Đản Hoàng Tô chỉ định tìm nhà bếp, ai dè lại gặp được phong cảnh sinh động sắc nước hương trời đến nhường này.
Nếu thay đổi thời gian và địa điểm, có lẽ Đản Hoàng Tô sẽ ngồi thưởng thức
cho đã một hồi, vấn đề là bây giờ Đản Hoàng Tô đang cần ăn. Trước khi
việc ăn cơm sống còn không được giải quyết, thì hết thảy đều không thể
mê hoặc được nàng!
Đản Hoàng Tô tiếc nuối, mõm BIADABIADA mấy cái, tự giác dời ánh mắt, quay người một trăm tám mươi độ, đi đều bước.
Bụng càng đói thì đầu óc càng hưng phấn như chưa bao giờ được hưng phấn, Đản Hoàng Tô rụt về một góc bất an đoán mò —— mấy người này đều là gay? Bọn họ định chơi NP?
Không phải nàng đã phá hỏng chuyện tốt gì đi chớ?
Nhưng mà rõ ràng Tử Phủ Đế Quân vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề.
Hay là bọn họ đang học một khóa về giáo dục giới tính?
Rốt cuộc Đản Hoàng Tô không kềm chế nổi cơn tò mò, quay đầu hỏi một câu: “Mấy người đang làm gì ở trỏng vậy?”
Các đệ tử đang cởi truồng nhất tề nhìn về phía nàng, Tử Phủ Đế Quân ngạc nhiên: “Ồ! Ngươi có thể nói?”
Đản Hoàng Tô thộn ra, sau đó như mở cờ trong bụng: “YE! Ta có thể nói được!”
Một con hồ ly nói chuyện cũng chẳng phải việc gì mới mẻ, nhưng bị một con
hồ ly cái nhìn thấy mình đang khỏa thân thì là một chuyện khác, tất cả
đệ tử đều khẩn cầu nhìn Tử Phủ Đế Quân.
Nhắc nhở Tử Phủ Đế Quân như vậy mà hắn cũng không thèm để ý đệ tử nhà mình, đánh giá Đản Hoàng Tô từ trên xuống dưới một phen.
Giờ phút này sắc mặt Đản Hoàng Tô rất bình tĩnh…Thôi được, đối với mặt hồ
ly không nhìn ra biểu cảm gì mà nói bình tĩnh thì hơi gượng ép chút,
nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng Đản Hoàng Tô nhìn mấy đệ tử
trống trơn phía sau mình mà không có nôn huệ!
Nhưng lúc nhìn hắn
‘lõa lồ’ thì lại nôn rất ghê! Chẳng lẽ dáng người của hắn còn kém hơn cả đám đệ tử kia? Lòng tự tin của Tử Phủ Đế Quân bị đả kích nghiêm trọng,
hắn không cam lòng hỏi: “Sao ngươi không ói?”
Đản Hoàng Tô quăng cho một ánh mắt xem thường: “Trong bụng ta không có bị quỷ Nhật Bản càn qua, lấy cái gì mà ói!”
Thì ra không phải không muốn nôn, mà là không nôn.
Nói như vậy đây không phải là vấn đề của hắn, thực ra thẩm mỹ của hồ ly này có điểm không giống người thường.
Cuối cùng Tử Phủ Đế Quân đã nghĩ thông, nội tâm cân bằng, không so đo với
Đản Hoàng Tô nữa. Hắn khẳng khái vung tay lên, thuấn di một cái: “Đi, ta đưa ngươi đi ăn cái gì đó.”
Các đệ tử cứ trần truồng như vậy mà bị quăng lại trong phòng học.
Mặt cỏ xanh rì ngút mắt, một đàn bò đen như bị mắc chứng bạch tạng, vô cùng khỏe mạnh, vô cùng sáng sủa.
—— vẫn là trại sữa bò lần trước.
Tử Phủ Đế Quân ân cần bứt một cọng cỏ đưa tới trước mặt Đản Hoàng Tô. Đản
Hoàng Tô ép mình nhịn xuống cơn xúc động muốn trợn trắng mắt, muốn dùng
ngôn ngữ làm sáng tỏ chuyện này.
“Thật ra ta không ăn cỏ.” Đản Hoàng Tô thành khẩn nói.
“Rõ ràng hôm qua ngươi ăn!” Tử Phủ Đế Quân lên án.
Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ, lựa chọn nói qua loa: “Hôm qua ta chưa nói được.”
Những lời này có hai cách giải thích.
Thứ nhất là: ngày hôm qua ta vốn không muốn ăn cỏ, nhưng vì không nói được, không có cách cự tuyệt nên ta đành phải ăn.
Thứ hai là: tục ngữ nói, quá khứ chính là quá khứ, bây giờ ta nói được rồi, trưởng thành, khẩu vị thay đổi cũng là chuyện có tình có lý.
Tất nhiên Tử Phủ Đế Quân chỉ biết lý giải thành nghĩa thứ hai, hắn có phần phức tạp nâng cằm lên: “Vậy bây giờ ngươi ăn gì?”
Đản Hoàng Tô nhớ ngày hôm qua Tử Phủ Đế Quân nói nàng vừa mới sinh ra, mà
nàng cũng không rõ hồ ly con mới sinh có thể tiêu hóa những gì.
“Sữa mẹ?” Đản Hoàng Tô nói đại.
Nói xong nàng liền hối hận —— nếu Tử Phủ Đế Quân đi tìm một con hồ ly cái đút sữa cho nàng thì nàng sẽ tiêu tùng!
Đản Hoàng Tô không biết người sinh ra mình không phải là hồ ly.
Người sinh nàng là Vô Thượng Đế phi!
Tử Phủ Đế Quân khó xử: “E Lão Vô Thượng kia không muốn để vợ hắn đến Tử Thần Phủ làm vú em.”
Đản Hoàng Tô nhạy cảm bắt được hai tin tức vô cùng hữu dụng: “lão Vô Thượng”, “Tử Thần Phủ.”
Suy nghĩ liên hệ một hồi, Đản Hoàng Tô chắc chắn rằng Tử Thần Phủ chính là
người trước mắt mình, lão Vô Thượng và vợ chính là cha mẹ ruột của nàng.
Nếu nàng có cha mẹ thì sao bị người này mang đến đây chứ?
Chẳng lẽ bị bắt cóc?!
Đản Hoàng Tô nghiêng đầu đánh giá Tử Phủ Đế Quân từ trên xuống dưới.
Không giống, quân cướp bóc không thể đẹp giai như vậy.
Hay là kẻ thù truyền kiếp?
Cũng không giống, nếu là kẻ thù truyền kiếp thì nàng không có đãi ngộ tốt thế đâu.
Đoán đi đoán lại rất phí đầu óc, Đản Hoàng Tô hỏi lại rất rõ ràng: “Ngươi
với cha ta…ta nói lão Vô Thượng ấy, có quan hệ như thế nào?”
Nghe khuê nữ Vô Thượng gọi hắn là lão Vô Thượng thật sự khiến lòng người khoái hoạt vô bờ!
Mặt mày Tử Phủ Đế Quân vui vẻ: “Không có quan hệ gì, nhưng bây giờ ta nuôi dưỡng khuê nữ của hắn.”
“Thì ra là cha dượng!” Đản Hoàng Tô bừng tỉnh đại ngộ.
“Không phải là cha dượng, là nghĩa phụ.” Tử Phủ Đế Quân sửa lại cho đúng.
Đản Hoàng Tô cũng ý thức được mình nhỡ mõm: “Cũng phải, mẹ ta ly hôn với
cha ta rồi cưới ngươi thì ngươi mới được xem như là cha dượng.”
Đào góc tường Vô Thượng Đế Quân…Không đến nỗi như vậy.
Nhưng mà con hồ ly con này nói chuyện rất lưu loát tự nhiên, mà một con vật
mới sinh không thể có khả năng này, Tử Phủ Đế Quân ngẫm nghĩ sờ sờ cằm:
“Ngươi mang theo trí nhớ kiếp trước?”
“Kiếp trước?!” Đản Hoàng Tô bị dọa.
Chẳng lẽ nàng đã xong rồi?
Không phải đâu nha, nàng nhớ rất rõ Ba Nhĩ chỉ biết quăng người ta tới tới lui lui chứ hắn không giết người à!
“Ục…”
Tiếng bụng kháng nghị.
Đản Hoàng Tô quyết định không rối rắm chuyện kia nữa.
Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ, nói cho Tử Phủ Đế Quân: “Ta cảm thấy ta có thể uống nước cơm, hoặc ăn thức ăn lỏng, hoặc sữa gì đó.”
“Là sữa đã nấu tiêu độc!” Đản Hoàng Tô nhấn mạnh.
“Nấu sữa tiêu độc…” Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Không phải ý của ngươi là muốn ta vắt sữa rồi nấu cho ngươi uống đi.”
Được rồi, hắn xác thực không giống như người sẽ xuống bếp vắt sữa nấu sữa cho nàng.
Đản Hoàng Tô thử đề nghị: “Thật ra ngươi có thể đi siêu phị mua sữa bột để pha, chỉ cần dùng nước sôi đổ vào là được.”
“Sữa bột? Pha? Trò mới của nhân gian sao? Ngàn năm không xuống nhân gian rồi…” Tử Phủ Đế Quân trầm ngâm.
“Đi đi đi đi, bây giờ nhân gian chơi vui lắm đó!” Đản Hoàng Tô khuyến khích.
“Thật sự rất vui?” Tâm Tử Phủ Đế Quân dao động.
“Đương nhiên!” Đản Hoàng Tô thề son thề sắt: “Có tivi, máy tính, có bóng đèn, có điện thoại, có tàu điện, đại học, truyền hình…”
Nói rất trôi chảy…Đản Hoàng Tô tự kiểm điểm, sau đó chân thành đề nghị:
“Thật ra ta cảm thấy nên bổ sung kính chắn gió cho cân đẩu vân của
ngươi.”
“Quả nhiên ngươi mang theo trí nhớ kiếp trước.” Tử Phủ Đế Quân sờ cằm.
Đản Hoàng Tô trầm mặc.
Đản Hoàng Tô quyết định không nói gì, trước khi chưa xác định được mình đã
chết thật hay chưa, nàng chỉ thừa nhận mình xuyên qua chứ không phải là
trùng sinh.
Tuy nàng không biết xuyên qua khác trùng sinh ở chỗ nào.
Căn bản Tử Phủ Đế Quân không để ý Đản Hoàng Tô im re, hắn khoan thai thuấn
di một cái, vừa đảo mắt, Đản Hoàng Tô đã thấy mình ở trong Gia nhạc
phúc.
(Carrefour là một tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh trên
lĩnh vực siêu thị – “家乐福” (Bính âm: jiā lè fú, Hán Việt: Gia nhạc phúc)
có nghĩa là “hạnh phúc của gia đình”.)
Mặc đồ như vậy mà xuống phàm…nhất định sẽ bị vây xem!
Đản Hoàng Tô muốn chết.
Nhưng tức khắc Đản Hoàng Tô phát hiện mình đã lo lắng quá nhiều.
Hai người tất nhiên bị vây xem, nhưng không phải là vì quần áo lố lăng mà do tên nào đó quá đẹp trai.
“Ôi, mày xem kìa, anh đó đẹp trai quá đi mất.”
“Ờ, trước giờ không thấy anh nào mặc đồ thời Hán mà đẹp như vậy.”
“Ờ ờ, chắc có lẽ hắn thích cổ điển, mày nhìn mắt ảnh xem, là mắt xếch tiêu chuẩn đó!”
“Còn có tóc, thiệt dài à…Là tóc thật hả?”
“Chắc tóc giả…”
“Tóc giả mà đẹp mà mướt vầy?”
—— đây là tiếng hai cô nhỏ học sinh ‘nghị luận’ cách nàng không xa.
Nghe hai cô bé kia nói chuyện, Đản Hoàng Tô mới giật mình tỉnh ra, bây giờ
trang phục cổ đại cũng thịnh hành, cho dù người nào đó mặc vậy có chút
quái dị nhưng người khác cũng không kinh sợ bao nhiêu.
Cảm ơn xã hội, cảm ơn Đảng, cảm ơn quần áo triều Hán cùng quần áo thời Đường!
Đản Hoàng Tô vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi liền nghe thấy hai cô bé kia bắt đầu bàn luận nàng.
“Ế, dưới chân anh ấy có con mèo.”
Là hồ ly!!! Hồ ly!!!
Mèo mà có cái đuôi bông xù như thế này sao!
Đản Hoàng Tô bĩu môi.
“Ừ, màu lông đẹp thiệt đó, không lẫn một màu nào khác.”
Đây là đang khen nàng?
Sao nàng nhớ người nào đó kêu nàng rất xấu?
Đản Hoàng Tô khó chịu liếc liếc Tử Phủ Đế Quân.
Tử Phủ Đế Quân đang ở trong đám người mê mang, vừa thấy Đản Hoàng Tô nhìn
mình liền lên tiếng: “Ngươi nói sữa bột pha là cái nào?”
Ánh mắt Tử Phủ Đế Quân không phải bình thường, đứng bên cạnh đống mì ăn liền còn hỏi cái nào là sữa bột pha!
Đản Hoàng Tô xem thường, tự đi tìm gian sữa bột.
Hai cô học sinh kia lại bàn luận: “Ui, không phải mèo đâu, mày xem cái đuôi nó kìa.”
“Ờ đó, mõm cũng nhọn hơn so với mèo.”
Rốt cuộc cũng phát hiện nàng khác mèo hay sao?
Nhưng đây không phải là chuyện gì tốt.
Mặc đồ thời Hán dạo siêu thị có lẽ cũng bình thường, nhưng nuôi một con hồ ly làm thú cưng thì là một chuyện khác.
Đản Hoàng Tô vội vàng cuốn chân Tử Phủ Đế Quân bò lên trước ngực hắn, đút
hai cái đuôi vào trong quần áo hắn quấn thật kỹ, sau đó đưa mõm kề sát
tai hắn nhỏ giọng nói: “Bên trái.”
Người ta thường xuyên miêu tả rằng hơi thở mỹ nhân thơm như hoa lan, thật ra những lời này cũng có thể áp dụng cho hồ ly.
Tử Phủ Đế Quân cảm thấy hình như mình đột nhiên ngửi được mùi lan thơm dịu thoang thoảng, lỗ tai vì hơi thở âm ấm của Đản Hoàng Tô phả vào mà nóng cả lên.
Nhớ đến cảm xúc mềm mịn dễ chịu trên đầu ngón tay ngày
hôm qua, Tử Phủ Đế Quân không xác định được —— chẳng lẽ hắn đến kỳ động
dục, sao một con hồ ly cái cũng có thể khiến hắn rung động mơ màng?
“Bên trái!” Đản Hoàng Tô thấy Tử Phủ Đế Quân không nhúc nhích lặp lại một lần nữa.
Tử Phủ Đế Quân đột nhiên nhớ tới việc hắn đến đây để mua cái sữa bột pha gì đó, con hồ ly này còn bú sữa.
Sao hắn có thể động dục với một con hồ ly còn đang bú sữa được!
Trâu già gặm cỏ non cũng không đến mức này!
Tử Phủ Đế Quân ổn định tâm thần, đi về bên trái.
Chỗ này nằm trong khu vực thực phẩm, rẽ trái, rẽ trái lại rẽ trái, đi qua
mì ăn liền, bánh kẹo yến mạch các loại, cuối cùng cũng đã đến kệ sữa
bột. Sữa bột chất kín các tầng khiến người ta hoa cả mắt.