Trước tường phong ấn,
Nhân Phi chống tay phải ở mặt tường, cặp mắt phiếm sáng bóng đỏ sậm. Ma lực
tinh khiết hùng hậu từ lòng bàn tay của nàng liên tục không ngừng chảy ra, rót
thành một đường mỏng nhẹ nhàng chậm chạp thấm vào trong phong ấn. Nhân Phi gần
như hoàn mỹ nắm ma lực trong tay, không để cho một tia ma khí từ trong tràn ra,
mà dò xét khéo léo tỉ mỉ thế này thậm chí không có khuấy động phong ấn.
Cũng vào lúc này, Nhân Phi phát hiện Phượng Hề đến trong viện mình, trong bụng
hốt hoảng, ma lực ngưng tụ thiếu chút nữa chạm phong ấn. Ngưng thần tụ khí,
Nhân Phi trấn định tâm thần, khống chế ma lực cẩn thận xâm nhập phong ấn dò xét
lần nữa. Hiện tại tình huống này nàng không thể nào lập tức rời đi, chỉ có thể
mong đợi Phượng Hề chớ vào nhà. Đưa lưng về phía ánh trăng, Nhân Phi không thấy
rõ vẻ mặt Phượng Hề giờ phút này. Điều duy nhất khiến cho nàng cảm thấy may mắn
chính là, Phượng Hề chẳng qua là đứng ở cửa sổ, tựa hồ cũng không có ý vào
phòng.
Mở choàng mắt, Phượng Hề bất động thần sắc đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng,
mắt phượng màu nâu toát ra bi thương chưa bao giờ có. Nếu người thử dò xét
phong ấn là Nhân Phi, như vậy người hiện tại nằm ở trên giường... Rót thần lực
vào cặp mắt, Phượng Hề liền phát hiện người trên giường bất quá là một gốc cây
sen trắng biến ảo mà thành. Nhớ lại tất cả xảy ra đêm trước, thần sắc Phượng Hề
không thay đổi, trong lòng xẹt qua ngàn vạn suy nghĩ, lại dừng chân ở cửa sổ
một lát sau mới xoay người rời đi.
Cho đến khi Phượng Hề rời đi viện, tâm treo ngược ở cổ họng của Nhân Phi mới
bình yên rơi xuống. Vậy mà một giây kế tiếp, tâm còn chưa có rơi ổn lại chợt
nhấc lên một lần nữa. Nghĩ đến thời gian Phượng Hề xuất hiện trùng hợp kinh
người, Nhân Phi không khỏi hít sâu một hơi, chẳng lẽ hắn đã nhận ra cái gì sao?
Sẽ không, nếu như hắn hoài nghi, mới vừa rồi sao lại dễ dàng rời đi? Nhớ lại
hành động trước đây của mình, không có phát hiện bất kỳ cạm bẫy, lòng của Nhân
Phi mới lại thoáng an xuống.
Trở lại trong phòng mình, Phượng Hề ngồi yên trước bàn đọc sách, mắt phượng
chăm chú nhìn đóa hoa sen do hắn đích thân mài dũa ra, đó là lễ vật hắn chuẩn
bị cho Nhân Phi. Hai mắt nhắm lại tựa lưng vào ghế ngồi, nhớ tới con ngươi đỏ
sậm của Nhân Phi trước phong ấn, còn có ma lực thuần khiết từ trong tay nàng
chảy ra, trong lòng Phượng Hề lạnh như băng như sương.
Cử chỉ kỳ quái của Nhân Phi cùng với mùi hoa Dật Phàm tràn trên người nàng đêm
trước, hắn không thể không phát hiện, chỉ là cố chấp không muốn thừa nhận thôi.
Một cái nhăn mày một nụ cười lúc nửa đêm tỉnh mộng, từng câu từng chữ, vô luận
thiệt giả, hắn đều thật tham luyến. Hôm nay, cho dù tất cả không muốn, nghĩ đến
ma lực lành lạnh kia, hắn cũng không cách nào lừa gạt mình nữa. Nàng, không
phải là Nhân Phi.
Ma khí lại xuất hiện, đã không phải là chuyện nhỏ, hắn nhất định lập tức đi
Thiên cung hồi báo chuyện này cho Ngọc Đế mới được. Biết rõ như thế, lúc này
Phượng Hề cũng không có lực cử động nửa phần. Hắn như cũ ngồi yên ở trước bàn,
nhíu lông mày nhìn hình hoa sen điêu khắc, trong mắt chỉ còn lại vô tận là thê
lương.
Hắn cho là chân thật, thì ra bất quá là một giấc mộng.
...
Dò xét cho đến khi hết phong ấn đã là lúc trời gần sáng, rừng ngô đồng đen đến
không có một tia sáng, Nhân Phi cẩn thận thối lui từ trong khe của tảng đá lớn,
rời đi. Tới vô ảnh, đi vô tung, không có ai phát hiện nàng đi tới, càng không
có người phát hiện nàng rời đi.
Đợi đến khi trở về phòng, thu hồi sen trắng biến ảo trên giường, Nhân Phi ngồi
ở mép giường, sắc mặt trắng bệch. Khống chế ma lực tinh chuẩn như vậy, cơ hồ
hao phí toàn bộ tâm thần của nàng, huống chi vào lúc giữa chừng Phượng Hề lại
đi tới nơi này. Nghĩ đến Phượng Hề, tâm bất an vốn bị đè xuống của Nhân Phi lại
nổi lên lần nữa. Hắn, rốt cuộc có từng hoài nghi?
Điều tiết hơi thở một hồi, mở mắt ra lần nữa đã là trời sáng. Nhân Phi đang
dùng dằng có cần đi tìm Phượng Hề tiếng gõ cửa đã vang lên. Mở cửa, Phượng Hề
mỉm cười đứng ở bên cửa, cầm trong tay một hộp gấm bốn góc. Thấy kinh ngạc
trong mắt Nhân Phi, Phượng Hề cười đi vào nhà, bỏ hộp gấm cầm trên tay lên bàn,
“Ta nghĩ ngươi cũng nên tỉnh, liền không nhịn được tới đây nhìn một chút.”
“Tối hôm qua ta mới hoàn thành, vốn là tối hôm qua muốn đưa tới đây cho ngươi,
bất quá khi đó ngươi đã ngủ.” Phượng Hề vừa giải thích, vừa mở hộp gấm trên bàn
ra.
Nghe lời Phượng Hề nói, Nhân Phi thoải mái trong bụng, thì ra tối hôm qua hắn
tới là muốn đưa cái này. Vừa nhìn thấy hoa sen điêu khắc trong sáng thuần
khiết, rất sống động trong hộp, hai mắt Nhân Phi tỏa sáng, không nhịn được kinh
hô, “Thật là xinh đẹp.”
Cười che lại chán nản trong mắt, Phượng Hề lấy hoa sen điêu khắc trong hộp gấm
ra, “Thích là tốt rồi.”
Thấy Nhân Phi cười lúm đồng tiền như hoa, yêu thích hoa sen điêu khắc trong tay
không buông tay, Phượng Hề không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn chăm chú
vào nàng.
“Làm sao vậy?” Phát hiện Phượng Hề vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Nhân Phi sờ sờ
gò má của mình, có chút kỳ quái.
Phượng Hề lắc đầu một cái, “Không có gì, trong tộc xảy ra chút chuyện, ta muốn
trở về một chuyến.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn ra ảm đạm trong mắt Phượng Hề, Nhân Phi ân cần hỏi.
“Chuyện nhỏ, chỉ là Tiểu Cửu và Hướng Anh làm ầm ĩ gay gắt, cả Phượng Minh cũng
trấn không được. Cho nên ta qua đây xem một chuyến, hai người bọn họ náo loạn
cũng không phải là một ngày hay hai ngày.” Phượng Hề cười nhạt một tiếng, bất
động thanh sắc nói ra lời nói dối đã sớm soạn tốt.
Nhân Phi đáp một tiếng, ngẩng đầu hỏi, “Vậy ta cùng ngươi trở về.”
“Hôm nay không thể được, ngươi quên? Chức Nữ mới chế tốt khăn voan có thể hôm
nay sẽ đưa tới.” Phượng Hề nhắc nhở.
“Đúng nga.” Bị Phượng Hề nhắc nhở, Nhân Phi mới nhớ lại chuyện này.
Phượng Hề cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở về, mang một ít
quả Mật Phượng Minh giấu cho ngươi.”
Trấn an xong Nhân Phi, Phượng Hề liền rời núi Phượng Kỳ, động thân đi Thiên
cung.
***
Nghe xong bẩm báo của Phượng Hề, Ngọc Đế trầm ngâm hồi lâu, nói: “Luôn phong ấn
hắn ở dưới núi Phượng Kỳ cũng không phải là biện pháp.”
Lời này vừa nói ra, Phượng Hề run sợ trong lòng, đại khái đoán được ý tứ của
Ngọc Đế. Hắn không có lỗ mãng nói tiếp, chẳng qua là an tĩnh đứng tại chỗ chờ
đợi Ngọc Đế suy tư xong, đưa ra quyết định cuối cùng.
Giây lát, Ngọc Đế mới lại mở miệng nói: “Nhiều năm như vậy, hắn cũng khôi phục
nguyên khí. Nếu tiếp tục như vậy, chung quy một ngày sẽ rách phong ấn ra. Huống
chi...”
Ngọc Đế không có tiếp tục nói hết, chẳng qua là nhìn Phượng Hề phía dưới một
cái. Chỉ là một mắt, Phượng Hề liền hiểu ý tứ trong mắt Ngọc Đế. Hôm nay Nhân
Phi giả mạo này chỉ sợ là bị ma phong ấn dưới núi Phượng Kỳ khống chế, có thứ
nhất sẽ có thứ hai tiếp tục mặc kệ phát triển, căn bản không cách nào tưởng
tượng sẽ xảy ra chuyện gì.
“Ma một ngày chưa trừ diệt, Tiên giới một ngày không cách nào sống yên ổn.”
Ngọc Đế than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói, “Nếu hắn cố ý xé rách phong ấn ra,
như vậy tùy ý của hắn, để cho hắn ra ngoài.”
“Ý của bệ hạ là...” Phượng Hề ngẩn ra, đã đoán được bảy tám phần.
Ngọc Đế cười khẽ, ý vị sâu xa hỏi: “Phượng Hề, hôn lễ của ngươi chuẩn bị như
thế nào?”
“Chưa tới hai ngày, thì toàn bộ đã chuẩn bị xong.” Phượng Hề cung kính trả lời,
trong bụng đã hiểu rõ.
“Đã như vậy, lựa ngày không bằng trùng ngày.”
......
Ra khỏi Thiên cung, bước chân Phượng Hề yếu đuối, bên tai không ngừng vang trở
lại câu nói sau cùng mà Ngọc Đế nói với hắn. “Phượng Hề, người ngươi muốn tìm
đã sớm ở bên cạnh ngươi. Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Ngươi sai lầm
một lần, ngàn vạn không nên sai lần thứ hai.”
Nếu Ngọc Đế nói với hắn như vậy, tự nhiên là có vạn phần nắm chặt.
Hắn, hẳn nhận lầm.
Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
Trong đầu hiện lên gương mặt tái nhợt của Ly Ương hôm đó, vẻ mặt bất lực, còn
có lời nói gần như tuyệt vọng, lòng của Phượng Hề giống như là bị cái gì đó mở
ra một khoảng trống rỗng khổng lồ, vạn kiếm đâm xuyên, gió lạnh gào thét, đau
lòng không cách nào nói.
Dựa dưới một thân cây, Phượng Hề cũng không nhịn được nữa, trong lúc nhất thời
tâm thần đều tổn hại, trong cổ bắt đầu khởi động ra mùi máu tươi ngai ngái.
Hắn nhận sai người mình yêu nhất.
Đó là sai lầm ngay cả chính hắn cũng không thể tha thứ, hắn làm sao có thể cầu
sự tha thứ của nàng.
Nhìn bầu trời xanh vô tận trên đầu, nghĩ đến lệnh Ngọc Đế ra cho hắn, Phượng Hề
đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, chỉ còn lại cười khổ. Biết rõ hôm nay nàng
nhất định thương tâm vô cùng, thế nhưng hắn lại chỉ có thể tiếp tục chu toàn,
không thể chạy đi gặp nàng, càng không thể nào đi an ủi.
Cúi đầu nhắm mắt chỉ chốc lát, đợi đến khi Phượng Hề ngẩng đầu lần nữa, trên
mặt của hắn như cũ là nụ cười dịu dàngận như ngọc, không khác bình thường. Nhạt
nhẽo ôn nhã, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận. Người nào lại biết
dưới phong nhã cực hạn kia, che giấu nỗi lòng như thế nào.
***
Trời xanh khí sáng, vạn dặm không mây.
Núi Nguyên Hoa, Mặc Kỳ cốc, dưới tàng cây hòe vàng.
Bạch Nhiễm đang thảnh thơi nằm nghiêng ở trên xích đu, trong tay cầm một quyển
sách xem. Bên tay phải của hắn để một mâm quả tiên món ăn đủ loại màu sắc, phía
sau là hai tiên tỳ phẩy quạt tạo mát cho hắn, vô cùng tự tại. Mà đổi lại, Ly
Ương ôm Xuân Liễu, ngồi chồm hổm ở cửa sổ, tràn ngập oán niệm vẽ vòng tròn
nguyền rủa người khốn kiếp đoạt đi địa bàn của mình, còn không phát giác gì.
Bạch Nhiễm mặc dù không ở lại núi Nguyên Hoa như lời hắn, nhưng từ trong khoảng
thời gian này Ly Ương mở mắt đến khi nàng nhắm mắt lại, hắn đều ở tại chỗ.
Người này chẳng những đoạt xích đu dành riêng cho nàng, đoạt bóng cây chuyên
dụng của nàng. Cực kỳ ghê tởm nhất chính là, không có chuyện còn từ hầm rượu
của nàng chọn một hai bình rượu ngon uống. Quả thật là hành động của cường đạo!
Nghĩ tới đây, Ly Ương đỏ mắt, sát khí tán loạn. Đáng thương cho Xuân Liễu trong
ngực nàng, bị nàng vô ý thức đè xuống, đã sớm phải không hình mèo.
Một người như thế, đuổi không đi, tránh không khỏi, làm sao bây giờ? Trừ tức
ra, Ly Ương thật sự không nghĩ ra biện pháp thứ hai. Ghê tởm chính là Bạch
Nhiễm lại vẫn cứng rắn phô trương lớn ra, một lát bảo tiểu hồ ly đưa quả tiên,
một lát lại sai người đưa văn thư tới xử lý, cơ hồ không có một khắc ngừng
nghỉ, khiến cho nàng muốn bỏ qua cũng không dễ dàng như vậy.
Cho nên Ly Ương đáng thương hôm nay chỉ có thể luân lạc tới ngồi chồm hổm bên
trong phòng mình, không ra cổng trước không bước cổng sau.
Nghĩ tới đây, Ly Ương liền ôm Xuân Liễu, một hồ ly một mèo đôi mắt đẫm lệ nhìn
nhau. Một cảm thán đời hồ nhấp nhô của mình. Một cảm thán đời mèo khổ ép của
mình. Quả thật là một đôi chủ tớ thảm đạm cực kỳ đáng thương.
“Hả, Bạch Nhiễm, sao ngươi lại ở chỗ này?” Mộ Nghi nhận được tin tức mới đặc
biệt sang đây xem Ly Ương, thuận tiện xem tuồng hay, thấy Bạch Nhiễm nằm ở bên
ngoài vẻ mặt thích ý, vẫn không nhịn được chen vào đôi câu.
“Ta không ở nơi này, còn có thể ở đâu?” Bạch Nhiễm nhíu mày, giọng nói đương
nhiên giống như nơi này là Thanh Khâu của hắn.
Mộ Nghi ngạc nhiên, trong lòng không khỏi cảm thán, Bạch Nhiễm quả nhiên không
hổ là Bạch Nhiễm. Quay đầu, nàng đã thấy được Ly Ương ở cửa sổ ngó dáo dác. Mộ
Nghi khẽ mỉm cười, nói với Bạch Nhiễm: “Bạch Nhiễm, mặt trời vừa đúng, ngươi cứ
tiếp tục ở chỗ này hứng gió đi. Ta đi vào trong nhà đòi miếng nước uố́ng, lúc
này đang giữa trưa, ở tại bên ngoài thật đúng là không dễ chịu a.”
Nói xong, cũng không để ý phản ứng của Bạch Nhiễm là gì, trực tiếp xoay người
đi tới nhà gỗ đang mở ra một nửa.