Muốn giải thích cái gì gọi là chữ được đơn giản hóa thì phải bắt đầu từ năm
1964, Quốc Vụ Viện thông cáo “Nguồn gốc chữ giản thể”, mà muốn giải
thích “Nguồn gốc chữ giản thể” phải bắt đầu từ “Phương án giản hóa Hán
tự” năm 1955, mà muốn giải thích “Phương án giản hóa Hán tự” thì phải
bắt đầu từ việc cải cách văn tự thành “chữ giản thể” theo chỉ thị của
Mao Trạch Đông, nói đến Mao Trạch Đông phải giải thích cái gì gọi là
chiến tranh giải phóng, chiến tranh kháng Nhật, lật đổ vương triều Tưởng Gia, mà nói đến vương triều Tưởng Gia không thể không nhắc tới Viên Thế Khải, Tôn Trung Sơn và sự chấm hết của việc Hoàng đế cai trị, mà nói
đến việc Hoàng đế cai trị tất nhiên phải nhắc qua hơn hai ngàn năm phong kiến của Trung Hoa, mà người này thiếu hơn một ngàn năm tu dưỡng văn
hóa lịch sử, lúc này mà kể lể hết ra thì không thực tế cho lắm.
(Quốc Vụ Viện (國務院 – tên phiên âm: Guó Wù Yuàn) là từ viết tắt của cụm ngữ
“Quốc gia tạp Vụ nghiên cứu Viện” (國家雜務研究院 – tên phiên âm: Guó jiā zá wù yán jiù yuàn), có nghĩa là “Viện nghiên cứu tạp vụ quốc gia.”)
Đản Hoàng Tô nghĩ nghĩ, đáp: “Ta chỉ ngươi đi mua bản “Nguồn gốc chữ giản thể” đi.”
“Mua sữa bột trước.” Theo một cách nào đó thì Tử Phủ Đế Quân vẫn là một vú em rất có trách nhiệm.
Đản Hoàng Tô nhớ ra mình vẫn còn phải chọn sữa mà chưa quyết định được hiệu nào.
Nàng thực không dám uống sữa bột trong nước ~~>_
“Có máy tính thì đỡ rồi, lên mạng là xong hết.” Đản Hoàng Tô cảm thán, nàng nghe nói trên taobao có rất nhiều shop bán đồ ngoại nhập.
Tử Phủ Đế Quân từ sao Hỏa xuống: “Máy tính? Lên mạng?”
Giao tiếp cùng người tiền sử thiệt quá khó khăn!
Đản Hoàng Tô quyết định phải bồi bổ kiến thức cho Tử Phủ Đế Quân một phen.
Nhưng hắn thuấn di vào trong siêu thị bằng kiểu gì? Đản Hoàng Tô đoán, có lẽ
trong đầu hắn có trang bị hệ thống định vị GPS, cho dù không biết ở chỗ
nào, nhưng chỉ cần có địa chỉ cụ thể là đến được.
Đản Hoàng Tô chọn đại một hộp sữa bột, quay đầu nói với Tử Phủ Đế Quân: “Giờ chúng ta đi Thương xá máy tính.”
Tử Phủ Đế Quân tay cầm hộp sữa bột, tay kia lấy giới tử ra, hai tay áp vào nhau thì đã không thấy hộp sữa đâu nữa, giây tiếp theo cảnh tượng trước mắt thay đổi, hai người đã đứng trong Trung Quan Thôn.
(Trung
Quan Thôn – 中关村, được đặt biệt danh là “Thung lũng Silicon của Trung
Quốc”, tiếp tục là một trung tâm lớn của các ngành điện tử và các ngành
công nghiệp liên quan đến máy tính tại Bắc Kinh.)
Đản Hoàng Tô
máy mắt, lại máy mắt thêm mấy cái, sau đằng vân giá vũ cùng thuấn di,
đây là lần thứ ba nàng được mở mang kiến thức về tiên thuật.
“Đây là không gian giới tử của ngươi?” Đản Hoàng Tô ngây ngô hỏi.
Chỉ một thoáng đã vào trong giới tử, mấy truyện tu chân nàng đọc đâu chỉ làm cảnh!
Tử Phủ Đế Quân vừa lòng gật gật đầu: “Nàng cũng biết hàng.”
Nếu nàng có được cái đó thì sướng rồi, đi du lịch trên núi cũng không cần
phải vác theo một đống hành lý —— Đản Hoàng Tô cực kỳ hâm mộ mơ tưởng.
Đương nhiên nàng sẽ không bao giờ bàn chuyện này với Tử Phủ Đế Quân, vết xe
đổ từ thảm nhung tuyết cùng cống rãnh ngoài trời nói cho nàng biết, bọn
họ không quen thân tới mức vầy.
Lo đến chuyện điều kiện ánh sáng
của Tử Thần Phủ còn quá lạc hậu, Đản Hoàng Tô chọn laptop cùng phần cứng phần mềm hỗ trợ, sau đó lại lựa thêm một cục pin năng lượng mặt trời.
Ông chủ rút máy tính bấm bấm, gia gia giảm giảm một hồi mới khẳng khái nói: “Tám ngàn tệ đi, lấy giá chẵn, rất ngon lành.”
Đản Hoàng Tô đơ người.
—— đương nhiên không thể trông cậy vào một con hồ ly mới sinh mang theo
chi phiếu trên người, cũng không thể trông cậy vào tên thần tiên già nua khuyết thiếu hơn một ngàn năm lịch sử có nhân dân tệ, mà lúc nãy mua
sữa bột ở siêu thị hai người cũng đâu trả tiền, cứ thế mà thuấn di đi
luôn.
Thiệt quá bất ngờ, lúc vô ý lại làm kẻ trộm, Đản Hoàng Tô cảm thấy có chút khác thường.
“Thôi bỏ đó đi nhà ta lấy tiền trước.” Đản Hoàng Tô thì thầm bên tai Tử Phủ Đế Quân đề xuất ra một phương án giải quyết.
Tử Phủ Đế Quân chớp mắt mấy cái, lại lấy giới tử ra, nhẹ nhàng chạm vào cái laptop vừa mới chọn xong, tất cả liền biến mất.
Ông chủ xoa xoa mắt, rồi xoa xoa mắt tiếp, tự tát mình một bạt tai thiệt mạnh: “Cho chừa cái tật ban ngày ban mặt còn nằm mơ!”
Đản Hoàng Tô thông cảm nhìn ông chủ, nhỏ giọng nói: “Mau đi thôi!”
Trong chớp mắt, hai kẻ cướp cứ thế mà biến mất trước mặt ông chủ.
Ông chủ ngẩn người, tự tát mình thêm một bạt tai nữa: “Cho chừa cái tật ban ngày ban mặt mà nằm mơ!”
Vấn đề giải quyết xong, nhưng không có cớ về nhà, Đản Hoàng Tô hơi tiếc.
Tiếc nuối qua đi Đản Hoàng Tô mới phát hiện cả hai người đang đứng giữa đường cái.
“Không muốn sống nữa hả!” Một anh lái xe tải suýt chút nữa đụng vào hai người thò đầu ra khỏi cửa xe mắng ầm ĩ.
Không có ai có thể nói năng lỗ mãng với hắn!
Tử Phủ Đế Quân khó chịu, giơ tay một cái, ngay lập tức cái xe tải kia biến mất, đến thẳng không gian dị thứ nguyên.
Đản Hoàng Tô trợn mắt há mồm.
Chẳng lẽ là do Ba Nhĩ?
Hay thật ra là vì hắn nàng mới đến đây?
Tử Phủ Đế Quân ngỡ ánh mắt kinh ngạc của Đản Hoàng Tô là kính ngưỡng, không hổ thẹn mỉm cười, nhàn nhã hỏi: “Nhà nàng ở đâu?”
“Thành phố A, tiểu khu B, tòa nhà C, phòng D.” Đản Hoàng Tô máy móc đưa địa chỉ.
Đương nhiên đây không phải là nhà ba mẹ nàng, mà là một căn phòng nhỏ nàng thuê ở ngoài.
Nàng sợ ba mẹ nàng bị người nó đó quăng vào không gian dị thứ nguyên!
Phòng ở của Đản Hoàng Tô vô cùng đơn giản, một nhà bếp cùng một phòng vệ sinh cho một người ở. Trong phòng ngủ dán giấy tường màu vàng nhạt ấm áp
tiệp màu với rèm cửa sổ, bên cạnh cửa sổ đặt một chiếc sô pha kèm giường khá lớn. Trên sô pha vẫn còn để nguyên cái chăn cũng màu vàng nhạt chưa gấp, gối vứt lung tung trên thảm, nhưng con Pikachu khổng lồ vẫn ngoan
ngoãn ngồi im trên đầu giường.
Đối diện giường là một tủ quần áo
dạng gấp, bên giường là một tủ đầu giường nho nhỏ, nhìn từ đây có thể
thấy bàn để máy vi tính cùng ghế xoay, mà tất cả sô pha giường, tủ quần
áo, tủ đầu giường, bàn để máy tính, ghế đều được đặt trên tấm thảm rất
dày (tiếc là thảm này không phải thảm nhung tuyết.)
Bởi vì lúc bị Ba Nhĩ biến đến chỗ kia nàng vừa thức nguyên một đêm, nên dù bây giờ là ban ngày, chiếc đèn bàn màu cam vẫn còn bật, máy tính trên bàn vẫn
chạy, trên màn hình đúng là chương Vương Tiểu Minh chết trong “Hồn
BOSS”, cũng chính là chương nàng đang coi dở mà bị Ba Nhĩ quăng quật.
Tất cả vẫn còn nguyên tình trạng trước khi nàng xuyên qua (hoặc trùng
sinh), giống như kể từ khi nàng xuyên qua (hoặc trùng sinh), thời gian
đã đứng lại.
Đột nhiên Đản Hoàng Tô có phần sầu cảm.
“Ồ, thật ấm áp.” Tử Phủ Đế Quân bất ngờ lên tiếng đánh giá.
Đản Hoàng Tô lập tức không còn sầu cảm, Đản Hoàng Tô kiêu ngạo.
Nàng nheo nheo mắt, giương cằm kiểu không ai bì được, “Tất nhiên!”
Làm người tất nhiên phải biết cách đối xử tốt với chính mình, mà phương
diện này Đản Hoàng Tô rất tự tin. Phòng nàng thuê tuy nhỏ và đơn giản,
nhưng tuyệt đối ấm áp thoải mái ——căn phòng sa đọa của Tử Phủ Đế Quân
kia không thể so sánh nổi.
Đương nhiên ngoại trừ tấm thảm nhung tuyết kia.
Rõ ràng vừa rồi còn ủ dột vô bờ, đột nhiên thần thái lại bay lên như
vậy…Cảm xúc chuyển hóa siêu nhanh của Đản Hoàng Tô khiến Tử Phủ Đế Quân
rất là giật mình, mà động tác hếch cằm của Đản Hoàng Tô lại…xinh đẹp như vậy.
Hoặc là hồ ly có trí nhớ kiếp trước cũng không thể xem là cỏ non?
Tử Phủ Đế Quân nhịn không được vươn đầu ngón tay chạm vào cằm Đản Hoàng Tô.
“Còn sống thì không thể buông tha, tóm lại là không có may mắn thoát khỏi…”
(Lời bài hát “Phù Du” của Vương Phi.)
Di động cạnh máy tính đột nhiên phát ra âm thanh thê lương, Tử Phủ Đế Quân giật mình, Đản Hoàng Tô bị rơi thẳng xuống thảm.
May mà thảm nhà nàng rất dày! Đản Hoàng Tô oán niệm đứng lên nhận điện thoại.
Trên màn hình điện thoại là —— Như Lai Phật Tổ.
Đản Hoàng Tô run run.
Là điện thoại của giáo sư hướng dẫn luận văn!
Mà hôm nay là ngày cuối cùng để nộp đề tài tốt nghiệp.
Đản Hoàng Tô ấn nút nghe, kinh hồn bạt vía lên tiếng: “Sếp…”
“Em chuyển kiếp? Hay đang chuẩn bị khởi động Thần Châu VIII?” Thanh âm Như
Lai Phật Tổ ôn hòa êm tai, khẩu khí cũng tuyệt đối ấm áp.
Đản Hoàng Tô run run: “Ngủ quên…”
“Ồ, uống mấy hộp thuốc ngủ, mười tám cuộc gọi của tôi cũng không đủ đánh thức em dậy sao?” Như Lai Phật Tổ nham hiểm nói.
Đản Hoàng Tô ho khan: “Khụ khụ, bây giờ thuốc ngủ cũng được xếp vào thuốc
bán theo đơn, hiệu thuốc không thể bán một lần mấy hộp.”
“Em còn lắm mồm!” Như Lai Phật Tổ hóa thân thành Đấu Chiến Thắng Phật: “Đề tài của em đâu! Em còn muốn tốt nghiệp hay không!”
(Danh hiệu sau khi thỉnh kinh xong, thành chánh quả, tên được người thờ phụng của Tôn Ngộ Không.)
“Muốn ạ.” Đản Hoàng Tô yếu ớt nói: “Không thì em gửi bài cho thầy nha?”
Hôm qua nàng đã làm xong hết rồi, làm xong mới ngồi gặm “Hồn BOSS.”
“Bây giờ em cũng không muốn gặp tôi.” Đấu Chiến Thắng Phật hóa thân thành u hồn thiếu nữ.
Đản Hoàng Tô run run, lông dựng đứng cả lên. Nàng cẩn thận lựa chọn từ ngữ
một hồi mới lên tiếng: “Thực ra giờ em có chút phiền phức nho nhỏ nên
không tiện ra ngoài.”
“Em chờ đấy!” U hồn thiếu nữ quyết đoán ngắt điện thoại.
“Chết rồi!” Đản Hoàng Tô sợ tới mức trắng bệch mặt, nhanh chóng tắt trang
web, nén bài gửi thẳng đến địa chỉ riêng của thầy giáo, còn chưa kịp gởi xong đã vội vội vàng vàng nhảy vào lòng Tử Phủ Đế Quân: “Đi mau!”
Tử Phủ Đế Quân biết phải thuấn di, hai người trở về phòng riêng của Tử Phủ Đế Quân.
“Nàng là đệ tử Như Lai?” Tử Phủ Đế Quân ngồi trên giường bạch ngọc sờ cằm.
“Nani?”
Đản Hoàng Tô vẫn còn bận sợ hãi, chưa kịp khôi phục về trạng thái tinh thần bình thường, nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Pháp khí kia của nàng có hiện tên của người truyền âm ngàn dặm với nàng.” Tử Phủ Đế Quân chỉ ra.
Pháp khí? Truyền âm ngàn dặm?
Đản Hoàng Tô hiểu ra: “Ngươi đang nói đến cái di động.”
“Di động à…Được rồi.” Tử Phủ Đế Quân gật gật đầu: “Không ngờ phật giới cũng tân tiến như vậy.”
Không có một xu quan hệ nào với phật giới kia!
Hai mắt Đản Hoàng trợn trắng: “Như Lai Phật Tổ là biệt danh thôi, không
phải là Như Lai Phật Tổ thật sự, ổng là thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh
của ta.”
Tử Phủ Đế Quân không hiểu nghiên cứu sinh hay thầy hướng dẫn gì đó, nhưng nếu nàng không phải đệ tử của Như Lai Phật Tổ thì nàng cũng không phải là người xuất gia.
Tử Phủ Đế Quân nói: “Bây giờ nhắc tới hắn lông nàng cũng dựng đứng cả lên.”
“Rõ ràng như vậy?” Đản Hoàng Tô hơi uể oải.
“Đúng vậy ~” Tử Phủ Đế Quân gật đầu.
“Ổng là thầy giáo của ta, bắt đầu từ lúc ta đi nhà trẻ.” Đản Hoàng Tô đột
nhiên muốn giãy bày tất cả: “Thầy giáo giữ trẻ, rất là kỳ quái đúng
không, mà càng kỳ quái hơn là đợi lúc ta lên Tiểu học thì ổng lại thành
thầy giáo Tiểu học của ta, tiếp theo là Sơ trung, Trung học, Đại học, ta lên cấp thì ổng cũng lên theo, mà rõ ràng thầy hướng dẫn nghiên cứu
sinh của ta là người khác, nhưng ngày khai giảng báo danh xong ta lại
thấy hắn. Chuyện này ta chưa bao giờ nói cho người khác biết, ngươi xem
có phải là trùng hợp hay không? Mà ghê rợn hơn là hình dáng của ổng từ
lúc ta đi nhà trẻ cho đến giờ vẫn y như vậy, chả có nhẽ…”