Ánh trăng từ phía Tây chiếu rọi xuống. Vân Du đứng ở bên cạnh hồ nước, trên người cô là bộ quần áo cổ trang lúc cô đến thế giới này, gió nhẹ phất lên, tay áo tung bay, phất phơ theo chiều gió.
Trên tóc cô bỗng nhiên có rất nhiều sợi bạc, đến cùng là đã rảy ra chuyện gì?
“Vân Du! Em muốn làm gì!”
Nhìn thấy Vân Du đứng ở bên cạnh hồ nước, Sở Vân Thâm không hiểu vì sao lại vô cùng hoảng hốt. Cô quay đầu cười thoáng với hắn, thân hình càng lúc càng mờ nhạt.
“Chuyện ta hối hận chính nhất là lúc trước đáp ứng Vân Thâm phong ấn ở bên trong hổ phách, vốn ta còn có thể cùng hắn làm bạn bảy ngày, ta yêuhắn, hắn cũng yêu ta.”
“Bảy trăm năm sau, ta còn là ta, nhưng ngươi không phải là hắn.”
Giọng nói kia nhạt như khói xanh, rõ ràng nghe vào tai lại không hiểu gì, nhưng khiến tâm Sở Vân Thâm như bị đao cắt.
Trong đầu Sở Vân Thâm vang lên một câu.
“Ta là phù du.”
Phù du trưởng thành bộ dạng rất uyển chuyển, thể sắc lịch sự tao nhã,thường tại sinh sống ở những dòng suối, tuổi thọ của chúng rất ngắn, thành ngữ sáng sinh chiều chết bởi vậy mà đến.
Phù du trưởng thành, sống nhiều nhất không quá bảy ngày.
Nghĩ đến dấu hiệu trên lịch treo tường, nghĩ đến khi cô xem phim truyền hình “49 ngày”, trong lòng Sở Vân Thâm vô cùng hoảng hốt. Hắn, hắn dường như hiểu ra chuyện gì đó.
……
Điều hắn suy nghĩ, thật sự biến thành hiện thực.
“Du Du!”
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, bóng dáng kia cuối cùng biến mất, đổ xuống thành dải ánh trăng màu bạc mà đầu ngón tay không thể chạm vào.Sở Vân Thâm nhìn đôi tay trống trơn của chính mình, không hề phát hiện, trên mặt đều là nước mắt. Vẻ mặt hắn hoảng hốt đi vào trong từ đường, quỳ xuống trên bồ đoàn.
Bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, khiến cửa phòng loảng xoảng rung động. Ba một tiếng, một khối bài vị lăn xuống dưới, vừa vặn nện vào đầu Sở Vân Thâm.
Lúc trước hắn đã bị đâm vào gáy, bây giờ trán cũng bị đập chảy máu, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa, hắn té xỉu ra đất.
Sở Vân Thâm nằm mơ.
Trong mơ có một tiểu yêu tinh, nàng là Vân Du. Vân Du thành tinh do một giọt nước mắt của tiên nhân, mà cũng tại ngày đó, nàng gặp được Sở Trầm Giang lên núi hái thuốc.
Khi đó tuy rằng nàng có được hình người mà yêu tinh vô cùng mơ ước, nhưng cái gì cũng không hiểu, Sở Trầm Giang liền dạy nàng từng chút một, hai người ngày ngày ở cùng một chỗ rất vui vẻ, cảm giác vui vẻ hạnh phúc trong mộng, thậm chí còn lây cả sang Sở Vân Thâm.
Sau này, Vân Du trưởng thành. Khi nàng trưởng thành tính mạng chỉ giữ được trong bảy ngày.
Tiên nhân có thể rơi xuống một giọt lệ xoay chuyển nhân sinh của nàng, nhưng không thể thay đổi số mệnh nàng. Phù du nhỏ có thể sống bốn năm năm, nhưng phù du trưởng thành nhiều nhất chỉ có thể sống bảy ngày.Phù du cũng không có cách nào tu luyện thành tinh.
Chịu không nổi Sở Trầm Giang lấy cái chết để nhờ vả, không tiếc lấy mạng đổi mạng, vị tiên nhân kia đã nghĩ ra một biện pháp, đem Vân Du phong ấn lại, để thời gian sống của nàng dừng lại, sau này sẽ lại nghĩ biện pháp.
Vì sao tất cả mọi thế hệ của Sở gia đều học y thuật? Vì sao muốn nghiên cứu khoa học kéo dài sinh mệnh, vì sao muốn trường sinh bất lão?