Tiết trời đã vào tháng ba, nhưng nơi biên ải lạnh giá vẫn đọng tuyết chưa tan hết.
Tuy không có mặt trời, giữa trời đất vẫn sáng sủa dị thường.
Mưa tuyệt lẳng lặng buông phủ lên mặt đất một tấm màn sương trắng, đầu cành chóp ngọn tuyết cũng vương đầy.
Đường cổ con con bị vùi trong nửa tấc tuyết dày, mỗi một bước đi đều nặng nề khó cất.
Bên cạnh đường cổ là một trảng rừng thông liễu, nhánh cây nâu sầm khẳng khiu trụi lủi bị tuyết trắng bao bọc lại có vẻ khoan khoái nhẹ nhàng.
Mà, tảng đá làm bia mộ đó, cũng bị tuyết rơi ánh lên bắt mắt lạ thường.
Gió cuốn tuyết vụn quay cuồng tán lạc khắp nơi che mờ tầm mắt, tuyết ngập khó đi, mỗi bước mỗi bước đều phải vất vả lê đi như chân đeo xiềng nặng.
Bạch Bích không nhớ rõ mình làm thế nào để thoát khỏi xiềng xích ấy mà đến trước mộ bia. Đến khi hắn hồi phục tinh thần, thì bản thân đã ngồi bên cạnh tấm bia lạnh lẽo.
“Nói dối...”
Hắn nhếch nhếch khóe miệng, vùi đầu vào hai bàn tay.
Đại ca tươi cười xoa đầu hắn, đại ca vì hắn may túi vải, đại ca luôn mắng hắn bướng bỉnh nhưng không bao giờ nỡ đánh, chỉ biết cười khổ không thôi…
Cho tới lúc này, Bạch Bích mới hiểu được, hắn và y không giống nhau.
Sinh, lão, bệnh, tử —— cuộc sống của con người ngắn ngủi biết bao nhiêu, bất quá chỉ một cái chớp mắt thôi, đại ca của hắn đã không còn như năm đó, đại ca của hắn, đã chôn thân sâu trong ba thước đất vàng.
Nhưng câu nói đó, hắn còn nhớ rõ:
“Bạch Bích, ngoắc tay làm dấu, đại ca sẽ không nói dối. Chờ đệ trở về.”
Cái gì mà sẽ chờ, gạt người, nói dối!
Bạch Bích lấy từ trong lồng ngực một mảnh vải màu sặc sỡ, nắm trong lòng tay, ngơ ngẩn ngắm nhìn. Tiện đà, hắn gập hai chân, tay ôm đầu gối, như chính mình tuổi nhỏ cuộn mình dưới cửa sổ học đường nghe giảng cùng với Dương Tô.