Chuyện của bạch hồ ly khiến Tuyết Hoa cảm thấy rõ quan hệ thiên địch
giữa con người và tinh linh yêu quái, quyết định lợi dụng thần khí mau
chóng tu luyện, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, biến thành người.
Ban đêm lúc tu luyện, nàng điên cuồng dung hòa hỏa linh lực và thủy linh lực, cho đến khi kinh mạch chướng căng đau nhức khiến bản thân không
thể chịu đựng được mới dừng lại. Mở mắt ra, nàng thấy được ánh mắt lo
lắng của Hạ Lăng Vân.
Thấy tiểu hồ ly đã thuận lợi thu công, phát hiện tối nay nó luyện công
có chút bất thường Hạ Lăng Vân lập tức nói: "Dục tốc bất đạt, ngươi
không thể bởi vì thể chất dễ dàng hấp thu linh khí thiên địa mà không
kiêng sợ liên tục hấp thu trong lúc tu luyện. Kinh mạch của ngươi bây
giờ chảy nhỏ giọt giống như dòng suối nhỏ, ngươi muốn cho dòng hồng thủy chảy qua chỉ làm kinh mạch của chính mình bị thương tổn, thậm chí linh
lực trong người bốn phía xông tới khiến cơ thể bị bạo tác nổ tung mà
chết."
Tuyết Hoa không phải là khế ước linh sủng của hắn, hắn không có cách nào cảm giác được nội tâm của Tuyết Hoa đang nghĩ cái gì, càng không thể
lợi dùng thủy linh lực của mình trợ giúp nó khai thông để cân bằng hỏa
linh lực và thủy linh lực trong cơ thế, chỉ có thể chờ đợi. Nếu như xuất hiện hiện tượng mất cân bằng, hắn chỉ có thể lợi dụng linh lực cường
hãn của bản thân để áp chế linh lực của Tuyết Hoa, nhưng mà như vậy, sẽ
khiến tu vi bao năm của tiểu hồ ly bị tan biến.
Tuyết Hoa nghe rõ lời Hạ Lăng Vân nói, cũng biết đêm nay chính mình quá
liều lĩnh rồi, vội vàng nịnh nọt ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười cười, đồng thời cái đuôi giống như con chó nhỏ đung đưa.
Tiểu hồ ly đang làm nũng.
Hạ Lăng Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Điều hắn có thể làm được lúc này là
nhanh chóng dùng linh dược để rèn luyện thân thể và mở rộng kinh mạch
cho Tuyết Hoa.
"Được rồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi." Hắn nâng nàng lên đặt lên đùi, "Ngày mai chúng ta có thể đến Thiên Trụ Sơn, Thiên Linh Môn, lúc đó ngươi có
thể gặp rất nhiều đồng loại."
<!--Ambient video inpage desktop-->
Lúc trên đường hắn nhớ lại, phát hiện ra Thiên Linh Môn kể cả Tuyết Hoa, còn có bốn linh sủng hồ ly, Tuyết Hoa có thể cùng những... đồng loại
kia học rất nhiều chuyện mà linh sủng mới biết được.
Đồng loại? Một đám linh sủng? Nàng vốn là cầm, không có tiếng nói chung với đám thú linh sủng kia á.
Tuyết Hoa không cho là đúng, coi chân hắn như là ổ hồ ly của nàng cuộn người lại bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hạ Lăng Vân thấy nàng nghe lời nghỉ ngơi, trực tiếp nhắm mắt điều tức.
Đối với tu sĩ như hắn mà nói, ngồi xếp bằng điều tức tu luyện vài thập
niên đó là chuyện bình thường.
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa ngủ không được, lại bắt đầu suy nghĩ về giọng nói trong giấc mộng.
Ngươi không trở về được... Ngoan ngoãn tu luyện, nhanh chóng trưởng thành hóa thân. Bí mật lớn... ngươi... cái đuôi...
Nàng không có cách nào xuyên trở về. Bây giờ mục tiêu của nàng chỉ là
nhanh chóng tu luyện thành hình người. Nàng có bí mật lớn, rốt cuộc là
bí mật gì?
Giữ gìn... lợi ích, quản lý khế ước....cam đoan.... văn hóa....
Giữ gìn... lợi ích, quản lý định ước, cam đoan bảo vệ, ba câu này có thể lý giải là: bảo hộ lợi ích văn hóa nào đó, là đồ vật hay người, sau đó
tiến hành quản lí định ước
Văn học thành, nghe rất quy củ, những chuyện trước khi xuyên không bây
giờ nàng không nhớ rõ, nhưng vẫn nhớ mình là học sinh cấp ba, mỗi ngày
đều phải làm số lượng bài tập rất nhiều, thi thoảng đọc tiểu thuyết cũng là dowload trên mạng về, căn bản là không biết cái gì gọi là văn học
thành...
Đưa ngươi... Ta đưa...
Lúc nàng sắp chết là hắn chạy đến cứu nàng? Sau khi nàng biến thành
người hắn sẽ xuất hiện? Nếu nhiệm vụ thất bại hắn sẽ trừng phạt nàng?
Đưa nàng... hắn đưa... có quá nhiều khả năng!
Mặc kệ, đi một bước tính toán một bước, thuyền đến đầu cầu tự nhiên
thẳng, xe đến trước núi ắt có đường, trước tiên nàng cứ tu luyện thành
người rồi nói sau.
Tiểu hồ ly phiền não một hồi, sau đó vứt vấn đề ra khỏi đầu, lặng lẽ trợn mắt nhìn nam thần của nàng.
Nam thần rủ mắt xuống, hô hấp đều đặn, gương mặt tuấn dật trong trẻo
lạnh lùng, sống mũi cao, bờ môi khẽ mím, lộ ra sự oai nghiêm của bậc
thượng giả.
Bất kì lúc nào nhìn chàng, chàng đều hoàn mĩ như vậy!
Trong nội tâm tiểu hồ ly Tuyết Hoa không nhịn được tru lên như sói: Nam
thần, ta rất thích chàng, chờ ta biến thành người, chàng yêu ta có được
không? Đừng dây dưa với Lệ Quân Hoa kia, ta chỉ yêu chàng, tuyệt đối:
không cùng nam nhân khác dây dưa mập mờ.
Tu luyện ở bên ngoài rất nguy hiểm, Hạ Lăng Vân vẫn để một phần ý thức
quan sát bốn phía. Hắn "thấy được" ánh mắt mờ mịt của tiểu hồ ly, cũng
"thấy được" nàng không an phận nhìn quanh bốn phía, sau đó lại nhìn hắn
chăm chú, trong mắt tràn ngập vui vẻ yêu thích.
Tiểu hồ ly này thật đúng là quyến luyến hắn, không uổng công hắn cố tình bồi dưỡng nàng thành hồ tiên.
Trong lòng Hạ Lăng Vân vui mừng. Hắn đã trải qua tám trăm năm tang
thương, đã quen với cảnh sanh li tử biệt, tâm như giếng cổ, xúc động rất nhỏ, hai trăm năm qua tiểu hồ ly này là thứ đầu tiên khiến hắn động tâm đấy. Đối với đồ đệ Cảnh Thanh Viễn, lúc ban đầu do hắn tĩnh mịch mới
thu lại bên người dạy bảo, tình cảm thầy trò như phụ tử cũng là bồi
dưỡng dần lên trong một trăm năm.
Sau khi thu công, hắn chậm rãi mở mắt ra. Tiểu hồ ly thấy hắn nhìn nàng lập tức chuyển dời ánh mắt, làm bộ nhìn nơi khác.
Động tác nhanh chóng đảo mắt trốn tránh kia quả thật là giấu đầu lòi đuôi.
"Chân trái. Chân phải." Hắn nhiều lần bảo nàng làm như vậy.
Lập tức đầu tiểu hồ ly Tuyết Hoa một mảng hắc tuyến: Chàng tu đạo còn
như đứa trẻ muốn cùng chơi đùa với móng vuốt của nàng? Tuy rằng nàng
xuyên không trí nhớ trước kia dần mơ hồ, nhưng trí lực của nàng cũng
chưa tới mức thoái hóa chính thức biến thành hồ ly.
"Chân trái." Hạ Lăng Vân nghiêm túc nói, sau đó đưa bàn tay tới trước mặt tiểu hồ ly.
Tuyết Hoa ngẩng đầu nhìn, thấy hai mắt Hạ Lăng Vân ẩn ẩn chút chờ mong,
đành phải đem chân trái của mình từ từ nhẹ nhàng đặt vào lòng tay hắn.
Sau khi bỏ chân trái của nàng xuống, Hạ Lăng Vân lại nói: "Chân phải."
Chàng muốn chơi thì nàng cứ theo là được rồi.
Tuyết Hoa lần nữa đặt chân trái vào lòng bàn tay hắn.
"Chân trái." Chân trái đưa lên.
"Chân phải." Chân phải đưa lên.
Sau mấy lần Hạ Lăng Vân hoàn toàn xác định được tiểu hồ ly có thể nhận biết trái phải.
"Ngươi thông minh hơn nhiều so với Thanh nhi lúc bé." Hắn nhớ lại nói:
"Lúc hắn ở cạnh ta có một tuổi rưỡi, ta dạy hắn nhận biết trái phải, hắn thật lâu mới hiểu được."
Hắn còn chưa từng nuôi dưỡng tiểu hài tử, trong lúc nhất thời coi chuyện nuôi dưỡng đứa nhỏ là chuyện đại sự, từ đó lại phát hiện niềm vui trong lúc nuôi dưỡng, đáng tiếc đợi lúc Thanh nhi tám tuổi lại vô cùng hiểu
chuyện, hắn vì làm gương cho người khác cho nên không chơi cùng đồ đệ
nữa.
"Nuôi hài tử rất vất vả, ta tạm thời không có ý định thu đệ tử, nhưng mà ngươi thì đặc biệt đấy, ta sẽ coi ngươi như là đồ đệ mà bồi dưỡng."
Hắn còn chưa nói hết ý, coi ngươi như sủng vật mà chơi đùa.
"Oa...a..." Tuyết Hoa vui vẻ kêu lên, hai móng vuốt mềm mại đặt trên bàn tay hắn.
"Đúng là tiểu gia hỏa đáng yêu." Hạ Lăng Vân yêu chiều nói, vuốt ve bộ
lông trắng xóa. Tiểu hồ ly này thông minh hơn nhiều so với Thanh nhi lúc bốn tuổi còn muốn hắn rửa đít, biết tự chăm sóc mình, hắn chưa bao giờ
thấy trên người tiểu hồ ly có rận, hay phải lo lắng bộ lông của tiểu hồ
ly bị bẩn.
Tuyết Hoa không muốn rời xa ghé vào lồng ngực hắn, thoải mái hưởng thụ
hạnh phúc khi được vuốt ve bộ lông, trong họng phát ra âm thanh làm
nũng.
Bầu trời đêm dần tan biến, phía đông chân trời lộ ra ánh sáng trắng, trong rừng cây truyền đến tiếng gà gáy.
"Tuyết Hoa, trời đã sáng rồi, chúng ta xuất phát. Đợi chúng ta tới Thiên Trụ Sơn, đệ tử Thiên Linh Môn có lẽ sẽ tập trung ở vỗ đường tập võ kĩ,
ta sẽ để những đệ tử kia gọi linh sủng ra để ngươi có thể làm quen." Hạ
Lăng Vân nói, ôm tiểu hồ ly đứng dậy, thu bồ đoàn vào vòng tay càn khôn, phủ những cọng cỏ dính trên người, khoan thai bay lên không trung.
Tuyết Hoa rất vui vẻ ghé vào khuỷu tay của hắn nhìn về phía mặt đất.
Nàng không có hứng thú với đám linh sủng, nhưng lại hứng thú với Thiên
Linh Môn, bởi vì nam thần là trưởng lão Thiên Linh Môn.
Bình nguyên Thượng Hà bao la, khắp nơi đều là tòa nhà lớn. Vì không muốn làm cho người bình thường kinh ngạc, Hạ Lăng Vân bay rất cao, thị lực
vô cùng tốt của Tuyết Hoa cũng chỉ có thể nhìn thấy những người dưới mặt đất trông bé như con kiến, còn các thôn trang lớn nhỏ như hộp diêm, các thành trì lớn nhỏ như mảnh ruộng, còn dòng sông giống như suối nước,
uốn lượn chảy xuôi. Thời gian dần trôi qua, một ngọn núi xuất hiện dần
trong tầm mắt. Dốc núi phía đông thẳng đứng, trên đó có một tòa điện
giống như tháp Effel.
"Tuyết Hoa, kia chính là Thiên Trụ Sơn, nhìn giống như một cây cột.
Thiên Linh Môn ở cạnh hồ nước Nữ Thần phía nam Thiên Trụ Sơn, chỗ đó
linh khí tràn đầy, là nơi thích hợp để tu luyện thủy linh lực. Phía tây
bắc của Trụ Sơn cũng có suối nước nóng, phía dưới có núi lửa, một số tu
sĩ tu luyện hỏa linh lực sẽ chạy tới đó tu luyện. Gió ở Thiên Trụ Phong
bên sườn núi Thiên Trụ Sơn vô cùng cường đại, những tu sĩ có biến dị
phong sẽ tới đó tu luyện Phong linh lực."
Hạ Lăng Vân giới thiệu qua, chỉ cần cây cối nguồn nước sung túc, bất kì
đại phương nào cũng có thể sinh ra linh khí Thiên Địa, thích hợp cho tu
sĩ tu luyện.
"Oa...oa...." Tuyết Hoa nhìn phương hướng Thiên Trụ Phong, kinh ngạc kêu lên.
"Ồ, có vẻ ngươi rất kinh ngạc." Hạ Lăng Vân cười khẽ, "Ta có rất nhiều
thời gian, về sau sẽ dẵn ngươi đi khắp Thiên Trụ Sơn." Bởi vì hắn lợi
dụng khí lạnh ẩm ướt xung quanh dùng thủy linh của mình hộ thân, cho nên Tuyết Hoa ở trong ngực của hắn không cảm thấy gió lạnh.
Tuyết Hoa kinh ngạc chính là, Thiên Trụ Phong là đỉnh cao nhất của Thiên Trụ Sơn nhìn thẳng mảnh mà lại thẳng tắp như bút máy.
Mỏng như vậy, chẳng lẽ mấy trăm mấy ngàn năm nay nó không bị gió làm đứt gãy? Nếu có một người tu sĩ ngự kiếm bay lên,s ử dụng kiếm chém đứt
đỉnh cao nhất Thiên Trụ Sơn, không biết liệu có thể bị toàn bộ tu sĩ ở
đây vây đánh.
Nàng suy nghĩ lung tung, lại nghĩ cách sau này phi lên đó xem một chút.
Người bình thường leo núi thì sẽ mệt chết, nhưng tu sĩ ngự kiếm thì
thoải mái bay từ trên xuống dưới. Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa bay đến hồ Nữ Thần bên cạnh Thiên Trụ Sơn độ cao hơn 100m so với mặt biển, sau đó
đứng bên cạnh hồ Nữ Thần nhìn kiến trúc cổ xưa trước mặt.