Hồ Ly Phu

Chương 3



“Khụ khụ...”

“Mời thiếu phu nhân uống thuốc.”

Lăng Thanh Tuyết nâng nha hoàn dậy rồi ngồi xuống, dựa vào lớp đệm thật dày, đón lấy chén thuốc đen như mực từ tay một nha hoàn khác, vẻ khổ sở thoáng hiện trên mặt.

Đêm khuya ngắm trăng để lại hậu quả thật nghiêm trọng, nàng ngủ quên tựa vào cửa sổ, nhiệt độ ban đêm xuống thấp cùng sương sớm mát lạnh làm nàng bị cảm, chưa kể bệnh phong hàn do rơi xuống nước lần trước vẫn chưa dứt hẳn, hiện giờ bệnh càng thêm bệnh, ngã bệnh ở Giang gia, muốn đi xa ư – lòng có dư mà lực thì không đủ.

Nước thuốc chua xót chảy vào yết hầu, cả người như chìm trong mật đắng, Lăng Thanh Tuyết vội đưa tay nhón khối hoa quế ngòn ngọt, bỏ vào miệng, làm dịu bớt vị đắng gai người kia.

“Thiếu phu nhân còn gì phân phó không ạ?”

“Không có, các ngươi lui xuống đi.”

“Vâng ạ.”

Dù bệnh tình có chuyển biến tốt, tinh thần Lăng Thanh Tuyết vẫn không khá nổi, bảo hạ nhân lui ra rồi, nàng một lần nữa nằm xuống giường.

Thời điểm Giang Tùy Vân vào là lúc thuốc bắt đầu có tác dụng, nàng gần như đã chìm vào giấc mộng.

Hắn ngồi ở mép giường, vươn tay sờ trán nàng, thấy không nóng hơn, mới yên tâm hạ tay xuống.

Nhìn nhìn khuôn mặt vì bệnh mà có vẻ tiều tụy, mày hắn nhíu lại. Nàng nói hôn sự của nàng đã bị nguyền rủa, tại sao hắn vẫn không bị gì?

Từng nữ nhân gả cho hắn đều chẳng sớm thì rất sớm mất mạng, mà nàng, một nữ tử đã quen với đao kiếm trên giang hồ, lại cũng bệnh không dậy nổi. Hắn vì ý nghĩ này mà trong lòng lo lắng không thôi.

“Khụ khụ...”

Lúc ngủ, Lăng Thanh Tuyết bật ra vài tiếng ho khan, thân thể không thoải mái, hơi nghiêng người chuyển tư thế, một mặt dây chuyền là một khối ngọc gắn trên sợi dây bạc vì động tác của nàng mà rơi khỏi vạt áo.

Giang Tùy Vân mắt khẽ động, cầm sợi dây ánh bạc kia lên, nhìn khối ngọc thiền trụy chỉ khắc hai chữ “Thanh Tuyết”, trầm mặc một lúc lâu.

Cuối cùng, hắn vẫn nhẹ nhàng đặt lại ngọc trụy vào vạt áo nàng, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Rời khỏi phòng, hắn phân phó gã sai vặt đang đứng đối diện cửa,“Mời đại phu đến thư phòng gặp ta, mời cả quản sự vào.”

“Vâng ạ.”

Không lâu sau, đại phu đến phủ để chẩn bệnh cho Lăng Thanh Tuyết và quản sự của Giang phủ đều đến thư phòng.

Giang Tùy Vân ngồi sau áng thư rộng rãi, đôi mắt hạ xuống, vẻ mặt khó lường, thanh âm trầm thấp mà ngắn gọn: “Đại phu, bệnh tình của nương tử tại hạ thế nào vậy?”

“Xin Giang thiếu gia yên tâm, bệnh tình của tôn phu nhân đã có dấu hiệu khởi sắc, tiếp tục uống thêm vài đơn thuốc, lão hủ bảo đảm tôn phu nhân sẽ hoàn toàn khỏe mạnh như cũ.”

“Thật sao?”

“Lão hủ cam đoan.” – lão đại phu vô cùng tin tưởng.

Thân hình Giang Tùy Vân hơi hơi thẳng lên, gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa phiền đại phu tiếp tục chẩn bệnh cho chuyết kinh.”

“Đây vốn là việc của lão phu.”

“Quản sự, tiễn đại phu về.”

Quản sự của Giang phủ tiễn đại phu ra ngoài, sau đó trở lại thư phòng.

“Thiếu gia.” – hắn biết chủ tử nhất định có việc muốn phân phó.

Lật lật giấy viết thư trên bàn, Giang Tùy Vân dường như không chút để ý, nói: “Chuyện của Lý gia xử lý tốt chưa?”

“Đã xử lý thỏa đáng.” – quản sự dừng lại, cẩn thận nói tiếp:“Thiếu gia cũng đừng quá lo lắng cho thiếu phu nhân, thiếu phu nhân là người tập võ, thân thể cũng khỏe mạnh hơn người thường nhiều, hơn nữa vừa rồi đại phu cũng nói sau vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn, bây giờ thiếu gia hẳn nên tính toán xem chừng nào đến Lăng gia bảo một chuyến có lẽ hay hơn.”

Giang Tùy Vân vuốt cằm, “Việc này đúng là quan trọng hơn thật, để tránh nhạc phụ đại nhân trách móc, đích thân ta đến mới có vẻ thận trọng.”

“Đúng vậy.”

“Trung thúc.”

“Thiếu gia.” – quản sự trả lời, đợi câu tiếp theo.

Giang Tùy Vân lại rơi vào trầm mặc, đứng dậy khoanh tay nhìn ra cửa sổ, thân hình có vẻ đơn bạc mà trong trẻo, nhưng lạnh lùng.

Quản sự nhìn hắn lớn lên từ tấm bé, tất nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi mở miệng khuyên nhủ: “Thiếu gia đừng nghĩ nhiều, thiếu phu nhân cũng vì bệnh cũ chưa hết mà lại hứng gió lạnh cả đêm nên mới khiến bệnh tình thêm trầm trọng, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”

“Ta muốn yên tĩnh một lát.”

Quản gia nhìn hắn một lát, rồi im lặng lui ra.

“Nương tử, chúng ta đánh cược một chút, nếu ngày mai bệnh tình của nàng chuyển biến tốt, ta sẽ lên đường đi Lăng gia bảo, được không.”

Trong thư phòng yên tĩnh, Giang Tùy Vân thì thào một mình.

~~~~~***~~~~~

Hoa viên của Giang phủ cực kỳ lịch sự tao nhã, tụ tập lâm viên đặc sắc xinh đẹp của vùng đất Giang Nam.

Khúc kính thông u*, tiểu kiều lưu thủy*, thậm chí còn có một hồ nước thiên nhiên, giữa hồ xây một lương đình hình bát giác. Trong hồ đầy sen, mà mùa này chính là mùa hoa nở, gió nhẹ thổi, bích diệp bồng bềnh trên mặt nước, hoa sen vươn lên lay động trong gió, đẹp không bút nào tả xiết.

*khúc kính thông u: đường mòn quanh co dẫn vào nơi tĩnh mịch, có câu thơ là:

“Khúc kính thông u xứ,

Thiền phòng hoa mộc thâm.”

dịch nghĩa:

“Đường mòn quanh co dẫn vào nơi tĩnh mịch,

Thiền phòng nằm sâu trong đám cây hoa.”

trong đó “thiền phòng” là căn phòng tĩnh mịch chuyên dùng để ngồi thiền.

*tiểu kiều lưu thủy: “kiều” là cây cầu, “lưu thủy” là nước chảy, nguyên câu này là một câu tả cảnh của người Trung Quốc, nghĩa là: “cầu nhỏ nước chảy”, có câu thơ như sau:

“Khô đằng lão thụ hôn nha,

Tiểu kiều lưu thủy nhân gia,

Cổ đạo tây phong sấu mã,

Tịch dương tây hạ;

Đoạn tràng nhân tại thiên nhai...”

dịch nghĩa:

“Cổ thụ cằn cỗi trong chiều tối,

Cầu nhỏ nước chảy bên nhà,

Ngựa đi qua lối cũ,

Nắng chiều rơi rớt về (phía) tây,

Nơi thiên nhai có người đứng, thắt ruột gan...”

trong đó, “nhai” nghĩa là vực.

Lương đình đã buông lụa mỏng, ngồi trong đình, thưởng thức cảnh đẹp động lòng trước mắt, Lăng Thanh Tuyết không những tâm trạng tốt mà tinh thần cũng khá hơn nhiều.

“Thiếu gia đã dặn nô tỳ rằng, nếu thân thể thiếu phu nhân khá hơn một chút, thì khi người cảm thấy buồn chán, có thể xem những cuốn sách này để giết thời gian.”

Nha hoàn cung kính đặt mấy quyển sách lên bàn đá trong đình.

Lăng Thanh Tuyết khoát tay, ý bảo cô ta có thể lui xuống.

Đúng lúc nha hoàn sắp rời khỏi lương đình, nàng bỗng nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Hình như mấy ngày nay ta không thấy Giang Tùy Vân, hắn bận gì thế?”

Nha hoàn cung kính trả lời: “Bẩm thiếu phu nhân, thiếu gia đã rời nhà lo chuyện buôn bán, lúc gần đi có nói là trễ nhất cuối tháng sẽ hồi phủ.”

“Ừh.”

Nha hoàn thấy nàng không nói gì nữa, thức thời lui xuống.

Thiếu phu nhân không thích người khác hầu hạ, dù miễn cưỡng cho người đi theo cũng chỉ trong vòng hơn mười bước, không được lại gần.

Lăng Thanh Tuyết hôm nay tinh thần khỏe khoắn, hiếm hoi được lúc nhàn nhã, nghĩ đến sáng sớm hôm đó, thái độ hưng phấn của Giang Tùy Vân mang theo chút kỳ dị.

Bọn họ biết nhau chưa lâu, nhưng trước mặt nàng hắn đều thong dong bình thản, thông thường, người bị chọc đến cả người đều tức giận phẫn nộ đều là nàng.

Chuyện có thể làm hắn hưng phấn như vậy, lại còn ánh mắt hắn nhìn nàng lúc ấy khiến bất an không ngừng lan ra trong lòng nàng.

Thân thể đang dần khỏe lại, phải mau mau rời khỏi Giang gia thôi, còn chần chừ nữa e rằng sẽ hết đường chối cãi.

Lăng Thanh Tuyết nhìn thoáng qua mấy quyển sách trên bàn, nhẹ nhàng bay xuống dưới, rời khỏi bàn đá, đến bên chiếu ngồi xuống, nội lực lưu chuyển toàn thân.

Nha hoàn ở ngoài xuyên qua tấm lụa mỏng thấy hành động này có chút kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh quan sát sự thay đổi này.

Nghe nói thiếu phu nhân bị gả nhầm vào phủ là người giang hồ, phải chăng thật như lời đồn, người giang hồ có thể đến vô ảnh, đi vô tung, có thể chưởng nát cự thạch, địch lại ngàn quân?

Tiểu nha đầu* đang suy nghĩ lung tung thì một người dáng điệu ung dung được hai nha hoàn đỡ đột nhiên xuất hiện trước mặt.

*tiểu nha đầu: cô gái nhỏ.

“Nô tỳ tham kiến lão phu nhân.”

“Thiếu phu nhân có ở trong đình không?”

“Bẩm có.”

Nghe được màn đối thoại này, Lăng Thanh Tuyết mở to mắt, đứng dậy ra khỏi đình.

“Lão phu nhân.” – nàng hơi cúi người thi lễ.

Giang lão phu nhân thấy nàng nhất định không chịu đổi xưng hô cũng không quá so đo, cười cười đánh giá nàng: “Hôm nay tinh thần con thật tốt đó, ta nghe người nói con đến đình ngắm cảnh nên liền ghé thăm con.”

“Thế ạ.” – Lăng Thanh Tuyết thản nhiên đáp lời, chẳng muốn nói nhiều.

“Đã quen chỗ chưa? Con là người phương bắc, có lẽ với ẩm thực nơi này còn lạ miệng không quen, có gì cần phân phó cứ bảo người dưới làm, đừng câu nệ gì cả.”

Lăng Thanh Tuyết cười điềm đạm, “Đa tạ lão phu nhân quan tâm, Thanh Tuyết đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, trời nam đất bắc cũng dừng chân không ít, về phần ăn uống, quả thật không có gì bất tiện.”

Giang lão phu nhân kéo tay nàng, vỗ nhẹ, cười nói: “Con đó, đứa nhỏ này, đã là người Giang gia chúng ta, lại còn khách khí như vậy, người ngoài không biết còn tưởng lão thái bà ta bắt nạt con đó nha.”

“Lão phu nhân đối với Thanh Tuyết rất tốt.”

“Từ hôm con vào cửa đến giờ, chúng ta vẫn chưa có cơ hội cùng ăn một bữa cơm, ta thấy thân mình con khỏe lên không ít, không bằng tối nay chúng ta cùng dùng bữa đi.”

Đối diện với lão phu nhân từ ái hiền lành, lời cự tuyệt không thốt lên nổi, Lăng Thanh Tuyết liền mỉm cười, gật đầu đáp ứng. “Vâng ạ.”

Hôm nay, khi bước vào phòng ăn, Lăng Thanh Tuyết mới biết mình bị lừa.

Nhà ăn rộng rãi, ánh nến sáng trưng như ban ngày đông nghẹt người, cả chủ lẫn khách ngồi la liệt, khoảng khắc nàng tiến vào, tất cả mọi ánh mắt không hẹn mà cùng tập trung trên người nàng, làm người dày dặn giang hồ, đã từng trải qua bao hiểm nguy cả lớn lẫn nhỏ như Lăng Thanh Tuyết nàng lần đầu tiên có cảm giác luống cuống.

Giang lão phu nhân ngồi ghế chủ tọa nhìn nàng cười hiền lành, làm một bụng nghi vấn của Lăng Thanh Tuyết không thể nói ra miệng.

“Thanh Tuyết, lại đây nào, nơi này không có người ngoài đâu, đều là người trong tộc Giang thị chúng ta cả. Đây là Cửu thúc...”– Giang lão phu nhân nhiệt tình mà tự nhiên giới thiệu từng người một cho nàng.

Lăng Thanh Tuyết đã lỡ leo lên lưng cọp không thể xuống, chỉ có thể hơi hơi xấu hổ cười cứng ngắc với mỗi người, trong lòng thầm nghĩ: Hồng Môn Yến bất quá cũng như thế này thôi.

Bữa cơm này nàng nuốt không trôi, khổ không nói nổi.

Dụng ý của Giang lão phu nhân đã thập phần rõ ràng, nhưng nàng đối với cuộc hôn nhân âm kém dương sai, nhầm lẫn tai hại này vẫn không chấp nhận, không nghĩ “đã lỡ đâm lao phải đành theo lao”.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, nàng hiểu sâu sắc việc nhanh chóng rời khỏi Giang gia, nếu không hậu quả càng khó lường.

Nàng cũng không muốn “không từ mà biệt”, như vậy chỉ chứng tỏ nàng đang chột dạ khiếp đảm mà thôi.

Hôm sau, khi Lăng Thanh Tuyết chưa kịp đến chính thức từ biệt lão phu nhân, trước mặt nàng bỗng xuất hiện mười vị đại chưởng quỹ.

“Lão phu nhân...” – nàng kinh ngạc nhìn lão phu nhân, chờ bà giải thích.

Giang lão phu nhân mỉm cười, thay nàng giới thiệu, “Đây là các vị chưởng quầy của các cửa hàng ở phía nam của Giang gia, để bọn họ ra mắt thiếu phu nhân là hợp lẽ thôi.”

“Chào thiếu phu nhân.” – mười vị đại chưởng quỹ trăm miệng một lời.

Lăng Thanh Tuyết sắc mặt cương cứng, không hề đáp lại, chỉ tiếp tục nhìn lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân, người cần gì phải khó xử cháu* như vậy?”

*người, cháu: như ta đã nói trong truyện nào ấy nhỉ, là trong tiếng Hoa, xưng hô giữa 2 người khi đối thoại chỉ có “wo” (ta, ta, cháu, con, mẹ, cha,...) và “ni” (bạn, anh, cô,...). “Wo” là ngôi thứ nhất, “ni” là ngôi thứ hai, cả 2 đều là số ít. Nên ở đây dịch suôn ra theo tiếng Việt và hợp với thái độ có chừng mực + giữ khoảng cách của Thanh Tuyết thì chỉ có thể là “cháu”, ko thể nào tự xưng là “con” được, mà ở đoạn dưới, chữ “mẹ” ta để lưu ý, là do Giang lão phu nhân cố tình xưng là “nương” =.=

Nhưng Giang lão phu nhân lại cố ý xuyên tạc lời nàng, “Thanh Tuyết, mẹ* biết con không hiểu việc kinh thương, trước giờ chỉ có thói quen hành tẩu trên giang hồ, nhưng sự nghiệp Giang gia lớn mạnh như vậy, mà con thân lại là thiếu phu nhân của Giang gia, có những người tất nhiên sẽ phải gặp, có những việc tất nhiên sẽ phải biết.”

Lăng Thanh Tuyết ánh mắt khó tin, muốn nói lại thôi, cuối cùng một chữ cũng không thoát ra từ làn môi như cánh hoa.

Giang lão phu nhân tươi cười đầy mặt tiếp tục giới thiệu lần lượt từng vị chưởng quỹ. Bà hiểu cô con dâu sẽ không làm bà khó xử trước mặt người ngoài, nên mới không sợ hãi gì mà dám làm vậy.

Kế tiếp, một chữ cũng không nhả ra, Lăng Thanh Tuyết chỉ lẳng lặng gật đầu, nét mặt không giận không vui, rất có vẻ bí hiểm, khó nắm bắt.

Đợi mười vị chưởng quỹ cáo lui, khi trong phòng thu chi chỉ còn lại hai người: nàng và Giang lão phu nhân, Lăng Thanh Tuyết mới mở miệng nói thẳng: “Lão phu nhân, cháu không cần biết người có dụng ý gì, lúc này cháu chỉ muốn chào từ biệt người, rời khỏi Giang gia.”

Giang lão phu nhân “Ừh” một tiếng, không hề giữ lại, vẻ tươi cười vẫn chưa biến mất, “Vậy con đi đường cẩn thận nha.”

Lăng Thanh Tuyết kinh ngạc liếc mắt xem xét bà, “Như vậy, Thanh Tuyết xin cáo từ.”

“Ừh.”

Nàng mang một đầu hoang mang vội vàng trở lại Tê Vân Tiểu Trúc, nơi ở của nàng và Giang Tùy Vân, cầm bọc hành lý đã được nha hoàn chuẩn bị sẵn, ra khỏi phủ.

Ngoài phủ từ sớm đã có gã sai vặt cầm cương ngựa chờ sẵn.

Nhanh nhẹn phi thân lên ngựa, nàng ánh mắt phức tạp quay đầu nhìn đại môn của Giang phủ, sau đó khẽ quát một tiếng, hai chân kẹp bụng ngựa, một người một ngựa chạy như bay rời đi.

Tại trà lâu, người hầu bưng trà nước miếng như mưa kể lại sự kiện “hot” nhất gần đây trong giang hồ.

Việc xuất giá của Lăng gia bảo nhị tiểu thư nơi Giang Bắc xảy ra biến cố bất ngờ, trên đường xuất giá gặp phải bão táp, trượt chân rơi xuống nước, rồi sau đó âm kém dương sai gả vào Dương Châu Giang gia* phú giáp thiên hạ (giàu có nức tiếng trong thiên hạ).

Người nói khí thế dạt dào, một bộ như chứng kiến tận mắt, người nghe hứng thú dạt dào, hận không thể là nhân vật chính trong câu chuyện hấp dẫn kia.

Mà nhân vật chính của sự kiện này chỉ có một – Lăng Thanh Tuyết ngồi ở một góc trà lâu, dùng sức bóp mạnh chén trà trong tay, sắc mặt đông lạnh.

Hóa ra, đây là lý do Giang lão phu nhân không ngăn cản nàng.

Người người trong thiên hạ đều đã biết sự thật, bất luận chân tướng có thế nào đi nữa thì miệng thế gian cũng xối chảy vàng, tiêu hủy sạch sẽ ngay cả mẩu xương cũng chẳng còn.

Nàng – Lăng Thanh Tuyết, đã là thê tử danh chính ngôn thuận của Giang Tùy Vân.

Chuyện này làm nàng tức giận không thôi, mà lại vô kế khả thi.

Nàng bệnh ở Giang gia những nửa tháng, tin tức sớm truyền khắp giang hồ, duy chỉ có đương sự là nàng đến lúc này mới biết. Nàng không khỏi cười khổ.

Mẹ con Giang gia này quả nhiên là “nhất mạch tương truyền”. A!

Với tình hình này, nàng quyết định thật nhanh, không trở về Lăng gia bảo.

Lúc này trở về gần như tự chui đầu vào rọ, hiện giờ nàng chỉ có thể làm một việc, đó là tìm ra đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này, tiểu thư Lý gia.

Khi Lăng Thanh Tuyết tìm tới Vạn Sự Thông nổi tiếng trên giang hồ, lão một bộ “chờ đã lâu”, không cần hỏi câu nào, lập tức nói hết những tin tức mình biết cho nàng, “Cháu còn chưa ra giá nữa, chẳng lẽ lão không sợ cháu quỵt sao?” – nàng nhịn không được trêu ghẹo đối phương.

Vạn Sự Thông cười nói: “Hôn sự của Nhị tiểu thư biến đổi bất ngờ, trong ván bài này lão đã kiếm được không ít, nên tin tức này xem như quà tặng miễn phí.”

Sóng mắt Lăng Thanh Tuyết chuyển động, nàng cười hỏi:“Chẳng lẽ lần này lão cũng thắng?”

Vạn Sự Thông gật đầu, “Người xưa có câu “bất quá tam”, mà nhị tiểu thư đã trải qua ba lần thất bại, lão biết lần thứ tư này ắt cơ duyên sẽ đến, sự thật chứng minh trực giác của lão vẫn chuẩn như vậy.”

“Xem ra cháu phải chúc mừng lão rồi.”

“Không dám, không dám, tất cả đều nhờ phúc của nhị tiểu thư, như vậy lão mới có thể tiến như vậy chứ.”

“Thế, ta không quấy rầy lão phát tài nữa, cáo từ.” – còn đứng đây, e rằng nàng sẽ không nhịn được mà động thủ làm biến dạng vẻ mặt dương dương tự đắc của lão mất. Ba lần hôn ước đối với nàng là một loại tai nạn dị thường, thế mà trong mắt người khác lại trở thành trò cười, những năm gần đây, nàng đối với chuyện này vẫn rất chán ghét và thống hận.

“À đúng rồi, nhị tiểu thư.”

“Chuyện gì?” – Lăng Thanh Tuyết đã ra đến cửa, nghe hỏi liền quay đầu.

“Tề trang chủ đã tìm vị Lý tiểu thư này ở chỗ ta.”

Mâu quang chợt lóe, nàng gật gật đầu, “Cám ơn đã cho cháu biết.”

Vạn Sự Thông nghiền ngẫm nhìn nàng, “Nhị tiểu thư không muốn nói gì sao?”

“Không thể phụng bồi.” – nàng phi thường rõ ràng cự tuyệt việc cung cấp thông tin giải trí.

Rời khỏi nơi ở của Vạn Sự Thông, Lăng Thanh Tuyết dừng trước một ngã ba đường.

Trầm ngâm một lát, nàng kéo kéo dây cương, giục ngựa đi vào một trong hai ngã rẽ mới.

Võ lâm đại hội năm năm tổ chức một lần, năm nay phát thiếp mời bằng hữu giang hồ về Cô Tô.

Trên đường tới đây, nàng thấy thật nhiều nhân sĩ võ lâm.

Lăng Thanh Tuyết dắt ngựa trong Cô Tô thành, tìm nơi trọ.

Khách sạn lớn nhỏ dọc đường đều treo biển “hết chỗ” khiến nàng đành thở dài, rốt cuộc vẫn đến trễ.

Khi nàng dẫn ngựa ngang qua một tiểu lâu thật lớn, một tên tiểu nhị từ điếm chạy ra, ngăn nàng lại.

Vẻ mặt Lăng Thanh Tuyết khó hiểu.

“Thiếu phu nhân, mời vào.”

Lăng Thanh Tuyết mím môi. Hóa ra đây là sản nghiệp của Giang gia. Nàng không nói gì, bỏ qua tiểu nhị, hướng tới phía trước tiếp tục đi.

“Nương tử.”

Khoảnh khắc nghe giọng nói này, Lăng Thanh Tuyết cảm thấy đầu to ra, gần như không có dũng khí quay lại nhìn.

Nàng trước cũng biết Tô – Dương hai châu cách nhau không xa, nàng tới nơi này, tám chín phần mười đụng phải người Giang gia, lúc này, xem ra nàng thật đen đủi, gặp ai không gặp, lại gặp đứa con của chủ gia đình Giang gia mà nàng muốn tránh còn tránh không kịp (cái câu dài dòng này chỉ có 1 nghĩa thôi =.= là gặp Vân ca).

“Nương tử.” – tiếng kêu gần hơn.

Nàng nắm chặt cương ngựa, xoay người, “Sao anh lại ở Cô Tô?”

Giang Tùy Vân nhìn nàng mỉm cười, nói như lẽ tất nhiên: “Ta nghĩ nương tử nhất định sẽ tham dự đại hội võ lâm, nên tới đây thật sớm để đợi nàng.” – Hắn nhìn cương ngựa trong tay nàng, “Nương tử.”

Lăng Thanh Tuyết vài phần bất đắc dĩ ném dây cương cho tiểu nhị vẫn đứng chờ một bên, cất bước tiến vào tửu lâu.

Đã đến thì trốn không thoát, vậy thì phải đối mặt thôi.

Nàng theo Giang Tùy Vân vào một nhã gian, thức ăn trên bàn chỉ còn non nửa.

“Phân phó đầu bếp làm thêm một ít thức ăn đem lên.” –Giang Tùy Vân dặn gã sai vặt đang đứng chờ sẵn ở cửa.

“Tiểu nhân đi liền.”

“Nương tử, mời ngồi.”

Lăng Thanh Tuyết gần như lười so đo cách xưng hô của hắn, kính tự ngồi xuống, rót chén trà.

Giang Tùy Vân kín đáo đánh giá nàng. Thần thái sáng láng này mới đúng là thần thái nàng nên có, bên ngoài mềm mại, bên trong lại ẩn ẩn vẻ hiên ngang của nữ tử giang hồ.

“Nương tử sao không trở về Lăng gia bảo?”

“Phụ thân đã biết ta bình an vô sự, trở về hay không cũng thế thôi.”

Giang Tùy Vân cười thấu hiểu, “Khách sạn trong thành đều đã đầy khách, tối nay nương tử tính ở đâu?”

Nàng liếc hắn một cái, “Ta có thể tự tìm chỗ ở sao?”

Hắn vẻ mặt săn sóc lấy lòng, “Việc nhỏ như vậy hãy để vi phu ra tay, nương tử không cần bận tâm?”

“Vậy huynh cứ làm đi, cần gì hỏi nữa?” – dứt lời, nàng nhịn không được trừng hắn.

“Ta thấy hỏi qua tốt hơn.”

“...” – Lăng Thanh Tuyết uống một ngụm trà.

Thức ăn nhanh chóng được mang lên, Lăng Thanh Tuyết chuyên tâm dùng cơm, mà Giang Tùy Vân lại bày ra bộ dạng nhàn nhã, phần lớn thời gian đều thưởng thức trà xanh, tùy ý ngồi một bên.

Nàng biết hắn luôn nhìn nàng, không những thế, ánh mắt càng lúc càng càn rỡ. Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, nàng buông đũa, căm tức nhìn hắn: “Nè, huynh chưa từng thấy ai ăn cơm sao?”

Giang Tùy Vân bình thản ung dung nói: “Đây quả thật là lần đầu vi phu ngồi cùng bàn dùng bữa với nương tử.” – giọng nói nhẹ nhàng, hắn cười khẽ: “Nương tử thật đẹp.”

Mặt Lăng Thanh Tuyết không tránh khỏi nóng lên, nàng hơi hơi lảng tránh ánh mắt hắn, “Không được nhìn nữa.”

“Ừh.” – hắn không phải thật tình hưởng ứng.

“Tề trang chủ, hạnh ngộ.” (rất vui khi gặp lại)

“Trình chưởng môn đừng khách khí.”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng người hàn huyên làm hai người trong nhã gian đều ngẩn ra.

Giang Tùy Vân theo bản năng nhìn thê tử.

Lăng Thanh Tuyết hơi hơi nhíu mi, sau cái bĩu môi lại tiếp tục uống canh của mình.

Giang Tùy Vân vì phản ứng của nàng mà tâm trạng tốt hẳn, vì thế liền ngồi sát vào nàng, ôn nhu gọi, “Nương tử.”

Nàng thuận tay gắp một miếng thịt nhét vào miệng hắn, đôi mắt hạnh ẩn ẩn mấy phần uy hiếp, “Câm miệng.”

Giang Tùy Vân cười cười nhai thịt trong miệng, ngoan ngoãn không nói nữa.

Khi hai người ra khỏi nhã gian, vừa khéo gặp những người ở cách vách ban nãy.

Nhất thời, không khí nơi hành lang trở nên càng quỷ dị.

Cuối cùng, vẫn là Giang Tùy Vân lên tiếng, phá vỡ trầm mặc của đôi bên, “Tề trang chủ, đã lâu mới gặp.”

Tề Hạo Vũ chẳng nhìn đến hắn, chỉ tập trung vào Lăng Thanh Tuyết vẫn trầm mặc không nói gì, nhẹ giọng gọi: “Thanh Tuyết.”

Lúc này, Lăng Thanh Tuyết không thể không lên tiếng, “Tề đại ca, thật khéo.”

Giang Tùy Vân tiến lên vài bước, lơ đãng mà cố ý ngăn cản tầm mắt của Tề Hạo Vũ, “Trang chủ và bằng hữu dùng cơm tại đây, Giang mỗ thân là chủ nhà, bữa cơm này xem như Giang mỗ mời.”

Tề Hạo Vũ giọng nói có chút lạnh, “Không cần.” – Nói xong lại nhìn vào mắt Lăng Thanh Tuyết, rồi cùng hai người bên cạnh đi qua, xuống lầu tính tiền.

Bằng hữu của hắn cũng rời đi, nơi hành lang chỉ còn lại Lăng, Giang hai người.

Giang Tùy Vân lắc đầu thở dài, “Chuyện này vẫn luôn là Giang mỗ thẹn với Tề trang chủ mà.”

Lăng Thanh Tuyết liếc hắn, lẩm bẩm: “Nói gì thì nói, là ta chứ có phải ai khác, can hệ gì đến người ngoài đâu.”

“Vi phu sai rồi.” – hắn vui đùa khom người nói.

“Mặc kệ huynh.” – Lăng Thanh Tuyết xoay người xuống lầu.

Hắn cười đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.