Khách đến trọ đều không còn phòng trống, nhưng ông chủ
ở trọ nhất định vẫn sẽ có phòng, vì thế, hai người ở cùng một phòng, vợ chồng
với nhau – đây rõ ràng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Có phòng dĩ nhiên sẽ có giường, đây là chuyện lớn nhất
mà Lăng Thanh Tuyết hiểu.
Tầm mắt nhấn nhá quanh phòng một vòng, cuối cùng đậu
lại trên bàn.
Giang Tùy Vân cởi ngoại bào ra, móc lên giá áo, xổ xổ
chăn rồi ngoái lại nhìn nàng, “Nương tử, vẫn chưa nghỉ à?”
Lăng
Thanh Tuyết đi lại bàn, lật bát trà lên, nhảy lên mặt bàn, ngồi khoanh chân.
“Nương tử...” – phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, rồi Giang Tùy Vân
cười cười, “Sao phải thế?”
Lăng
Thanh Tuyết mắt điếc tai ngơ.
Hắn đi qua, ngồi bên cạnh bàn, nhìn nàng thật gần.
Trầm tĩnh mà an tường, y như lần đầu gặp gỡ vào đêm
động phòng.
Thời gian dần trôi, không biết đã bao lâu, lâu đến nỗi
hơi thở của Lăng Thanh Tuyết đang nhắm mắt tĩnh tâm cũng trở nên không ổn, nàng
rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra, làn thu thủy liền chống lại một
đôi mắt đang hứng thú dạt dào, nghe được hắn nhẹ nhàng, bao dung khẽ gọi,“Nương
tử.”
“Huynh không
ngủ đi, chạy tới nhìn ta làm gì?”
“Nương
tử khiến người khác muốn nhìn.”
“Huynh
vời ai đó vẽ một người càng đẹp mắt để ở đầu giường mà ngắm đi.” – nàng tức giận nói.
Nét tươi cười của Giang Tùy Vân nhiễm vài phần tà khí, “Cần
gì phiền toái như vậy, chỉ cần nương tử lên giường ngủ, ta mở mắt ra là có thể
nhìn thấy nàng rồi, hơn nữa bức họa chỉ là vật chết, mà nương tử lại là người
sống sinh động hữu thần.”
“Đăng
đồ tử*.” – nàng nhấc chân định đá hắn, khúc cuối lại dừng lại.
*đăng
đồ tử: kẻ háo sắc, câu này dịch suôn ra là: “Háo sắc”, hoặc, “Kẻ háo sắc”.
Giang Tùy Vân tiện tay bắt chân nàng, buồn cười nói, “Vi
phu chỉ đùa thôi, nương tử cần gì tức giận, rồi phiền não như vậy.”
Giang Tùy Vân vì nàng không phản ứng mà càng lớn mật
thân thiết, tay nhẹ nắm lưng áo nàng, thì thầm, “Nương tử, về
giường ngủ đi.”
Lăng
Thanh Tuyết mí mắt không nâng, không nói một lời, nhanh gọn bắt lấy bàn tay
đang làm càn ở lưng nàng xuống.
“Nương tử...” – phản ứng của
nàng làm Giang Tùy Vân sinh nghi, dù không biết rõ nguyên nhân, nhưng có thể
xác định lúc này đây nàng sẽ không mạnh bạo đẩy hắn ra, hắn liền đánh bạo sáp
lại, cực nhanh hôn vào tai nàng.
Không bị ngăn cản, Giang Tùy Vân lập tức dang tay ôm
nàng vào sâu trong lòng.
Lăng Thanh Tuyết đang định nổi cơn thì nghe được rõ
ràng tiếng nhành cây gãy từ cửa sổ đưa vào, cánh môi khẽ mân, ngoan ngoãn dựa
vào ngực hắn.
Giang Tùy Vân càng chắc chắn có chuyện, nhưng nương tử
chủ động “yêu thương nhung nhớ” thế
này mà lại bỏ qua thì chính là kẻ ngốc.
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng nổ rồi người giang hồ
trong tửu lâu nghe động liền chạy ra, bên ngoài nhất thời ồn ào.
Lăng Thanh Tuyết trước tiên đẩy Giang Tùy Vân ra rồi
đẩy cửa sổ ra ngoài.
Trong viện, một gốc cây đại thụ bị người một chưởng
đánh gãy, mà thân ảnh xa xa đang rời đi ấy khiến nàng im lặng không nói gì. Tề
Hạo Vũ, ngươi muốn làm gì đây?
“Nương tử.”
Tiếng gọi dịu dàng quen thuộc, cước bộ quen thuộc, sau
là nhiệt độ cơ thể quen thuộc, mới chẳng bao lâu mà hắn đã trở nên quen thuộc
với nàng như vậy rồi? Tim Lăng Thanh Tuyết đập đập mạnh và loạn nhịp.
Mọi người nghe tiếng động lạ chạy đến chỉ thấy Giang
Tùy Vân mặc trung y đang ôm Lăng Thanh Tuyết vào lòng, không khỏi theo bản năng
nhìn những người khác rồi trở về phòng.
Cái cây kia vốn ở ngay trước cửa sổ phòng vợ chồng
Giang thị, không cần nói cũng biết là ai làm.
Xem ra Kính Minh Sơn Trang trang chủ tựa hồ đối với
thê tử hụt này vẫn nhớ mãi không quên.
Sau khi trở lại phòng, Lăng Thanh Tuyết tránh khỏi tay
của Giang Tùy Vân, yên lặng ngồi vào bên cạnh bàn.
“Nương tử __”, Giang Tùy Vân đến bên người nàng, “Là
Tề Trang chủ ư?”
Nàng
im lặng gật đầu.
“Hắn thật sự
yêu nàng.” – hắn khẳng định.
Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng khẽ cười
chứa đựng vài phần châm chọc, “Ở Tần Hoài hắn có hồng nhan tri
kỷ tương giao năm năm, hằng năm tất có một tháng ngủ lại chỗ mỹ nhân nọ, đây là
bí mật đã được công khai trên giang hồ.” –
nên hắn cũng biết.
“Có lẽ là
nàng hiểu lầm, tri kỷ mà thôi.” – Giang
Tùy Vân theo bản năng vì Tề Hạo Vũ mà nói chuyện.
Vẻ mặt Lăng Thanh Tuyết nhất thời có chút cổ quái.
“Nương tử?”
Nàng
quay đầu nhìn về cửa sổ, giọng hơi mơ hồ, “Ta từng nữ phẫn nam trang đi
đến Tần Hoài, khinh công của ta trong giang hồ nghe nói cũng được xứng
danh trong bảng xếp hạng, mà khi nam nhân ý loạn tình mê là lúc khả
năng phòng bị cực kỳ kém nhất.”
Cho
nên việc cần nhìn hay không cần nhìn, nên nhìn hay không nên nhìn, nàng đều đã
thấy. Giang Tùy Vân giật mình, hai tay đặt trên vai nàng, kéo nàng ôm vào lòng.
“Nếu với
cô ấy hữu tình, vì sao không chuộc thân rồi cưới về? Nếu với ta có
tâm, vì sao khi việc hôn nhân đã định lại vẫn còn dây dưa ngủ lại chỗ người
khác? Nam nhân...” – nàng mạnh mẽ đưa
tay đẩy hắn ra, thanh âm lạnh như băng mà tràn ngập khinh bỉ, “Động
tình thì dễ, thủ thân mới khó.”
Lòng
Giang Tùy Vân trầm xuống.
Nhưng thật ra Lăng Thanh Tuyết vẫn là dáng vẻ vân đạm
phong khinh như cũ, “Thành Như tỷ tỷ trước đây có nói, tỷ muội
như tay chân, nam nhân như quần áo, nhưng có vài loại quần áo vẫn không nên tùy
tiện quơ quào mặc vào người vẫn hơn.”
Tô Li
Lạc một tay chống cằm, từ trên nhìn xuống thấy Lăng Thanh Tuyết vẻ mặt tự nhiên
mà ứng đối, bỗng dưng cười đến nỗi run hết cả người.
Mà ánh mắt Giang Tùy Vân trước sau như một vẫn chỉ
dừng trên người thê tử bên người.
“Muội biết ta
đang cười chuyện gì à?”
“Việc
có thể cười mới cười, tỷ cười gì, sao muội biết được?” – Lăng Thanh Tuyết không chút hoang mang đá vấn đề
ngược trở lại.
Tô Li Lạc một đôi mị nhãn híp lại, “Muội
muội, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tỷ gặp một nam nhân bảo bối như vậy,
xem ra lần này gả sai nhưng đúng người nha.”
Giang
Tùy Vân trong lòng vừa động.
Từ khi Tô Li Lạc xuất hiện, Lăng Thanh Tuyết vẫn thong
dong tự nhiên sắc mặt lại khẽ biến, thanh âm không tự giác lạnh vài phần, “Tỷ
chỉ hay đùa.”
Tô Li
Lạc cũng không để ý nàng, kính tay chào Giang Tùy Vân, cười nói, “Muội phu, tỷ
tỷ ta tới chậm, tìm không thấy chỗ nào dừng chân, không biết muội phu sản
nghiệp to lớn có thể tìm chỗ nghỉ cho tỷ không?”
Giang
Tùy Vân lưu ý thần sắc của thê tử rồi chợt nhìn Tô Li Lạc, tao nhã cười, “Cô nương là
tỷ tỷ của nương tử ta, ta dĩ nhiên phải tìm một gian phòng cho tỷ chứ.”
Vẻ
mặt Tô Li Lạc càng tỏ ra quyến rũ, cười duyên nói, “Ôi, quả
nhiên không phải người bình thường nha, khó trách muội muội ta từ khi bước vào
Giang gia liền trở nên khó vời như vậy!”
Giang
Tùy Vân nghe những lời này, nhất thời hiểu được cô gái nhìn như kẻ xinh đẹp
phóng đãng này thực ra lại là nhân vật khôn khéo hơn người.
Mà Lăng Thanh Tuyết lại bị người ta nói trúng chỗ đau,
ánh mắt nhìn Tô Li Lạc trở nên bất thiện.
Tô Li Lạc thấy thế, lại cười càng vui vẻ.
Giang Tùy Vân có chút chợt hiểu nhìn hai người, hai
người hẳn là bằng hữu chân chính.
~~~~~***~~~~~
Ban đêm, trăng sáng như gương.
Một đôi tuấn nam mỹ nữ đối ẩm trong đêm, cảnh đẹp ý
vui.
Vạt áo hồng như lửa, bàn tay mềm như ngọc, mị nhãn lưu
chuyển vòng quanh, dưới ánh trăng Tô Li Lạc tựa như yêu tinh bắt mất hồn người.
Thế mà Giang Tùy Vân lại như cái gì cũng chẳng thấy,
thong thả châm rượu, chạm rãi ẩm trà, khiêm tốn có lễ.
“Muội phu, có
muốn biết chuyện trước đây của Lăng muội không?”
Giang
Tùy Vân nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Nàng hơn phân nửa là trong
vòng nửa khắc không về được.”
Tô Li
Lạc cười nói, “Muội
phu, ta thích đệ ở chỗ đủ thông minh này đây.”
“Cô
nương cố tình kêu người dẫn nội tử đi, Giang mỗ nghĩ hẳn là có chuyện muốn nói
với Giang mỗ ta.”
“Ngay thẳng,
ta thưởng thức.” – Tô Li Lạc nâng chén
rượu trong tay lên kính hắn rồi một hơi cạn sạch.
Giang Tùy Vân bên này chỉ nhẹ mân môi, lại một ngụm
trà ý nói cô tiếp tục.
“Đệ nhất định
đã nghe nhiều lời đồn đại về tỷ.”
Nét
tươi cười của Tô Li Lạc nhất thời thêm vài phần vui sướng khi người gặp họa, “Nói thật, sự
gặp gỡ của hai người cũng có sự vi diệu trong đó, không hiểu thế nào mà âm kém
dương sai gả cho nhau, tỷ dù thế nào cũng muốn tới chứng kiến tận mắt một
chút.”
Giang
Tùy Vân không nghĩ gì cũng chẳng thốt ra từ nào. Cô gái này hiển nhiên là có
chút độc đáo và thú vị.
“Lăng muội có
từng nói qua mấy chuyện kia không?”
“Là
những chuyện mà cô nương muốn kể ta nghe sao?” – hắn không đáp mà hỏi lại.
Cô sóng mắt vừa chuyển, tiếng cười dễ nghe như chuông
bạc đã vang lên, “Nếu đệ muốn nghe thì ta nói, Lăng muội có biệt
hiệu là“Tuyết ngọc phù dung”, nhưng đóa phù dung này lại từng là hoa chi
điêu linh, dung nhan tẫn hủy*.”
*hoa
chi điêu linh, dung nhan tẫn hủy: hoa trở nên tàn úa thê lương, dung nhan bị
hủy sạch.
“Trên
đời này ai cũng khó thoát khỏi sinh – lão – bệnh – tử, mỹ nhân bây giờ khi về
già cũng tóc bạc da mồi như nhau cả thôi.”
Tô Li
Lạc hiểu ý, cười cười, “Tỷ
trong mắt đệ là thế sao?”
Hắn
thông minh không đáp.
Cô cũng không truy cứu sâu, tiếp tục nói, “Vậy
đệ nhất định không biết độc đó là do ta hạ.”
Giang Tùy Vân sửng sốt.
Tô Li Lạc trên mặt có chút cảm khái, “Năm
đó thiếu niên kia lập lời thề son sắt quyết không thay lòng với Lăng muội, thế
mà khi thấy dung nhan nàng bị hủy liền nhượng bộ lui binh.”
Vẻ
mặt của nàng vì nhớ lại quá khứ mà có vẻ nhu hòa, “Hai năm kế tiếp ta bị Lăng
muội đuổi giết, từ Giang Bắc đến Giang Nam, từ đại mạc đến tuyết sơn. Kết quả
là khi cô ấy gặp ta lúc bị người ám toán trọng thương đã cứu ta, đệ nói xem,
muội ấy có phải rất kỳ quái không?”
Giang
Tùy Vân nghĩ đến thê tử nhà mình, bất giác cười ấm áp,“Nàng thật đáng yêu.”
“Các
người thật nhàm chán.” – có người từ
ngoài viện nhảy vào, váy áo màu tím dưới ánh trăng chậm rãi đi tới như tiên tử
hạ phàm.
“Muội muội,
sao muội về sớm vậy.” – Tô Li Lạc cảm
thấy hơi hơi tiếc nuối.
Lăng Thanh Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Vậy
phải hỏi tỷ người tỷ cần tìm sao lại là một bao cỏ rồi.”
Tô Li
Lạc nghe vậy không những không giận mà còn cười, đã thế tiếng cười không thể át
được, nói, “Muội
nói chuyện luôn hợp tính tỷ.”
Lăng
Thanh Tuyết không trả lời, đến bên bàn ngồi xuống.
Tô Li Lạc kín đáo nhìn hành động không lời của hai
người, ánh mắt càng chan chứa ý cười.
Nhẹ nhấp vài ngụm rượu, cô hơi quỷ dị liếc Giang Tùy
Vân một cái, tiếp theo nghiêng người qua Lăng Thanh Tuyết, dùng thanh âm đủ để
người ngoài nghe được kề tai nói nhỏ với nàng, “Muội muội, với
ánh mắt nhìn người chưa ai lọt sổ của tỷ, khẳng định vị muội phu này chưa bao
giờ cá nước thân mật* cùng ai...”
*cá
nước thân mật: ơ hơ, chắc ai cũng hiểu rồi hén >”
“Khụ
khụ...” – Lăng Thanh Tuyết một miệng trà bị sặc, ho đến nỗi vẻ
mặt đỏ bừng, đôi mắt xếch cũng ẩn ẩn lệ nhìn cô đầy oán trách.
Giang Tùy Vân bên cạnh mặt cũng xấu hổ, không còn vẻ
tự tại bình tĩnh mọi ngày.
Tô Li Lạc kiều mị che miệng cười, mị nhãn dừng ở hai
người, ngữ khí ái muội nói: “Tỷ tỷ ta cũng chỉ là nói thật, muội
muội phản ứng cũng mạnh quá đi.”
Tô Li Lạc lại lờ đi, tiếp tục nói: “Muội
muội biết không, lần đầu tiên song tu luôn để lại ấn tượng khó
phai trong lòng người ta, khiến người ta nhớ mãi không thôi á.”
Giang,
Lăng hai người mặt đỏ như mặt trời ban trưa.
Thấy thế, Tô Li Lạc nhân cơ hội “đổ dầu vào lửa”, nói: “Nếu
muội phu không được, tỷ tỷ ở đây có chút thuốc may ra có thể hỗ trợ
muội nữa đó?”
Giang
Tùy Vân không thể nhịn được nữa, đặt chén xuống, ngồi thẳng dậy, “Tô cô nương
nên có chừng có mực.”
“Ai
nha, mỹ nam tử tức giận rồi.” –
Tô Li Lạc che miệng, học điệu bộ tú bà, cười khẽ.
“Tô Li
Lạc...” – Lăng Thanh Tuyết vỗ lên bàn,
cái bàn liền đổ sụm thành một đống đá không rõ hình dạng.
Giang Tùy Vân kinh ngạc, đảo mắt nhìn đống đá vụn,
trong lòng bỗng có cảm giác may mắn. Nếu bản thân hắn may mắn lãnh một chưởng này, chỉ sợ giờ phút này e rằng hồn đã
về đến Tây thiên rồi.
“Muội muội
thật chẳng đáng yêu chút nào, dọa người ta sợ nha.” – Tô Li Lạc vỗ vỗ nhẹ ngực, oán trách trừng mắt nhìn.
Lăng Thanh Tuyết âm thầm hít thở sâu, áp chế nỗi tức
giận, từng chữ một nói: “Đêm đã khuya, mọi người giải tán, ai về
phòng người nấy thôi.”
Giang
Tùy Vân nhanh chóng nắm tay thê tử kéo đi.
Lăng Thanh Tuyết kinh ngạc, chưa kịp phản ứng đã bị
hắn kéo đi.
Tô Li Lạc đứng giữa đống đá vụn cười đầy thâm ý.
Khi Lăng Thanh Tuyết phát hiện cơ thể có điều bất
thường vào lúc tối muộn cũng là lúc có một ngọn lửa từ hạ thân nhen nhóm, rồi
chạy toàn thân, đốt sạch lý trí, nàng miễn cưỡng bình ổn tâm trạng, định ngồi
xuống tĩnh tâm.
Áp lực từ thân thể trên giường truyền qua làm đôi mi
thanh tú khẽ nhíu lại, không khỏi hỏi: “Giang Tùy Vân, huynh có
khỏe không?”
Hai
tay Giang Tùy Vân nắm chặt cạnh giường, cắn răng không dám mở miệng.
Không thấy hắn trả lời, nàng lo lắng, nhảy khỏi bàn,
đi đến bên giường.
Lúc đến trước giường, bàn tay nàng do dự một lát, cuối
cùng vẫn xốc màn lên, đập vào mắt là hình ảnh hắn đang cắn nát môi dưới, khuôn
mặt tuấn tú đỏ rực một cách không tự nhiên, mồ hôi thành giọt to tướng trên
trán, khăn trải giường nhàu nát.
“Giang
Tùy...” – chữ cuối cùng chưa ra khỏi
miệng, nàng đã bị người trên giường ôm cổ, đè dưới người.
Hắn vội vàng xé rách xiêm y của nàng, cắn lung tung
trên gáy nàng, lý trí đã bị đốt sạch, chỉ còn dục hỏa mãnh liệt thiêu đốt.
Bàn tay Lăng Thanh Tuyết vừa chụp đến gần cổ hắn, phút
cuối lại suy sụp buông xuống, than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại.
Trong giây phút hắn xuyên qua thân thể nàng, tay nàng
hung hăng chộp cánh tay hắn, để lại hai dấu tay đỏ tươi, mà hắn lúc ấy lại
chẳng còn cảm thấy đau đớn gì, chỉ có khoái cảm mãnh liệt như sóng triều tràn
đầy tâm trí.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên len qua cửa sổ chiếu
vào chiếc giường duy nhất đang buông màn trong phòng.
Trong màn, một cặp uyên ương đang say giấc nồng.
Mí mắt Lăng Thanh Tuyết khẽ rung, nàng chậm rãi mở
mắt, bàn tay đưa lên che bớt ánh sáng chói mắt bên ngoài.
“Nương tử...” – kẻ đang ôm chặt lưng nàng nói mê bằng giọng trầm
thấp.
Từ khi nhận thức hắn, nàng vẫn bị hắn gọi như thế,
nhưng hôm nay hai chữ “nương tử” vào tai nàng lại có tư vị rất khác.
Hắn vốn rất tuấn tú, lúc này đôi mắt nhắm chặt, có vẻ
có vài phần trẻ con, khóe miệng vương nét cười thỏa mãn dìu dịu, làm Lăng Thanh
Tuyết nhớ lại đêm qua hắn “cần mẫn” làm việc như thế nào, mặt thoáng chốc nóng
đến mức có thể chiên trứng, theo phản xạ muốn tránh né vòng ôm của hắn.
Giang Tùy Vân mở hai mắt còn đang mơ màng, sau đó dần
dần thanh tỉnh, nhìn người trong lòng mặt đỏ như gấc chín, tràn đầy yêu thương
mỉm cười: “Nương tử dậy sớm thế.”
Lăng
Thanh Tuyết nhắm chặt mắt, “Buông ra.”
Hắn
không những không buông, mà da thịt chỗ hai người tiếp xúc lại nảy sinh phản
ứng, một ngọn lửa nóng dồn xuống một chỗ nào đó, hắn khẽ cắn gáy nàng, nỉ non: “Nương tử,
lại một lần nữa được không...”
Lăng
Thanh Tuyết xấu hổ, quẫn bách đến cực điểm, làm bộ muốn đẩy hắn ra xa.
Giang Tùy Vân nhanh nhẹn xoay người đè lên nàng, một nụ
cười xấu xa hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, chậm rãi sáp lại gần nàng: “Nương
tử, phù dung trường noãn, xuân tiêu khổ đoản*...”
*phù
dung trường noãn, xuân tiêu khổ đoản: đêm xuân ngắn ngủi, ý nói là thời khắc
mây mưa ban đêm quý giá, phải biết trân trọng và tranh thủ ý mà >”
Chưa
dứt lời, đôi môi hắn đã hạ xuống cánh môi anh đào hồng nhuận, áo ngủ bằng gấm
bị vứt dưới đất, hai người tiếp tục mây mưa bất thường trên giường, cùng lên
đỉnh vu sơn.
Sau khi chấm dứt, Lăng Thanh Tuyết nằm trước ngực hắn,
mệt nhọc thở, cả người mềm yếu đến nỗi không mở mắt lên nổi, mặc hai bàn tay
hạnh kiểm xấu trêu đùa trên người mình, một chữ cũng không muốn nói.
Thể xác và tinh thần đều thỏa mãn, Giang Tùy Vân âu
yếm giai nhân trong lòng, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là xuân tình, nhỏ
giọng thì thầm bên tai nàng, đến khi có người không kiên nhẫn được nữa, lấy
khuỷu tay huých một cái, lúc này mới cười sung sướng, không lải nhải nữa.
Khi hai người tỉnh lại đã là sau giữa trưa.
Giang Tùy Vân rời giường, ra khỏi phòng gọi người
chuẩn bị nước ấm, quần áo và hàng hóa.
Sau khi tắm nước ấm, Lăng Thanh Tuyết toàn thân đau
nhức đã vơi bớt, sau khi đổi quần áo liền bước qua bình phong đến trước bàn,
chải tóc.
Không lâu sau, Giang Tùy Vân đã tắm rửa sạch sẽ ở gian
phòng khác đi đến, đứng sau lưng xem nàng chậm rãi chải mái tóc vẫn còn ẩm ướt,
từng sợi tóc mềm mượt thật dài chảy qua kẽ tay.
Thấy nàng định búi sơ theo thói quen thành kiểu tóc
của thiếu nữ chưa lập gia đình, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cầm búi tóc lên chia làm
hai, nói,“Để huynh.”
Hắn
hơi ngại, cộng thêm lạ lẫm chậm rãi nghịch mái tóc dài của nàng, kết quả là sau
vài lần thất bại mới búi được thành kiểu tóc của phụ nữ, tự đắc cười cười, hơi
hơi vuốt cằm, “Nương
tử thật đẹp.”
Lăng
Thanh Tuyết chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
“Nét đẹp từ
nội tâm, đẹp trong lòng, không phải ở bề ngoài.” Hắn bổ sung.
“Tô Li Lạc
đâu?” – nàng đột nhiên hỏi một câu
không liên quan gì.
Giang Tùy Vân ngẩn ra rồi cười khẽ, “Tô
cô nương tối hôm qua đã đi rồi.” –
người giang hồ thật là kỳ quái mà.
Nàng hừ lạnh một tiếng, “Cô ấy không
chạy, muội mới thấy kỳ quái đó.”
“Nương
tử định làm gì cô ấy?”
“Không
liên quan đến huynh.” – nàng đứng dậy đẩy hắn ra, định ra khỏi phòng.
Hắn thấy thế đưa tay giữ chặt nàng. “Nương
tử không ăn cơm sao?”
Lăng
Thanh Tuyết giãy khỏi tay hắn, không quay đầu lại, nói:“Bây giờ muội không
muốn nhìn thấy huynh.” Sau đó đi ra cửa.
Giang Tùy Vân định gọi, dợm bước định đi theo, nhưng
cuối cùng, cái gì cũng không nói, việc gì cũng không làm. Trong lòng nàng nhất
định còn có khúc mắc, thôi thì trước mắt cứ để nàng tự suy nghĩ, dù sao thì
thời gian cũng dư dả mà!
Nửa tháng sau đó, Giang Tùy Vân chưa từng gặp lại thê
tử, cũng không có tin tức gì của nàng.
Tuy nhiên, không lâu sau, giang hồ đồn đãi, rằng
“tuyết ngọc phù dung” ngàn dặm lùng bắt hái hoa tặc lừng lẫy trên giang hồ,
cuối cùng trước khi đến Ngọc Môn Quan đã giết chết hắn.
Khi nhận được tin này, Giang Tùy Vân đang ở Vân Nam
Đại Lý tuần tra sản nghiệp nhà mình, đối mặt với thần sắc quái dị trên mặt
chưởng quầy đang theo cùng, hắn lại tao nhã cười, vân đạm phong khinh nói: “Hái
hoa tặc là bại hoại giang hồ, giết hắn xem như là vì dân trừ hại rồi.”
Trở
lại biệt viện sau khi tuần tra, hắn lại âm thầm thở dài nơi thư phòng không một
bóng người. Nàng làm vậy khác nào giận chó đánh mèo đâu. Không thể xuống tay
với Tô Li Lạc liền tìm người khác cho hả giận, thật sự với hành vi này hắn vừa
ưu thương vừa vui mừng, chẳng biết cái nào nặng hơn.
Hái hoa tặc? Hắn nhíu chặt mày thành một đường, đối
với mục tiêu trút giận của thê tử vô cùng có ý kiến. Nàng – một nữ nhân, lại
lùng bắt hái cái gì hoa cái gì tặc, huống hồ chính nàng lại là một giai nhân
nũng nịu, thật sự là kỳ cục!
Ngày hôm sau, gã sai vặt của Giang Tùy Vân đưa cho hắn
một tờ giấy.
“Từ đâu tới
đây?”
“Từ
tên khất cái ngoài cửa ạ.”
Giang
Tùy Vân hồ nghi mở ra, vừa nhìn thấy mắt đã sáng ngời.
Trên đó là tin tức mới nhất của thê tử, nàng đang đến
núi Thanh Thành tế bái sư phụ đã mất.
Địa điểm và thời gian thập phần rõ ràng, quả nhiên có
thể nói là tin tức đầy đủ, ở dưới là một ấn ký hình đồng tiền, có khắc ba chữ
“Vạn Sự Thông”.
Ấn triện độc môn của giang hồ Vạn Sự Thông!
Giang Tùy Vân không rõ lắm, vì sao Vạn Sự Thông lại
cung cấp thông tin này cho hắn, nhưng hắn thật cao hứng, muốn tìm tới chỗ của
thê tử.
Người giang hồ hành tung mơ hồ, tìm kiếm họ là công
việc thập phần hao tâm tốn sức, về điểm này hắn gần đây nhận thức rất sâu sắc
rồi.
Hắn ngay lập tức chuẩn bị hành lý chạy ngay tới núi
Thanh Thành.
Nga Mi thiên hạ tú, Thanh Thành thiên hạ u*.
Hai câu này nêu lên hai ngọn núi nổi tiếng của Tứ
Xuyên.
Sắp tới Trùng Dương*,
bước chân vào rừng núi Thanh Thành, trong lòng Lăng Thanh Tuyết tràn đầy thương
cảm.
Mười ba tuổi nàng học nghệ tinh thông xuất sư xuống
núi, mười bốn tuổi sư phụ từ giã cõi trần, những năm gần đây và hàng năm về
sau, nàng đều đúng ngày lên núi Thanh Thành, tế bái trước mộ sư phụ.
Sơn kính thông u*, các
cây cổ thụ to cao với những tán lá rậm rạp che trời, chân đạp lên tảng đá thấp
bên đường, Lăng Thanh Tuyết cẩm y thuần trắng chậm rãi mà đi.
Nhưng khi đến mộ phần của sư phụ lại ngẩn ra.
Năm rồi, cỏ hoang mọc um tùm che lấp cả mộ, năm nay
lại sạch sẽ thoáng đãng, trước mộ còn có hoa quả, tiền vàng cúng bái đầy đủ.
Nàng mang một lòng kinh ngạc nhìn đến mao lư cách đó
không xa, sau khi phi thân vài cái đã đến trước cửa.
Vừa đẩy cửa ra, phản ứng đầu tiên của người trong nhà
là hoảng sợ, sau đó nhìn rõ người đến là ai, lại lập tức chuyển thành vẻ mặt
kinh hỉ,“Thiếu phu nhân, ngài quả nhiên đến đây.”
Lăng
Thanh Tuyết sợ run. Là gã sai vặt bên người Giang Tùy Vân.
“Sao ngươi
lại ở đây?” – ánh mắt không tự chủ quan
sát một vòng, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cảm giác mất mát lướt qua
trong lòng.
Gã sai vặt vội vàng nói: “Bẩm thiếu phu
nhân, thiếu gia bị bệnh, hôm qua mới được người đem xuống lưng chừng núi, em ở
chỗ này chờ thiếu phu nhân, xin người dù có chuyện gì cũng đừng bỏ đi.”
Lòng
Lăng Thanh Tuyết căng thẳng, “Hắn bệnh à?”
“Dạ
vâng, thiếu gia không quen với khí hậu vùng núi cao, nhiễm lạnh mà vẫn không
chịu xuống núi chạy chữa, hôm qua sốt cao, tiểu nhân liền sai người đưa thiếu
gia xuống núi, trong lúc hôn mê thiếu gia vẫn gọi thiếu phu nhân, vì vậy tiểu
nhân đành ở lại chỗ này chờ.”
Khi bọn họ xuống núi, tới nhà nông nơi Giang Tùy Vân ở
nhờ, liền thấy hắn sốt cao vẫn chưa giảm, đại phu cũng hết đường xoay sở, nói
thẳng là bản thân y thuật không tinh, sợ sẽ chậm trễ việc cứu chữa bệnh nhân.
Lăng Thanh Tuyết khẩn trương kiểm tra người Giang Tùy
Vân, bị bàn tay cực kỳ nóng của hắn dọa sợ, vội vàng kêu to, “Giang
Tùy Vân.”
Giang
Tùy Vân đang mơ màng nghe được tiếng kêu hoảng hốt của người mình nhớ thương,
vô ý thức nỉ non, “Nương
tử...”
Đôi
mi thanh tú của Lăng Thanh Tuyết trói chặt, chợt nhanh nhẹn mặc quần áo cho
người đang nằm trên giường, sau đó với lấy áo khoác khoác vào cho hắn, phân phó
gã sai vặt, “Cho
người đi xe vào thành, tìm một vò rượu vàng.”
“Vâng
ạ.” – gã sai vặt đã hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy
ra, răm rắp tuân theo mệnh lệnh.
Không lâu sau, bọn họ đã ngồi trên xe ngựa, trong xe,
Lăng Thanh Tuyết cầm miếng khăn thấm rượu vàng lau người cho Giang Tùy Vân.
Dường như biết người bên cạnh là ai, thân thể của
Giang Tùy Vân thật thả lỏng, mà nét mặt cũng dịu đi rất nhiều.
Đến khi bọn họ đến thành trấn gần nhất, tình hình của
Giang Tùy Vân đã ổn định hơn rất nhiều, khiến lòng của Lăng Thanh Tuyết cũng
buông lỏng được một chút.
Đại phu trong y quán một lần nữa chuẩn bệnh, kê thuốc
cho hắn.
Lăng Thanh Tuyết túc trực trước giường Giang Tùy Vân,
tay bị hắn nắm chặt hơi đau đau nhưng vẫn không giãy ra, để mặc hắn nắm.
Không lâu sau, thuốc đã sắc xong nhưng miệng Giang Tùy
Vân vẫn mím chặt, không thể uống thuốc được.
“Thiếu phu
nhân...” – gã sai vặt nhìn nàng cầu
cứu.
Lăng Thanh Tuyết hạ mắt, tiến đến, “Đưa
thuốc cho ta.”
Gã
sai vặt vội vàng giao chén thuốc trên tay cho nàng.
Nàng nhíu mày nhìn thuốc trong bát, miệng lập tức liền
cảm thấy đăng đắng, nhấp môi dưới rồi hớp một ngụm, sau đó cúi người mớm thuốc
cho trượng phu.
Gã sai vặt ở một bên xem đến nỗi trợn mắt há hốc mồm,
sau hắn nghĩ phi lễ chớ nhìn, cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như
chính mình không tồn tại.
Độ mấy ngụm sau, Lăng Thanh Tuyết mặt phấn ửng hồng
trừng mắt nhìn người trên giường. Hắn vậy mà lại nghĩ nàng hôn hắn, còn đưa đầu
lưỡi dò xét tiến vào miệng nàng nữa chứ.
Hung hăng trừng mắt, nhìn nhìn bát thuốc còn một ít
trong tay vài lần, nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn một ngụm lại một ngụm mớm
hết cho hắn, không vì kẻ càn quấy đùa giỡn mà chậm trễ việc cứu chữa cho hắn.
Một chén dược được mớm hết cũng là lúc nàng muốn kiếm
một cái động để chui vào, trốn thật kỹ trong ấy.
“Được rồi,
ngươi đi trước đi, lên trấn xem có khách sạn nào không, chút nữa lại về đây với
chúng ta.”
Gã
sai vặt nhận mệnh mà đi.
Lăng Thanh Tuyết tiếp tục túc trực bên Giang Tùy Vân
vẫn đang hôn mê.