Hắn lùi dần về sau, “Thanh Tuyết, nàng muốn động
thủ với ta sao?”
Nàng trả lời chắc nịch, “Ừh.”
“Phong
Lôi Đao sẽ không dùng để đối phó với Kính Minh Sơn Trang.” – hắn nhắc nhở nàng.
“Vì
vậy nên ta sẽ không dùng Phong Lôi đao.” –
Lăng Thanh Tuyết xoay người, rút ra một cặp song đao từ lưng ngựa. Dù không thể
bì với Song Lôi đao, nhưng cặp đao này cũng là vũ khí tốt, ánh mặt trời chiếu
lên cặp song đao lấp lánh, tô đậm sự bén nhọn của chúng.
“Nàng
muốn dùng loại đao ấy đánh với ta sao?” –
Tề Hạo Vũ khó tin.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyết trầm tĩnh như nước, giọng nói
điềm đạm như gió, “Đao
nào cũng là thần binh lợi khí, có thể dùng để giết người.”
Mọi người rùng mình.
Thái độ bình tĩnh tự tin, ung dung thản nhiên như thế,
khiến người khác gần như quên mất nàng là phụ nữ có thai.
“Mời.” – một chữ vang lên, rõ ràng mà ngắn gọn, không chút
cảm xúc.
Người cầm đao tâm đã lặng như nước.
Khi vũ khí chạm nhau, phát ra một tiếng “Keng”, mọi người ngẩn ra.
Thứ rơi xuống là lưỡi kiếm, thanh kiếm trong tay Tề
Hạo Vũ, vốn vẫn nổi danh là chém sắt như chém bùn, nay đã phân thành hai mảnh.
Thanh
đao bình thường làm gãy thanh kiếm, binh khí đứng hàng thứ bảy trong bảng “Các
thanh kiếm lợi hại nhất giang hồ”, rõ ràng không phải do kiếm yếu đi, mà do
người mạnh tay.
Lúc lưỡi đao được kề sát cổ Tề Hạo Vũ, tất cả những
người của Kính Minh Sơn Trang đều theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay.
Tề Hạo Vũ cười nói: “Nàng nghĩ ta sẽ nói cho nàng
biết sao?”
“Không
có khả năng.”
“Thế
nên nàng muốn giết cứ giết.”
Mắt nheo lại, lưỡi đao trong tay Lăng Thanh Tuyết như
tia chớp xẹt qua xẹt lại, chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm thiết phát ra, Tề Hạo Vũ
đã ngã xuống đất, gân tay gân chân đều đã đứt đoạn, máu tươi nhuộm đỏ cả tà áo
trắng.
“Ta
chưa bao giờ là người dễ mềm lòng.” –
Lăng Thanh Tuyết ngạo nghễ đứng, lưỡi đao hãy còn nhuốm máu Tề Hạo Vũ.
Nàng lạnh lùng nhìn người nằm trên đất, đau đớn vã mồ
hôi lạnh, tuấn nhan vặn vẹo, “Bị ép tới đường cùng, ta sẽ còn ác
độc hơn ngươi, hai năm gần đây ngươi đã gây ra một chuyện rất quá đáng, thật
uổng cho ngươi xuất thân danh môn, tài nghệ tinh thông, lương sư nhân ái, lại
làm mất hết mặt mũi của thế gia trong giang hồ.”
Tất
cả những người của Kính Minh Sơn Trang mặt tối sầm. Những năm gần đây, quả thật
Trang chủ đã làm những việc hơi hơi quá đáng, nhưng khi bị người chỉ thẳng mặt
chửi rủa, họ vẫn cảm thấy phẫn nộ.
Hết thảy cũng chỉ vì ả đàn bà trước mặt, ả khiến tính
tình Trang chủ thay đổi hoàn toàn, trở thành con người làm việc hoàn toàn không
nghĩ tới đạo nghĩa giang hồ.
Tuy nhiên, chẳng ai có cách nào đi chỉ trích Lăng
Thanh Tuyết, vì từ đầu tới cuối, cô ta đều là bị động, đều là thân bất do kỷ.
“Hắn
còn sống hay đã chết?” – nàng nhích từng
bước, dùng mũi đao dính máu chỉ vào mắt hắn.
Tề Hạo Vũ cuồng tiếu nói: “Ta sao có
thể để hắn sống, hắn còn sống, ta liền vĩnh viễn không có được nàng, vì vậy,
hắn chỉ có thể xuống địa ngục.”
Đao trên tay phải của Lăng Thanh Tuyết không chút do
dự đâm xuống, người của Kính Minh Sơn Trang ùa lên, đao trên tay trái vẽ trong
không trung, đao khí vô hình tàn nhẫn lướt gió chém tới, vài tiếng kêu thảm
thiết vang lên, người tới cứu viện quay cuồng trong đau đớn.
Bỗng dưng, nàng khuỵu gối, đao ở tay trái rơi xuống
đất, tay che bụng, mày nhíu chặt.
Sau đó, “Phụt”, một dòng máu tươi từ miệng nàng bắn
thẳng ra.
“Thanh
Tuyết...” – Tề Hạo Vũ đau lòng nhìn nàng, “Nàng
vì hắn ngay cả mạng cũng chẳng màng sao?”
Thân mang bầu mà phát đao khí.
“Tề
Hạo Vũ, ngươi không có tư cách bày ra vẻ mặt này, mọi việc đến nước này cũng
đều do ngươi mà ra.”
“Các
ngươi đều tránh ra.”
Người của Kính Minh Sơn Trang phẫn nộ phiền muộn,
không chịu tản ra. Trang chủ bị cô ả cắt đứt gân mạch, mà vẫn che chở cho cô
ta, còn cô ta, cô ta chỉ quan tâm tới người đàn ông khác.
Lăng
Thanh Tuyết nhìn hắn, ánh mắt kiên định, “Ngươi không sợ chết, ta cũng
chẳng ngại vong, giang hồ ngày nào chả có người chết. Ngươi không chịu nói, vậy
thì chết đi, nếu hắn đã chết thì ngươi sẽ chôn cùng, còn bằng hắn chưa chết,
thì coi như ngươi đã tạ lỗi với hắn.”
“Hắn
đã chết.” – Tề Hạo Vũ nói.
Tay phải nàng từ từ đưa lên, gió thổi qua tấm sa mỏng,
hiện ra khuôn mặt đầy vết ban đỏ, Tề Hạo Vũ nhắm mắt lại.
Sau đó, một kiếm khí còn nhanh hơn đao của nàng trong
nháy mắt xẹt qua cổ Tề Hạo Vũ, máu tươi phọt ra đầy mặt, đỏ tươi một màu.
Lăng Thanh Tuyết dừng đao, đầu không buồn ngoái lại,
nói: “Ta không nghĩ sẽ trả thù lao giết người cho anh.”
Một
giọng lạnh như băng từ đằng sau đưa tới, “Ta cho tới bây giờ cũng không
nghĩ sẽ lấy tiền của cô.” – hắn nhận
lời Tô Li Lạc bảo vệ nàng, hắn phải làm được.
“Trả
mạng Trang chủ cho ta.” – người của Kính
Minh Sơn Trang đồng loạt đánh nam tử mặc hắc y vừa xuất hiện.
Lăng Thanh Tuyết đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng,
từ từ đứng lên, bỏ thanh đao trong tay xuống, xoay người bước đi.
Sau lưng là một màn chém giết thảm thiết, nhưng đã
không còn chút quan hệ nào với nàng.
~~~~~***~~~~~
Khi màu trắng biến mất nơi chân trời, Tô Li Lạc mới
dời mắt, nhìn cổ động.
Giọng Giang Tùy Vân từ trong động đưa tới, “Tin
gì vậy?”
Cô thoải
mái nói: “Tề
Hạo Vũ đã chết.” – Dạ Kiêu làm việc vẫn
gọn gàng rõ ràng như cũ, người là hắn giết, trách nhiệm hắn mang, như vậy sẽ
không có cừu gia tìm tới người nhà Lăng gia và Giang gia.
Giang Tùy Vân cả kinh, vịn tảng đá, đứng lên.
“Muội
ấy không sao,” – Tô Li Lạc ngừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn
trời, ngữ khí thản nhiên, “Chỉ biến mất trên giang hồ thôi.”
Giang Tùy Vân đang vịn vách đá cố đứng dậy, nghe thế
liền té xuống. Cô ta rõ ràng đang vui sướng khi người gặp họa mà.
“Biến
mất là ý gì?”
“Biến
mất chính là không ai nhìn thấy nữa, muội ấy nói là chán ngán giang hồ ân oán
tình cừu, muốn đến thâm sơn cổ tháp tu tâm dưỡng tính.” – cô vô cùng vui vẻ giải thích.
“Ta
muốn đi tìm nàng.”
Ánh mắt nghi ngờ rơi xuống chiếc chân gãy của hắn, cô
lắc đầu,“Trong khoảng thời gian này, e rằng đệ không thể đi xa đâu,
yên tâm, tỷ đã nhắn với Giang gia rồi, không lâu nữa hẳn là sẽ có người đến đón
đệ về.”
“Cô
có thật là bằng hữu của nương tử nhà ta không?” – Giang Tùy Vân một lần nữa tỏ ra nghi ngờ.
Tô Li Lạc cười khanh khách, “Từ “bằng
hữu” này, mỗi người sẽ có cách hiểu khác nhau, mà trong lòng ta và
Lăng muội, hiển nhiên cũng sẽ bất đồng.”
Giang
Tùy Vân biết mình lại hỏi không khí lần nữa.
“Tỷ
đã chuẩn bị thức ăn vài ngày cho đệ rồi, không cùng đệ chơi đùa ở nơi rừng già
âm u này nữa.” – dứt lời, cô liền không ngoái lại dù chỉ một lần, ly
khai.
Nhìn nơi mà tà áo đỏ biến mất, Giang Tùy Vân không
khỏi lắc đầu. Đúng là khó gặp được nữ tử tính cách quái dị như vậy, có lẽ người
giang hồ luôn khác với người khác – ánh mắt thay đổi, hắn nghĩ đến nương tử của
mình, ừh, nàng cũng khác người mà.
~~~~~***~~~~~
Vài ngày sau, quản sự Trung thúc xuất hiện.
Ông dẫn theo mười mấy gia đinh cường tráng, mang theo cả cáng
để khiêng hắn ra khỏi cốc.
“Không
có tin tức gì của thiếu phu nhân à?” –
đây là câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy người quản sự.
Trung thúc lảng tránh ánh mắt hắn, lắc đầu.
Sắc mặt Giang Tùy Vân liền trở nên ảm đạm, không nói
gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc cáng đơn giản.
“Thiếu
gia __” – Trung thúc hơi hơi lo lắng.
Hắn vẫn nhắm mắt: “Ta không sao, khi nào về hãy
nói.”
Vì thế, Trung thúc không nói nữa.
Nửa tháng sau, đoàn người về tới Giang phủ ở Dương
Châu.
Sau đó, khi chân vừa hoàn toàn bình phục, hắn nói với
mẫu thân muốn đi xa nhà một chuyến.
Giang lão phu nhân thấu hiểu nhìn hắn: “Biết
tìm nó ở đâu không con?”
Hắn
cười cười: “Biết
hay không đều không quan trọng, chỉ cần đi tìm, con tin là sẽ tìm được.”
Giang
lão phu nhân gật đầu, “Vậy
con cứ yên tâm đi, mẹ sẽ chăm sóc Thực nhi cẩn thận.”
“Cám
ơn mẹ.”
Khi bóng hắn khuất sau hoa viên, Giang lão phu nhân
nhìn cháu nội trong lòng, thở dài, “Cháu à, chỉ mong cha cháu
nhanh nhanh đem mẹ cháu về.”
~~~~~***~~~~~
Sau khi rời khỏi Kính Minh Sơn Trang, Lăng Thanh Tuyết
không về Dương Châu mà lên thẳng núi Thanh Thành.
Nàng đã từng hứa với sư phụ rằng sẽ không xuống tay
với người của Tề gia, nên dù không sử dụng Phong Lôi đao, vẫn thấy áy náy trong
lòng.
Vì thế, nàng quỳ trước mộ của sư phụ để ăn năn sám
hối.
Thế gian hỗn độn bị ngăn bởi núi rừng âm u kín đáo,
khiến tâm linh lắng đọng, quên hết sự đời.
Thời gian nháy mắt thoi đưa, thế mà nàng đã ở đây được
hai tháng.
Bụng càng lúc càng lớn, nỗi nhớ cha đứa trẻ càng ngày
càng chất chồng, nhưng nàng vẫn không xuống núi.
Lăng Thanh Tuyết biết trượng phu còn sống, lúc ấy khi
đi ngang Dạ Kiêu, hắn đã nói thầm cho nàng biết.
Gần như lập tức, nàng đã đoán được trượng phu đang ở
trong tay ai – Tô Li Lạc. Nhiều năm như vậy, mà tỷ ấy vẫn thích chọc ghẹo nàng,
dù giúp nàng cũng thích chỉnh trước nói sau.
Nàng trước giờ vẫn cho rằng Tô Li Lạc là người vô cùng
kỳ quái, mà thật ra, cô ấy cũng nghĩ như vậy về nàng.
Ngửa đầu cảm nhận cơn gió mát từ đỉnh núi thổi xuống,
khóe miệng Lăng Thanh Tuyết hiện lên một nụ cười tự nhiên. Bằng hữu, đôi khi là
một chữ rất phức tạp.
Bụng bỗng đau, ý cười trong mắt nàng càng tăng. Lăng
Thanh Tuyết vừa nhè nhẹ vỗ bụng vừa dịu dàng nói, “Con cũng thấy
vậy à. Ừh, không lâu nữa, mẹ con mình đã có thể thật sự nhìn thấy nhau rồi.” – mắt dõi ra xa, “Cả phụ thân con nữa.”
Mặt
trời dần khuất sau núi, nàng lưu luyến nhìn lần cuối rồi từ từ đi về.
Băng qua một cánh rừng đặc biệt um tùm, vượt qua một
dòng suối nhỏ, liền nhìn thấy con lừa quen thuộc của nàng.
Hôm nay, kế bên chú lừa già còn có một thân ảnh đơn
bạc với mái tóc dài.
Hắn đưa lưng về phía nàng, tay khoanh trước ngực,
ngẩng đầu nhìn trời, trầm tư.
Lăng Thanh Tuyết lẳng lặng nhìn hắn.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, Giang Tùy
Vân tràn đầy sức sống trở lại, nỗi vui mừng hiện lên trong mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đã có bao lời muốn
nói.
“Nương
tử.”
Nàng nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
“Hai
mẹ con nàng vẫn khỏe chứ?” – hắn nhìn bụng
nàng.
“Khỏe
lắm.”
“Ta
tới đón nàng về nhà.” – hắn nói thật tự nhiên, như bọn họ chưa từng chia
lìa.
Lăng Thanh Tuyết đặt tay vào bàn tay chìa sẵn của hắn,
để hắn đỡ nàng lên lưng lừa.
“Nương
tử, lần sau đừng tùy tiện động thủ với người khác nữa, nhất là khi bụng mang dạ
chửa thế này. Dù có xảy ra chuyện gì, thì an toàn của nàng vẫn là trên hết,
biết chưa.” – hắn nhẹ nhàng mà lơ đãng nhắc.
Lăng Thanh Tuyết dùng khóe mắt nhìn hắn, không nói gì.
“Nương
tử, ta không hy vọng nàng sẽ mạo hiểm vì ta.” –
ngữ khí trở nên nghiêm túc.
Nàng thản nhiên nói: “Người có thể làm
thiếp mạo hiểm, trên đời này không có nhiều lắm đâu.”
Hắn
nắm chặt tay nàng, cảm động nói, “Nương tử.”
Lăng
Thanh Tuyết không nhìn hắn, nói tiếp: “Về sau thiếp sẽ xuất môn cùng
chàng.”
“Nương
tử __”
“Hỏi
thăm tin tức người này người kia thật phiền phức, hơn nữa khi tin tức bị người
cố ý bóp méo còn phiền phức hơn.”
Dù nét mặt nàng không thay đổi, ngữ khí cũng bình
thường, nhưng Giang Tùy Vân biết tâm tình nàng không tốt.
Vì thế, hắn cẩn thận nhìn nàng, “Nương
tử, khi ta ngã xuống vách Núi Đen, bị gãy chân, sau đó còn bị chết dí trong
thâm sơn cùng cốc, không phải cố ý không báo an cho nàng biết đâu.”
Khi
chú lừa già dừng lại trước cửa, Lăng Thanh Tuyết xoay người nhìn mộ phần, cúi
đầu, sầu não và áy náy nói: “Tề Hạo Vũ là con của cố nhân sư phụ, thiếp
không nên đánh hắn.”
“Ta
làm nương tử khó xử rồi.”
Lăng Thanh Tuyết cười, nụ cười có chút chua xót, “Một
lòng muốn tránh đối đầu với hắn, cuối cùng vẫn không thể tránh được.” – nàng vô hạn cảm khái nói.
“Nương
tử việc gì phải tự trách như thế, tất cả đều là số mệnh, nửa điểm cũng trốn
không thoát.”
Lăng Thanh Tuyết không đáp, quay người đi vào nhà nhỏ.
“Nương
tử, khi nào thì nàng xuống núi?” –
Giang Tùy Vân vội vàng đi theo.
Bài trí trong căn nhà gỗ không khác mấy so với lần
trước, đơn giản đến mức gần như đơn sơ, hắn không đành lòng nhìn thê tử đang có
bé bi ở đây.
“Sau
một trăm ngày, thiếp sẽ xuống núi.”
“Một
trăm ngày?”
“Thiếp
sám hối với sư phụ.”
Giang Tùy Vân trầm mặc.
Hồi lâu sau, trong căn nhà nhỏ, Lăng Thanh Tuyết kinh
ngạc gọi,“Giang Tùy Vân.”
“Nương
tử, nàng đau lòng vì Tề Trang chủ đúng không?” – giọng vô cùng bất an.
Lần này đến phiên Lăng Thanh Tuyết trầm mặc.
“Nương
tử.”
“Cầu
mà không thể đạt, đây có lẽ là thống khổ lớn nhất của huynh ấy.” – một tiếng thở dài thật dài, chứa đầy tâm sự.
“Nương
tử đang trách ta lúc trước cưỡng cầu nàng ư?” –
cẩn thận hỏi.
Nhà nhỏ im lặng một lát, sau đó câu trả lời mang vài
phần khinh thường của Lăng Thanh Tuyết vang lên: “Nếu thiếp
không muốn, chàng có thể cưỡng cầu được sao?”
“Nương
tử…”
“Buông
tay.”
“Ta
rất nhớ nàng…”
“Chàng
dám… ưhm…” – câu nói bị ngắt quãng giữa chừng, như bị cái gì chặn
lại vậy.
Bên ngoài, cuối cùng cũng tối đen như mực, núi rừng
càng âm u, sao đầy trời, nên ông trăng cũng lười thò đầu khỏi đám mây.
Nhà nhỏ không có ánh nến, chỉ có những tiếng ân ái của
vợ chồng trên giường nhè nhẹ vang lên, xen lẫn vài tiếng thở nhẹ cùng tiếng
cười.
~~~~~***~~~~~
Đêm hiu quạnh, gió lạnh vù vù, một chiếc xe ngưạ từ
phía cuối đường mòn trong rừng hiện rõ dần.
Tiếng bánh xe lăn trên lớp lá rụng thật dày, “lạo xạo,
lạo xạo” vang lên rõ ràng trong đêm yên tĩnh nơi núi rừng cành lá rậm rạp.
Gió núi se lạnh của thời khắc giao mùa giữa mùa thu và
mùa đông qua màn tràn vào cửa sổ xe.
Toa xe được lót một tấm thảm Ba Tư thật dày, vách cũng
lót thảm treo tường, ngoài ra còn được người có tâm đặt vào mấy chiếc gối mềm
mại để ôm và gối đầu, thật sự khiến người trong xe cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bánh xe vững vàng mà nhẹ nhàng xoay trên đường, Lăng
Thanh Tuyết nằm trong xe ngủ thật bình yên, và Giang Tùy Vân ngồi kế bên chăm
sóc thê tử thập phần yên tâm.
Càng gần đến lúc lâm bồn, tay chân của thê tử càng bị
phù thũng, di chuyển cử động cũng trở nên khó khăn, khiến hắn lòng như lửa đốt,
chỉ mong rút ngắn quãng đường, mau mau về nhà.
Nỗi lo lắng hiện lên trong mắt Giang Tùy Vân. Lần này
họ chỉ dẫn theo bốn tên hộ vệ, mà tình hình thân thể của thê tử thì…
Đôi mày hắn nhăn tít.
Tuy nhiên, Lăng Thanh Tuyết đã trấn an hắn, “Võ
công của những người này không cao, đám hộ viện có thể giải quyết.”
Hắn
yên lòng, nhưng không phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo chợt lóe rồi
tắt rất nhanh trong mắt thê tử nhà mình.
Trong đám đó, có hai người cần nàng ra tay. Lăng
Thanh Tuyết cúi đầu nhìn cặp vòng sắc tím trên cổ tay, lòng tĩnh
lặng như nước.
Tiếng đao kiếm giao tranh rất nhanh đã vang lên,
Giang Tùy Vân chú ý lắng nghe tình hình chiến đấu bên ngoài, trong khi
đó, Lăng Thanh Tuyết bên cạnh hắn chỉ đơn giản vuốt ve cặp vòng kim
loại có hoa văn cổ xưa trên tay.
Khi hai dòng kiếm khí đánh úp về cỗ xe, cặp
song đao của nàng đã sẵn sàng nếm máu tanh.
Giang Tùy Vân chỉ kịp cảm thấy hoa mắt, cỗ xe
đã tan tành.
Giữa ánh sáng phát ra từ thân kiếm, ba thân ảnh
không một tiếng động lần lượt thay đổi vị trí.
Giang Tùy Vân bị bắn khỏi toa xe, lo lắng hốt
hoảng nhìn thê tử một địch hai.
Lăng Thanh Tuyết biết tốt nhất là nên “tốc
chiến tốc thắng”, thứ nhất là bởi vì
đối phương là tả, hữu hộ pháp của Kính Minh Sơn Trang, thứ hai là
bản thân nàng đang mang thai, đánh lâu sợ không còn sức mà thi triển
võ công.
Ba tháng này, nàng luôn luôn chờ, chờ người của
Kính Minh Sơn Trang đến, không ngờ họ thật thông minh, đợi thời điểm
nàng suy yếu nhất để ra tay.
Thân mang bé bi, nàng không thể linh hoạt được
như trước, bị hai dòng kiếm khí xẹt qua hai bên người, vạt áo bị cắt
một đoạn dài, một dòng máu nhỏ phụt ra.
Giang Tùy Vân đưa hai tay che miệng, lúc này hắn
không dám phát ra âm thanh nào, sợ làm thê tử mất tập trung, nhưng đôi
mắt trước sau vẫn lo lắng chăm chú nhìn không chớp mắt vào cảnh
tượng trước mắt.
Cơn đau bụng sinh đầu tiên bỗng xuất hiện, làm
đao thế của Lăng Thanh Tuyết trở nên loạn, hơi thở dồn dập.
Hai người đang giao đấu thấy thế, kiếm khí càng
phát ra mạnh mẽ nhanh chóng, muốn một đao giết người.
Ánh đao sáng lóe chợt lướt qua rất nhanh trong
không khí, ba hình người đứng bất động.
Ngay lúc Giang Tùy Vân đang hết sức kinh ngạc,
hai dáng người từ từ lùi ra sau rồi ngã xuống, dáng hình mảnh khảnh
còn lại cũng vội vàng lui mấy bước, sau rốt hai chân lảo đảo rồi
quỳ xuống.
Dương Châu Giang gia lại có một vị tiểu thiếu
gia nữa.
Giang Tùy Vân hai tay run run ôm con đã được bọc
trong chăn ấm áp, nhìn thê tử sau khi một đao cắt đứt cuống rốn liền
suy sụp rồi ngã xuống, thanh âm không ngừng run rẩy gọi mãi, “Nương
tử…”
Người đang đổ mồ hôi lạnh, nằm trên thảm thỏa
mãn cười, ánh mắt hiền hòa của người mẹ dõi theo đứa bé trong bọc
chăn đang được phụ thân nó ôm, bàn tay dính máu vươn lên, rồi vô lực
rớt xuống.
Một
chuỗi âm thanh rầm rầm loảng xoảng, xen lẫn tiếng bàn tay vỗ lên mặt
gỗ vọng vào, Vạn Sự Thông buông chén trà trong tay rồi đi ra ngoài.
Chỉ giây lát sau, trong viện vang lên tiếng cười
nghiền ngẫm của lão, “Tô đại cô nương, e rằng nỗi khổ lớn
nhất trong cuộc đời của Lăng nhị tiểu thư theo lời cô không còn xa lắm
đâu.”
Bóng đỏ loáng cái bay vèo đến, Tô Li Lạc chân
đã đứng trong viện, vẻ mặt hưng phấn nhìn tờ giấy trong tay lão, “Sao,
sao?”
Nụ
cười của Vạn Sự Thông mang vài phần bất hảo, “Cô hẳn
cũng biết Giang gia và Hoàng gia có quan hệ thông gia nhỉ.”
“Phú
khả địch quốc nhưng lại không khiến triều đình nghi kỵ, hẳn nhiên
phải có quan hệ với Hoàng gia rồi.” –
lão búng tay cái chách vào tờ giấy, cười nói: “Cho nên
Hoàng gia nhúng tay vào việc của Giang gia cũng chẳng có gì lạ.”
Hai
mắt Tô Li Lạc sáng lên, “Hoàng gia ra tay à?”
“Hoàng
gia từng mấy lần muốn gả một cô gái trong dòng họ Hoàng thất cho
Giang gia, nhưng vì nguyên nhân này kia mà nhiều lần phải từ bỏ ý đồ,
tuy nhiên lần này dường như họ quyết tâm muốn làm lần nữa à.”
Sở
thích lớn nhất trong đời Tô Li Lạc chính là nghe chuyện bát quái*,
không những thế còn vui vẻ tạo ra chuyện bát quái cho mọi người đấu
láo với nhau. Vừa nghe Vạn Sự Thông giải thích, hứng thú vọt đến cao
trào, mắt phát ra những tia sáng kỳ dị, “Nói cách khác, Tuyết muội
lúc này đang bị Hoàng quyền bắt chẹt, Giang muội phu e rằng buộc
phải đón người mới chăng?”
“Gần
gần như thế.”
Vạn
Sự Thông còn chưa dứt lời, cô gái áo đỏ đã không cánh mà bay mất
dạng, vài câu nói hòa cùng giọng cười rơi rớt lại trong gió: “Cháu đi xem
náo nhiệt đây, lần khác cháu lại đến uống trà sau nhé.”
Nhìn
đình viện trống vắng, Vạn Sự Thông lắc đầu khẽ than. Lăng nhị tiểu
thư khi lâm bồn còn cùng người động võ, sau khi hậu sản liền lâm vào
hôn mê, đến giờ vẫn bất tỉnh, ngủ say như chết, Giang gia đã vời không
biết bao nhiêu danh y mà vẫn thúc thủ vô sách, mà vị tiên cô có khả
năng cứu chữa nàng nhất lại cố tình sống chết mặc bay.
Bây giờ vị tiên cô này đã vội vội vàng vàng
chạy đến Dương Châu xem náo nhiệt rồi.
Mà náo nhiệt lại là bạn chí cốt của phồn
hoa, sinh ra trong phồn hoa, gắn bó cùng phồn hoa, hơn nữa bây giờ nơi
này lại có hai nhân vật truyền kỳ đang sinh sống. Người người tai bên
này vừa nghe nói Giang thiếu phu nhân vì đối phó với giang hồ tình
cừu mà ngủ say không dậy nổi, tai bên kia lại nghe là, Hoàng Thượng nơi
kinh thành đang cố tình gả cô gái có huyết thống hoàng tộc chính
thống đến Giang gia.
Tuy nhiên, bên ngoài ồn ào náo nhiệt bao nhiêu
cũng không mảy may truyền vào trong Tê Vân tiểu trúc sâu trong Giang
phủ, gọi không nổi Giang thiếu phu nhân vẫn ngủ say từ ngày xảy ra
biến cố ấy.
Giang Tùy Vân thân hình đã trở nên gầy yếu ngồi
ở mép giường, lẳng lặng ngắm thê tử vẫn chìm trong hôn mê sâu mãi
không tỉnh dậy. Hơn một tháng rồi, đã mời không biết bao nhiêu vị đại
phu, thế mà vẫn không thể gọi nàng tỉnh dậy, nghĩ đến hai đứa con
thơ vẫn còn nằm nôi, lòng hắn lại càng đau thương.
“Nương tử,
nàng đến tột cùng là muốn ngủ đến bao giờ? Dù nàng không lo cho vi
phu, cũng nên nghĩ đến hai bé bi của chúng ta chứ, nhất là Tín nhi,
nó còn nhỏ vậy mà...” – hắn nắm
tay thê tử, những lời quen thuộc cứ nhắc đi nhắc lại lại vang lên, tâm
tư luôn hy vọng nàng vì thế mà mở mắt ra, nói với hắn: “Giang
Tùy Vân, chàng thật ồn ào quá.”
“Mọi
việc đã thu xếp ổn thỏa rồi ạ, bảo đảm không ai không nghe, không ai
không biết, nay lời đồn đã truyền khắp kinh thành rồi.” – Nhạc Thanh cam đoan.