu gia hỏa này
tới đây cho ngươi.” Thấy Ly Ương ôm con mèo nhỏ vào trong ngực trêu chọc không
ngừng, trong mắt Hạng Thành cuối cùng có chút ấm áp.
“Thật đáng yêu. Nó tên gì?” Ly Ương nhẹ gãi cằm con mèo nhỏ, thoải mái để nó mở
rộng tứ chi, híp mắt luôn kêu “Meo meo ô meo meo ô”, gương mặt hưởng thụ, thật
tự tại.
“Xuân Liễu.” Hạng Thành đáp, từ sau khi Xuân Liễu xuất hiện, ánh mắt của Ly
Ương cũng chưa từng dời đi khỏi người nó.
“Ồ, tiểu Xuân Liễu.” Nghe được Ly Ương gọi tên nó, Xuân Liễu lập tức kêu hai
tiếng bày tỏ đáp lại. Chọc cho Ly Ương càng vui vẻ, ôm nó cọ cọ, nàng cũng rất
nhớ da lông mềm mại bóng loáng của nàng. “Hạng Thành, ngươi tìm được nó từ nơi
nào?”
“Lần trước khi theo sư phụ đi ra ngoài tiện tay nhặt được.” Nhìn Xuân Liễu lăn
lộn ở trong ngực Ly Ương, Hạng Thành tùy ý đáp.
Vừa dứt lời, mặt thoải mái tự tại, đáy mắt Xuân Liễu vùi ở trong ngực Ly Ương
chảy xuôi qua một tia oán niệm. Tiện tay nhặt được? Nó đường đường.... Vậy mà
vừa nhìn thấy phong ấn huyền châu treo trên cổ mình, Xuân Liễu liền mạnh mẽ
nuốt một bụng oán khí trở về.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người một mèo không khí hài hòa, trò chuyện
với nhau thật vui. Qua hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hạng Thành lo lắng thân thể Ly
Ương, đứng dậy cáo từ. Mà Ly Ương vẫn ôm Xuân Liễu, liếc mắt nhìn nhau, ngã đầu
nằm ngủ.
“Đế quân, Hạng Thành đi về. Hắn mang theo con mèo nhỏ cho Ly Ương chơi, Ly Ương
rất thích. Bất quá con mèo nhỏ kia, tựa hồ không tầm thường.” Con hồ ly nhỏ lớn
cỡ nắm tay cung cung kính kính hồi báo tin tức mình nghe lén được với Bạch
Nhiễm.
“Vâng” tiểu hồ ly đáp một tiếng, vọt ra ngoài, ai thán tiếp tục nhiệm vụ của
mình. Đáng thương nó đường đường (hồ ly có thể ẩn hình) ở Thanh Khâu, hôm nay
lại luân lạc tới nông nỗi ngày ngày nghe lén.
Bạch Nhiễm tựa dưới tàng cây, tiện tay bẻ cây cỏ, lẳng lặng nhìn trời chiều
chầm chậm xuống trên trời. Nghĩ đến Hạng Thành mỗi ngày tới trình diện, mặt mày
Bạch Nhiễm dần dần giương lên, môi mỏng không tự chủ nâng lên một nụ cười cực
câu hồn. Tiểu Bạch thật đúng là biết gây chuyện cho hắn.
***
Đêm lạnh như nước, mọi âm thanh đều mất, ban đêm yên tĩnh ngay cả một ngọn gió
cũng không có.
Một khắc ma lực thử dò xét phong ấn kia, Phượng Hề nguyên bản đã ngủ trong nháy
mắt tỉnh lại. Nhìn đêm thâm trầm tối đen ngoài cửa sổ, thần sắc Phượng Hề bình
tĩnh, không khác với thường ngày. Vậy mà theo ma lực xâm nhập dò xét từng chút
từng chút, tim của hắn cũng từ từ trầm xuống theo.
Không có ai biết, ngày đó lúc Thấu Ngọc bày tầng kết giới mới này, để bảo đảm
không có ngộ nhỡ, đã lấy một thần hồn của hắn ra ngoài dung nhập vào kết giới.
Kết giới có bất kỳ dị động, hắn cũng có thể cảm ứng được trước tiên. Thông qua
một thần hồn dung nhập vào trong kết giới kia, hắn thậm chí có thể thấy tình
huống bên trong. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn lại không có dũng khí này.
Phượng Hề cười khổ phủ thêm áo khoác, vội vã chạy tới viện Nhân Phi ở. Thấy
người trong phòng ngủ say, tâm treo ngược của Phượng Hề bình yên rơi xuống.
Thật may là, không phải là nàng. Thở phào nhẹ nhõm, Phượng Hề nhắm mắt lại, tâm
thần khẽ nhúc nhích, hắn đã thấy được người trước kết giới.
Trong chớp mắt thấy rõ ràng người xông vào, tâm thần Phượng Hề đại loạn, thần
lực phản phệ, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi.