Sáng sớm, Cảnh Thanh Viễn và chồn tuyết ở phòng bên cạnh qua gõ cửa, hỏi thăm sư phụ, có muốn ra ngoài không, hắn và Uyển Trân muốn đi dùng điểm tâm.
Tuyết Hoa đang tu luyện ở trên giường mở mắt ra, vui vẻ nói: "Tiên Quân, ta vẫn chưa biến về hình dáng hồ ly." Tiên Quân cũng không thể nhốt
nàng trong khách sạn chờ nàng biến thành hồ ly mới mang nàng ra ngoài
đúng không?
Hạ Lăng Vân ngồi xếp bằng trên ghế mở mắt ra nói: "Tuyết Hoa ta đi ra
ngoài một lát, sau đó mang đồ ăn sáng về. Nàng thu thập xong thì chờ ta
trở lại." Hắn muốn để cho nàng chút thời gian vệ sinh cá nhân.
"Chàng muốn nhốt ta trong phòng?" Tuyết Hoa thất vọng, lỗ tai hồ ly cụp
xuống, mặt cúi gằm, ánh mắt lấp lánh nước, gương mặt ủ rũ muốn khóc.
"Tuyết Hoa, khách điếm nhiều mùi hỗ tạp, không thích hợp với nàng."
Dáng vẻ này không cách nào để người ta nói lời cự tuyệt!
Hạ Lăng Vân nhíu mày, uyển chuyển nói: "Nếu nàng ngồi xuống, sẽ bị lộ
đuôi. Nghe lời, ta chỉ ra ngoài lấy đồ rồi về ngay, sẽ cùng ăn sáng với
nàng."
Dung mạo xinh đẹp trẻ trung quyến rũ của nàng lúc ở đảo Hỏa Vân đã mê
hoặc không biết bao nhiêu tu sĩ cấp thấp, không thể để cho nam nhân bình thường trông thấy, nếu không sẽ xảy ra trận rối loạn lớn.
<!--Ambient video inpage desktop-->
"Vậy chàng phải về sớm một chút, ta chờ chàng." Tuyết Hoa lập tức nín khóc mỉm cười, gương mặt lập tức rạng rỡ lên.
Hô hấp của Hạ Lăng Vân lập tức ngừng lại, nhắm mắt lại, gật đầu quay người mở cửa.
"Sư phụ, sáng sớm tốt lành." Cảnh Thanh Viễn chắp tay nói. Chồn tuyết trên bả vai hắn cũng đưa móng vuốt bái Hạ Lăng Vân.
"Sáng sớm tốt lành." Hạ Lăng Vân đóng kĩ cửa, sau đó mới cùng Cảnh Thanh Viễn đi ra ngoài.
Khách sạn vẫn làm điểm tâm sáng, nếu khách nhân có nhu cầu có thể dùng
luôn tại đó. Hạ Lăng Vân gọi tiểu nhị lại hỏi:"Buổi sáng có những món
gì?"
"Khách quan, sáng nay có cháo hoa, bánh quẩy, sữa đậu nành, trứng gà
luộc, trứng trà, bánh ngọt, màn thầu, bánh bao nhân nấm, củ cải muối,
bánh bao đậu, bánh bao thịt." Tiểu nhị nhìn hai khách nhân khí chất phi
phàm vội vàng báo cáo.
"Thanh nhi, ngươi và Uyển Trân muốn ăn gì tự mình gọi." Hạ Lăng Vân nói, "Tiểu nhị, cho ta hai quả trứng luộc, hai bánh bao nhân nấm hương, bốn
bánh bao thịt, ta muốn ăn trong phòng. Còn nữa, lấy cho ta bát đũa và ít sữa đậu nành."
Tiểu nhị tuy kinh ngạc nhưng lập tức nói: "Vâng, khách nhân xin chờ một chút."
Cảnh Thanh Viễn gọi một bát cháo hoa, sữa đậu nành, hai quả trứng, một bánh bao nấm hương và bốn bánh bao thịt.
Chồn tuyết và hồ ly đều là động vật ăn thịt, Uyển Trân và Tuyết Hoa tuy
cũng ăn hoa quả nhưng... không thể coi là món chính, cho nên bánh bao
thịt là chuẩn bị cho các nàng.
Khách nhân dùng cơm ở khách điếm không nhiều, cho nên tiểu nhị nhanh chóng mang hai phần đồ ăn đưa tới.
"Khách quan, những... cái này là ngài yêu cầu, mời kiểm tra một chút."
Tiểu nhị tay trái cầm một cái giỏ trúc, tay phải cầm một hũ sành nhỏ,
bên trong giỏ trúc có hai quả trứng gà, hai túi đựng bánh bao, và một bộ bát đũa sạch sẽ.
Hạ Lăng Vân cầm giỏ trúc và hũ sành, gật đầu rồi về phòng.
Đẩy cửa vào, hắn thấy Tuyết Hoa mặc váy ngắn màu vàng nhạt đứng trong
phòng cố gắng quay đầu ra sau xem, còn đong đưa vòng eo nhỏ nhắn và bờ
mông, lập tức ngây ngẩn cả người. Nàng đang làm cái gì?
Tuyết Hoa thấy hắn mở cửa lập tức dang tay, quay mông về phía hắn, ngoản mặt lại hỏi: "Chàng xem có nhìn thấy không? Ta lo váy không lớn, người
khác có thể nhìn thấy cái đuôi ở sau." Trên đảo Hỏa Vân mọi người đều
biết nàng là hồ ly, việc đằng sau váy phồng lên hơn các nữ tử bình
thường cũng không quan trọng. Nhưng nếu đi giữa đám đông, nàng nhất định phải chú ý tới cái đuôi của mình rồi.
Lỗ tai hồ ly, mái tóc trắng dài đến eo, bờ vai mượt mà, vòng eo nhỏ nhắn...
Hành động vô tình của nàng lại vô cùng quyến rũ...
Giọng nói nàng nhẹ nhàng thanh thúy, lời nói lại ngây thơ, hết lần này đến lần khác khiến người ta mê mẩn!
Hạ Lăng Vân cảm thấy mặt nóng bừng lên, tai cũng như bị bỏng, hai mắt lập tức trở nên âm trầm.
Kĩ thuật này của tiểu hồ ly tinh thật quá quyến rũ!
"Tuyết Hoa..." Hắn hít sâu một hơi, "Các nữ tu sĩ ở Hỏa Vân Cung làm váy giúp nàng cũng chú ý tới cái đuôi, váy rất rộng, chỉ cần nàng kẹp đuôi, đừng lắc lư, mọi người sẽ không chú ý."
Ngày hôm qua lúc hắn đặt y phục cho nàng, cũng đặc biệt dặn dò, váy phải làm rộng hơn.
"Thật vậy? Ta cứ có cảm giác người đằng sau sẽ dễ dàng phát hiện ra cái
đuôi." Tuyết Hoa lo lắng nói, lại uốn éo vòng eo nhỏ nhắn, lắc nhẹ bộ
mông xinh xắn mê người, cuối cùng còn vung vẩy cái đuôi.
Nàng quả nhiên cảm nhận rõ ràng cái đuôi ở trong váy nhô lên lắc lư.
"Tiên Quân, làm sao bây giờ? Ta rất muốn đi dạo phố với chàng, nhưng sợ
ta không giấu được cái đuôi." Tuyết Hoa ủ rũ nói, gương mặt xinh xắn
trắng trẻo xụ xuống. Thiếu nữ bình thường sẽ không xuất hiện tình huống
thế này, cho nên trước khi biến hóa hoàn toàn nàng không có khả năng
quang minh chính đại đi trong đám người thế tục.
Hạ Lăng Vân ngăn cản không được, chỉ cảm thấy không khí trong phòng có
chút nóng, đành cầm cái giỏ trúc và hũ sành đặt lên mặt bàn, sau đó mở
toàn bộ cửa sổ ra.
Hít mạnh hai luồng không khí mát lạnh của sáng sớm, hắn trấn định nói:
"Tuyết Hoa, nàng đừng lo về cái đuôi. Hôm qua ta mua giúp nàng hai cái
áo choàng. Chờ lúc ra ngoài nàng khoác vào, áo choàng sẽ lay động theo
bước đi của nàng, cho nên sẽ không có người nhìn ra."
Chỉ cần là chính nhân quân tử, ai lại nhìn chằm chằm vào bộ mông ῷ của
nữ tử. Nếu có nam tử xấu xa nhìn chằm chằm sau lưng nàng, hắn sẽ không
do dự móc mắt hắn!
Nghĩ tới đây, hai mắt lộ ra sát khí hiếm khi thấy.
"A, đúng rồi, hôm qua chàng mua áo choàng giúp ta." Tuyết Hoa nhớ tới áo choàng lập tức nói: "Chàng lấy ra để ta mặc thử xem." Thợ may có làm
một chiếc áo khoác thêu mẫu đơn. Hạ Lăng Vân thấy lập tức mua, có lẽ lúc đó hắn cũng cân nhắc tới vấn đề cái đuôi của nàng/
Hạ Lăng Vân bất đắc dĩ đành phải lấy áo choàng trong vòng tay càn khôn ra cho nàng.
"Tiên Quân." Tuyết Hoa mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt hồ ly hẹp dài lóe ra sự giảo hoạt và mong chờ.
Hạ Lăng Vân hiểu ý của nàng, đành phải khoác áo lên cho nàng, sau đó dịu dàng buộc giúp nàng dây áo.
Tuyết Hoa kéo kéo áo khoác, vội vàng hỏi: "Có đẹp không?" Nàng nhìn chăm chú, hi vọng từ trên vẻ mặt của hắn có thể nhìn thấu nội tâm hắn.
Ánh mắt rơi vào gương mặt trắng nón bị ánh lụa đỏ chiếu vào, hắn không
khỏi mất đi lí trí, thì thầm nói: "Rất đẹp." Tuyết Hoa đẹp tới mức không có gì sánh bằng, trước kia hắn chỉ là bình tĩnh thưởng thức, nhưng giờ
phút này hắn cảm thấy vẻ đẹp của nàng làm xao động tinh thần hắn, để hắn bắt đầu mê luyến sắc đẹp của nàng rồi.
"Tiên Quân..." Tuyết Hoa bước lên hai bước vùi đầu vào ngực hắn, "I love you, vẻ đẹp của ta chỉ thuộc về chàng." Giọng nói của nàng mềm mại đáng yêu, giống như muốn hòa tan toàn bộ cơ thể hắn.
"Ừ." Hạ Lăng Vân không nhịn được trả lời, chủ động đưa tay ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng.
Tuyết Hoa không nói lời nào, cứ im lặng nằm trong vòng tay hắn. Mà Hạ
Lăng Vân cũng không muốn động, cứ ôm nàng như vậy. Lúc này toàn bộ căn
phòng trở nên yên tĩnh...
Tuyết Hoa xấu hổ... ấp úng nói: "Vâng." Ai, thật khó có được dũng khí, lại bị nàng phá hủy.
Hạ Lăng Vân nhìn khắp phòng, chỉ vào ghế nói, "Tuyết Hoa nàng ngồi đây." Chỗ này sẽ không dễ bị người phát hiện, trừ phi kẻ đó tiến vào cửa sổ.
Mà hắn, tuyệt đối không cho phép kẻ nào lẻn vào.
Tuyết Hoa lưu luyến không rời. Sau khi ngồi xuống, nàng chỉ vào giỏ trúc nói: "Sữa đậu nành, nấm hương, thịt, bữa sáng là bánh bao và sữa đậu
nành, Tiên Quân, ta đoán đúng không?" Nàng rất hài lòng với sự linh mẫn
của cái mũi mình.
"Còn có trứng gà." Hạ Lăng Vân nói sau đó lấy đồ trong giỏ trúc ra.
"Tuyết Hoa, bánh bao thịt, nàng ăn đi. Nếu mùi vị không ngon, thì ta lấy gà rừng, nàng tự nướng ăn." Bên trong vòng tay càn khôn của hắn có một
ít gà và thỏ rừng, phòng ngừa nàng không bắt được con mồi sẽ đói bụng.
"Vâng." Tuyết hoa cầm một cái bánh bao, cắn nhẹ một cái, nhai nhai nuốt
nuốt, kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới bánh bao thịt nhà này làm ngon
thật." Bánh bao nhân thịt nhiều nước, không thua bánh bao ở phòng bếp
Hỏa Vân Cung, bánh bao tôm, bánh bao gạch.
"Thích thì ăn nhiều chút." Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, sau đó lấy đĩa của
nàng ra, ngưng tụ nước rửa sạch thìa đũa, mới cầm hũ sành đựng sữa đậu.
Để sữa đậu nành trước mặt nàng, hắn nói: "Từ từ ăn, cẩn thận nghẹn."
Nói xong, hắn cầm một quả trứng, gõ gõ lên mặt bàn, bóc vỏ, rồi để trước mặt nàng.
"Ăn nhiều một chút." Hắn dịu dàng nói, sau đó mới bóc trứng cho mình.
Tuyết Hoa tuy trưởng thành, nhưng vẫn còn trẻ con, là tiểu hồ ly đang
lớn, cần ăn nhiều.
"Vâng." Tuyết Hoa vui vẻ tiếp nhận sự chăm sóc của hắn, cảm giác hạnh phúc vì được nam nhân mình yêu mến dịu dàng săn sóc.