Ngày hôm đó bầu trời
trong mắt Phong Tiểu Ngũ chợt xanh đến lạ, ngày hôm đó mây trong mắt
Phong Tiểu Ngũ chợt trắng đến êm dịu, ngày hôm đó Phong Tiểu Ngũ dẫn Lam Dực đi qua kết giới vững chắc nhất, bước chân vào núi Lục Loan nhà
nàng. Nàng vừa bước vào đã thấy mẫu thân đại nhân lâu rồi không gặp.
Trước núi Lục Loan, nương của Phong Tiểu Ngũ, hồ chủ Phong Yên Nương mang theo gia tộc hồ ly bày sẵn trận địa đón địch.
Phong Yên Nương không phải Phong Tiểu Ngũ, là người đứng đầu gia tộc dược hồ, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nể nang bất cứ “khách khứa” không
mời mà đến nào.
Có lẽ không thể nói Lam Dực không mời mà đến,
nhưng Lam Dực đến cũng chẳng mang theo ý tốt gì. Tính cảnh giác trời
sinh của loài hồ ly nói cho Phong Yên Nương biết Lam Dực là kẻ nguy
hiểm, huống chi đại chiến tiên ma lớn đến vậy, trận chiến giữa Tử Phủ Đế Quân và Ma vương truyền đi, xôn xao khắp chốn, cho dù tộc hồ Lục loan
không màng thế sự đến nhường nào đi chăng nữa cũng nghe được tiếng gió.
Mà ngay trong thời điểm nhạy cảm này, con trai của Ma vương lại đến thăm núi Lục Loan, quả thực vô cùng “thành tâm”!
“Tiểu Ngũ, đến đây với nương.” Phong Yên Nương dẫn dắt từng bước.
Lam Dực lại khống chế Phong Tiểu Ngũ.
Lam Dực cũng giống như Phong Yên Nương, vừa chạm mắt đã nhìn thấu ý định
đối phương như thế nào. Vì thế, ngay từ đầu hắn đã lợi dụng Phong Tiểu
Ngũ vào núi Lục Loan, tìm một song vĩ hồ ly khác thay Phong Tiểu Ngũ
hiến cho phụ vương chữa thương, đã đến lúc kế hoạch phải thay đổi.
Phong Tiểu Ngũ vẫn còn trạng thái ‘trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường: “Ai
da Lam Dực, chàng túm ta lại làm gì, đi qua nhanh lên, đó là nương của
ta, nương của ta tới đón chúng ta!”
Lam Dực mặc kệ Phong Tiểu Ngũ, khiêu khích nhìn Phong Yên Nương: “Hoặc là, chúng ta có thể bàn điều kiện.”
“Điều kiện?” Rốt cuộc Phong Tiểu Ngũ thấy bất an, nàng nhìn cái đang siết
chặt cổ tay mình, tuyệt đối không phải loại móng vuốt dịu dàng như xưa,
trong nháy mắt như bị hắt một gáo nước lạnh.
Nàng, bị lợi dụng!
Phong Tiểu Ngũ cắn cắn môi, ân hận nhìn Phong Yên Nương: “Nương, con xin lỗi.”
Phong Tiểu Ngũ biết nàng đã gây phiền phức cho nương mình.
“Tiểu Ngũ.” Phong Yên Nương đau lòng nhìn Phong Tiểu Ngũ: “Đây là nghiệp chướng của con, nương không thể giúp con được nữa.”
“Con biết.” Phong Tiểu Ngũ gật đầu, mẫu thân đại nhân của nàng là người đứng đầu gia tộc, nhất cử nhất động đều được con dân tộc hồ nhìn trong mắt,
nàng không thể, cũng không có cách giúp Phong Tiểu Ngũ.
Mà chính
bản thân Phong Tiểu Ngũ, cho dù nàng không phải là thánh mẫu thì cũng
chính là công chúa Phong thị, công chúa Phong thị sao có thể hy sinh
chính gia tộc của mình.
Phong Tiểu Ngũ dứt khoát dùng lửa hồ cuốn Lam Dực, thuấn di ra khỏi núi Lục Loan.
Vì bảo vệ chính mình, gia tộc Phong thị mượn khí Lục loan tạo kết giới,
cho dù là Tử Phủ Đế Quân cũng không đủ tự tin phá vỡ, một khi đã bước
chân ra khỏi Lục loan mà muốn bước vào là chuyện không tưởng.
Lam Dực vô cùng đau đớn, trách móc Phong Tiểu Ngũ: “Ta là vì ai!”
“Vì phụ vương của chàng!” Phong Tiểu Ngũ sắc bén.
“Nàng, không biết phải trái!” Lam Dực nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng lẽ ta không phải vì nàng!”
“Vì ta? Vì ta cái gì?” Phong Tiểu Ngũ bật cười: “Chẳng lẽ ta là người đả thương phụ vương chàng?”
Thiếu nợ thì phải trả tiền, chuyện xưa nay ai cũng biết, nhưng Lục loan Phong thị không hề thiếu nợ gia tộc họ Lam kia, Phong Tiểu Ngũ nàng càng
không có nghĩa vị dùng tánh mạng mình cứu người.
Lam Dực nổi
giận, Lam Dực cho rằng Phong Tiểu Ngũ không hề thông cảm đến chuyện hắn
khó xử như thế nào, mà hắn còn phải lao tâm khổ tứ, trăm phương ngàn kế
nghĩ cách bảo vệ nàng.
Phong Tiểu Ngũ cũng nổi giận, đường đường một Hoàng tử Ma giới vậy mà cũng ti bỉ lợi dụng nàng mưu sát người nhà của như thế.
Lần đầu tiên hai người chia tay trong tâm trạng mệt mỏi, nhưng cho dù như
thế, Phong Tiểu Ngũ vẫn không hề hoài nghi tình cảm Lam Dực dành cho
mình là thật hay giả, còn Lam Dực lại bắt đầu tự hỏi chính mình, rằng
sao mình lại có thể thích một hồ ly tinh vô tâm vô tình đến như vậy.
Ngay từ đầu đã không bền vững, đến nước này âu cũng là chuyện hiển nhiên.
Sau khi rời núi Lục Loan quay về, ma vương Lam Thiên đã mất hết kiên nhẫn,
ép Lam Dực chọn lựa, chủ động dâng Phong Tiểu Ngũ đổi lấy sự trọng dụng
sau này, hoặc ma vương đích thân ra lệnh cho sát thủ đoạt Phong Tiểu
Ngũ, nhân tiện giết luôn đứa con dư thừa này.
Giữa hai lựa chọn,
cái nào có lợi hơn đã quá rõ ràng. Chính hắn tự động thủ, Phong Tiểu Ngũ còn con đường sống, nếu phụ vương hắn động thủ, đừng nói Phong Tiểu Ngũ chạy trời không khỏi nắng, ngay cả hắn cũng vạn kiếp bất phục.
Lam Dực tính toán, Lam Dực chọn cách đầu tiên.
Lam Dực không hề biết chuyện Phong Tiểu Ngũ ăn mặc xinh đẹp đi gặp tộc
trưởng trong nhà, một nhát dao găm Thất Tinh nặng nề kia hoàn toàn cắt
đứt tình cảm thiếu nữ ôm ấp bấy lâu.
Nhưng đây cũng chưa hẳn là kết cục.
Kết cục của câu chuyện này là, ngay giây phút dao găm Thất Tinh đâm vào
ngực, Phong Tiểu Ngũ giả chết. Lúc Lam Dực lấy đủ máu tươi của nàng đổ
vào bát dâng lên miệng phụ vương hắn, nàng giãy trốn ra ma cung, lảo đảo chạy thoát khỏi ma giới.
Làm được hai chuyện này đã không dễ
dàng, Phong Tiểu Ngũ cũng chỉ là con hồ tiên tu vi hai ngàn năm, bởi mất máu quá nhiều, đến khi nàng chạy trốn đến biên giới Song Ngục Sơn, rốt
cuộc nàng bất lực lết từng bước, ngay cả sức mạnh duy trì hình người
cũng không có. Nàng biến trở về thành hồ ly, biến trở về thành một cục
lông vàng óng ánh có hai cái đuôi khiến người ta dễ dàng phát hiện được
nguyên hình, vô vọng nằm giữa Song Ngục Sơn quanh năm tuyết phủ, từ từ
cảm giác nhiệt độ cơ thể đang hạ xuống, chờ đợi khoảnh khắc hồn phi
phách tán.
Lúc này Phong Tiểu Ngũ thấy Tử Phủ Đế Quân, làm một
con chim sợ cành cong, nàng dồn hết chút sức lực cỏn con còn lại, hạ một chú thuật nàng am hiểu nhất lên người Tử Phủ Đế Quân, cũng là một chú
thuật thần không biết quỷ không hay —— mị thuật.
Tử Phủ Đế Quân
tới Song Ngục Sơn để tưởng nhớ các tướng sĩ tử trận trong đại chiến tiên ma, hắn nhìn thấy một con hồ ly lông vàng nằm giữa tuyết, cũng chẳng để ý mấy đuôi, chỉ nghĩ đó là con thú nào đó tìm thức ăn. Hắn định cho ăn, nhưng trong giới tử lại không có gì ăn được, chỉ đành vuốt vuốt lông
con thú, bỏ lại một cây cỏ linh chi rồi đi luôn, như chưa từng xuất
hiện.
Phong Tiểu Ngũ sợ bóng sợ gió một hồi cũng ăn cây cỏ linh
chi, nhất thời xúc động vô cùng. Có lẽ người kia không biết nàng là song vĩ hồ ly, mà cho dù như vậy, người tùy tiện lấy cỏ linh chi cho nàng ăn cũng đã tốt lắm rồi, còn có hơi ấm từ bàn tay kia, giữa tuyết trắng
xuyên thấu da thịt thật quý giá biết bao —— có lẽ đây cũng chính là
nguyên nhân kiếp sau Đản Hoàng Tô không giữ khoảng cách với Tử Phủ Đế
Quân. Đương nhiên, lúc này nàng vẫn chưa biết gì.
Chỉ là bây giờ, một cây cỏ linh chi với Phong Tiểu Ngũ mà nói như muối bỏ biển, rốt
cuộc nàng lâm vào hôn mê, rơi xuống màn đêm vô tận.
Sau đó, rốt
cuộc Lam Dực ôm Phong Tiểu Ngũ hôn mê bất tỉnh vào ngực, điên cuồng nhét linh đan diệu dược vào miệng nàng, nhưng linh đan diệu dược nhiều tới
đâu cũng không cứu được mệnh Phong Tiểu Ngũ nữa, lúc Lam Dực tới chỉ kịp nghe di ngôn của nàng.
Phong Tiểu Ngũ nói: “Ngươi buông tha ta đi.”
Phong Tiểu Ngũ nói: “Coi như nể chuyện ta đã từng thích ngươi.”
Trái tim Lam Dực, bất chợt thương hải tang điền. Từ nay về sau bắt đầu một ngàn năm tìm kiếm.