Tôi bước ra khỏi ký ức, mới chậm chạp nhận ra sau lưng đã thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh.
Giang Du đứng trước mặt, lẳng lặng mà nhìn tôi, giữa mày nhíu chặt lại.
Trong một lúc lại biết được quá nhiều tin tức nên tôi vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Một nỗi sợ hãi không tên ập đến.
Không phải vì những bọn hồ ly tinh muốn đem tôi hiến tế mà là vì trong số đó có cả Hồ Từ.
Ở chung bảy năm nay, tôi không tin anh không nhận ra tình cảm của tôi.
Giang Du rốt cuộc cũng mở miệng, “Nhưng cậu hãy yên tâm, Hồ Từ giam cậu ở đây không phải vì hiến tế.”
“Nơi này đã được hắn ta thi triển bí thuật, người khác không thể vào được đây, vì bảo vệ cậu mà hắn ta đã trở mặt với bộ tộc của mình.”
Tình huống được xoay chuyển quá nhanh, tôi không cách nào bình tĩnh lại được.
Vốn tưởng rằng Hồ Từ nhốt tôi ở đây vì sợ tôi sẽ bỏ trốn.
“Nhưng mà,” Giang Du trầm giọng nói, “Cậu phải nhớ rõ, không nên hoàn toàn tin tưởng hắn ta, chung quy vẫn là một tên hồ ly tinh, người và yêu không có thủ đoạn giống nhau.”
“Biết đâu được ngày nào đó hắn sẽ thay tâm đổi ý, tốt nhất vẫn là không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào.”
Giang Du lẳng lặng mà nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, “Bao gồm cả tôi.”
Dứt lời, cậu vỗ vỗ bả vai tôi, xoay người rời khỏi phòng.
“Nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi lấy cho cậu một ly sữa bò nóng.”
Tôi không đáp lại, ngồi thất thần ở mép giường.
Vài phút sau, Giang Du bưng một ly sữa bò nóng tiến vào, đưa cho tôi.
“Sức khoẻ của cậu gần đây không tốt lắm, uống chút sữa bò đi.”
Tôi chậm chạp nhận lấy, lòng bàn tay cảm nhận được một chút ấm áp.
Thật ra tôi không thấy thèm ăn uống gì cả, nhưng tưởng tượng đến khả năng sẽ bị bắt đi hiến tế bất cứ lúc nào nên liền uống hết ly sữa, không thể nào để đến lúc đó còn chưa kịp chạy đã trực tiếp té ngã vì hai chân mềm nhũn.
Uống xong, tôi không đưa lại ly cho Giang Du, cậu ấy cúi người nhìn tôi, lông mày cau chặt gắt gao, vẻ mặt âm u không rõ lí do.
“Sao vậy?”
Cậu lắc đầu, ánh mắt dán chặt vào chiếc ly.
“Không có việc gì.”
Không hiểu vì sao mà âm thanh của Giang Du có chút khàn khàn, nhận lấy chiếc ly rồi xoay người rời đi.
18
Không có nơi nào để chạy đi, cũng chẳng có tâm tư để đặt vào game, tôi dựa vào đầu giường thất thần.
Trong đầu đang cưỡi ngựa xem hoa(1), tất cả đều là những chi tiết trong ở chung giữa tôi và Hồ Từ.
(1) Ví lối làm việc chỉ lướt qua một cách đại khái, chứ không đi sâu vào chi tiết.
Ví dụ như.
Lúc mới được anh đưa về đây, tôi luôn nơm nớp lo sợ, mỗi ngày vừa lo lắng đề phòng, vừa nỗ lực để lấy lòng, sợ ngày nào đó làm ra việc khiến cho anh cảm thấy khó chịu rồi đuổi tôi đi.
Sau đó tôi lại phát hiện ra, người đàn ông cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh này, dường như cũng không quá đáng sợ.
Anh có thói ở sạch, không thích người khác chạm vào đồ vật của mình.
Thế nên nhìn anh có vẻ rất giàu có nhưng trong căn biệt thự lại chẳng có một người bảo mẫu nào.
Chỉ có hai chúng tôi.
Ba bữa một ngày đều do anh tự làm, tay nghề của anh thật sự rất tốt, luôn nhớ rõ khẩu vị của tôi.
Hồ Từ không ngại ăn đồ thừa của tôi, cái ly mà tôi đã dùng qua, anh vẫn tự nhiên nhận lấy để uống nước.
Nhưng mỗi khi có khách tới nhà, những chiếc ly mà họ đã uống đều bị anh ném hết vào thùng rác.
Lại sau đó nữa, vì đã ở chung với nhau quá lâu, tôi bắt đầu đối ỷ lại vào anh, sự tồn tại của Hồ Từ cũng dần dần lấp đầy cảm giác thiếu an toàn còn trống trong lòng tôi.
Tôi bắt đầu làm nũng với anh, sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện cười, nhìn khuôn mặt thường ngày vẫn luôn thờ ơ xuất hiện một nụ cười nhẹ.
Một khoảng thời gian sau đó nữa.
Tôi phát hiện ra mình đã yêu anh.
Mà lúc này tôi đã trưởng thành, trút đi vẻ ngây ngô lúc nhỏ, dáng người dần trở nên đ ẫy đà.
Tôi thậm chí còn có ý đồ câu dẫn anh, cặp mắt màu nâu rõ ràng đã lộ ra chút đ ộng tình nơi đáy mắt, nhưng cuối cùng chỉ nhàn nhạt mở miệng bảo tôi đi ngủ.
Hồ Từ cũng có những thời điểm rất ấm áp.
Ví dụ như trong nhà không có băng vệ sinh, vì không để tôi phơi ngoài gió lạnh, anh sẽ tự mình đi mua băng đem về.
Khi trở về, chiếc túi màu đen chứa đầy các nhãn hiệu với những kích thước và kiểu dáng khác nhau, khi đưa cho tôi, vành tai người này đỏ ưng cả lên, trông có vài phần khả nghi.
Lại ví dụ như……
Khi tôi quên mang khăn vào phòng tắm, sẽ gân cổ gào lên gọi anh.
Mỗi lần như vậy, Hồ Từ đều khẽ hé cửa, nhanh tay ném khăn vào cho tôi.
Có một trong lúc đang tắm, tôi không cẩn thận mà dẫm phải sữa tắm trên mặt đất nên đến trượt chân té ngã.
Sau khi tiếng kêu sợ hãi qua đi, liền nhìn thấy anh đã đứng ngoài cửa và đang mở cửa tiến vào anh ôm tôi ra ngoài, ném lên giường rồi dùng chăn bọc cả người lại.
Lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy tốc độ vừa rồi của anh nhanh một cách kinh, nghi ngờ có phải người này đã đứng bên ngoài rình xem mình tắm hay không.
Hiện tại nghĩ lại mới biết, hoá ra anh vốn dĩ không phải là người.
Bảy năm.
Hồi ức không ngừng kéo dài, anh đã chiếm giữ bảy năm quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi, là người mà tôi xem như cả sinh mạng.
Không gì có thể sánh bằng.
Tôi thử nghĩ, nếu……
Nếu Hồ Từ thay đổi ý định, muốn bắt mình đem đi hiến tế để tái sinh Đát Kỷ, thì bản thân nên làm gì đây?
Sau khi tự hỏi, tôi liền tìm ra đáp án cho chính mình: Từ bỏ.
Từ bỏ đấu tranh, cho anh toại được ý muốn.
Đang xuất thần, trong sân bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Suy nghĩ bị gián đoạn, tôi để chân trần chạy đến trước cửa sổ để nhìn.
Thì ra là Hồ Từ.
19
Tốc độ của anh rất nhanh, dường như chỉ trong vài nhịp thở, người này đã từ dưới sân xuất hiện trước cửa phòng.
“Hồ Từ……”
Tôi không tiếp tục kêu là chú nhỏ, nhẹ giọng gọi tên của anh.
Hồ Từ nhíu mày lại nhìn tôi, bước nhanh tới rồi kéo tôi đi xuống lầu.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, bỗng nhiên tôi ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt trên người anh, vì để chân trần đi trên những bậc thang nên tôi dễ dàng nhận ra dưới chân có chút dính nhớp.
Cúi đầu liền nhìn thấy……
Là máu.
Vết máu nhỏ xuống từ trên người Hồ Từ.
“Anh bị thương sao?”
Tôi hoảng hốt hô lên, đang định dừng lại xem xét vết thương thì lại lần thứ hai bị anh kéo đi.
“Không nghiêm trọng.”
Âm thanh rất lạnh lùng, ngữ khí vô cùng gấp gáp.
Sau đó, anh dẫn tôi đi xuống thư phòng ở lầu một, đóng cửa lại, đi đến trước giá sách trước, không biết Hồ Từ đã ấn vào đâu mà giác sách bỗng dưng tách ra làm hai, một mật đạo có cầu thang xuất hiện trước mặt.
Tôi sống trong ngôi nhà này bảy năm nhưng chưa từng biết được ở đây có một cách cửa bí mật.
Anh nắm tay, dắt tôi đi xuống cầu thang.
Bên trong khá tối, tôi có chút sợ hãi, khi đi được một nửa, tôi nhẹ giọng hỏi anh:
“Hồ Từ, anh sẽ đem tôi đi hiến tế sao?”
Hồ Từ dừng bước chân.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh tiếp tục nhanh chân dẫn tôi đi xuống.
“Em tin tôi không?” Anh không trả lời mà chỉ hỏi lại một câu.
Mà tôi thì không cần nghĩ ngợi liền đáp, “Tin.”
Hồ Từ dường như vừa cười, âm thanh phát ra rất nhỏ.
“Vậy hãy yên tâm mà chờ ở đây, đợi đến khi an toàn, tôi sẽ thả em ra ngoài.”
Dứt lời, chúng ta đã đi hết cầu thang, bắt đầu tiến vào tầng hầm.
Hồ Từ xoay người nhìn tôi, đặt tay lên đầu xoa nhẹ vài cái, “Ở chỗ này chờ tôi, bất luận bên ngoài xảy việc gì cũng không được đi ra.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Vốn tưởng rằng anh sẽ nói thêm vài lời gì đó, nhưng anh lại nhanh chóng xoay người rời đi.
“Hồ Từ!”
Tôi vội vàng gọi lại anh, giọng nói không kiềm được có chút run rẩy.
Anh quay đầu.
Dù biết giờ phút này không quá thích hợp, nhưng tôi không nhịn được nữa mà thấp giọng hỏi anh.
“Anh có từng động lòng với tôi chưa?”
Hồ Từ không trả lời.
Nhưng lại dùng hành động thực tế để chứng minh.
Anh đi đến trước mặt rồi dùng tay nắm lấy cằm tôi, cúi người đặt xuống một nụ hôn.
Môi anh vừa mềm lại vừa ấm áp.
Cả người của tôi cứng đờ, chờ đến khi hồi phục tinh thần thì nụ hôn đã kết thúc.
Anh mỉm cười, xoa đầu tôi.
Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của anh, ánh mắt vốn luôn lạnh lùng trong giờ phút này lại dịu dàng như muốn tan chảy.
“Có, vẫn luôn có.”
Đây là đáp án anh dành cho tôi.
Sau khi nói ra những lời này, anh không tiếp tục nán lại mà lập tức quay đầu rời đi.
Tôi bị nhốt lại trong tầng hầm, ở đây có đèn, có nước và có đủ các lại đồ ăn.
Nhưng chỉ có một người là tôi.
Tôi thậm chí còn không biết được bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận.
Tại sao tôi lại để mặc Hồ Từ rời đi, nếu anh gặp phải nguy hiểm thì biết làm thế nào?
Tôi nảy lên ý muốn đi ra ngoài, nhưng cánh cửa trước cầu thang như nặng ngàn cân, mặc cho tôi xô đẩy như thế nào, nó vẫn cứ bất động một chỗ.
Tôi thẫn thờ bước xuống bậc thang, cảm giác bất an dưới đáy lòng bất an càng trở nên mãnh liệt.
Tôi rất lo lắng cho Hồ Từ.
Lo rằng anh có gặp phải nguy hiểm hay không, còn có Giang Du vô tội nữa, lúc đầu lẽ ra không nên kéo cậu ấy vào chuyện này.
Tôi như điên chỉ muốn biết bên ngoài đều đã xảy ra việc này.
Mà đúng lúc này, tận sâu trong lòng tôi bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.