Hồ Ly Truyện

Chương 5



Hôm đó ta đang ngẩn ngơ trước cửa điện thì thấy Hồng tiên nữ lấp ló ở rặng mây phía xa. Nàng ta chạy đến dúi vào tay ta một cái bình nhỏ, cất giọng nũng nịu:

“Tiểu Liên, ngươi xem, thần quân làm việc vất vả cũng đã lâu thế rồi. Bọn ta muốn báo đáp ơn nghĩa của người, dùng nguyên liệu quý nhất ủ ra một chút nước thần có tác dụng nâng cao linh lực. Đồ quý hiếm không làm ra được nhiều, ngươi rót chung vào trà cho thần quân uống là được.”

Nàng ta còn nói thêm nhiều nữa, nhưng ta không thể tiếp thu hết. Ta không rõ, nếu bọn họ muốn dâng nước thần cho thần quân thì sao lại lén lút như thế. Ta tuy ngốc, nhưng không hiểu sao những chuyện có liên quan tới thần quân, ta đều cẩn trọng. Vì vậy, sau khi tò mò xoay đi xoay lại lọ nước thần trên tay hồi lâu, ta mở nắp ra, rồi … trút hết nước đó vào bụng.

Không biết nước thần đó có làm tăng linh lực hay không, nhưng nửa đêm hôm đó, ta cảm thấy cơ thể mình rất lạ. Trước tiên, ta cảm thấy bụng hơi cồn cào. Sau đó chỉ thấy nóng, nóng đến đứt gan đứt ruột. Thần quân đi dự tiệc về, nhìn thấy ta như vậy thì tỏ vẻ rất kỳ lạ. Chàng hỏi:

“Tiểu Liên, lúc nãy ngươi có ăn gì lạ không?”

Ta ôm đôi má đỏ bừng của mình, rên rỉ:

“Không ăn gì lạ… chỉ có… chỉ có chút nước thần của tiên nữ tỷ tỷ cho…”

Thần quân nghiêm mặt nói với ta:

“Tối nay ngươi ở yên trong hồ sen, đừng đi đâu.”

Sau đỏ bỏ đi một mạch vào phòng, đóng chặt cửa lại, không quên bày thêm tầng tầng kết giới định không cho ta vào phòng.

Hic, thần quân không nói, ta cũng không có sức mà đi đâu.

Trong đời ta chưa bao giờ trải qua cảm giác dằn vặt đáng sợ như vậy. Toàn thân ta bức bối, khó chịu, đau đớn vô cùng. Ta nằm trong đài sen trắng của mình, cảm thấy thật uất ức. Bây giờ ta mới hiểu tại sao thần quân lại ghét các tỷ tỷ ấy như vậy, thứ nước hại người này mà các tỷ ấy cũng dám pha cho chàng uống. Còn ta thì thật ngu ngốc, sao lại còn tiếc, không đổ đi cho rồi? Bây giờ rơi vào cảnh dở sống dở chết này, ta còn biết trách ai? Ta càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận mình. Thế nên ta khóc, khóc cho bớt đi nỗi tủi thân của ta.

Không biết đã khóc bao lâu, chợt ta cảm thấy một luồng tiên khí mát lạnh lướt qua, làm dịu đi cơn bức bối đang hành hạ mình. Thần quân đang vạch cánh sen của ta, đôi mắt mơ màng. Chàng nói khẽ:

“Tiểu Liên, đừng khóc nữa.”

Ta giương đôi mắt đỏ hoe nhìn thần quân, nhận ra mình đang chống lại nỗi khao khát kỳ lạ được nhào vào lòng chàng. Ta nghẹn ngào nói:

“Nhưng mà, khó chịu lắm…”

“Sẽ không khó chịu nữa.”

Chàng nâng ta dậy, rồi bế ta hướng về phía phòng ngủ của chàng.

Hôm sau thức dậy, chàng nói:

“Nàng là đứa ngốc. Ai đưa cái gì thì cũng ăn được sao?”

Ta uất ức cúi đầu. Cái này là ta ngu thật, ta tự chửi mình nhiều lắm rồi. Chàng đau lòng vuốt tóc ta, khẽ nói:

“Thôi thôi, chính ta cũng để kẻ khác hạ dược trong rượu, ta còn trách gì nàng.”

Sau đó, chàng bảo ta dọn vào phòng của chàng mà ngủ. Lúc đó ta không hiểu chuyện, chỉ biết thần quân bảo làm gì thì ta phải làm đó. Nhưng hình như cuộc sống của ta không còn giống như trước kia. Ví dụ, các tỷ tỷ không còn lén gặp ta, không còn nói chuyện với ta, thậm chí lúc vô tình nhìn thấy ta, họ cũng mang một vẻ mặt rất kỳ lạ.

Thần quân đọc sách xong, ngồi bên bàn trầm tư một lúc lâu. Ta bưng trà đến, theo thói quen ngồi lên đùi chàng hỏi:

“Bạch Hạc, chàng nghĩ gì đó?”. Chàng từng bảo ta gọi tên của chàng.

Bạch Hạc ôm ta, lại im lặng thêm một lúc lâu nữa. Sau đó ta nghe tiếng chàng thở dài. Chàng nói:

“Tiểu Liên, nàng có tin ta không?”

“Dĩ nhiên là tin.”

“Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi Tiểu Liên, nàng nhớ chứ?”

“Tiểu Liên sẽ cố nhớ…”. Ta rụt rè đáp lại, cảm thấy chàng hôm nay hình như có hơi khác thường.

Một ngày nọ, chàng nói sẽ đưa ta đến núi Tĩnh Sơn. Chàng nói, đây là nơi tập trung linh khí của đất trời, rất tốt cho việc tu luyện của ta. Ta kéo tay áo chàng, hỏi chàng có đến đó với ta không. Chàng mỉm cười, bảo đợi một thời gian nữa. Ta tin chàng. Ta đã hứa sẽ tin chàng. Chàng dặn ta ở yên trong hoa viên, không được ra ngoài, ta cũng răm rắp làm theo. Ta ở một mình ở Tĩnh Sơn có đến một năm ròng, nhưng không thấy chàng đến thăm ta. Lần đầu tiên biết đến nỗi cô độc vô bờ bến, nhưng ta vẫn tin chàng.

Một ngày nọ, kết giới bảo vệ hoa viên rung chuyển. Ta không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có cảm giác nguy hiểm đang đến gần. Nhưng ta không bỏ chạy, vì Bạch Hạc đã dặn ta không được rời khỏi hoa viên. Một người thanh niên vẻ mặt hung dữ tiến đến trước mặt ta, cười nói:

“Ly Hương, ta tìm được nàng rồi.”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, ngơ ngác nói:

“Ta là Tiểu Liên, ta đâu phải Ly Hương.”

Người đó cười ha ha, ngồi vắt chân trên tảng đá, nói với ta:

“Không quan trọng, không quan trọng.”

Ta rất sợ luồng tà khí xung quanh người thanh niên này, nhưng hắn cũng không có vẻ là người xấu. Hắn nói tên của hắn là Ly Tình, là một trong bốn Đại Ma Vương của ma giới. Ta hỏi hắn, sao không ở ma giới, đến hoa viên của ta làm gì. Hắn lại cười ha ha, bảo dĩ nhiên là hắn đến tìm Ly Hương.

“Ly Hương là ai?”

“Là nương tử của ta.”

“Nhưng ta đâu phải Ly Hương?”

“Nàng ấy đang sống bên trong cô.” Ly Tình thở dài. “Chuyện dài dòng lắm, cái đầu ngốc của cô không hiểu đâu.”

Ta rụt rè hỏi:

“Vậy bây giờ ngươi định làm gì? “

“Đợi.”

“Đợi?”

“Phải, đợi cánh cửa thông với ma giới mở ra, ta đưa cô về.”

Nghe đến việc hắn muốn đưa ta về ma giới, ta hoảng hốt kêu lên:

“Không được, còn Bạch Hạc thì sao? Ta không thể bỏ chàng ấy.”

Ly Tình nhìn ta bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ. Hắn thở dài:

“Thật đúng là đồ ngốc.”

Sau đó, ta cũng không biết bao lâu, có một vị tiên nữ đến gặp ta. Đó là một mỹ nhân hiếm có. Nàng ấy nói nàng ấy tên Thương Du, là con gái của Đông Hải Long Vương. Nàng ấy nói mình là vị hôn thê của Bạch Hạc. Ta không tin. Nàng nói:

“Tiểu Liên, ta không gạt cô. Chàng là con của Thiên Long Vương, còn cô chỉ là một bông hoa dại. Chàng đã đưa cô đến nơi hẻo lánh này không ngó ngàng tới, lẽ nào cô còn không hiểu? Suốt năm qua chàng chạy xuôi chạy ngược lo cho hôn lễ, ta cũng không muốn chàng bận tâm thêm về cô.”

Thương Du đi rồi, chỉ còn ta ngẩn ngơ trong vườn. Ly Tình lại hiện thân trước mặt ta, ta ngước nhìn hắn, mới nhận ra nước mắt đã đầm đìa. Hắn vỗ vỗ vai ta, an ủi:

“Đừng khóc nữa.”

“Nhưng chỗ này rất đau”, ta chỉ vào tim, nghẹn ngào đến không thở nổi, “Ly Tình, ta buồn lắm, buồn lắm.”

“Ta biết.” Hắn nói.

“Chàng đã từng nói chàng sẽ không bao giờ rời bỏ ta.”

“Ừ.”

Sau khi cho ta mượn vai để khóc một trận long trời lở đất, Ly Tình nói:

“Cô cũng đừng buồn, xem như hai người không có duyên. Cô nghĩ xem, đàn ông trên đời đâu chỉ có Bạch Hạc? Nếu cô không tìm được tiên nhân nào vừa ý, sau này ta có thể giúp cô chọn một ma nhân tốt.”

Ta cảm thấy lòng mình đắng ngắt. Mặt trời của ta, tinh tú của ta, nói quên là có thể quên được ư? Nhưng cố nén lại nỗi buồn, ta nói với Ly Tình:

“Ngươi nói xem, yêu ma ai cũng tốt bụng như ngươi sao? Nếu như vậy, các ngươi còn đánh nhau với thần tiên làm gì.”

Hắn bật cười sằng sặc, nói với ta:

“Tiểu Liên, làm gì có ai hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu đâu. Nhưng lại có thứ gọi là kẻ thù truyền kiếp. Vả lại, ta đối tốt với cô cũng vì một mảnh linh hồn của Ly Hương.”

“Ly Tình, ngươi nói phu nhân của ngươi đang sống bên trong ta. Chuyện đó làm sao có thể?”

Hắn thở dài:

“Trong đại chiến của ma giới với thần tiên trước đây, nàng ấy bị thần khí chém trúng, hồn phi phách tán. Ta nán lại tiên giới thu thập lại từng mảnh hồn phách của nàng ấy, thoáng cái cũng một ngàn mấy trăm năm.”

Bộ não của ta không tiếp thu hết những điều Ly Tình nói, nhưng cũng đủ khiến ta cảm động trước tình cảm hắn dành cho phu nhân. Trên đời này có kẻ si tình như vậy sao? Ta hỏi:

“Làm sao tách mảnh hồn của nàng ấy ra khỏi ta?”

“Ta có cách, nhưng cô phải chịu thiệt một chút.” Hắn nói.

Lúc đó ta cay đắng nghĩ, Ly Tình yêu vợ hắn như thế, thật là một kẻ hiếm thấy, vì vậy ta cũng nên giúp hắn một tay. Còn Bạch Hạc, chàng đã không cần ta, ta có đi đâu, có làm gì cũng không còn là vấn đề nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.