Thần mã: 5, từ dùng Internet, biến thể của từ “cái gì.”
(“thần mã” (神马 / shénmǎ) tương tự với “cái gì” (shénme).)
Tử Phủ Đế Quân quay trở lại khung trò chuyện QQ.
Tử Phủ Đế Quân: ta muốn hỏi ngươi cái theo đuổi người khác.
Chuyên gia Tình yêu: = =
Chuyên gia Tình yêu: ngươi tìm theo tên của ta đi
Tử Phủ Đế Quân: phải
Chuyên gia Tình yêu: ⊙﹏⊙‖∣° thật ra tên này là nickname đó
Tử Phủ Đế Quân: rốt cuộc ngươi có phải là chuyên gia tình yêu hay không
Chuyên gia Tình yêu: …
Chuyên gia Tình yêu: nói đi, người ngươi muốn tán là nam hay nữ
Tử Phủ Đế Quân: tất nhiên là nữ.
Chuyên gia Tình yêu: loli hay là ngự tỷ
Tử Phủ Đế Quân lại Baidu.
Từ điển Baidu.
Loli (ロリ), là viết tắt của Lolita (ロリータ, Lolita). Lolita vốn chỉ cuốn tiểu
thuyết “Lolita” của nhà văn mỹ, nhân vật nữ chính mười lăm tuổi, sau này phát triển thành một loại văn hóa ở Nhật Bản. Nghĩa từ thay đổi, chỉ
cần nữ nhân vật chính có tính chất đặc biệt thì sẽ được gọi là “Lolita”
hoặc “Loli.”
Ngự tỷ (おねえ), đại ý là cách xưng hô cung kính tôn
trọng với tỷ tỷ, trưởng thành và mạnh mẽ. Bình thường nói về người con
gái lớn tuổi hơn mình, gợi cảm chín chắn.
Tử Phủ Đế Quân lại quay trở về khung trò chuyện QQ.
Tử Phủ Đế Quân: cũng không phải.
Chuyên gia Tình yêu: …
Chuyên gia Tình yêu: hai nhỏ vô tư (hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi
với nhau hồn nhiên), thanh mai trúc mã ngồi cùng bàn
Tử Phủ Đế Quân: cũng không phải.
Chuyên gia Tình yêu: ..@_@|||||.
Chuyên gia Tình yêu: nói vậy đi, lớn hơn ngươi hay nhỏ hơn ngươi
Tử Phủ Đế Quân: nhỏ hơn ta
Chuyên gia Tình yêu: vậy thì đó là loli
Tử Phủ Đế Quân: làm sao để theo đuổi loli?
Chuyên gia Tình yêu: ~w_w~
Chuyên gia Tình yêu: nghe đồn loli có tam bảo, cơ thể đáng yêu mềm mũn, dễ
dàng vấp ngã, ngực phẳng người ngốc rất dễ lừa. Khen nhiều chút, cho ăn
ngon nhiều chút là được
Tử Phủ Đế Quân quay đầu nhìn về phía Đản Hoàng Tô: “Đi, ta mang nàng đi ăn cái gì đi.”
Đản Hoàng Tô đã có kinh nghiệm, mỗi khi Tử Phủ Đế Quân mời người ta đi ăn
cái gì thì tâm trạng hắn có vẻ tốt, nhưng Đản Hoàng Tô vẫn muốn xác
định: “Bây giờ tâm trạng ngươi đang tốt hả?”
Tử Phủ Đế Quân thừa nhận: “Không sai.”
“Vậy nhờ ngươi một việc nhỏ xíu.” Đản Hoàng Tô quào quào chân: “Mang ta về nhà một lần được không?”
Sợ Tử Phủ Đế Quân ngại phiền, Đản Hoàng Tô vội bồi thêm: “Nếu không có
tiện thì ngươi giúp ta lấy điện thoại cùng chi phiếu là được rồi, cái mà lần trước ngươi kêu truyền âm ngàn dặm đó, chi phiếu nằm ở trong ví
tiền đặt ở ngăn kéo tủ đầu giường ấy.”
Tử Phủ Đế Quân suy nghĩ một chút: “Ăn cái gì trước?”
Đản Hoàng Tô: “…”
Đản Hoàng Tô: “Được rồi.”
Tử Phủ Đế Quân đứng dậy, theo thói quen xốc Đản Hoàng Tô lên ôm vào lòng, dùng tường vân bảy màu bay thẳng tới phủ đệ Ông táo.
Laptop không tắt, trong khung nói chuyện QQ vẫn còn nhảy lên tin nhắn mới.
Chuyên gia Tình yêu: đừng từ chối thỉnh cầu nào của bé í, tìm cơ hội tặng vài món quà đáng yêu, rồi đưa đi chơi vài lần
Chuyên gia Tình yêu: như thế đổ chắc à nha
Chuyên gia Tình yêu: rồi đó, còn vấn đề gì nữa không
Chuyên gia Tình yêu: 0_0 ủa đâu
Chuyên gia Tình yêu: o_O??? vỗ mông bỏ đi
Chuyên gia Tình yêu: …
Chuyên gia Tình yêu: >_
Chờ cho đến khi Chuyên gia Tình yêu gởi ‘qua sông đoạn cầu’, Tử Phủ Đế Quân đã đến phủ đệ của Ông táo.
Ông táo vô cùng sợ hãi, những kẻ quản lý chuyện ăn uống của nhân gian cũng
như nha môn, không bao giờ có cơ hội kề cận với những nhân vật lớn như
Tử Phủ Đế Quân, bởi vậy hắn thật sự đoán không ra Tử Phủ Đế Quân đến đây vì chuyện gì.
Mặc kệ như thế nào, phải làm đúng theo cấp bậc lễ nghĩa.
Ông táo quy củ mang theo các tiểu đệ đứng chờ ở cửa, vừa thấy Tử Phủ Đế
Quân đã vái chào: “Không biết Tử Phủ Đế Quân hạ cố đến có chuyện gì,
tiểu thần không đón tiếp từ xa, mong Tử Phủ Đế Quân khoan thứ.”
“Gần đây nhân gian có gì mới mẻ tiến cung?” Tử Phủ Đế Quân đi thẳng vào vấn đề.
Ông táo nghĩ trăm mối cũng không ngờ hắn đến vì chuyện này, vừa giật thót
xong đã lập tức ủy ủy khuất khuất oán giận: “Không dối gạt Đế Quân,
không biết tại sau gần sáu mươi năm nay người trần không cúng đồ cho
tiểu thần, hiệu ăn khách sạn gì cũng cúng cho Võ Thánh Quan Đế Quân cả.”
“Võ Thánh Quan Đế Quân?” Tử Phủ Đế Quân khó hiểu: “Từ lúc thần mã nào mà võ tướng cũng đi quản mấy việc vặt đó?”
Vì thế thật ra mình đang bị khách sáo.
Ông táo rơi nước mắt đầy mặt: “Tiểu thần không biết, lòng người sớm nắng
chiều mưa, biến ảo không ngừng, năng lực tiểu thần hữu hạn, thực sự
không nắm được trong tay.”
“Ồ.” Tử Phủ Đế Quân hơi thất vọng: “Thì ra là thế, được rồi, ta đi đây.”
“Tiểu thần chiêu đãi không chu toàn, xin Tử Phủ Đế Quân thứ tội.” Ông táo lại vái chào thêm cái nữa.
Tường vân của Tử Phủ Đế Quân lơ lửng giữa không trung, không biết còn có thể đưa Đản Hoàng Tô đến chỗ nào ăn chùa một phen.
Đản Hoàng Tô vừa mới thấy màn kia, cảm thấy hơi hiểu sự tình, hảo tâm đề
nghị: “Thật ra chúng ta có thể trực tiếp xuống nhân gian ăn.”
Nghĩ nghĩ, Đản Hoàng Tô nhíu mày: “Nếu vậy không bằng ngươi đưa ta về nhà trước, lấy ví tiền di động xong ta mời ngươi.”
“Nàng mời ta?” Tử Phủ Đế Quân suy nghĩ: “Đây không phải làm ngược lại sao?”
Ngược? Chủ nghĩa gia trưởng của nam tử cổ đại?
Đản Hoàng Tô phê bình hàm súc: “Thật ra xã hội nam tôn nữ ti đã trôi qua
rồi, bây giờ nam nữ ngang hàng, cho nên nữ mời nam cũng không có gì
đâu.”
Tóm lại tổng thể ăn cũng không thay đổi, Tử Phủ Đế Quân máy mắt mấy cái: “Được.”
Một khắc sau, hai người đã tới phòng ở của Đản Hoàng Tô.
Đản Hoàng Tô ngựa quen đường cũ lấy đồ, ví tiền, di động, dây sạc.
Sau đó Đản Hoàng Tô mới thấu hiểu được cái gì gọi là “kiểm liễu chi ma, du
liễu tây qua” —— cáo thì không có tay, cáo chỉ có thể dùng mõm ngoạm cái nọ cái kia, mà quá lắm thì chỉ dùng chân ôm một cái, thế nên không lấy
được dây sạc điện thoại.
(nhặt một vật nhỏ như vừng nhưng lại vứt bỏ thứ to như quả dưa hấu – tham bát bỏ mâm.)
Nói xong hắn rất tự giác bỏ hết tất cả vào giới tử của mình.
Nếu như vậy…Đản Hoàng Tô lôi ra một đống sách chuyên ngành, lại cố rút hết
dây cắm máy tính, nói với Tử Phủ Đế Quân: “Giúp ta mang nốt mấy cái này
đi.”
Như vậy nàng có thể dùng máy tính liên lạc với sếp, sau đó viết luận văn.
Nhưng mà dùng bàn chân này gõ luận văn dài như vậy…Đản Hoàng Tô hơi hối hận,
biết vậy nàng không nên làm nghiên cứu sinh ngành tin học cho xong.
Tử Phủ Đế Quân ‘hữu cầu tất ứng’, bỏ máy tính vào trong không gian giới tử xong, hỏi tiếp: “Nàng còn muốn mang thần mã nữa không?”
Đây là lần thứ hai Tử Phủ Đế Quân nói từ “thần mã” kia, Đản Hoàng Tô khen: “Ngươi tiến bộ nhanh lắm.”
Tử Phủ Đế Quân đắc ý: “Tất nhiên.”
“Hay là ta giúp nàng chuyển phòng này đến Tử Thần Phủ được không?” Tử Phủ Đế Quân đề nghị.
Vậy bà chủ cho thuê nhà sẽ bị dọa đến chết! Đản Hoàng Tô vội vàng lắc đầu: “Ngươi giúp ta mang theo con Pikachu kia là được.”
Như vậy thì tối nàng có thể ôm Pikachu ngủ, càng ấm áp càng thoải mái càng an toàn!
“Pikachu?” Tử Phủ Đế Quân không ngại học hỏi người dưới: “Là thần mã?”
Thật ra cái từ “thần mã” này nói nhiều cũng nghe rất kỳ, hơn nữa là trong lúc nói chuyện bình thường
Đản Hoàng Tô im lặng, giơ chân ra chỉ: “Đây nè.”
“Giống chị em của nàng.” Tử Phủ Đế Quân cầm lên quan sát một hồi rồi bỏ vào không gian giới tử.
Khóe miệng Đản Hoàng Tô giật giật: “Nếu ngươi đang nói về màu sắc.”
“Còn gì nữa không?” Tử Phủ Đế Quân hỏi.
Đản Hoàng Tô nhìn một vòng: “Hết rồi.”
“Ăn cái gì đi.” Tử Phủ Đế Quân chờ mong việc này thật lâu.
Nghĩ đến chuyện ngươi này đã ích cốc n ngày, Đản Hoàng Tô bổ sung thêm: “Chỗ này có đồ ăn Thượng Hải, Chiết Giang, Hàng Châu, món cay Tứ Xuyên, đặc
sản trong vùng, còn có đồ Nhật, đồ Hàn, đồ Tây như pizza hamburger gì
đó, ngươi có kiêng cữ gì không, thích đồ ngon hơn hay thích thưởng thức
nhà hàng lúc ăn hơn?”
Ta thích ăn vặt, thích ăn hàng quán lề đường à, nhưng mà dẫn theo một
người như vầy mà đi ăn lề đường…Đản Hoàng Tô nghĩ kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được hình ảnh kia. Nghĩ nghĩ, nàng nói: “Chúng ta đi ăn đồ
Tây đi.”
Đồ Tây ít người, tìm một góc ngồi có vẻ không khiến người ta chú ý nhiều lắm.
Tử Phủ Đế Quân gật đầu: “Được.”
Tử Phủ Đế Quân nghĩ xong, nói địa chỉ, chờ thuấn di.
Tử Phủ đế quân gật đầu: “Hảo.”
Phố MM nhà hàng Tây MM, nhân viên đón khách ở cửa cảm thấy mình bị hoa mắt, xong phát hiện có một người đứng lù lù trước mắt, khuôn mặt anh tuấn,
dáng người cao ráo, tóc dài phiêu dật, hán phục xa hoa, trong lòng còn
ôm một cục lông.
Người nọ muốn bước vào nhà hàng.
Nhân
viên đón khách vội vàng ngăn lại: “Thật xin lỗi, thưa ngài, nhà hàng của chúng tôi không cho phép thú nuôi vào, ngài có thể tạm gởi nó ở ngoài,
hoặc là…”
Hoặc là đi luôn đi.
Đản Hoàng Tô hiểu được, Đản
Hoàng Tô 囧, thật ra Đản Hoàng Tô vẫn biết phần lớn nhà hàng không hề cho phép mang theo thú vật gì đó vào, nhất là nhà hàng Tây cao cấp như thế
này, nhưng mà nàng không thể nghĩ bản thân mình có liên quan gì đến thú
cưng vật nuôi nào đó.
Nhân viên phục vụ lại hoa mắt, cục lông kia không thấy đâu, trước mắt lại
xuất hiện một mỹ nhân mặc một chiếc áo lông thú màu vàng.
Mùa này mặc áo lông thú…Nhân viên phục vụ nghi hoặc nhìn bầu trời…Cuối thu mát
mẻ, cây cỏ thơm mát, thời tiết này mặc áo ngắn tay rất hạp đó…
Nhưng mà quy định của nhà hàng không nói đến chuyện người mặc áo lông thú thì không được vào.
Nhân viên đón khách máy móc khom người: “Mời vào.”
“Sao hắn không cản?” Đản Hoàng Tô nghi hoặc.
“Ta dùng một thủ thuật che mắt nho nhỏ.” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày.
Đản Hoàng Tô hiểu, chủ nghĩa duy tâm thần mã, gần đây nàng thấy nhiều lắm rồi.
Một bồi bàn ân cần đi tới, bồi bàn này hình như thấy khách như vậy hoài
cũng quen, ít nhất thì hắn không lộ ra biểu cảm bất thường nào khi thấy
Đản Hoàng Tô mặc áo lông thú.
“Mời hai vị sang bên này.” Bồi bàn
dẫn Đản Hoàng Tô cùng Tử Phủ Đế Quân đến một cái bàn nằm trong góc, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm phải lập tức viết báo cáo đề nghị không cho
phép người cosplay quá đáng vào nhà hàng ăn.
Bởi vì sẽ hủy hình ảnh nhà hàng mất!
Nhưng đây rất hợp ý Đản Hoàng Tô, nàng vốn theo đuổi sự khiêm tốn đó.
Bồi bàn mang hai ly nước chanh lên, lại đặt hai quyển thực đơn Trung Anh rõ ràng, sau đó mới quy củ đứng ở một bên gọi món.
Đản Hoàng Tô săn sóc giải thích thực đơn cho Tử Phủ Đế Quân một hồi rồi hỏi: “Ngươi muốn ăn gì?”