Hồ Ly Phu Giang Tùy Vân khắc thê! Dương Châu Giang gia đã bị nguyền rủa, phàm nữ
tử nào gả vào Giang gia cũng bước trên con đường tới âm phủ. Chứng cứ rõ ràng, sự thật rành rành. Bao gồm nữ chủ nhân đương nhiệm, từ lúc mới gả
vào Giang gia đến giờ đều không ngừng gặp sóng gió, cuối cùng là lâm
vào hôn mê bất tỉnh, không biết đến ngày mở mắt. Giang gia, phú khả địch quốc, cũng là đất chết
của phụ nữ. Lời đồn từ kinh thành như gió lan ra khắp bốn
bể. Những nhà quyền quý nơi kinh thành đều rất kinh
hãi, nữ nhi khuê các nhà mình vừa tìm được hiền tế liền không chậm
trễ gả ngay lập tức. Màn đêm buông xuống, Tô Li Lạc “ngựa quen đường
cũ” tiến vào Tê Vân tiểu trúc, màu áo đỏ trên nền tuyết trắng xóa
nhìn như nụ mai hồng e ấp nở trong gió tuyết, diễm lệ cực kỳ. “Nương tử,
nàng không nghe thấy tiếng Tín nhi khóc sao? Sao nàng vẫn không chịu
tỉnh lại như vậy chứ?” Tô Li
Lạc đi tới liền nghe thấy giọng thủ thỉ dịu dàng mà không kém phần
thống khổ đó, trong khoảnh khắc tim đập mạnh và loạn nhịp. Nhẹ nhàng gõ “cộc cộc” lên cửa sổ, Giang Tùy
Vân nghe tiếng, nghi hoặc hỏi: “Là ai?” “Muội
phu, lâu không gặp hén.” Cửa
sổ được mở bằng tốc độ nhanh nhất, vẻ mặt kích động của Giang Tùy
Vân liền xuất hiện, “Tô
cô nương, cô có biện pháp cứu nương tử nhà ta chăng?” Cô
lắc đầu thở dài, “Muội
phu, đệ thật quá thật thà, nếu tỷ nói “không”, có phải
đệ sẽ lập tức đóng cửa vào mặt tỷ không?” Hắn
sửng sốt, rồi lập tức kinh hỉ nhìn cô, “Cô có biện pháp nào sao?” Tô Li
Lạc nhún vai, “Không
biết, nhưng có thể thử xem sao.” Giang
Tùy Vân không nói hai lời liền tránh ra, cô ngay tức thì nhảy cửa sổ
vào. Ánh nến lập lòe dừng trên mặt cô gái nằm trên
giường, Tô Li Lạc nhác thấy liền kinh ngạc, quay đầu vội hỏi: “Chuyện
này là sao?” “Ta
cũng không rõ lắm, từ lúc nương tử chìm vào hôn mê, các mảng mẫn đỏ
trên người nàng cũng mờ dần.” Cầm
nến lại gần nhìn kỹ, rõ ràng thấy hồng ban đã gần như mất hẳn,
nhìn thoáng qua ngỡ như những đốm hoa ngân, nay đã có thể nhìn thấy
sự xinh đẹp vốn có của nàng. Tô Li Lạc bắt mạch Lăng Thanh Tuyết, một lúc lâu
sau vẫn chẳng thấy nói gì. Giang Tùy Vân không dám quấy rầy, nhưng trong
bụng thật sự nóng ruột muốn chết. Ngọn nến trên bàn kêu xèo xèo. Tô Li Lạc thu tay về, trên mặt hiện lên nụ cười
sâu xa ý vị. “Sao rồi, Tô
cô nương?” “Tỷ
chỉ có thể nói là,” – cô lắc đầu
khẽ than, “kiếp này của Tuyết muội đúng là tràn ngập
chuyện truyền kỳ.” “Tô
cô nương __” Cô buồn cười, quay sang nhìn hắn, “Đệ
đừng lo, muội muội vì bảo vệ bé bi trong bụng mà lúc trước đã phong
bế độc dược lên tay trái, sau khi sinh nở, thể hư khí nhược, nội lực
không còn hùng hậu như trước, không thể tiếp tục khống chế độc tính,
khiến nó chạy khắp cơ thể, không ngờ trong họa có phúc, độc này lại
là khắc tinh của độc kia, vừa lúc trung hòa độc cũ trong người muội
ấy.” “Thế
vì sao nàng cứ ngủ mãi không tỉnh dậy như vậy?” “Muội
ấy chỉ bị ngất đi thôi, hai loại độc này dù khắc chế lẫn nhau, nhưng
quá trình đánh nhau của chúng cũng gây thương tổn không
nhỏ cho người trúng, cụ thể là làm cho hơi thở hỗn loạn, khiến muội
ấy chìm vào hôn mê.” “Vậy
bao giờ nàng mới tỉnh?” Tô Li
Lạc chắp hai tay, “Việc
này thì tỷ tỷ ta chịu, nhưng ta có thể chắc chắn muội ấy không sao
cả đâu.” Giang
Tùy Vân không hỏi tới hỏi lui nữa, chỉ nhìn thê tử đang nằm trên
giường, đôi mày kiếm nhíu lại. “Muội phu,
đồ đệ bảo bối của tỷ đâu rồi?” “Ở
chỗ mẫu thân ta ấy.” Hồng
ảnh chợt lóe, Tô Li Lạc đã chạy mất dạng. Đối với việc qua lại như gió lốc này, Giang
Tùy Vân đã chứng kiến nhiều đến mức quen mắt quen tai. Một lần nữa, hắn ngồi xuống, cầm tay thê tử,
vui mừng nói,“Nương tử, nàng không bị gì, tốt quá.” Một
người tạo nên rất nhiều chuyện truyền kỳ, ngay đến thân thể của mình
cũng tạo nên kỳ tích, có lẽ, cũng là một việc dĩ nhiên. (dĩ nhiên con mắt @@
dĩ nhiên vì là tiểu thuyết thì có á!) Giang thiếu phu nhân tỉnh dậy, đối với mọi
người mà nói, cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên lắm. Việc khiến mọi người ngạc nhiên chính là –
Hoàng đế nơi kinh thành xa xôi gửi một đạo thánh chỉ, truyền Giang
thiếu phu nhân vào cung diện thánh. Hoàng Thượng triệu kiến, nếu lấy thân phận Lăng
nhị tiểu thư, nàng chẳng buồn xem vào nửa con mắt. Nếu là Lăng Thanh Tuyết, nàng cũng chẳng hơi đâu
để ý. Nhưng, với thân phận Giang thiếu phu nhân, nàng tất
nhiên không thể không nhìn tới. Vậy nên, dù trong lòng không muốn cỡ nào, Lăng
Thanh Tuyết vẫn cùng trượng phu vào kinh diện thánh. Xuyên qua cửa cung tường cao vòi vọi, đi vào nơi
vừa tráng lệ vừa thâm sâu không lường được trong mắt dân chúng, Lăng
Thanh Tuyết cũng không ngạc nhiên lắm, suốt đường đi đều chỉ lạnh
nhạt nhìn những người thị vệ dọc đường. Đạo thánh chỉ này đối với nàng là chuyện mới
lạ, nhưng Giang Tùy Vân lại vô cùng lo lắng, hết dặn ngược lại dặn
xuôi nàng phải cẩn thận chuyện này chuyện nọ. Nét ôn nhu hiện lên trong mắt Lăng Thanh Tuyết,
khóe môi dưới lớp lụa mỏng khẽ nhếch. Nàng thật sự không ngại việc
Hoàng Thượng sẽ làm gì, nhẫn nhục chịu đựng vốn không phải tính
cách của người giang hồ. “Hoàng
Thượng, Lăng Thanh Tuyết bái kiến.” –
giọng nội thị vang lên, hóa ra họ đã dừng trước đại điện. “Dẫn cô ta
vào.” “Vâng.” Ánh
mặt trời từ ngoài chiếu vào đại điện thoáng có vẻ âm trầm, khiến
nó trở nên sáng sủa hơn hẳn. Sau khi Lăng Thanh Tuyết tiến vào đại điện, nhìn
thấy từ trong ra ngoài đại điện có khoảng trên dưới ba mươi thị vệ,
khóe miệng không khỏi mỉm nụ cười nhạt trào phúng. Hoàng đế uy phong
lẫm liệt, thật ra cũng chính là kẻ “mua dây buộc mình”. “Cô là Lăng
Thanh Tuyết?” – một giọng nam trầm
thấp uy nghiêm vang lên. Nàng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên trả lời, “Bẩm,
chính là dân phụ.” “Nghe
nói cô bị hủy dung?” “Bẩm,
không chỉ một lần.” – nàng trả
lời. “Giang Tùy
Vân xưa giờ vẫn có tiếng là mỹ nam.” “Vâng.” “Vậy
cô cảm thấy cô bây giờ xứng với hắn sao?” Lăng
Thanh Tuyết không trả lời. “Trả lời
trẫm.” “Bẩm,
dân phụ nghĩ nếu muốn hai người xứng đôi, thật ra có một biện pháp
rất đơn giản.” “Là…?” “Bẩm,
hắn cũng bị hủy dung.” – giọng nói
mềm nhẹ bình tĩnh, lại vô cùng kiên định. Nam tử áo vàng ngồi sau bàn dường như bị
nghẹn, phút chốc đại điện lâm vào trầm mặc. “Trẫm muốn
tứ hôn người khác cho hắn.” “Như
vậy, Hoàng thượng nên hỏi hắn chứ không phải ta*.” *ta:
thường thì với những người trên phải có kính ngữ, đằng này Tuyết
Tuyết xưng wo – ni @@ không có kính ngữ, không xưng như kiểu “hạ dân”,
hay “dân phụ”. “Lớn
mật.” Lăng
Thanh Tuyết không kiêu ngạo, không siểm nịnh đứng yên tại chỗ. “Bỏ khăn
xuống.” Nàng
chần chừ. “Trẫm ra
lệnh cho ngươi dỡ khăn ra.” Lăng
Thanh Tuyết chậm chạp cởi khăn che mặt. “Ngẩng đầu
lên.” Trong
khoảnh khắc ấy, Hoàng Thượng nhất thời kinh ngạc, “Mặt của cô
__” “Khôi
phục mà thôi.” – khẩu khí vẫn thản nhiên như đang nói chuyện
thời tiết. “Nếu đã
khôi phục rồi, cớ gì còn mang khăn che mặt?” “Chỉ
là thói quen thôi.” Hoàng
Thượng nhìn chằm chằm. Nàng lạnh nhạt nhìn lại, sóng mắt không hề
thay đổi. Một lát sau, Hoàng Thượng nói: “Cô
lui ra đi.” “Vâng.” Sau
khi Lăng Thanh Tuyết rời khỏi, Hoàng Thượng ngã người dựa vào long ỷ,
cất tiếng gọi, trong giọng nói mất đi một phần uy nghiêm, thêm vào
một chút ý cười, “Xuất
hiện đi, cô ấy đúng là khác với nữ tử bình thường.” “Tạ
Hoàng Thượng khen thưởng nội tử.” “Sao
khanh không nói dung mạo nàng đã khôi phục như cũ?” “Thảo
dân cảm thấy đó chỉ là việc râu ria không đáng nhắc tới mà thôi,
thậm chí thảo dân còn mơ ước dung mạo nàng mãi mãi dọa người như
trước, như vậy sẽ chẳng ai còn mơ tưởng đến nàng nữa.” Ánh
mắt Hoàng Thượng thoáng chút đăm chiêu, sau đó cười khẽ,“Bác lão nhân gia
người có khỏe không?” “Tâu,
thân thể mẫu thân đại nhân vẫn khỏe mạnh ạ.” “Những
lời vừa nãy khanh cũng nghe cả rồi đấy.” – Hoàng Thượng đột nhiên lại chuyển đề tài. “Vâng ạ.” “Một
nữ tử xuất thân từ giang hồ lỗ mãng như vậy, khanh không sợ ư?” Giang
Tùy Vân mỉm cười, vừa sung sướng vừa tự hào nói:“Nàng vì thảo dân
mà tự hủy mỹ mạo vốn vẫn luôn là điều nữ tử bình thường thật quý
trọng, cũng có thể vì thảo dân không tiếc tính mạng, cớ gì thảo dân
lại tiếc cái mạng này với nàng?” “Vậy
những tin đồn kia đều là sự thật sao?” “Tâu
vâng.” “Lời
đồn quanh cô ấy coi bộ còn hấp dẫn hơn của khanh.” “Trước
đây nàng đã trải qua những chuyện này, chỉ để nàng có thể đúng
thời điểm gặp thảo dân mà thôi, nếu không có những tai họa ấy, e
rằng đến giờ phút này một người vợ thảo dân cũng không có, cả đời
này đều gánh mỹ danh “khắc thê” trên vai.” “Cái
gọi là “khắc thê” không phải chính khanh tự bịa ra sao?” – Hoàng Thượng không khoan hồng mà vạch trần. “Hoàng
Thượng, tin đồn này trước đây đã có rồi, nếu nương tử nhà thảo dân
mãi không tỉnh lại, sợ rằng nó càng lúc càng lan truyền rộng rãi
hơn, mà thảo dân cũng rất nghi ngờ tính chân thật của nó, dĩ nhiên
tuyệt đối sẽ không cưới bất kỳ người nào nữa. Mặt khác, giờ nàng
đã tỉnh lại, thảo dân chỉ cần mình nàng là đủ, lại càng không ham
muốn cưới người này người nọ, e rằng sẽ hại người hại mình.” “Hại
người hại mình?” – Hoàng Thượng híp mắt, khó hiểu. “Hoàng
Thượng, người cũng biết nàng xuất thân lỗ mãng, người giang hồ yêu
ghét rõ ràng, nếu thảo dân phụ nàng, không chết cũng tàn phế.” Hoàng
Thượng hí mắt đánh giá hắn, “Khanh cứ khăng khăng không
chịu cho trẫm tứ hôn, phải chăng cũng e ngại “không chết cũng tàn
phế” này?” Giang
Tùy Vân lập tức phủ định, “Tâu không, thảo dân chỉ sợ từ nay về
sau dẫu có tìm nơi chân trời góc biển cũng không có cơ hội nhìn thấy
nàng một lần nữa. Nàng có thể dứt khoát phủi tay bỏ thảo dân lại
mà ra đi, nhưng thảo dân nếu không có nàng thì không thể sống nổi.” Hoàng
Thượng trầm mặc. Hồi lâu sau, trong điện vang lên thanh âm uy nghi
của Hoàng Thượng, “Khanh lui ra đi.” “Thảo
dân cáo lui.” Lời
đồn Hoàng Thượng tứ hôn theo thời gian tự biến mất, một chút dấu
vết cũng không lưu lại. Thời điểm Giang Ngộ Thực ba tuổi, trong nhà
xuất hiện một kẻ hồ ly tinh. ~~~~~***~~~~~ Tất cả hạ nhân đều đối đãi như thế với Tô Li
Lạc, dĩ nhiên điều không thể tránh khỏi là vú em của Giang Ngộ Thực
cũng dạy bé như vậy. “Ngoan nào,
đồ nhi, lại với sư phụ nào.” “Hồ
ly tinh.” – giọng trẻ con thanh thúy rõ ràng vang lên trong
gió. Tô Li Lạc mặt không đổi sắc, vẫn tươi cười như
cũ, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn kẻ đang ôm đứa bé đi học, nói với Giang
Ngộ Thực vẻ mặt phòng bị rằng: “Ngoan, ta là sư phụ
của con.” “Hồ
ly tinh.” “Hồ
ly tinh là sư phụ của con, nếu vậy con chính là một tiểu hồ ly.” – Tô Li Lạc cười. “Cháu không
phải hồ ly.” – Giang Ngộ Thực bất
mãn. “Cha con là
hồ ly, con đương nhiên cũng chính là hồ ly.” “Mẹ,
cha không phải là hồ ly.” –
Giang Ngộ Thực nhìn mẫu thân, kêu gọi đồng minh. Lăng Thanh Tuyết cười: “Uh, cha con
không phải là hồ ly, thế nhưng sư phụ con quả thật là hồ ly, ngoan đi,
cô ấy là sư phụ của con đó.” “Muội
muội, sao muội lại bên nặng bên khinh như vậy?” – Tô Li Lạc nheo mắt, “Muội phu
trong bụng toàn là ý xấu, đây là sự thật một trăm phần trăm, hắn
hàng thật giá thật là một lão hồ ly tu luyện cao thâm. Tỷ không mặt
dày thử dụ dỗ hắn, chẳng lẽ phí hoài một tuổi xuân sao?” “Công
phu nói dối của Tô cô nương vẫn thế nhỉ, mặt vẫn không đổi sắc kìa!” – tuấn mỹ nam tử đang đi vào viên ngoại không
phải Giang Tùy Vân thì là ai. “Cha.” – Giang Ngộ Thực nhào vào lòng phụ thân, ôm cổ
hắn làm nũng, “Con không cần sư phụ là hồ ly tinh đâu.” Tô Li
Lạc không có hảo ý châm vào, “Đáng tiếc, cha mẹ con đã
bán con cho ta rồi, con tốt nhất nên ngoan ngoãn nhận mệnh đi, đồ đệ
ngoan.” Lăng
Thanh Tuyết vãn hồi trật tự, “À, đúng rồi, trước kia
muội đã đồng ý để Thực nhi bái tỷ làm sư phụ, nhưng, đó là với
điều kiện tỷ truyền thụ võ nghệ cho nó ở Giang gia, trước chín
tuổi, nó nhất định không được rời khỏi Giang gia.” Vẻ
tươi cười trên mặt Tô Li Lạc nhất thời cứng đờ, “Tuyết
muội, lúc trước muội không có nói vậy.” “Chưa
nói vì chưa gặp thời điểm thích hợp, giờ muội nói cũng đâu có
muộn.” Giang
Tùy Vân một bên gật đầu phụ họa, “Đúng đó, giờ mới là lúc
thích hợp nè.” “Phu
thê hai người quả nhiên đều có ý đồ đen tối.” – Tô
Li Lạc khinh bỉ. “Phu thê nên
như thế mà.” Tô Li
Lạc lạnh nhạt nhìn Lăng Thanh Tuyết, thở dài: “Muội à,
tỷ lại bị muội một đao đâm thủng rồi này.” “Tỷ
làm gì cảm khái như thế, chẳng phải đến cuối cùng tỷ vẫn sẽ tìm
cơ hội để hòa nhau sao?” – Lăng Thanh
Tuyết vân đạm phong khinh nói, tuyệt không sợ sẽ thật sự chọc giận cô
ấy. Lúm đồng tiền của Tô Li Lạc nở rộ như hoa, “Không
sai, không sai, muội muội nhà mình đúng là vẫn hiểu mình nhất.” Các
cô này rõ ràng là loại bạn thích trêu chọc nhau mà! Giang Tùy Vân một lần nữa khẳng định điều mà
hắn đã đúc kết ra từ lâu. “Được rồi,
tỷ nhận khiêu chiến của muội.” Sóng
mắt vừa chuyển, Lăng Thanh Tuyết cười khẽ, “Không hối hận?” “Không
hối hận.” – Tô Li Lạc kiên định gật đầu, “Vậy
là tốt rồi.” Nhìn
thân ảnh Tô Li Lạc dần xa, Giang Tùy Vân xáp lại, dè dặt hỏi: “Nàng có
tính toán khác hả?” “Nào
có đâu.” Chắc
chắn có gì rồi, Giang Tùy Vân không khỏi cảm thấy hứng thú, “Nương tử,
nói nghe chút đi.” “Sốt
ruột làm gì, qua hai ngày nữa chàng tự nhiên sẽ biết mà.” Hai
ngày sau __ Tô Li Lạc nổi giận đùng đùng tìm Lăng Thanh
Tuyết, vẻ xinh đẹp cùng tư thái thong dong không còn xót lại chút
nào. “Hắn sao
lại là sư phụ của Thực nhi?” Lăng
Thanh Tuyết đang tỉa cây, thờ ơ nói, “Thực nhi vì cớ gì lại
không thể có hai sư phụ?” “Muội
chưa nói.” “Chưa
nhắc tới không có nghĩa là không có khả năng.” Lăng
Thanh Tuyết bình thản ung dung nói: “Tỷ vẫn thường nói trên
đời này không sợ ai cả sao, hắn nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là một
người nam nhân thôi, tỷ việc gì phải kinh hoàng thất thố như thế.” “Tỷ
nào có?” – giọng nói không che dấu nổi sự “ngoài mạnh
trong yếu” của chủ nhân. “Không có
là tốt rồi, như vậy tỷ sẽ không tức giận nữa, có thể cùng hắn dạy
dỗ Thực nhi rồi.” Tô Li
Lạc á khẩu. Sau khi biết chuyện, Giang Tùy Vân cười ha ha.
Nương tử nhà hắn luôn bất động thanh sắc đào hố chờ người ta nhảy
vào, sau đó dập tắt bạo động không còn một manh giáp. Một đêm nọ, trời tối đen như mực, thích hợp cho
trộm đạo và làm việc xấu, Giang Tùy Vân rốt cuộc không kìm lòng
nổi, dò hỏi: “Nương tử ới, thật ra thì Tô cô nương và
anh chàng kia có chuyện gì vậy?” Đang
tháo trang sức, Lăng Thanh Tuyết cười cười, làm ra vẻ “không có gì to
tát” mà trả lời: “Không
phải chuyện gì lớn đâu.” “Thế
nó là cái việc nhỏ gì?” “Là
vầy nè, một năm nọ, có một ngày nọ, một sắc nữ nọ gặp một nam
nhân tuấn tú đang bị thương nọ, sau đó không khéo thế nào mà nam nhân
nọ bị cô gái nọ phá thân đồng tử, lại nói, mắt nam nhân nọ không khéo
thế nào lại phải lòng nữ tử nọ, sau đó nữa, là quá trình truy
đuổi ngươi chạy ta đuổi của nam nhân nọ và nữ tử nọ.” Giang
Tùy Vân mất một lúc mới thấm hết câu chuyện này vào đầu được, hắn
rõ ràng không có nghe nhầm, “gặp gỡ”, “cường”, “phá đồng tử thân”, ai
da, Tô đại cô nương quả nhiên không phải nữ tử giang hồ tầm thường mà,
đúng là không giống người thường chút nào! “Nương tử,
sao nàng biết cái việc nhỏ này?” “Thiếp
nghe người khác kể.” “Vạn
Sự Thông à?” “Ừa.” “Nương
tử thân thiết với hắn lắm hả?” “Gần
gần như vậy, lão chú ý đến thiếp nhiều một chút, sau lại trở thành
bạn vong niên.” -
Giang Tùy Vân nhìn thê tử mặc trung y đi lại giường, ánh mắt khẽ
biến. Dù đã có hai con rồi, dáng người thê tử vẫn
yểu điệu mê người như cũ, khiến hắn không khỏi mê luyến. Ôm chặt thê tử trên giường lớn, hắn vội vàng
cởi áo nàng, muốn cùng nàng “cá nước thân mật”. Lăng Thanh Tuyết lại khác thường, đưa tay ngăn
hắn, vẻ mặt biến hóa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong viện. Giang Tùy Vân bị lửa dục thiêu đốt không thể
nhẫn nại, không quan tâm đến, chỉ muốn hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương
trong lòng. Lăng Thanh Tuyết nửa hờn dỗi nửa quyến rũ đánh
trượng phu vài cái rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm, nhưng một nửa
lực chú ý vẫn dồn vào nghe ngóng bên ngoài. “Sư phụ, sao
chúng ta lại đến đây?” Ôi!
Nghe được giọng nói non nớt của con trẻ, Lăng Thanh Tuyết trong lòng
ảo não. Tô Li Lạc này đúng là càng ngày càng quá đáng mà. “Đến xem yêu
tinh đánh nhau.” – Tô Li Lạc không
có hảo ý nói. “Yêu tinh
đánh nhau?” – Giang Ngộ Thực thật
có ý thức học tập. “Chút nữa
con sẽ biết.” Lúc
này, Lăng Thanh Tuyết bất chấp trượng phu vui vẻ hay không, dứt khoát
đẩy hắn ra, mặc quần áo bước xuống giường. “Tô Li Lạc.” – nàng mở cửa phòng, ngữ khí bình thường gọi. Trong viện vang lên tiếng cười đắc ý vì làm
được chuyện xấu của Tô Li Lạc, “Muội muội à, sao trễ
thế còn chưa ngủ?” Lăng
Thanh Tuyết khoanh hai tay, khóe miệng khẽ nhếch: “Tỷ tỷ
không phải cũng chưa ngủ sao, không biết lại có chuyện gì đây?” “Việc
nhỏ, việc nhỏ thôi.” “Thật
không? Tỷ nếu thật muốn cho Thực nhi xem, muội cũng không ngại để hai
vị sư phụ biểu diễn bao lâu cũng được cho bé xem nha.” “Sư
phụ cũng sẽ à?” – Giang Ngộ Thực ngây thơ hỏi. Lăng Thanh Tuyết cười, “Đương nhiên,
Thực nhi, sư phụ của con sẽ thực hành ở…” “Thực
nhi, muộn quá rồi, chúng ta về ngủ đi.” – Tô
Li Lạc vội vàng chuyển đề tài. “Tỷ đã
đến, hà cớ gì lại vội vã ly khai?” “Muội
ngủ tiếp đi, tỷ và Thực nhi về trước, lần khác lại tán gẫu, lần
khác lại tán gẫu.” – Tô Li Lạc ôm
Giang Ngộ Thực chạy trối chết. Có đôi khi, cô cảm thấy Lăng Thanh
Tuyết còn giống yêu nữ hơn cả mình. Lăng Thanh Tuyết nhìn bọn họ rời khỏi, rồi
đóng kỹ cửa phòng, cởi áo, lên giường nằm. “Hai người
tới lúc nào thế?” “Chàng
yên tâm, Thực nhi chưa nghe được gì hết.” Giang
Tùy Vân nhẹ nhàng thở ra, oán niệm đối với Tô Li Lạc lại sâu sắc
thêm một tầng, “Tô
cô nương lần này thật sự hơi quá đáng.” “Ngủ
đi.” “Thực
nhi sẽ không bị cô ấy làm hư sao?” – Giang Tùy Vân lòng
đầy lo lắng. “Thiếp sẽ
nói với Dạ Kiêu.” – lúc trước mời
Dạ Kiêu làm sư phụ thứ hai của Thực nhi, mục đích cũng chỉ vì kiềm
hãm tính tình vô pháp vô thiên, thích gì làm nấy của Tô Li Lạc, khúc
mắc của hai người bọn họ đã biết rồi thì cũng nên lợi dụng cho tốt
mới phải đạo chứ. Ôm Giang Ngộ Thực rời khỏi Tê Vân tiểu trúc,
sống lưng Tô Li Lạc đột nhiên lạnh toát, quay lại nhìn tiểu trúc đã
tắt đèn, cô rùng mình, tăng tốc độ bỏ chạy. Giang gia nơi Dương Châu phú khả địch quốc, từ
khi Giang đại công tử cưới nhầm nữ tử xinh đẹp trong giang hồ, số
lượng nữ tỳ mỹ mạo từng năm từng năm đều giảm đi, đến khi không còn
một mống nào trong Giang phủ. Xuất ngoại làm ăn, nhất định sẽ có phu nhân
tháp tùng, đối với thê thiếp nhà người khác hay cô nương nhà thiên hạ
tuyệt đối không dám liếc dù chỉ nửa con mắt, danh hiệu “đệ nhất sợ
vợ” thật tự nhiên được trao tặng cho Giang công tử. Một thời gian trước từng nổi lên lời đồn, rằng
Giang mỗ một ngày nọ bỗng nảy sinh cảm giác khác lạ với cô nương áo
đỏ xinh đẹp nọ, đôi trai gái vừa phát sinh gian tình, Giang thiếu phu
nhân liền một cước đá bay cô gái nọ. Sự thật là, một ngày kia, Tô Li Lạc nhất thời
nhiệt huyết sôi trào muốn chọc ghẹo Giang Tùy Vân, sau đó liền bị
Lăng Thanh Tuyết không lưu tình chút nào, một cước đá bay. Việc này ấy vậy mà vẫn chưa kết thúc. Lúc ấy, Tô Li Lạc bị đá, không kịp xoay người,
ngỡ sẽ rơi xuống đất, không ngờ lại được một thanh niên khác tiếp
được, nhanh chóng điểm bảy đại huyệt rồi ôm cô đi mất. Bảy ngày sau, Tô Li Lạc tay chân run rẩy mới tập
tễnh trở về. Từ đó về sau, theo lời chứng thực của Giang
Ngộ Thực, hai vị sư phụ thường xuyên thức trắng đêm luận bàn “công
phu”. Hơn tháng sau, Tô Li Lạc phát cuồng ra sức đấm
đá một nam tử anh tuấn thường mặc dạ hành. Giang Tùy Vân ở hoa viên nhìn thấy một màn này,
thấp giọng hỏi nhỏ: “Sao vậy?” Lăng
Thanh Tuyết mặt gian gian, mắt đảo qua hai người đang một đấm đá một
chịu trận kia, vân đạm phong khinh nói, “Đi đêm lắm có ngày gặp ma
thôi ấy mà.” – mà “ma” này, là bé
bi trong bụng Tô Li Lạc. Vì thế, năm Giang Ngộ Thực chín tuổi, hai vị sư
phụ thành thân, dù người chứng kiến chỉ có cha mẹ của bé. Lăng Thanh Tuyết nhận xét Tô Li Lạc là: ác nhân
sẽ có ác nhân thu phục, một người muốn đánh, người kia sẽ chịu đau. “Nương tử,
vậy còn nàng?” “Sao?” Giang
Tùy Vân vòng tay ôm thê tử, dịu dàng nói: “Nàng nguyện ý bị ta đánh
không?” “Chàng
chịu đau không?” – nàng hỏi lại. “Kiếp sau
cũng nguyện ý.” Lăng
Thanh Tuyết nét mặt dịu dàng, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, cười
cười: “Thiếp
nói cho chàng biết tin này nhé.” “Tin
gì thế?” “Thiếp
có hỉ* rồi.” “Thật
sao?” – Giang Tùy Vân kinh hỉ. Sau khi có đứa bé thứ
hai, nhiều năm rồi họ không có chút động tĩnh nào cơ mà. “Vâng.” “Nương
tử __” – hắn ôm nàng, cao hứng quay quay hai vòng ở hoa
viên. Lăng Thanh Tuyết cũng cười.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.