cũng không tâm tình, càng
không có thời gian miêu tả. Tóm lại, năm trăm lượng bạc trên người nàng chỉ có
thể chống đỡ năm ngày! Lại còn thêm gian phòng này của Phi Mặc. Vì tiết kiệm
chi tiêu, Ly Ương sa thải lão Vương, trả lại gian phòng của mình, chỉ để lại
gian phòng của Phi Mặc, sau đó chính là ngày tiếp nối đêm cố gắng kiếm tiền trả
tiền phòng.
Mấy ngày nay, Ly Ương cơ hồ không có thời gian thở, làm xong tất cả Trừ Yêu
Huyền Thưởng Lệnh của quan phủ Lộc Thành. Nhưng tổng cộng tất cả tiền thưởng
cũng chỉ có ba trăm lượng, chút tiền này có thể chống đỡ ba ngày đã là kỳ tích.
Gặm bánh bao trắng trong tay, Ly Ương cảm thấy tình trạng của mình bây giờ thảm
đến mức không còn có thể thảm hơn nữa. Hôm nay, nàng rốt cuộc cảm nhận được
nuôi sống gia đình ở Nhân giới khó khăn cỡ nào rồi.
Không ngủ không nghỉ đuổi theo yêu tinh hơn mười dặm, mặt xám mày tro vượt đất
bắt quỷ, vì tiết kiệm tiền chỉ có thể gặm bánh bao trắng rẻ nhất... Những
chuyện chưa từng nghĩ đến này lại xảy ra như cơm bữa vào mấy ngày nay. Nhưng
mọi thứ cũng không coi là gì, thật! So với Phi Mặc bất tỉnh mà nói, những thứ
này đều là mây trôi. Bởi vì chỉ cần Phi Mặc bất tỉnh, cuộc sống như thế sẽ
không thể kết thúc.
Cái gì? Mặc kệ Phi Mặc? Chuyện như vậy nàng không thể làm ra được. Hơn nữa đừng
nói là làm, cũng chưa từng suy nghĩ đến. Không biết vì sao, trong tiềm thức Ly
Ương chưa từng có chút ý định không lo cho Phi Mặc.
Nàng chỉ biết, nếu như một ngày Phi Mặc không có tỉnh lại, nàng vẫn coi chừng.
Bất quá bây giờ Trừ Yêu Huyền Thưởng Lệnh cũng bị nàng làm xong hết, nàng còn
có thể làm cái gì kiếm tiền? Ly Ương có chút gấp gáp, nàng thật đúng là không
biết biện pháp kiếm tiền khác ở Nhân giới. Đẩy cửa phòng ra, thấy Phi Mặc nằm ở
trên giường không hề khởi sắc, Ly Ương không khỏi thở dài.
Đi tới trước giường, Ly Ương đứng ở đầu giường, dẫn một ít thần lực thử dò xét
tầng kiếm khí quanh thân Phi Mặc có còn hay không, đây là chuyện mỗi ngày nàng
phải làm. Không ngoài dự đoán của nàng, thần lực này dễ dàng liền bị tiêu diệt.
Nhìn chằm chằm Phi Mặc bình yên hôn mê trên giường, khuôn mặt Ly Ương lo lắng,
bất an trong lòng từ ngày hắn bắt đầu hôn mê liền gia tăng từng ngày từng ngày.
Phi Mặc, ngươi rốt cuộc muốn ngủ đến lúc nào đây?
Nhưng vừa nghĩ tới túi tiền lại sắp thấy đáy rồi, trong lòng Ly Ương lại có
chút tức. Phi Mặc khốn kiếp, ban đầu làm gì lại chọn Du Nhiên cư đắt chết người
này ở! Chọn còn chưa tính, sao ngươi không chọn phòng nào rẻ nhất? Ở phòng đắt
tiền nhất còn chưa tính, đóng tiền phòng thêm mấy ngày ngươi sẽ chết à? Chỉ
thanh toán gian phòng một ngày còn chưa tính, ngươi không thể nói cho ta biết
bạc đặt ở chỗ nào sao? Hiện tại thì tốt rồi, yêu quái thì ta bắt hết rồi, ngươi
bảo ta đi đâu lấy tiền đây?!
Cách lần giao tiền sau còn có ba ngày, nếu như không lấy được tiền nữa, nàng
cũng chỉ có thể trộm cắp ăn cướp đánh cướp...
“Phi Mặc, ta thật sự vô cùng vô dụng, ngay cả việc nhỏ như thanh toán tiền
phòng ta cũng làm không tốt.” Ly Ương đứng ở đầu giường, có chút tự giễu cười
một tiếng. Trước kia nàng thật là bị cha mẹ và Bạch Nhiễm nuông chiều hư, biếng
nhác, cái gì đều không học, cái gì cũng không làm, tính tình cũng kém, hiển
nhiên là một người không học vấn không nghề nghiệp ngu ngốc. Hiện tại thì tốt
rồi, chút việc nhỏ thế này cũng đã làm khó nàng rồi.
Kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm Phi Mặc trên giường hồi lâu, Ly Ương thở ra một
hơi, giống như là cam kết nói: “Phi Mặc, ngươi đừng lo lắng, mặc dù ta rất vô
dụng, nhưng mà ta nhất định sẽ không mặc kệ ngươi. Dù dùng phương pháp gì, ta
đều sẽ lấy được tiền. Ngươi phải ngủ ở nơi này thật tốt, từ từ dưỡng thương,
thời gian lâu dài cũng không sao, chỉ cần ngươi có thể khỏe.”
Thời gian hai ngày đi qua như một làn khói, huống chi Ly Ương vẫn đang ở dưới
tình huống tinh thần căng thẳng cao độ, thời gian trôi qua càng nhanh. Trong
hai ngày này nàng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, quay đầu lại mười lượng bạc
cũng không tới. Ly Ương mở túi tiền ra, bên trong toàn bộ cộng lại cũng chỉ có
năm mươi hai, căn bản không đủ giao tiền phòng vào ngày kia. Vậy phải làm sao
bây giờ?
Ly Ương nắm tóc, chẳng lẽ nàng chỉ có hai con đường làm trộm vào buổi tối và đi
ăn cướp thôi sao?
“Cô nương, lại muốn đi ra ngoài?” Nhìn thấy Ly Ương lại ra cửa, tiểu nhị quen
thuộc lên tiếng chào hỏi.
“Ừ.” Ly Ương gật đầu một cái, vội vã đi xuống dưới lầu. Chưa đi hai bước, đột
nhiên ngừng lại. Quay đầu thấy tiểu nhị cũng đang chuẩn bị xuống lầu như nàng,
Ly Ương hỏi: “Tiểu nhị, ngươi biết biện pháp gì kiếm tiền nhanh nhất không?”
“Kiếm tiền nhanh nhất?” Tiểu nhị có chút giật mình nhìn mắt Ly Ương, hắn có
chút không rõ người khách ở phòng chữ Thiên này sao lại hỏi hắn loại vấn đề
này. Bất quá tiểu nhị vẫn duy trì gương mặt mỉm cười nói: “Nếu như muốn kiếm
tiền nhanh nhất, đó chính là đi sòng bạc. Bất quá tuy nói sòng bạc kiếm tiền
nhanh nhất, nhưng thua tiền cũng là nhanh nhất.”
Nghe được bốn chữ “Kiếm tiền nhanh nhất” này, ánh mắt Ly Ương sáng lên, lập tức
hỏi: “Sòng bạc lớn nhất Lộc thành ở nơi nào?”
“Sòng bạc lớn nhất dĩ nhiên là sòng bạc Vận Lai ở phố Hương Tứ, cực kỳ...” Tiểu
nhị có chút khó xử nhìn Ly Ương một cái, cuối cùng vẫn nhắc nhở, “Bất quá cô
nương không đến nơi đó mới tốt.”
“Tại sao?” Ly Ương có chút kỳ quái hỏi.
“Bởi vì phố Hương Tứ là... lớn nhất Lộc Thành”
Tiểu nhị không có nói tiếp, Ly Ương cũng hiểu. Nàng cười khoát tay áo, ném thỏi
bạc cho tiểu nhị, không để ý lắm nói: “Ta hiểu rõ rồi, cám ơn ngươi.”
Nhận lấy bạc Ly Ương ném tới, tiểu nhị cười cười, “Tiểu nhân cung chúc cô nương
may mắn.”
Đi ra Du Nhiên cư, Ly Ương liền đi tới phố Hương Tứ tiểu nhị nói. Nói đến phố
Hương Tứ ở Lộc thành, cũng rất nổi danh, tất cả sòng bạc lớn nhỏ có gái đẹp ở
Lộc thành cũng đều ở nơi đó. Buổi tối đến đó quả thật hương diễm vô cùng. Ly
Ương làm sao lại biết? Nàng dĩ nhiên biết, hai ngày trước lúc không có chuyện
gì làm, nàng đã từng đi ngang qua qua một lần. Ừ, thật chỉ là đi ngang qua. Cho
nên nói thật ra thì sòng bạc Vận Lai nổi tiếng trong miệng tiểu nhị, Ly Ương đã
từng đi ngang qua, tận mắt thấy.
Mặc dù là ban ngày, cảnh tượng hương diễm hai bên phố Hương Tứ cũng không ít,
không ít cô nương trong lầu mặc hở hang, phất khăn lụa dụ hoặc các nam nhân đi
ngang qua. Tất cả đều rất bình thường, duy nhất không quá bình thường cũng chỉ
có Ly Ương.
Ngươi nói một đại cô nương, không có gì sao lại đến loại địa phương này?
Dĩ nhiên, Ly Ương thật đúng là không có tính tự giác về phương diện này. Đối
với cảnh tượng hương diễm hai bên đường, nàng xem thật say sưa ngon lành.
Thấy một mình Ly Ương tiến đến, hai người canh giữ ở cửa sòng bạc Vận Lai có
chút kinh ngạc. Nhưng dù sao cũng là tiếp đãi từ sòng bạc lớn huấn luyện ra,
chỉ một nháy mắt sau liền dẫn nàng đi vào giống như đối đãi khách bình thường.
Ly Ương chưa bao giờ tiếp xúc việc đánh bạc này, bất quá mới ở trong sòng bạc
nhìn không bao lâu, nàng cũng biết tiểu nhị nói đây là biện pháp kiếm tiền
nhanh nhất, thua tiền cũng là nhanh nhất. Bất quá đối với nàng mà nói, tựa hồ
không thể nào thua tiền nha. Ly Ương gãi gãi đầu, ở trong tiếng la mua đại hay
mua tiểu, mất mười lượng bạc để mua tiểu. Chỉ chốc lát sau, hoàn trả hai mươi
lượng.
Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Chỉ mấy lần, mười lượng bạc của Ly Ương,
đã thành 160 lượng. Quả nhiên, là biện pháp nhanh nhất. Cười híp mắt bỏ 150
lượng vào trong túi tiền, Ly Ương từ trong đám người lui ra ngoài, không có chơi
tiếp. Tuy chỉ có bốn lần như vậy, nhưng Ly Ương đặt cược không chút do dự, lặp
lại nhiều lần đã khiến Trang gia có chút chú ý. Quan trọng nhất là, đối phương
còn là một cô nương.
Cô nương bài bạc không ít, nhưng cô nương đến phố Hương Tứ bài bạc, thật đúng
là không nhiều lắm.
Ánh mắt của Trang gia bất quá dừng lại hai lần ngắn ngủi, Ly Ương liền lập tức
cảm thấy, đó không phải là ánh mắt có ý tốt. Trước kia có một quyển tiểu thuyết
ở Nhân giới nói là kinh doanh sòng bạc đều không phải là người tốt gì. Nàng
cũng không muốn chọc phiền toái gì. Ly Ương vừa nghĩ đến, liền quyết định đổi
sòng bạc khác vui đùa một chút. Dù sao tất cả sòng bạc lớn nhỏ ở Lộc thành có
hơn mười tiệm, nàng sẽ đi hết, tiền này cũng đã sớm đủ để đóng tiền phòng rồi.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Ly Ương sâu hơn.
Thật đúng là làm phiền tiểu nhị, phương pháp kiếm tiền này quả nhiên là nhanh
nhất, hơn nữa rất đơn giản. Sớm biết có phương pháp này, trước đó vài ngày nàng
cũng không cần liều mạng kiếm tiền. Ly Ương có chút ảo não nghĩ tới, người đã
đi vào một sòng bạc khác cách sòng bạc Vận Lai gần nhất ở phố Hương Tứ.
Liên tục đi vòng vo bốn năm sòng bạc, tiền trong túi tiền của Ly Ương đã từ năm
mươi lượng biến thành hơn sáu trăm lượng. Vỗ vỗ túi tiền phình to, Ly Ương cong
cong khóe miệng, quyết định kết thúc công việc. Hôm nay nàng có thể chuẩn bị
bữa cơm ngon cho mình rồi. Liên tục nhiều ngày ăn bánh bao trắng tội nghiệp,
miệng của nàng đã nhạt ra nước rồi.
Còn chưa đi ra phố Hương Tứ, Ly Ương liền phát giác mình bị người theo dõi, xem
ra có người để mắt tới ví tiền của nàng rồi. Dễ dàng kiếm được tiền như vậy,
quả nhiên nguy hiểm rất lớn. Xem ra lần sau nàng nên thay đổi quần áo thành một
công tử phóng đãng thì tốt hơn. Bĩu môi, Ly Ương đi về phía trước hai bước,
vòng vào một hẻm nhỏ.
Mấy người đi theo sau lưng nàng vui mừng trong lòng, rốt cuộc có cơ hội! Nhưng
đợi đến khi mấy người đi tới đầu ngõ, lại phát hiện hẻm nhỏ rõ ràng là ngõ cụt
không có một bóng người, đã sớm không thấy bóng dáng Ly Ương.
“Chơi với ta?” Ly Ương hừ lạnh một tiếng, đi về Du Nhiên cư.
Trở lại Du Nhiên cư, Ly Ương gọi một bàn rượu ngon món ngon trước, bồi bổ trở
lại tất cả thua thiệt mấy ngày trước. Thấy tiểu nhị, Ly Ương cũng là ý cười đầy
mặt, phất tay liền thưởng thêm một thỏi bạc.
Đợi đến khi ăn uống no đủ, đẩy cửa phòng ra, Ly Ương nghe được một thanh âm đã
nhiều ngày nàng chưa nghe thấy.
“Trở lại?”
Thanh âm kia không lớn, nhưng lại nhấc lên tầng tầng vui sướng trong lòng Ly
Ương.
*** biết tin tức Ly Ương ở Cô Tô rồi, liền xuống Nhân giới đi tới Cô Tô. Vậy mà
dùng thần lực dò xét rõ ràng trong ngoài thành Cô Tô, Phượng Hề cũng không tìm
được nửa điểm hơi thở của Ly Ương.
Ngồi ở trong phòng tiểu nhã lầu hai Lâu Ngoại lâu, Phượng Hề nhìn cảnh trí đẹp
đẽ của Thái Hồ ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng lại mơ hồ lo lắng.
Nếu như Ly Ương từng ở bên trong thành Cô Tô, như vậy mặc dù nàng rời đi, bên
trong thành Cô Tô nên lưu lại chút hơi thở của nàng. Xích chắc là sẽ không lừa
gạt hắn, coi như bây giờ Ly Ương không có ở trong thành Cô Tô, cũng khẳng định
đã ở chỗ này, nhưng bây giờ hắn không tìm được chút hơi thở còn sót lại nào của
nàng. Có thể làm được như vậy...
Tay Phượng Hề nắm ly rượu không khỏi căng thẳng, trong mắt phượng màu nâu nhạt
thoáng qua cảm xúc nhìn không rõ. Thấu Ngọc và Át Quân chưa bao giờ hỏi tới,
Trọng Túc trốn tránh không gặp, Bạch Nhiễm trọng thương bế quan không gặp bất
luận kẻ nào, còn có mèo trắng và hồ ly trắng thỉnh thoảng xuất hiện ở các nơi
Tiên giới khi đó. Nếu Ly Ương đã sớm tới Nhân giới, như vậy mèo trắng và hồ ly
trắng này tự nhiên là có người giả trang, hơn nữa còn cố tình dẫn người của hắn
loạn chuyển cả Tiên giới. Khi xâu chuỗi tất cả đến một nơi, Phượng Hề còn có gì
chưa hiểu rõ?
Có thể làm được chỉ có một người, khẽ híp mắt phượng nâu nhạt một cái, đáy mắt
Phượng Hề xẹt qua một ánh lạnh lóe qua rồi biến mất.