Hồ Nữ

Chương 120: Huyền Vũ Tiên Quân



"Các hạ, ngươi định làm gì hồ ly của ta?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo sự tức giận truyền đến từ phía bên trái Tuyết Hoa, thân ảnh màu xanh da trời lập tức xuất hiện trước mặt Tuyết Hoa bảo vệ nàng.

Tuyết Hoa thấy thế thu hồi trâm gài hồ ly, tức giận nói: "Lăng Vân, hắn không không biệt đúng sai muốn giết ta."

Nàng rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, suýt chút nữa bị bọn chúng ám sát.

"Tiên quân... Lăng Vân?" Tu sĩ trẻ tuổi kinh ngạc đánh giá Hạ Lăng Vân hỏi: "Các hạ chính là Lăng Vân Tiên Quân của Thiên Linh Môn trên Linh Trụ Sơn?" Người đột ngột phi đến trước mặt hắn là một tu sĩ trẻ độ tầm 25- 26 tuổi, tóc dài xõa tung, trường bào màu lam hơi lộn xộn, tay phải còn rất buồn cười cầm một con gà rừng vừa lớn vừa mập.

Hạ Lăng Vân quăng con gà rừng đã chết xuống, phủi phủi tay bình tĩnh nói: "Đúng vậy, các hạ chính là Huyền Vũ Tiên Quân nước Tây Lĩnh?" Linh sủng chim ưng, linh căn kim hỏa, tu vi thất phẩm tiên quân, giới tu tiên chỉ có một mình Huyền Vũ thôi.

"Lăng Vân Tiên Quân, không nghĩ ngay cả ngươi cũng bị yêu hồ này mê hoặc." Huyền Vũ Tiên Quân buông pháp kiếm xuống, cảm khái nói, ánh mắt nhìn Hạ Lăng Vân có kinh ngạc, thương cảm, tiếc nuối.

Hạ Lăng Vân hiểu đây chính là nhầm lẫn, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Lời các hạ đã sai, chẳng lẽ khắp thiên hạ này chỉ có một thất vĩ thiên hồ?"

hắn chỉ Tuyết Hoa đang trốn đằng sau trong quả cầu băng linh nói: "Nàng là thê tử của ta, thất vĩ thiên hồ Tuyết Hoa. Nàng luôn ở cạnh ta chưa bao giờ rời khỏi, cũng không phải yêu hồ Lệ quý phi như ngươi nói."

Thất vĩ thiên hồ Lệ quý phi, còn cả bát vĩ thiên hồ chưa biết danh tính, hiện tại lại xuất hiện một thất vĩ thiên hồ Tuyết Hoa, thiên hồ vẫn là loài linh hồ tuyệt chủng trong truyền thuyết, đại lục ngũ nguyên bỗng dưng xuất hiện ba con.

Huyền Vũ tiên quân kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi, "Các hạ lấy thê tử là hồ ly?" hắn sống 1200 năm, chưa từng nghe nói có tu sĩ nhân loại kết hôn với người không thuộc chủng loại với mình.

"Tại sao lại không thể?" Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, phát giác băng linh đằng sau đã thu hồi, liền đưa tay nắm về phía nàng.

Tuyết Hoa nhanh chóng nhảy vào lồng ngực hắn, nhe răng trợn mắt với Huyền Vũ Tiên Quân, giễu cợt nói: "đã là một Tiên Quân sống hơn ngàn năm, tỏ vẻ kinh ngạc như vậy, thật không có kiến thức!"

Nàng ngẩng đầu cáo trạng, "Lăng Vân, hắn đánh lén ta, là đồ tiểu nhân!" Cái gã này thoạt nhìn hai bảy hai tám tuổi, lớn lên có vẻ tuấn tú, thân hình thon dài tráng kiện, nhưng mà, không bằng nam thần của nàng chẳng đáng để nàng nhìn lần thứ hai.

Lăng Vân Tiên Quân nói mà không thể tin sao? Theo như đồn đãi bên cạnh yêu hồ kia sủng ái một chân quân linh căn hỏa tinh khiết, sao lúc này không thấy? Hay thất vĩ thiên hồ này không phải Lệ quý phi kia?

Trong lòng nghi hoặc Huyền Vũ Tiên Quân thu hồi pháp kiếm, ôm quyền nói: "Tiên quân, phu nhân, chỉ là hiểu nhầm, xin thứ lỗi cho tại hạ thất lễ mạo phạm."

"Chủ nhân, chân trái của Thiên Hồ này cũng có một cái vòng pháp khí. Nàng nhất định là yêu hồ Lệ quý phi." Linh sủng chim ưng đứng bên cạnh hắn nói, đôi mắt như mũi tên nhìn thẳng vào chân trái Tuyết Hoa, vòng tay Như Ý đã bị lông hồ ly che lại.

"Ta không thể có pháp khí loại này sao?" Tuyết Hoa vung vẩy móng vuốt nói, "Ngươi muốn giết người đoạt bảo phải không? Tiểu nhân, chim ưng thối!" Bởi vì nàng là hồ ly, cho nên bản năng ghét chim ưng. Chuyện nàng muốn làm bây giờ nhất là, nhổ lông chim ưng cắt cánh nó làm cánh gà nướng.

Ánh mắt của nàng tràn ngập sát ý và tham lam, diều hâu nhịn không được sợ run người, vỗ cánh bay lên vai chủ nhân.

Hình dáng giống như đúc, còn có vòng tay pháp khí màu vàng. Huyền Vũ Tiên Quân cẩn thận hỏi thăm: "Lăng Vân Tiên Quân, người là đệ tử chính phái, đối mặt với người cùng bối phận kính xin đừng nóidối." Lúc nói lời này, vẻ mặt hắn lộ ra cảnh giác.

Hạ Lăng Vân bật cười nói: "Tuyết Hoa và Lệ Nhi là tỷ muội cùng phụ mẫu, còn được phụ thân ban cho vòng tay Như Ý." hắn tuy chưa từng gặp mặt Huyền Vũ Tiên Quân nhưng nghe phong phanh Huyền Vũ hiệp can nghĩa đảm, là một người tốt trong giới tu tiên, cho nên nói thật.

"..." Huyền Vũ Tiên Quân lập tức im lặng, hóa ra hai thất vĩ thiên hồ là tỷ muội, khó trách nguyên hình các nàng nhìn giống nhau như đúc.

hắn ngượng ngùng nói, Như vậy, bát vĩ thiên hồ từng xuất hiện ở nước Tây Lĩnh chính là phụ thân của các nàng?" thì ra ba thiên hồ chính là người một nhà!

"Phi, cái con hồ ly hoang dã kia sao có thể là phụ thân ta?" Tuyết Hoa nói, "Thanh Đồng tuy là bát vĩ thiên hồ, nhưng chỉ là một hồ ly khiếm khuyết giáo dưỡng, không cho phép ngươi đánh đồng với tỷ muội chúng ta."

Lại đạt được một tin tức mới, bát vĩ thiên hồ tên gọi Thanh Đồng, tỷ muội thất vĩ thiên hồ bề ngoài giống hắn nhưng không cùng chí hướng.

Huyền Vũ cảm thấy còn có thể lấy thêm chút tin tức... về thiên hồ bên phía Hạ Lăng Vân, liền chắp tay nói: "Tiên Quân, phu nhân, vừa rồi ta quá lỗ mãng, suýt chút làm phu nhân bị thương, bây giờ ta xin bồi tội với hai người." nói xong, hắn xoay người hành đại lễ.

"Nếu là hiểu lầm, Tiên Quân không cần quá mức áy náy." Hạ Lăng Vân nói, ôm Tuyết Hoa hoàn lễ. hắnnghĩ nếu đặt bản thân vào trường hợp của Huyền Vũ, nói không chừng cũng sẽ trực tiếp động thủ, bởi dáng vẻ hình người của thất vĩ thiên hồ quá mức xinh đẹp, khiến nam nhân rất khó hạ sát tâm.

"Xin lỗi xong, nhận lỗi xong, ngươi có thể đi." Tuyết Hoa không chút khách khí mà hạ lệnh trục khách, nàng và Hạ Lăng Vân đang hưởng thụ thế giới hai người, không muốn có kẻ chen ngang. Cái người này vừa lén tập kích nàng, ấn tượng của nàng đối với hắn thật kém.

"Tuyết Hoa." Hạ Lăng Vân vuốt ve cái đầu hồ ly của nàng nói, "không được vô lễ với Tiên Quân. Tiên Quân đuổi theo Lệ Nhi chắc biết rõ tình hình gần đây của muội ấy, chúng ta có thể hỏi thăm."

nói xong hắn ngẩng đầu hỏi: "Huyền Vũ huynh, huynh có thể cho chúng ta biết trước mắt Lệ Nhi xuất hiện ở nơi nào, lại làm những chuyện gì rồi? Lệ Nhi vốn hoạt bát tùy hứng, ta nghe lời nhạc phụ dặn dò, phải chiếu cố chăm sóc muội tử." Nghe nói Huyền Vũ Tiên Quân sinh ra khoảng một ngàn hai mươi ba năm về trước, cho nên hắn gọi một tiếng huynh không có gì sai.

Còn có một nhạc phụ thiên hồ!

Huyền Vũ Tiên Quân khẽ cười nói: "Lăng Vân lão đệ, sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện? Thuận tiện dùng bữa tối?" Hạ Lăng Vân đi bắt gà rừng nhất định là cho thê tử của hắn ăn rồi.

"Cũng tốt." Hạ Lăng Vân gật đầu nói, "Huynh chờ chút, ta đi xử lí con gà này."

Huyền Vũ Tiên Quân mỉm cười, "Tiên Quân cưới thê tử, cũng giống như tục nhân ăn ngũ cốc hoa màu rồi." hắn là Tiên Quân, vô cùng hiểu rõ thể chất của Tiên Quân.

"Hừ!" Tuyết Hoa hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nhảy khỏi khuỷu tay Hạ Lăng Vân lắc lư bảy cái đuôi nói, "Lăng Vân, gà rừng chờ sau khi thiếp biến hóa sẽ xử lí, chàng nói chuyện với hắn đi." Nàng chạy vào trong đống y phục của mình, dùng vòng tay Như Ý thu hết lại, sau đó không chờ Hạ Lăng Vân ngăn cản đã chạy như bay xuống dốc núi khá xa đằng sau.

thật ra Hạ Lăng Vân không muốn để nàng biến về hình người, nhưng nàng chạy rồi, hắn cũng khôngtiện lên tiếng ngăn cản, đành phải nói với Huyền Vũ Tiên Quân: "Huyền Vũ huynh, mời ngồi." nói xong, hắn lấy ra hai bồ đoàn đặt lên mặt đất.

"Lăng Vân lão đệ, ta không khách khí mà quấy rầy phu thê hai người rồi." Huyền Vũ Tiên Quân cười nói, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Hạ Lăng Vân cũng ngồi xuống, hai người bắt đầu nói chuyện. Bọn họ tuy đều là Tiên Quân, nhưng mộtngười ở nước Kim Phượng, một người thuộc nước Tây Lĩnh, giống như trước kia Hạ Lăng nói với Tuyết Hoa, tu sĩ bởi xuất thân ở các nước khác nhau, cho nên sẽ sinh ra đồng cảm với quốc gia mà mình sinh sống.

"Lăng Vân lão đệ, mấy năm gần đây giới tu tiên có tin đồn, không biết đệ nghe qua?" Huyền Vũ Tiên Quân nói.

Hạ Lăng Vân bất động thần sắc, nói: "Thiên Linh Môn là môn phái nhỏ, đệ tử bên ngoài không nhiều, tin tức gần đây lạc hậu. Lại thêm mấy năm rồi nội tử luôn bế quan, ta ở cạnh nàng, không quan tâm chuyện bên ngoài."

Huyền Vũ Tiên Quân là người thẳng thắn, nếu đã có duyên gặp gỡ Hạ Lăng Vân, hắn nói thẳng: "Nghe đồn, Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện ở phụ cận đảo Hỏa Vân, đệ và hảo hữu Đạo Nguyên Tiên Quân cùng đồ đệ hắn tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, cuối cùng còn kịp thời đi ra."

Hạ Lăng Vân khẽ buông mắt suy nghĩ chốc lát, thản nhiên nói: "Ừm." Sư đồ hai người, người ngoài biết Đạo Nguyên đi vào đó với đệ tử sao? Đoán chừng là Lâm Vân Phàm, bởi Lệ Quân Hoa là người đầu tiên đi vào, hơn nữa nàng ta là vãn bối không có tiếng tăm gì.

Huyền Vũ Tiên Quân lập tức phấn chấn bắt đầu... hỏi thăm: "Lão đệ có nguyện ý nói cho ta biết sự tình bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh? Sách cổ ghi lại quá ít."

"Huyền Vũ huynh, những tu sĩ đi ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh đều được dặn, không nên nói quá nhiều về Thái Hư Huyễn Cảnh cho người bên ngoài. Nên ta chỉ có thể cho huynh biết, tu sĩ tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh là phúc hay họa sống hay chết là phải xem cơ duyên của người đó." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói.

"Được ai dặn?" Huyền Vũ Tiên Quân vội vàng hỏi.

Hạ Lăng Vân chần chừ một chút nói: "Chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh."

Thái Hư Huyễn Cảnh còn có chủ nhân?

Huyền Vũ Tiên Quân lập tức kinh ngạc. hắn do dự lại tiếp tục mở miệng hỏi lần nữa: "Thê tử thiên hồ của đệ có phải là linh sủng đệ kí ở trong huyễn cảnh?" Thất vĩ thiên hồ Lệ quý phi có pháp khí cường đại, lại xuất hiện ở đại lục sau khi Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện, có ít người đoán trên người nàng có pháp bảo của huyễn cảnh.

Hạ Lăng Vân lắc đầu nói: "Nội tử là do lúc ta thí luyện ở dãy núi Hằng Cổ phát hiện, nhưng do nguyên nhân khách quan, nàng và ta không kí khế ước linh sủng."

Huyền Vũ Tiên Quân lâm vào trầm tư. Tỷ muội thiên hồ, dãy núi Hằng Cổ...

Hạ Lăng Vân thấy hắn im lặng liền hỏi: "Huyềnh Vũ huynh, huynh có thể cho ta biết tin tức gần đây của Lệ quý phi?" hắn cần phải biết qua tình hình Lệ Nhi gần đây.

Thấy hắn hỏi tình hình Lệ quý phi, Huyền Vũ thở dài một hơi, "Nàng gây ra không ít phiền toái, hậu quả cũng không nhỏ, tu sĩ đẳng cấp trong giới không hỏi thế sự còn nổi giận, muốn bắt nàng."

"Bắt nàng, sau đó cướp bảo vật trên người nàng, lại dùng huyết nhục của nàng luyện đan?" Tuyết Hoa tuy mặc y phục từ xa, nhưng luôn nghe bọn họ nói chuyện. Khoảng cách của nàng và bọn họ hơi xa nhưng không ảnh hưởng bởi thính lực hồ ly rất nhạy. Lúc bay đến gần nghe bọn họ nói về Lệ nhi, nhịn không được nói ra lời châm chọc.

"Tuyết Hoa, nàng đừng nóng, trước hết nghe Huyền Vũ huynh nói tình hình Lệ Nhi đã." Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng trấn an nàng.

Huyền Vũ Tiên Quân đưa mắt nhìn Tuyết Hoa, lập tức bị vẻ đẹp khuynh thành, thêm chút mềm mại lười biếng buông thả của nàng chấn trụ rồi.

"Huyền Vũ Tiên Quân." Tuyết Hoa đưa tay vuốt nhẹ gương mặt mình, cười rạng rỡ: "Ta đẹp không?" Nụ cười này, gương mặt đầy ý xuân, mị hoặc, khiến thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang!

Vẻ mặt Hạ Lăng Vân đột biến, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt.

Huyền Vũ Tiên Quân bởi vì nàng nói chuyện, ngược lại nhanh chóng phục hồi tinh thần. hắn đưa mắt nhìn xuống trấn định: "Phu nhân rất đẹp, hai tỷ muội đều đẹp như nhau." hắn đã gặp Lệ Nhi, cho nên mới quyết định nhân lúc Lệ Nhi ở hình thái hồ ly lập tức hạ sát chiêu, bởi vì hắn không đoán được nếu Lệ Nhi ở hình người hắn có đủ quyết tâm giết nàng.

Sắc mặt Tuyết Hoa lạnh lẽo, nụ cười như hoa lập tức nghiêm túc, "Ngươi là Tiên Quân tu luyện ngàn năm, còn trong nháy mắt bị mị lực của ta mê hoặc, phục hồi tinh thần không dám nhìn vào mặt ta, vậy tu sĩ định lực thấp khác sẽ đối mặt thế nào? Dung mạo ta và Lệ Nhi tương tự, cho nên những gã tu sĩ... truy đuổi nàng, bị nàng đánh chết là đáng đời!"

"Khụ khụ." Hạ Lăng Vân giờ mới hiểu nguyên nhân nàng nở nụ cười quyến rũ với Huyền Vũ Tiên Quân, tuy trong lòng không vui nhưng cũng không trách được, đành phải nói, "Tuyết Hoa, nàng đi xử lí gà rừng rồi nướng. À, nếu nàng cảm thấy một con không đủ thì tự mình săn bắt." hắn muốn Tuyết Hoa rời đi.

"Được." Tuyết Hoa ngoan ngoãn trả lời, tới bên cạnh con gà rừng bị Hạ Lăng Vân giết, nhặt lên đi ra hồ nước, tay phải khẽ động, móng tay dài ra, rất lưu loát mổ gà bỏ nội tạng.

Khẽ quét mắt một vòng xung quanh nàng, Huyền Vũ Tiên Quân bắt đầu nói về tin tức yêu hồ mà hắnthu thập được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.