Hộ Mỹ Cuồng Y

Chương 11: Chịu trách nhiệm



Nhất thời, Đường Thiên cảm thấy khí huyết cương dương, dưới đũng quần cái kia cũng muốn ngóc đầu dậy.

Trong phòng cô gái xinh đẹp kia không nghĩ đến có chuyện như vậy, bình thường cô đều thay quần áo như thế, bạn cùng phòng đều là con gái, chưa từng nghĩ lại có một tên đàn ông bước vào đây.

Lúc này cô chỉ biết trợn tròn mắt, không biết nên làm sao, hai tay đang cầm áo ngực cứ như vậy mà tự nhiên buông ra, xoạt một cái, áo ngực trên người cô rớt xuống chân.

"Huýt! Mỹ nữ xinh đẹp, không tệ, vóc người cô rất khá, tôi rất thích." Đường Thiên đưa tay sờ cằm, vẻ mặt rất hài lòng, đôi mắt cứ như vậy mà soi mói.

A a a a a a!

Lúc này, một tiếng hét xé nát cổ họng vang lên, rầm một tiếng, cửa phòng một lần nữa bị dùng lực đóng lại, đem Đường Thiên cùng Tô Tuệ Cầm nhốt ở bên ngoài. 

“Hỏng bét, Vũ Trúc làm sao giờ này lại ở trong phòng?” Tô Tuệ Cầm cũng có chút kinh ngạc mà há hốc mồm, cô không nghĩ đến hôm nay lại phát sinh chuyện lớn đến như vậy, Vũ Trúc hơn nữa người lại bị cái tên xấu xa này nhìn hết sạch, chuyện này thật là không ổn.

Sau đó bên trong liên tiếp vang lên âm thanh, hiển nhiên là cô gái kia đang mặc quần áo, tốn không tới vài phút, cạch một cái, cửa phòng lại lần nữa được mở ra, đôi mắt đẹp của cô gái kia bừng bừng lửa giận, chính là nổi giận trừng Đường Thiên, nghiến răng nghiến lợi, quả thực là hận Đường Thiên không thể đem hắn mà ăn tươi nuốt sống.

“Anh là ai?” Cô gái cắn răng hỏi, cái tên xấu xa đang mặc đạo bào này thế mà lại nhìn thân thể quý giá mà cô đã gìn giữ trong hai mươi năm qua, vậy mà còn soi mói, làm dáng vẻ tựa như chưa nhìn đủ, quả thực đã đạt tới cảnh giới vô sỉ.

Đường Thiên cười tủm tỉm nói: “Tôi là Đường Thiên.”

“Ai, cần biết anh tên gì, mà tôi muốn hỏi anh vì sao anh lại mở cửa phòng tôi, tại sao anh lại có chìa khóa phòng của tôi." Cô gái kia phát điên, rõ ràng là cô đang chất vấn hắn, vậy mà cái tên xấu xa này còn giới thiệu tên, cô đâu cần biết cái tên xấu xa vô sỉ này tên gì, thật sự là cô không muốn dính dáng gì với tên sắc lang đó.

Tô Tuệ Cầm đứng bên cạnh có chút xấu hổ nói: “Vũ Trúc, anh ta là người thân của chị.”

"Chị Tô, sao chị lại về nhà vào lúc này?" Lúc này, cô gái kia gần như là phát điên mới chú ý tới cái tên xấu xa này lại đứng bên cạnh Tô Tuệ Cầm, làm cô thoáng ngạc nhiên.

Tô Tuệ Cầm bất đắc dĩ nói: “Chị về đây lâu rồi, ngược lại chị không nghĩ tới em lại ở trong phòng vào giờ này." Nếu cô biết chuyện sẽ xảy ra như vậy, thì cô chắc chắn không đem cái tên đáng ghét này về.

“Cái này, cái này!” Trang Vũ Trúc đã không biết nói gì, nếu đúng như lời Tô Tuệ Cầm nói, thì việc mở cửa phòng cũng là chuyện bình thường, nhưng mà nói như vậy, chẳng phải là cô bị thua thiệt hay sao?

“Làm sao vậy? Có chuyện gì à?” Đột nhiên, từ bên trong phát ra một âm thanh lười biếng, mang theo một cổ  rung động, tiếp đến một mùi hương bay ra, đập vào mắt mọi người là một ngự tỷ* đang bước ra khỏi phòng.

*Ngự tỷ: chỉ người con gái hoàn hảo mạnh mẽ, có trí tuệ, luôn cho người khác có cảm giác an toàn... nếu là nam gọi là soái ca, nữ gọi ngự tỷ.

Chỉ thấy đối phương dáng vẻ uể oải mang một đôi dép lê màu đỏ lông xù, trên người bận một bộ đồ tơ lụa trong suốt, cứ như vậy bước ra khỏi phòng ngủ đứng trước mặt mọi người.

Đường Thiên nhất thời trừng to mắt, xuất hiện trước mặt hắn là một cô gái thành thục xinh đẹp, đôi mắt mơ màng mê hoặc, đôi môi đỏ hơi mỏng, dáng người vô cùng nóng bỏng, dường như mọi cử động đều mang theo vẻ phong tình vạn chủng, đối với loại mỹ nữ như vậy nếu đặt cô ấy vào thời cổ đại có thể nói nàng chính là Phan Kim Liên, Tô Đắc Kỷ hại nước hại dân.

Càng trọng yếu hơn là, trên người cô gái đó thế mà không có mặc nội y, quả thực rất gợi cảm khiến cho người đối diện muốn phun máu mũi.

"A, chị Trần chị làm cái gì vậy? Chị biết đang có đàn ông ở đây không?" Trang Vũ Trúc hét lên một tiếng, lập tức dùng thân thể của mình che kín thân thể của cô gái kia, gương mặt cảnh giác nhìn Đường Thiên. 

Ngự tỷ cơ hồ không có chút nào để ý, giơ tay giản gân giản cốt một cái, cười khanh khách nói: “Sao lại có đàn ông ở đây, không lẽ đó là bạn trai của em à? Mau giới thiệu cho chị biết một chút."

“Không phải, hắn không phải bạn trai em!” Trang Vũ Trúc xấu hổ nói.

Ngự tỷ cười xấu xa một tiếng: “Làm sao  không đúng? Mới vừa rồi không phải bị người ta nhìn thấy hết rồi sao?" Tất nhiên, cô cũng đã biết chuyện gì xảy ra lúc nảy, cho nên mới cố ý chạy ra xem náo nhiệt.

"Chị Trần! Đến cùng là chị đang giúp ai vậy?” Trang Vũ Trúc xấu hổ dậm chân một cái, thật là hết chuyện để nói, mặc dù cô cũng biết ngự tỷ thích nhất là trêu chọc người khác.

Ngự tỷ tằng hắng một cái: “Khụ khụ, đương nhiên là đang giúp em rồi. Ừm đúng, em không sai, đều là tên đàn ông này sai, chàng trai trẻ có phải anh đã nhận lầm người rồi phải không?" Cô nghiêm túc nhìn Đường Thiên hỏi.

Đường Thiên chững chạc đàng hoàng nói: “Tôi sai, ngàn sai vạn sai đều là do tôi, yên tâm đi, tôi sẽ gánh trách nhiệm, hạnh phúc nữa đời sau của cô ấy cứ giao cho tôi, yên tâm tôi sẽ cho cô ấy hạnh phúc." Hắn vỗ lồng ngực cam đoan lời nói của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.