Sau một hồi nói lời tiễn biệt, mẫu thân
của Lệ Quân Hoa đem vật cầm trong tay nhìn về phía Cảnh Thanh Viễn,
thỉnh cầu: "Cảnh tiên nhân, cái bao này có hơi nặng, xin ngài cầm giúp
con gái ta được không? Nó còn quá nhỏ, không xách nổi"
Cảnh Thanh Viễn cười, "Không có vấn đề." Hắn nhấc chỗ hành trang đó
lên, hướng vào túi Càn Khôn bên hông, chỗ hành trang đó liền biến mất
ngay trước mặt mọi người.
"Đưa cho ta, tiểu muội muội." Cảnh Thanh Viễn giơ tay về phía Lệ Quân
Hoa, "Ta thay ngươi bảo quản hành lý, khi nào ngươi đến đảo Hỏa Vânta sẽ trả cho ngươi."
"Làm phiền ca ca rồi." Lệ Quân Hoa ngửa mặt ngọt ngào nói, đem tiểu túi hành lý giao cho Cảnh Thanh Viễn.
Cảnh Thanh Viễn nhận lấy rồi bỏ vào trong túi Càn Khôn.
"Sư phụ, bây giờ con rời sư môn đi lịch lãm. Khi nào con phải trở
về?" Quay đầu nhìn về phía sư phụ - dung nhan của người luôn duy trì ở
tuổi thanh xuân vĩnh viễn không già, Cảnh Thanh Viễn chợt có chút thương cảm nói. Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn và sư phụ luôn ở chung,
bây giờ rời đi có lẽ là vài năm không gặp mặt.
"Thiên Linh môn chẳng có chân mà chạy trốn, bất cứ khi nào con muốn
thì trở về đều được." Hạ Lăng Vân thản nhiên nói. Để hắn ra ngoài rồi
phát hiện sự muôn màu của thế giới bên ngoài, sẽ trải nghiệm sự đời, thử luyệntâm cảnh thì mới có thể hồi thiên linh môn.
"Sư phụ nói phải." Ánh nắng như đang chiếu lên khuôn mặt của Cảnh
Thanh Viễn, trên khuôn mặt tuấn tú chợt lộ ra nụ cười sáng lạn.
"Tiểu muội muội, chúng ta đi thôi." Khom lưng bế Lệ Quân Hoa đi ra cửa, hắn nhảy lên phi kiếm, tiêu sái bay đi mất.
<!--Ambient video inpage desktop-->
"Sư phụ, sau này con sẽ trở lại." Nói xong, hắn ngự kiếm phi hành nhắm hướng phía đông bay đi.
"Mẹ, mẹ, ta sẽ trở lại --" Lời nói của Lệ Quân Hoa từ trên không trung vọng xuống.
"Hoa Hoa, Hoa Hoa, ngươi phải cố gắng nha." Mẫu thân của Lệ Quân Hoa
chạy ra khỏi viện, nhìn thân ảnh ngày càng nhỏ bầu trời cảm thấy cực kỳ
bi ai kêu lên, nước mắt lưng tròng. Hạ tiên nhân không hề phóng đại,
tiên nhân tu luyện không kể năm tháng, vừa bế quan chính là mấy chục
năm, có lẽ đây là lần cuối nàng gặp con gái.
Vừa sinh thì mẫu thân đã mất, năm tuổi phải chia ly với dưỡng mẫu luôn yêu thương mình. Vận mệnh của Lệ Quân Hoa cũng thật bấp bênh.
Được Hạ Lăng Vân ôm ra khỏi phòng Tuyết Hoa yên lặng thở dài. Người được trời cao chiếu cố luôn có vận mệnh như thế, trước tiên phải trải qua sự đau khổ của tâm trí, gân cốt như tan nát, thể xác bị dày vò, thì nữ
chính trong tương lai mới trở nên nổi bật, trở nên oai phong một cõi ở
đại lục Ngũ Nguyên tu tiên giới này
Nữ chủ vô cùng cường thế, muốn cùng nàng đối nghịch, nếu không có năng lực và khí vận xứng đáng thì sẽ trở thành đá kê chân mà thôi.
Tuyết Hoa vặn vẹo thân mình một chút: nàng phải cố gắng nha, nếu không sẽ bị Lệ Quân Hoa đàn áp, khéo khi sẽ trở thành con tốt thí mạng.
"Phu nhân, con gái của ngươi rất có thiên phú, có lẽ là hai ba mươi năm nữa sẽ được sư phụ đồng ý cho về nhà thăm người thân."
Trông thấy mẫu thân của Lệ Quân Hoa ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời khóc
không thành tiếng, Hạ Lăng Vân lên tiếng an ủi mặc dù thất tình lục dục
đã rất nhạt.
"Hạ tiên nhân, con gái ta có thể trở về thăm người thân được sao?"
Mẫu thân của Lệ Quân Hoa kích động hỏi, giống như người chết đuối đang
nỗ lực níu lấy mảnh gỗ trôi nổi.
"Nhiều khả năng là như vậy, tuy nhiên muốn trở về thì còn phải dựa vào tiến độ tu luyện và sự sủng ái của sư phụ." Hạ Lăng Vân nói.
Hắn không muốn nói hết để tránh cho vị mẫu thân này lo lắng, đối với
những đệ tửcó linh căn thượng đẳng, thời gian tu luyện không dài nhưng
vì thực lực còn rất thấp, phần lớn sư phụ đều không dám cho phép bọn họ
rời sư môn, bởi vì những đệ tửnày rất có khả năng trở thành bữa ăn ngon cho tinh linh yêu quái cao cấp, đệ tử của hắn -Cảnh Thanh Viễn đã là
tam phẩm tu sĩ, đối phó vớitinh linh yêu quái đã biến hóa coi như có thể nên hắn mới cho phépCảnh Thanh Viễn xuất môn.
"Phu nhân, chú ý bảo trọng, con gái của ngươi là nhân trung long
phượng, chỉ có con đường tu tiên thì tương lai mới an toàn và tốt đẹp
nhất." Hắn an ủi đối phương một chút, khẽ gật đầu với nhà thôn trưởng
phu thê sau đó bay lên trên không trung hướng về phía đông bắc bay nhanh mà đi, trong chớp mắt biến mất ở chân trời.
○○○
"Oa ô." Ta muốn khổ luyện.
"Tuyết Hoa, ngươi đang khát sao?"
"Oa ô oa ô..." Ta không khát, ta muốn khổ luyện, phải tranh thủ thì mới chiến đấu với Lệ Quân Hoa được.
"Sao ngươi lắc đầu? Vậy cuối cùng thì ngươi có khát không?... Thôi,để ta mang ngươi xuống."
"Ngao ngao." Không phải, buổi sáng ta đã ăn rất nhiều, thật sự không khát.
"Ngươi rất gấp? Đợi một chút."
"Cô... Đô... Không..." Tuyết Hoa rất khó khăn mới dùng đầu lưỡi của hồ ly nói tiếng người nhưng vì cơ quan cấu tạo khác biệt, nàng không thể
phát ra âm chính xác.
"Tuyết Hoa, ngươi phải chăm chỉ tu luyện, nhanh chóng hóa hình, nói
tiếng người." Hạ Lăng Vân vuốt ve bộ lông của tiểu linh hồ trong lòng,
quyết định khi trở về sẽ mở lò chế thuốc. Luyện chế các loại linh đan
chuyên dụng cho linh sủng tu luyện, giúp Tuyết Hoa tu luyện. Về phần làm tụ linh pháp trận, hắn cảm thấy thể chất của nàng có khả năng hấp thụ
tốt hơn, tụ linh pháp trận đối với nàng không có ích nhiều.
"Ngao ô ngao ô..." Tuyết Hoa lập tức kêu lên. Nàng cũng muốn thế nha.
Lệ Quân Hoa có bàn tay vàng, tốc độ tu luyện vượt xa người bình thường.
Dựa theo quy luật dành cho nhân vật chính, nàng sẽliên tục gặp kỳ ngộ,
không ngừng có được linh đan diệu dược, thần khí, thường xuyên chiến
thắng nhiều người có thực lực cao hơn mình.
"Ồ, xem ra ngươi có vẻ sốt ruột." Hạ Lăng Vân an ủi, "Ta sẽ giúp
ngươi." Sau 400 tuổi hắn bắt đầu thu đồ đệ, này mấy trăm năm qua đã dạy
được mười hai vị đồ đệ tuy bây giờchỉ có nămngười còn sống, kinh nghiệm
vô cùng phong phú.
Nhìn hồ nhỏ vànền đất trong sơn cốc, hắn nói: "Trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta ngủ ngoài trời một đêm."
Ẩn giấu trong sơn cốc hồ nhỏ trong veo thấy đáy, xung quanh là rừng
cây rậm rạp. Hạ Lăng Vân đáp lên một cây đại thụ bên hồ, ngưng thần cảm
ứng một chút, liền nói: "Tuyết Hoa, ngươi có thể ở tự do hoạt động trong khu vực này, ta đi một lát rồi về." Nói xong, hắn đem Tuyết Hoa thả ra, hướng vào chỗ rừng sâu mà đi.
Hắn muốn đi chỗ đâu? Ngô, tuy rằng hắn không ăn đồ ăn tanh nhưng cũng ăn ngũ cốc hoa màu, cần...
Tuyết Hoa vừa suy nghĩ theo cách của con người vừa tìm tới chỗ bóng
cây nghỉ ngơi một chút rồi đi tới bên hồ, nhảy xuống nước bơi lội. Sơn
cốc không có bóng người, trong hồ thuỷ sản phong phú, nàng tắm chán rồi
bắt đầu bắt cá.
Khách không mời mà đến, Tuyết Hoa làm cho lũ cá sợ tới mức chạy trốn
lung tung khắp bốn phía, nàng quan sát toàn bộ sinh vật trong hồ, chậm
rãi lặn sau đó đột nhiên phát động công kích.
Hồ nước khẽ lay động một cái, đem một cá chép đặc biệt to béo vây hãm không cho di chuyển. Nàng há to miệng cắn một cáivào mang cárồi nhanh
chóng trồi lên mặt nước.
Con cá chép lớn liều mạng vùng vẫy muốn nhảy ra, cái đuôi đánh lên mặt nước khiến mặt hồ nổi lên từng đợt sóng, lan ra xung quanh.
Khí lực thật là lớn!
Con cá càng giãy giụa, Tuyết Hoa càng dùng sức cắn, răng nanh sắc bén
mạnh mẽ đâm vào thân cá. Trèo lên bờ, nàng đem cá nhả ra, lắc mạnh thân
mình để giũ bớt nước trên bộ lông sau đó bắt đầu dùng móng vuốt giết cá
xử lý nội tạng rồi dùng nước để làm sạch.
Phóng hỏa... Ưm, nơi này và nơi nàng sinh sống trước kia không giống
nhau, bốn phía là cây cối tươi tốt, hơn nữa lúc này đã là cuối thuthời
tiết khô hanh, nếu nàng dùng lửa không cẩn thận, không chỉ gây cháy rừng mà có khả năng sẽ thiêu chếtbản thân luôn.
Vừa ngửa đầu lên một cái, nàng đã nhìn thấy một bụi cỏ khô cao cao
ngay trước mắt, là người rất có ý thức bảo vệ môi trường Tuyết Hoa bắt
đầu ngẩn người, suy nghĩ: nàng phải ăn cá sống sao?
Khi Hạ Lăng Vân quay lại, thấy yêu sủng của mình đang ngẩn người, bên cạnh có một con cá đã được xử lý.
"Tuyết Hoa, sao ngươi không làm ngươi nướng cá?" Hắn cúi lưng, sờ cái
đầu ướt nhẹp của nó, tâm tùy ý chuyển một cái đem bộ lông của nó tẩy
khô.
"Ngao ô." Tuyết Hoa ngửa đầu nhẹ nhàng kêu lên, ngưng thần, hướng về
phíabụi cỏ bên cạnh phóng ra một ngọn lửa. Ngọn lửa vừa chạm vào chỗ cỏ
khô, lập tức bùng cháy.
Rầm ~~
Một cỗ cột nước từ trong hồ bay lên, hướng về phía bụi cỏ, dập tắt chỗ lửa đang lan ra. Có lẽ do Tuyết Hoa vừa thao túng sử dụng linh lực hệ
hỏa rồi lập tức phóng thích linh lực hệ thủy nên độ chính xác kém, cột
nước đánh nhầm chỗ, khiến chỗ cỏ mới bùng cháy lại ướt nhẹp.
Sau khi đem bùn đất dập nốt chỗ tàn lửa còn lại, Tuyết Hoa nhìn về
phía Hạ Lăng Vân trên mặt lộ rabiểu tình như muốn nói" Thật ngại quá,
ta làm hỏng rồi". Nó biết được đốt lửa ở đây gây nguy hiểm nên không dám nướng cá ở gần bụi cỏ. Từ khi nào mà tinh linh yêu quái cấp thấp đã có
linh trí cao như vậy?
Nó có lẽ là linh thú đặc biệt độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Tiểu hồ ly này nếu tu luyện được thành tiên sẽ biến thành tiên hồ như thế nào đây?
Hạ Lăng Vân nhìn tiểu hồ ly tuyết trắng khả ái, mỉm cười. Tinh linh
yêu quái biến hóa ít nhất cũng cần phải có tu vi ngàn năm, nhiều tinh
linh yêu quái cấp thấp dù đã tu hành 5000 năm cũng không thể biến hóa
thành công, tiểu hồ ly này có lẽ chưa tới một trăm tuổi, cách thời điểm
biến hóa còn rất xa.
"Vẫn là để ta giúp ngươi." Hắn nói, từ trong không trung lấy ra một
thanh phi kiếm, quét sạch đất đá cùng cây cỏ sang một bên tạo thành một
khoảng đất trống.
"Bây giờ ngươi không cần lo lắng là sẽ gây cháy rừng nữa rồi." Hắn
mỉm cười nói. Quá trình khống chế ngọn lửa nướng cá là một khảo nghiệm
rất tốt đối với tinh thần lực và linh lực của tiểu hồ ly, hắn muốn nó tự làm để rèn luyện.
Như vậy là có thể yên tâm rồi.
Tuyết Hoa hướng về phíaHạ Lăng Vân ngao ô hai tiếng xem như là cảm tạ
sau đó tập trung tinh thần nướng cá. Có hắn bên cạnh hộ pháp, nàng không cần lo lắng bị động vật khác đánh lén, chú tâm nướng cá, vài ngày nay
nó có cảm giác sử dụng linh lực để phóng mồi lửa có vẻ dễ sử dụng hơn,
cảm giác gần giống như đang sử dụng cánh tay của mình vậy.
Hạ Lăng Vân liền ngồi xếp bằng trên một bụi cỏ, ăn chỗ quả dạivừa tìm được trong rừng.
"Tuyết Hoa, đây là quả Kim Anh, rễ, lá, hoa, quả đều có thể làm thuốc, trái cây có hương vị chua ngọt ăn rất ngon. Ngươi ăn thử đi." Hạ Lăng
Vân lấy ra một chùm quả dại, dùng tiểu đao bóc vỏ ngoài, đưa chỗ thịt
quả mọng nước, trắng như tuyết cho Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa thè lưỡi, đem thịt quả nuốt vào miệng. Thịt quả chua chua
ngọt ngào hương vị vô cùngngon, nàng lập tức kích động đến nỗi không
ngừng ngao ô gọi, ngại ngùng hướng hắn há mồm chờ đút. Thời giannàng
ởrừng rậm Hằng Cổ từng nhìn thấy nhiều quả dại nhưng nàng không biết
được quả dại nào có thể ăn, quả dại nàocó độc không thể ăn, trừ bỏ cá,
thịt, về cơ bản là nàng không dám mạo hiểm ăn linh tinh, bảy tám ngày
đầu khi mới xuyên việt tới đây phải thường xuyên chịu đói bụng.
Xà nho, sữa tử, dã Lê Tử... Tuyết Hoa tham ăn, ăn liên tục bốn năm loại dã quả rồi còn muốn ăn tiếp.
"Ngươi là hồ ly, tốt nhất nên ăn nhiều thịt vào." Hạ Lăng Vân ngăn cản nàng lại, không đút thêm cho nàng.
"Ô ô..." Cho ta ăn nha, nam thần, ta thích chúng lắm.
Tuyết Hoa ăn thành nghiện,đi lại xung quanh hắn, lắc lư cái đuôi, cọ
xát vào chân của hắn, giở đủ trò làm nũng chỉ để cầu cho ăn.
Tất nhiên, Hạ Lăng Vân có ý chí kiên định, nhắm mắt lại bắt đầu nhập định.
"Ô ô ~~" Tuyết Hoa làm nũng không thành, đành phải đi ăn chỗ cá nướng nửa sống nửa chín rồi giương bụng nằm nghiêng nghỉ ngơi.